Dung Nham

Chương 17: Mục tiểu tướng quân




Phương Kiều tuân theo sự phân phó của sư phụ, lấy Tỉnh thần cao bôi dưới mũi của Mục Viễn, lại ấn vào mấy huyệt vị, chỉ trong chốc lát Mục Viễn liền tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy sáu người vây quanh mình, ban đầu ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hàn Tiếu thầm nghĩ hắn chắc đã phản ứng kịp bọn họ là ai rồi.

Vân Vụ lão nhân cũng không quanh co lòng vòng nữa, ông nói với Mục Viễn: “Ta là Vân Vụ lão nhân. Ngươi nên biết thân thể mình bị thương nặng, tính mạng nguy kịch, người nhà của ngươi mới đem ngươi tới núi Vân Vụ để cứu chữa”.

Mục Viễn gật gật đầu. Vân Vụ lão nhân nói tiếp: “Ta đã xem qua thương thế của ngươi, Chung độc có thể giải, nhưng chỗ bị thối rữa không thể chữa nổi. Nếu không cắt bỏ cánh tay phải của ngươi, dù cho giải được Chung độc thì chỗ thối rữa vẫn sẽ tiếp tục lan đến mọi nơi trên cơ thể ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ còn nước chết. Cho nên ta chỉ hỏi ngươi, muốn chết hay là muốn cánh tay?”.



Mục Viễn nghe xong, toàn thân run rẩy, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Một lúc sau, hắn há mồm muốn nói, nhưng tựa như bị nghẹn ở cổ họng không thốt ra được chữ nào. Vân Vụ lão nhân hình như hiểu được, nói: “Đây là biện pháp cuối cùng. Vết đao chém trên cổ tay ngài là do Chung độc hại, thối rữa như thế, tay phải của ngài nếu không cắt bỏ thì cũng bị phế đi, huống chi đã kéo dài hơn một tháng, giờ chẳng còn biện pháp khác đâu. Mặc dù Chung độc được áp chế rồi, đến ngày hôm nay cũng đã là cực hạn, vậy nên ngài không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Muốn sống, ta liền cắt bỏ phần có Chung trùng trên cánh tay phải của ngài. Muốn cánh tay, ta sẽ đưa ngài xuống núi cùng người nhà đoàn tụ, gặp mặt lần cuối cùng”.

Lời nói của Vân Vụ lão nhân mạch lạc rõ ràng, ngắn gọn lưu loát, nhưng lại khiến người ta cảm giác lạnh như băng. Mục Viễn nhắm hai mắt lại, sắc mặt tro tàn. Hàn Tiếu trong lòng khẩn trương đến nỗi tim đập liên hồi. Nàng thử đặt mình đứng ở góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như bản thân cũng xuất thân danh môn võ tướng, chinh chiến sa trường, uy phong bát diện, gặp phải tình cảnh như vậy mình sẽ muốn cánh tay hay là muốn mạng sống?

“Đưa ta xuống núi đi”, căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên thanh âm khàn khàn của Mục Viễn. Hàn Tiếu giật mình. Hắn, quả nhiên vẫn là lựa chọn cánh tay.

“Được”, Vân Vụ lão nhân dứt khoát đồng ý, nhưng cũng chính thời khắc này Hàn Tiếu kêu lên: “Đợi đã!”.

Bốn cặp mắt phút chốc hướng phía nàng. Hàn Tiếu nhìn sang Mục Viễn tiểu tướng quân đang nhắm mắt chờ chết, sau đó ấp úng giải thích: “Cái kia, tôi, ý tôi là, hắn vừa mới tỉnh lại, có lẽ, ý tôi là có thể hắn vẫn chưa đến mức tỉnh táo để có khả năng lập tức đưa ra quyết định chuyện này…”. Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì Mục Viễn đã mở mắt ra, tức tối trợn mắt nhìn nàng.

Hàn Tiếu rốt cục ý thức được mình đang nói tướng quân người ta đầu óc không minh mẫn, nàng ngẫm nghĩ, vẫn là nên ngậm miệng lại. Không nhìn tới sắc mặt của bốn người kia, nàng chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Nàng nghe thấy Mục Viễn chậm rãi nói với Vân Vụ lão nhân: “Thần y tiên sinh, về thương thế của ta, ngự y từng nói phải cắt đi cánh tay mới giữ được mạng. Ta đồng ý để người nhà đưa đến núi Vân Vụ, là muốn xem xem có hi vọng đồng thời giữ được tính mạng và cánh tay hay không”.

“Rất lấy làm tiếc, ta làm tốt hơn ngự y chỉ là có thể loại bỏ triệt để chung trùng trong cơ thể ngài, đảm bảo sau này không phát tác nữa. Nhưng cánh tay của ngài, ngay cả thần tiên cũng không cứu được”.

“Như vậy, cám ơn thần y tiên sinh. Mục Viễn ta nếu không thể tiếp tục dùng đại đao, không còn cách nào xông pha chiến trường, thế so với người chết thì có khác gì nhau đâu?”, trong thanh âm của tiểu tướng quân chất chứa sự kiên định tuyệt đối.

“Ta không phải không hiểu rõ”, hắn tiếp tục nói. Hàn Tiếu nhìn chằm chằm mũi giày, nàng biết hắn đang nhìn mình. “Từ khi ngự y khuyên ta bỏ cánh tay, ta vẫn luôn nghĩ về vấn đề này. Trước khi tới núi Vân Vụ, ta lại suy nghĩ về chuyện này. Ta nghĩ thông rồi, nếu Thiết tí thần đao* Uy Viễn tiểu tướng quân mà không còn cánh tay cầm đao, sống tiếp mới chính là một sự sỉ nhục”.

*Thiết tí thần đao: ý chỉ người có cánh tay sắt, dùng đao lợi hại.

Hàn Tiếu nghiến chặt hàm răng, cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Nàng nghe thấy Vân Vụ lão nhân nói: “Nếu đã vậy, Phương đại phu sẽ lập tức thu xếp đưa ngài xuống núi. Ngài cùng người nhà phải tranh thủ thời gian gặp nhau lần cuối. Trước khi trời tối, Chung độc của ngài nhất định sẽ phát tác”. Nói cách khác, mệnh của Mục Viễn chỉ có thể kéo dài tới tối nay thôi.

Mục Viễn khẽ nói lời cảm tạ, rồi nhắm đôi mắt lại. Hàn Tiếu cho rằng hắn là đang cố gắng che giấu sự thương tâm và tuyệt vọng của mình. Vân Vụ lão nhân lấy từ trong hòm thuốc ra một bình thuốc, nói với Phương Kiều: “Thuốc này giao cho người nhà hắn, khi độc phát tác thì uống, có thể giảm nhẹ sự đau đớn, ra đi cũng dễ chịu hơn”. Con mắt sắc bén của Hàn Tiếu nhìn thấy Mục Viễn khi nghe xong những lời này, ấn đường* và mí mắt giật giật. Vân Vụ lão nhân lại dặn dò một câu: “Đưa tiểu tướng quân xuống núi đi”. Phương Kiều chấp thuận, đi ra ngoài gọi mấy nô bộc đứng sẵn ở cửa đi chuẩn bị xe ngựa.

*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.

Vân Vụ lão nhân không nói thêm gì nữa, dẫn đầu rời khỏi phòng. Tiết Tùng cùng ba người khác vội vàng đi theo. Hàn Tiếu nhìn qua Mục Viễn một lần nữa, tiếp đó cũng mang hòm thuốc theo sau.

Mấy người đi tới trước cửa viện, Lý Mộc đang cùng Vân Vụ lão nhân nói về tình trạng của người mắc bệnh dạ dày được khám lần trước, muốn biết sư phụ hôm nay có thể đi chẩn lần nữa hay không. Ở chỗ cửa viện có ba nô bộc đang chuẩn bị xe ngựa. Hàn Tiếu nghe thấy thanh âm của Lý Mộc, nhìn sang Cao Tuấn và Đại Mã kéo xe ngựa bên cạnh, lại nghĩ đến Uy Viễn tiểu tướng quân đang nằm chờ chết ở căn phòng phía sau viện. Đầu óc nàng bỗng nhiên nóng lên, chạy lên phía trước hai bước, lớn tiếng kêu: “Thần y tiên sinh!”.

Thanh âm của nàng cực kì vang dội. Tất cả mọi người đều ngừng lại. Vân Vụ lão nhân quay đầu nhìn nàng. Hàn Tiếu ngay lập tức quỳ xuống: “Thần y tiên sinh, xin ngài cho Hàn Tiếu một cơ hội khuyên nhủ tiểu tướng quân”.

Đám đông sững sờ cả, Vân Vụ lão nhân nhìn chằm chằm Hàn Tiếu trong chốc lát, rồi nói: “Vừa nãy tiểu tướng quân không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Hắn không phải là nhất thời xúc động. Hắn bị thương đã hơn một tháng, lại có ngự y chẩn bệnh qua, đối với thương thế của chính mình hắn hoàn toàn hiểu rõ. Người nhà hắn nhất định là có khuyên bảo nhiều lần. Hắn hiện giờ vốn đã suy nghĩ kĩ càng mới hạ quyết tâm như thế. Ngươi cứ thế xen vào việc của hắn, chẳng phải là muốn tìm chuyện gây phiền toái hay sao?”.

Hàn Tiếu khẽ cắn môi: “Thần y tiên sinh, nếu tiểu tướng quân không còn ôm hi vọng sống sót thì sẽ chẳng lên núi tìm kiếm kỳ tích trong khi biết mình sắp chết. Thần y tiên sinh nếu không thương tiếc, cũng sẽ chẳng ban thuốc làm giảm sự đau đớn lúc sắp chết cho hắn. Hàn Tiếu không có bản lĩnh y thuật như thần y tiên sinh, cũng không phải là thần tiên giữ được cánh tay của tiểu tướng quân, nhưng Hàn Tiếu có đôi lời không nói không cam lòng. Thần y tiên sinh từ bi, hãy để cho tôi nói với tiểu tướng quân mấy câu”. Nàng quay đầu nhìn xe ngựa, ba gia nô phụ trách bố trí xe ngựa đang trợn mắt hốc mồm nhìn nàng. Hàn Tiếu chỉ vào bọn họ: “Dù sao chuẩn bị xe ngựa cũng cần chút thời gian nữa, Hàn Tiếu nhân lúc này nói chuyện với tiểu tướng quân, rất nhanh liền ra ngoài, sẽ không làm chậm trễ tiểu tướng quân xuống núi gặp người nhà”.

Nô bộc đang lắp yên ngựa rất muốn nói lắp xong cái này là có thể lên đường rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt biểu tình của mọi người xung quanh, hắn biết điều ngậm miệng lại. Vân Vụ lão nhân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Tiếu. Hàn Tiếu mang hòm thuốc quỳ ở kia, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào tầm mắt ông. Tiết Tùng, Lý Mộc và ba người khác không ai dám lên tiếng, bọn họ chưa từng thử phản bác hoặc là nêu lên ý kiến bất đồng gì sau khi Vân Vụ lão nhân đưa ra chỉ thị.

Thực ra trong lòng Hàn Tiếu cũng thấp thỏm không yên. Nàng thậm chí xác định không rõ mình muốn làm gì, nàng chỉ là cảm thấy cứ như vậy mà chờ chết thì thật đáng tiếc. Nhưng nàng căn bản không biết mình có thể làm cái gì, hay là vì mọi người không ai muốn làm gì nên nàng ngược lại xúc động muốn làm chút gì đó.

“Được, đồng ý cho ngươi đi nói vài lời. Xe ngựa chuẩn bị xong liền đưa tiểu tướng quân xuống núi”. Quyết định của Vân Vụ lão nhân nằm ngoài dự kiến của mọi người. Nô bộc lắp yên ngựa thấy Hàn Tiếu dập đầu tạ ơn xong liền như bị lửa thiêu sau mông xông thẳng về phía trong viện, hắn len lén quệt vào người nô bộc bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh nói xem, tôi có nên lấy yên ngựa xuống lau lại mấy lần đã rồi mới lắp lên không?”. Nô bộc kia cũng đáp lại: “Ừ, vậy tôi cũng đem cái đệm trong xe đi đổi lại cái khác”.

Vân Vụ lão nhân lạnh nhạt nhìn ba người chuẩn bị xe ngựa kia đột nhiên lại bắt đầu bận rộn, hừ nhẹ một tiếng rồi dẫn bọn Tiết Tùng đi vào trong viện, còn nói: “Đi phòng phía bắc ngồi một lát, vi sư muốn uống trà”.

Hàn Tiếu mang theo hòm thuốc xông vào phòng Mục Viễn. Phương Kiều đang trông chừng, bị điệu bộ của nàng dọa cho giật mình. Hàn Tiếu nói với hắn: “Thần y tiên sinh cho phép tôi đến nói với tiểu tướng quân mấy câu”. Phương Kiều cau mày, cũng không thấy ai tiến vào ngăn cản nàng, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài, định tìm Vân Vụ lão nhân hỏi rõ ràng.

Hàn Tiếu mặc kệ hắn, nàng thở phì phò vỗ vào hòm thuốc, hướng về Mục Viễn đang khó nén nổi thần sắc kinh ngạc nói: “Đây là hòm thuốc của thần y tiên sinh, nghe nói hồi trước chỉ có đệ tử nhập thất mới có thể gánh, nhưng mà hôm nay đổi lại là tôi gánh. Tôi là nô tỳ của thành chủ Thành Bách Kiều – Nhiếp Thừa Nham, tôi tên gọi Hàn Tiếu”.

Mục Viễn nhíu mày, không hiểu tiểu nha đầu này chạy vào rồi tự giới thiệu bản thân là có ý gì. Hàn Tiếu cũng không biết mình nên nói gì mới phải. Nàng ngẫm nghĩ một chút, đem hòm thuốc đặt lên bàn, sau đó móc ra cái bút than và cuốn sổ nhỏ của mình, ở trước mặt Mục Viễn dùng tay trái viết lên cuốn sổ hai chữ “Hàn Tiếu”, nói: “Đây là tên của tôi”.

Chân mày Mục Viễn càng nhíu chặt hơn: “Hàn cô nương, tại hạ biết chữ”.

“Vậy ngài biết dùng tay trái viết chữ không?”. Câu hỏi này của Hàn Tiếu khiến Mục Viễn lặng thinh, hắn chợt hiểu nha đầu nhìn như điên rồ này chạy trở về là để làm gì.

Hàn Tiếu không để ý sắc mặt hắn, nói tiếp: “Lúc tôi còn nhỏ, tay phải bị bỏng nặng, may mà được một lão đại phu ở cách vách dùng phương thuốc cổ truyền đắp thuốc cho, sau đó lành rồi, còn không để lại sẹo. Có điều, lúc ấy tay phải chưa cử động được ngay, không thể viết nổi chữ, tôi sốt ruột quá liền bắt đầu học viết bằng tay trái. Thế nên tôi hiện tại tay trái hay tay phải đều có thể viết chữ”.

Mục Viễn nói: “Hàn cô nương, cô tuổi còn nhỏ nên không hiểu rõ, võ tướng có tôn nghiêm của võ tướng”.

“Tôn nghiêm hả, tôi hiểu mà”. Hàn Tiếu dứt khoát ngồi xổm bên mép giường, cách hắn gần một chút cho dễ nói chuyện: “Tôi cõng đệ đệ đi tìm đại phu chẩn bệnh, không có tiền, lúc đại phu khinh thường đuổi tỷ đệ bọn tôi đi, tôi cũng cảm thấy rất không có tôn nghiêm. Nhưng tôi biết như thế mới có cơ hội chữa bệnh cho đệ đệ, tôi vẫn cứ kiên trì làm như vậy, nhìn đệ đệ bây giờ còn sống thật tốt, tôi cảm thấy đặc biệt có tôn nghiêm”.

Mục Viễn chợt xúc động trong lòng, rốt cục nghiêm túc đánh giá nha đầu này. Hàn Tiếu còn nói: “Tuy tôi chỉ là một con nhóc không thể so với tiểu tướng quân, nhưng chủ tử nhà tôi thì có thể. Chủ tử nhà tôi sáng lập nên thành Bách Kiều, tiểu tướng quân đến núi Vân Vụ nhất định sẽ biết thành Bách Kiều, đó là do chủ tử nhà tôi xây dựng nên, rất tài ba, đúng không? Nửa năm trước ngài ấy bị thương nặng, gân chân đứt đoạn, sau này không thể đi lại được nữa. Nhưng chủ tử nhà tôi không có vứt bỏ tính mạng, ngài ấy ngồi xe lăn vẫn có thể đi khắp mọi nơi, còn có thể xử lý việc ở thành Bách Kiều. Tiểu tướng quân, Hàn Tiếu là một tiểu nha đầu, không được đọc nhiều sách, cũng chẳng giỏi ăn nói, thực ra tôi cũng không biết vào đây có thể nói cái gì. Thần y tiên sinh nói ngài chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, bảo tôi đừng tìm chuyện gây phiền phức. Nhưng nếu tôi mà không nói ra, tôi sẽ trách cứ mình cả đời”.

Mục Viễn thở dài, nói rằng: “Cám ơn cô, Hàn cô nương, ý tốt của cô ta hiểu được. Nhưng thần y tiên sinh nói đúng, ta đã suy nghĩ thật lâu, cũng nghĩ thông rồi”.

“Vậy, cho nên, ngài vẫn cảm thấy cánh tay quan trọng hơn sinh mệnh sao?”.

“Đúng là quan trọng như nhau, Hàn cô nương. Ta từ ba tuổi bắt đầu luyện võ, mười lăm tuổi đi theo tổ phụ và phụ thân chinh chiến nơi sa trường. Tính mạng của ta ở ngay trên chiến trường, nếu như không thể lại cầm đao, trở thành một phế nhân, nhất định sẽ bị kẻ gian nhạo báng. . . ”.

“Nhưng mà, ngài còn có cánh tay trái tay trái. . . ”.

“Hàn cô nương, cầm đao không phải cầm bút, luyện võ cũng không giống viết chữ”.

Hàn Tiếu đỏ cả vành mắt, nàng khẽ cắn môi, lại hỏi: “Tiểu tướng quân, dưới chân núi có những người thân thích nào đang chờ ngài?”.

“Mẹ ta, cha ta, còn có tổ mẫu”. Mục Viễn nhìn Hàn Tiếu, bị dáng vẻ chật vật của nàng làm cho nở nụ cười: “Hàn cô nương, cám ơn cô, ta biết cô cũng chỉ vì muốn tốt cho ta, trong lòng ta hiện giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.

“Tiểu tướng quân. . . ”, Hàn Tiếu muốn nói lại thôi, nhưng rốt cục vẫn hỏi: “Người nhà của ngài cũng đồng ý để ngài giữ lại cánh tay mà chờ chết sao?”.

Mục Viễn ngẩn người, sau đó nhẹ giọng đáp: “Bọn họ dĩ nhiên là đồng ý”.

Hàn Tiếu hít hít mũi, lắc lắc đầu: “Trước kia, đệ đệ của tôi lúc phát bệnh rất không thoải mái, liền cáu kỉnh trách tôi quá quản lý nó, nếu như tôi không lao lực như vậy, có thể nó đã được giải thoát rồi. Nhưng tôi bao giờ cũng cứ phải nhẫn tâm dày vò nó, cứ phải nghĩ cách khiến nó đừng buông xuôi. Tôi không tin người nhà của ngài có thể chấp nhận để ngài cứ như vậy mà ra đi, bọn họ chắc chắn chỉ là không muốn ngài quá đau buồn. Ngài lên núi là muốn tìm kiếm kì tích có thể đồng thời giữ lại cánh tay và tính mạng, bọn họ khẳng định cũng ngóng trông ngài trở về bình an”.

Mục Viễn không lên tiếng. Lúc này Phương Kiều xuất hiện ở cửa phòng, Hàn Tiếu nhìn biểu tình của hắn, biết xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Hàn Tiếu vội vàng hấp tấp hỏi: “Tiểu tướng quân, nếu như không có Chung độc, chỉ là ở trên chiến trường bị chém mất cánh tay, quân y liền chữa lành được, vậy ngài vẫn muốn chết sao? Vậy ngài có thể chết như thế nào? Tự vẫn sao?”.

“Hàn Tiếu!”, Phương Kiều không thể không ngắt lời nàng, nha đầu này nói quá mức rồi. Quả nhiên Mục Viễn bị nàng kích động đến nỗi nắm chặt tay lại. Hàn Tiếu cúi đầu xuống, khẽ nói: “Thực xin lỗi, tiểu tướng quân. Hàn Tiếu cho rằng một nhân vật tài giỏi như ngài, không nên có kết quả như thế”.

Phương Kiều bước tới gần, hỏi: “Tiểu tướng quân, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Ngài vẫn quyết định xuống núi sao?”.

“Đúng vậy”, Mục Viễn nhỏ giọng đáp, nhưng vẫn rất kiên quyết. Hàn Tiếu xoa xoa đôi mắt, đứng sang một bên. Hai gia nô đi vào, khiêng tấm ván dưới người Mục Viễn lên.

Lúc đi qua chỗ Hàn Tiếu, Mục Viễn nhẹ giọng nói: “Cô sai rồi, ta chẳng có gì tài giỏi hết”.

Hàn Tiếu ngơ ngác nhìn gia nô khiêng Mục Viễn rời xa dần. Nàng bất thình lình xông lên, đuổi theo sau, lại lớn tiếng nói với Mục Viễn: “Tiểu tướng quân, đại phu nào cũng nói trong vòng ba tháng đệ đệ của tôi sẽ chết, nhưng nó vẫn sống sờ sờ đấy thôi. Rất nhiều chuyện tưởng rằng không có khả năng thực hiện, kỳ thật chỉ cần cắn răng mà kiên trì liền làm được ngay”.

Mục Viễn được đưa lên xe ngựa. Hàn Tiếu dưới tình thế cấp bách, nắm lấy tay trái của hắn: “Tiểu tướng quân, tôi từng cho rằng mình không có khả năng đưa đệ đệ đi qua nhiều con đường như vậy, tưởng rằng sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu, nhưng tôi đã mơ thấy cha nói với tôi phải dũng cảm lên”.

Phu xe Tô Mộc nói với Hàn Tiếu: “Hàn cô nương, chúng tôi phải xuất phát rồi”.

Phương Kiều nghe vậy, tiến lên vỗ vào vai Hàn Tiếu, nói với Mục Viễn: “Tiểu tướng quân, lên đường bình yên”. Một câu chúc mang hai ý nghĩa, khiến Hàn Tiếu đau xót trong lòng. Mục Viễn nắm lấy tay Hàn Tiếu, khẽ nói: “Hàn cô nương, có lẽ ta không dũng cảm bằng cô”.

Màn xe buông xuống, xe ngựa mang theo Mục Viễn dần dần rời xa tầm mắt của Hàn Tiếu. Hàn Tiếu hít hít mũi, nói với Phương Kiều: “Phương đại phu, trong lòng tôi thật khó chịu!”.

Phương Kiều vỗ vỗ đầu nàng: “Chuyện như vậy, sau này cô sẽ gặp ngày càng nhiều, khó chịu vài lần, tự nhiên sẽ thích ứng được”.

Hàn Tiếu cúi đầu, buồn bã trở về gánh cái hòm thuốc, sau đó cùng Phương Kiều đến căn phòng phía bắc gặp Vân Vụ lão nhân. Ông ấy còn đang uống trà. Hàn Tiếu ngồi một bên chờ, tranh thủ lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép soàn soạt. Vân Vụ lão nhân nói với Phương Kiều vài điểm về cách giải Chung độc và cách xử lý cánh tay bị thương. Hàn Tiếu im lìm không hé nửa lời, mặc kệ nghe hiểu hay không, cứ ra sức ghi ghi chép chép.

Đợi đến khi Vân Vụ lão nhân dẫn mọi người đi khám cho bệnh nhân mắc bệnh dạ dày của Lý Mộc đi ra, đang lúc ăn cơm trưa, bỗng nhiên một gia nô tới bẩm báo: “Thần y tiên sinh, vị Mục tiểu tướng quân kia đã quay trở lại. Xe ngựa sắp tới chân núi thì hắn nói hắn phải quay lại, hiện giờ Tô Mộc đã đưa hắn về Thanh Các rồi”.

Hàn Tiếu nghe xong liền vui mừng khôn xiết. Nàng gắng sức đem miếng màn thầu trong miệng nuốt xuống, lấy cuốn sổ ghi chép và bút than ở trên tay nhét vào cái túi nhỏ ở bên hông, xoay người vác lên hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân, lớn tiếng nói: “Thần y tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong!”