Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 25




Dường như từng có ai đó nói với tôi rằng tôi cứ mãi tự đánh giá cao mình. Tôi không nhớ là ai đã nói lời châm chọc này, bất quá giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên tôi vô cùng cao hứng thu dọn hành lý, lúc lên máy bay mới phát hiện, Tô Duyệt Sinh căn bản không coi trọng chuyến du lịch này, bởi vì anh ta ngay cả dụng cụ lặn cũng không mang theo, tôi nhớ rõ anh ta rất yêu thích bơi lặn, có điều cẩn thận suy ngẫm lại, dường như tôi chưa bao giờ cùng đi lặn với anh ta, nhất thời không rõ được loại suy nghĩ yêu thích bơi lặn kia là từ đâu mà có. Chuyện cũ hoàn toàn là một lỗ hổng tối tăm, hút đi của tôi rất nhiều mảnh nhỏ ký ức. Có một số việc tôi không thể hiểu được rõ ràng nguyên nhân phát sinh, hoặc giả đây chỉ là mộng ảo trong tưởng tượng mà thôi.

Lúc quá cảnh ở Singapore, trong thời gian chờ đợi tôi chạy tới chỗ cửa hàng miễn thuế mua một chai kem chống nắng, khi quay trở về thì Tô Duyệt Sinh đang nói chuyện điện thoại.

Anh ta đứng ở chỗ cánh cửa thuỷ tinh trước cổng sân bay, phía sau chính là sân bay, do ánh sáng phản quang nên trông hình dáng anh ta vô cùng mờ ảo, tuy không thấy rõ vẻ mặt, nhưng tôi biết, bình thường vẻ mặt anh ta không giống vậy, loại thần thái này, dường như có gì đó thay đổi so với trước, một loại ôn nhu không thể nói bằng lời... cưng chiều? Tôi không biết anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai, nhưng đối phương nhất định là người vô cùng quan trọng với anh ta, chẳng lẽ là cô bạn gái nào đó của anh ta mà tôi chưa biết? Lòng tôi bỗng nhiên toát lên một nỗi oán hận, người phụ nữ yểu điệu thướt tha bí ẩn kia, không biết đến cùng là ai, không biết cô ta ở đâu, mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi biết cô ta có tồn tại. Đáng tiếc khi tôi vừa tới gần, Tô Duyệt Sinh thấy tôi tới, liền nói câu gì đó rồi tắt điện thoại.

Chặng đường tiếp theo tôi vô cùng trầm mặc, Tô Duyệt Sinh cũng vậy.

Lúc đến Maldives trời đã tối, chúng tôi chuyển san đi bằng thuỷ phi cơ, cuối cùng từ trên không trung nhìn thấy những ngọn đèn loé lên trong vùng biển bao la tối tăm, rốt cuộc đã đến nơi.

Người quản lý khách sạn Đại Đường rất ân cần chu đáo, đích thân dùng thuyền nhỏ đưa chúng tôi đến Thuỷ Thượng ốc, Thuỷ Thượng ốc đúng như cái tên Thuỷ Thượng ốc của nó, không có cầu tàu liên kết, bốn phía đều là biển, mỗi phòng nhỏ đều độc lập, cách rất xa mới có một nhà, phục vụ viên đều di chuyển tới lui bằng thuyền nhỏ, khách muốn đến Đại Đường cũng phải dùng thuyền nhỏ.

Tôi vô cùng tà ác nghĩ lỡ như có sóng thần, đây thật đúng là tai ương ngập đầu.

Nhờ có tiếng sóng biển, tôi ngủ rất ngon, chờ đến khi tỉnh lại, mặt trời đã sớm lên cao. Bốn phía là sóng xanh trong vắt, xa xa có tiếng nước vỗ vào đường đê, nghe như tiếng sấm. Tâm tình tôi cực kỳ tốt, chân trần nhảy xuống giường, chạy chậm đến chỗ sân thượng, che mắt Tô Duyệt Sinh lại: “Đoán xem ai đây?”

Ngày tốt cảnh đẹp thế này, chắc anh ta không đến mức sát phong cảnh đâu?

Quả nhiên, anh ta đặt tay lên mu bàn tay tôi, giọng điệu có vài phần dung túng: “Đừng náo loạn“.

Tôi từ phía sau ôm lấy cổ anh ta, giọng thân mật hỏi: “Sao không xuống nước lặn?”

“Nắng lắm“. Anh ta kéo tay tôi xuống nói: “Đi rửa mặt ăn chút gì đi, chúng ta sẽ đi chơi thuyền buồm“.

Chẳng lẽ thuyền buồm không bị nắng?

Dù sao thì tôi cũng bị phơi nắng đến thiếu chút là lột da luôn, cứ cách nửa giờ lại bôi kem chống nắng một lần, cho dù là thế, lúc tối soi gương, thiếu chút thì kêu la thảm thiết... cả khuôn mặt bị nắng đen không nói, phần da chỗ mắt đeo kính râm lại trắng sáng rất rõ, bị phơi thành con gấu trúc to rồi.

Buổi chiều tôi ngồi trên cầu thang ngắm rùa biển, chúng nó chậm rì rì bơi qua bơi lại, ngẫu nhiên cũng có vài con cá mập lội tới, nhưng đều rất nhỏ, hơn nữa cũng không cắn người.

Bầu trời đầy sao sáng tưởng chừng như sắp rơi xuống. Cảnh sắc nơi này quả thực cứ như trong mơ, ngay cả Tô Duyệt Sinh cũng trở nên ôn hoà dễ gần

Tôi gối đầu trên chân anh ta, chỉ trỏ đếm sao, trên người Tô Duyệt Sinh có mùi thơm nhàn nhạt, dễ ngửi. Là mùi sữa tắm, tôi giống như con chó nhỏ, lôi kéo vạt áo anh ta ngửi ngửi, anh ta cúi đầu xuống, vừa vặn hôn lên vành tai tôi.

Nụ hôn này vừa nhẹ lại vừa ấm, khiến người ta không nhịn được càng muốn đòi nhiều thêm, tôi bám vào cánh tay anh ta, thật chuyên tâm hôn, anh ta lại lui về phía sau, tôi nhịn không được bắt lấy anh ta, ánh mắc sáng quắc nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tôi nhịn không được hỏi: “Anh... có thể nói thật cho em biết không?”

Qua một lúc lâu mà không thấy anh ta trả lời, tôi tựa như trào phúng cười cười: “Kỳ thực em cũng không dám hỏi anh, nếu anh không có gì để nói với em, thì thôi vậy“.

Ở một nơi xinh đẹp như thế này, giống như chốn thế ngoại đào nguyên của các đôi tình nhân, nhưng tôi và anh ta cũng không phải như những đôi tình nhân thông thường, ngày tốt cảnh đẹp, cũng không tương xứng. Nếu bước tới trước thêm nửa bước, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ khác đi, nhưng nửa bước này, tôi lại không dám đi, bởi vì tôi biết rất rõ, phía trước kỳ thực là biển lớn, một bước này, lập tức sẽ rơi vào khoảng không.

Buổi tối tôi ngủ rất sớm, đột nhiên anh ta hỏi: “Em muốn hỏi gì?”

Tôi mơ màng buồn ngủ, cảm giác như mình đang nằm mơ: “Anh có... từng yêu thích em không?”

Anh ta dường như xoay người đi, một lúc lâu mà không thấy nói gì, có lẽ là đang ngủ. Lại qua một lúc lâu, tôi lặng lẽ ngồi dậy nhìn anh ta, anh ta đưa lưng về phía tôi, có vẻ như ngủ rất say, tôi nhẹ nhàng kéo chăn một ít, chúng tôi ngủ không có mở đèn, bên ngoài là biển sao xán lạn, ánh sáng mờ ảo chiếu vào gian phòng, tôi chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng ngủ của anh ta, kỳ thực không thể thấy rõ mặt anh ta.

Tôi nói: “Nếu thật sự anh muốn vứt bỏ em, thì cứ nói sớm cho em biết, đừng một lần nữa để em cảm thấy như mọi chuyện còn có thể vãn hồi, trong lòng em kỳ thực rất khổ sở, em biết anh không cần, nhưng em.. kỳ thực...“. Tôi bắt đầu cà lăm, nói năng lộn xộn, rốt cuộc cũng không biết chính mình muốn nói gì, nhưng, đây thật sự là những điều tôi muốn nói ư? Ngay cả tôi cũng không tin, Tô Duyệt Sinh sẽ tin sao?

May mắn Tô Duyệt Sinh đang ngủ, nhưng tôi vừa mới cảm thấy may mắn được một giây, chợt nghe tiếng anh ta, rất thanh tỉnh, rất rõ ràng: “Ngủ đi“.

Tôi lập tức một lần nữa chui vào trong chăn, giường quá lớn, kỳ thực tôi và anh ta nằm ở hai bên, phần ở giữa còn có thể nhét thêm hai người nữa, nhưng tôi không dám cũng không muốn dựa vào gần anh ta quá. Trong lúc tôi mơ màng sắp ngủ, bỗng nghe tiếng anh ta nói: “Anh đã từng“.

“Cái gì?” Mắt tôi nhập nhèm hỏi.

Anh ta lại không nói gì nữa. Tôi dần dần đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Tô Duyệt Sinh đã đi bơi rồi, tôi ở trên sân thượng ăn sáng một mình, phục vụ đưa tới tràn đầy hai bàn hoa quả, tôi đều ăn hết.

Chờ lúc tôi ăn đến bàn thứ ba thì Tô Duyệt Sinh trở lại, anh ta ở trên sân xối sơ qua nước ngọt, cả người ướt đẫm chỉ mặc chiếc quần bơi, dáng người được huấn luyện viên chuyên nghiệp chỉ đạo luyện tập thể hình rất đẹp, cơ bắp không phải là cuồn cuộn, nhưng da trơn thân đẹp, ta nhìn nhìn huýt sáo, anh ta không thèm để ý đến tôi, lập tức đi mặc áo tắm vào, cầm lấy miếng sandwich, chỉ hai ba ngụm đã ăn xong.

Thật tình tôi rất nhớ món cháo thịt nạc nấu trứng bắc thảo do đầu bếp của Trạc Hữu Liên nấu, hoặc là ăn sáng bằng món cháo hoa cũng được.

Con người hèn mọn là ở chỗ đó, cho dù ở nước ngoài cảnh đẹp thế nào, cũng không thể không bận tâm đến mùi vị món ăn Trung Quốc của mình.

Trong khách sạn có một gã dịch vụ tên Ansel có thể nói được tiếng Trung Quốc, một lần anh ta chèo thuyền đến chỗ chúng tôi đưa các loại đồ ăn thức uống, tôi tò mò hỏi anh ta có thể đem món cháo hoa đến không

Kết quả anh ta nhếch môi cười: “Đương nhiên có thể!”

Giữa trưa có món cháo hoa ăn, ngay cả Tô Duyệt Sinh cũng ăn nhiều thêm một chén. Buổi chiều có trận mưa to, mưa ở Ấn Độ Dương thực sự to không giống người thường, Thuỷ Thượng Ốc của chúng tôi tựa như con thuyền con ở trong vùng biển lớn mờ mịt, bị kẹp giữa mưa gió và sóng biển, trời mưa thật lớn, ầm ầm rào rào, cửa thuỷ tinh sát đất hướng ban công đều phải đóng lại, bằng không nước mưa sẽ ào ào tràn vào. Tôi nằm dựa người trên giường xem mưa tuôn như thác nước, Tô Duyệt Sinh đang ngủ trưa.

Mưa gió mang đến một cảm giác ngăn cách cô độc, tôi thậm chí cảm thấy toàn bộ Ấn Độ Dương chỉ còn lại Thuỷ Thượng Ốc này của chúng tôi thôi, bốn phía chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, giống như đang ở dưới một ngọn thác, tôi nhịn không được thoáng nhìn Tô Duyệt Sinh, thời tiết ác liệt như vậy mà anh ta lại ngủ được rất say, cả chiếc giường anh ta chỉ chiếm cứ một góc nhỏ, thân mình hơi hơi cong, giống tư thế của đứa trẻ trong bụng mẹ. Tôi từng nghe ở đâu đó không nhớ nữa có người nói tư thế ngủ như vậy là vì không có cảm giác an toàn.

Ông trời con cảm thấy cô đơn, xem chừng tôi không thể cũng không có cách nào tưởng tượng ra.

Trong lúc tôi đang nhàm chán phán đoán xem có nên dùng tóc của mình chọc cho Tô Duyệt Sinh thức dậy hay không thì điện thoại vang lên, Tô Duyệt Sinh vẫn còn buồn ngủ, mở to mắt chậm rãi nhìn tôi một cái, tôi thật ngoan ngoãn nhẹ chân nhẹ tay trèo qua người anh ta cầm lấy chiếc di động, đưa đến tận tay anh ta.

Hầu hạ đại gia thôi mà, dù sao cũng hầu hạ quen rồi.

Ai biết anh ta chỉ mới nghe một câu thôi, cả người đã ngồi bật dậy, ngược lại khiến tôi phát hoảng, anh ta vừa nghe điện thoại vừa xuống giường tìm quần áo, tôi còn đang không hiểu có chuyện gì quan trọng xảy ra, anh ta đã nghe điện thoại xong, sau đó vừa mặc quần áo vừa cầm lấy điện thoại cấp tốc gọi đến khách sạn Đại Đường, anh ta dùng tiếng anh nói thật nhanh với nhân viên khách sạn, tiếng anh của tôi rất tệ, bất chợt nghe hiểu được dăm câu, hình như là muốn gọi thuyền tới.

Tôi nghĩ nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, quả nhiên anh ta ngắt điện thoại, hơi hơi nhíu mày nói với tôi: “Mưa lớn quá, thuyền không qua đây được“.

Tôi không biết nên ứng đối thế nào, đành phải nói câu: “Anh đừng sốt ruột“.

Anh ta liếc mắt nhìn xung quanh màn mưa trắng xoá như sương bao phủ khắp ban công nói: “Thuỷ phi cơ có lẽ cũng không thể bay được“.

Lúc này tôi mới ý thức được có khả năng chúng tôi phải lập tức di chuyển, tôi vội vã nhảy dựng lên đi thu dọn hành lý, anh ta nhìn dáng vẻ bận rộn rối ren của tôi nói: “Không sao đâu, anh đi trước, em có thể ở lại hai ngày sau rồi về“.

Tôi nhất thời chán nản, để một mình tôi ở lại toà Thuỷ Thượng ốc tại Maldives, đây là chuyện người có thể làm sao?

Nhưng không thể đắc tội ông chủ lớn, tôi chỉ có thể cười mỉa nói: “Một mình em ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng em cùng về với anh“.

“Anh không về nước“. Anh ta nói lời này xong, dường như nghĩ tới điều gì, lại thôi. Tôi làm người hiểu chuyện nói: “Mưa lớn như vậy, anh cũng đừng mạo hiểm, chờ bớt mua chút rồi hãy đi. Anh cũng đừng lo lắng cho em, tự em có thể đổi lại vé máy bay“.

Trời mưa suốt một tiếng sau mới ngừng, khách sạn lập tức cho thuyền tới, tôi thật thức thời tiễn Tô Duyệt Sinh ra bến tàu, anh ta chỉ cầm theo vài món quần áo tuỳ thân, cũng là do tôi sắp xếp thu dọn cho anh ta.

Anh ta nhảy lên thuyền rồi quay lại nhìn tôi một cái, tôi đột nhiên phúc linh tâm chí, vươn người ra ôm lấy cổ anh ta, hôn nhẹ lên mặt, sau đó nhìn thẳng vào đáy mắt anh ta nói: “Thuận buồm xuôi gió!”

Hình ảnh tôi nhỏ bé phản chiếu trong mắt anh ta, giống như đám bọt nước nho nhỏ, càng giống như một hạt cát nhỏ, bé nhỏ không đáng kể.

Cũng không biết anh ta sẽ nhớ nụ hôn này trong bao lâu.