Ngụy Đàm nhìn Ngô Côn một chút, trầm giọng nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Sĩ tốt đều trở về vị trí, Trình Mậu đi tới nói: “Cờ hiệu trên thuyền của chúng ta đều là Giang Đông, có lẽ bọn họ sẽ không tra được lai lịch.”
Ngụy Đàm trầm ngâm nói: “Tùy cơ ứng biến, nghênh đón.”
Trình Mậu đáp ứng.
Ngụy Đàm nhìn về phía ta: “Phu nhân và Tứ đệ vào trong khoang thuyền.”
Ta mặc dù không yên lòng, nhưng biết rõ mình ở đây chỉ gây cản trở, đành phải gật đầu.
Sĩ tốt mở cửa khoang ra, Vi Giao đỡ Hoàng thúc xuống trước, Ngụy An theo sát ta, rồi đến A Nguyên, Ngụy Đàm đỡ ta xuống, lúc sắp sửa xuống dưới, ta ngẩng đầu nhìn chàng: “Phu quân coi chừng.”
Ngụy Đàm cúi đầu, khóe miệng cong lên: “Yên tâm.”
Cửa khoang đóng lại, ta đứng một hồi mới quay đầu. Trong khoang thuyền đốt đèn, A Nguyên và Ngụy An đều nhìn ta.
“Huynh trưởng không sợ gì cả.” Ngụy An cảm thấy hẳn là nên an ủi ta, nói tiếp: “Trưởng tẩu chớ lo.”
Ta gật đầu, vẫn đầy bụng tâm sự.
Trong khoang thuyền có chút bức bí, mọi người không nói lời nào, trên boong thuyền thỉnh thoảng có người chạy qua, trừ tiếng chân chạy còn có tiếng mái chèo khuấy nước oàn oạp.
“Phu nhân ngồi xuống đi.” A Nguyên khuyên nhủ.
Ta lắc đầu, đang muốn mở miệng, cửa khoang bỗng nhiên mở ra.
Công Dương Quế đứng ở phía trên, nhìn ta, lát sau cảm thản một tiếng: “Ta biết ngay muội ở dưới.”
“Mau đóng cửa khoảng lại!” Trên boong thuyền, có người chạy tới ngăn cản.
Công Dương Quế lơ đễnh, chậm rãi nói: “Yên tâm, ta canh giữ ở đây, thiếu phu nhân nhà ngươi thân thể khó chịu, muốn thoáng khí, không tin hỏi Vi Biển Thước.” Dứt lời, quay vào khoang thuyền nói, “Phải không Vi Biển Thước?”
“Dạ! Đúng vậy!” Vi Giao dường như rất hài lòng với cách gọi của Công Dương Quế, vui vẻ ra mặt.
Sĩ tốt không ngăn trở nữa.
“Phía trước thế nào? Phu quân muội đâu?” Ta không có tâm tình nhìn bọn họ đùa giỡn, hỏi.
“Phu quân muội ở đầu thuyền.”
“Mấy cái thuyền kia đến gần chưa?” Ta hỏi.
Công Dương Quế nhìn: “Gần.” Chốc lát, khẽ nhíu mày, “Nhưng có vẻ không ổn, ba thuyền kia tạo thế trận, sợ là biết chúng ta.”
Lòng trầm xuống: “Có đánh nhau?”
Công Dương Quế đăm chiêu, lắc đầu: “Ta không biết.”
Ta ngẩn người.
Công Dương Quế nhìn về phía ta, ý vị thâm trường: “Muốn nhìn không?”
Thuyền ngừng lại.
“Mạnh Tĩnh.” Giọng bùi Tiềm từ phía trước truyền đến, không cao không thấp, trấn định bình tĩnh.
Ta núp ở cạnh cửa khoang, mặc dù cách xa, nhưng tai ta luôn nhạy cảm với giọng nói Bùi Tiềm.
“Quý Uyên.” Ngụy Đàm nói, giọng ôn hòa, nếu như không trông thấy phía trước giằng co, ta còn tưởng bọn họ là người quen, gặp gỡ trên đường thì chào hỏi.
“Mạnh Tĩnh đường xa mà đến, sao đã vội vàng đi?”
“Không đi không được.” Ngụy Đàm ung dung, “Giang Đông gần đây thế lớn, bọn ta cửa nhỏ nhà nghèo đi ngang qua, sao dám ở lâu.”
Bùi Tiềm không để ý chàng đùa bỡn, nói: “Mạnh Tĩnh đi ngang qua, còn mang theo người đứng đầu Giang Đông ta, Tiềm đặc biệt đến đòi.”
“Hả?” Ngụy Đàm không biết sống chết, “Nếu ta không trả thì sao?”
Chỉ nghe âm thanh rút binh khí, không khí cứng lại.
“Mạnh Tĩnh, chớ trách ta cường đoạt.”
Ngụy Đàm cười lạnh: “Các ngươi nên nhìn phía sau một chút.”
Ta ngờ vực, hỏi Ngụy An và Công Dương Quế: “Tại sao?”
“Phu quân muội quả nhiên cao tay.” Công Dương Quế đưa mắt, hứng thú nói, “Hắn còn thuyền binh khác, vẫn ẩn nấp sau Bùi Tiềm, giờ mới đi ra ngoài. Một, hai, ba… Cũng là ba chiếc.”
“Đệ đã sớm nói huynh trưởng rất mạnh.” Ngụy An nhàn nhạt bổ sung.
An tâm lại, ta muốn nhìn quanh, nhưng nghĩ đến giằng co phía trước là Bùi Tiềm, lại có chút khổ sở.
“Phu quân có trả lại Ngô Côn không?” Ta hỏi.
“Trao đổi.” Ngụy An nói.
Công Dương Quế nhìn ta một chút, nói: “Thật muốn xem phu quân muội nghĩ thế nào.”
Ta kinh ngạc, muốn hỏi rõ ràng, lại nghe Bùi Tiềm mở miệng.
“Mạnh Tĩnh quả nhiên hảo mưu lược.” Giọng Bùi Tiềm không nghe ra vui buồn.
“Ra khỏi cửa, đương nhiên phải chú ý.” Ngụy Đàm không nhanh không chậm.
“Mạnh Tĩnh không nên, nơi này là địa giới Giang Đông, giao đấu chỗ này, cho dù Mạnh Tĩnh thắng, thuyền lớn tàn tạ, cũng là khó đi.”
“Quý Uyên nói rất hợp ý ta, không bằng chúng ta trao đổi. Quý Uyên trước mở đường, ta đi được mười dặm, đương nhiên sẽ cho chủ công huynh ngồi thuyền nhỏ trở về, thế nào?”
Bùi Tiềm cười: “Mạnh Tĩnh mua bán thật ngang ngược, huynh đi trước mà không trả người, vậy ta làm thế nào?”
“Đây là địa giới Giang Đông.” Thái độ Ngụy Đàm vô lại, “Mà chủ công huynh lại chết trên tay ta.”
Bùi Tiềm im lặng, nói: “Ta muốn thấy chủ công.”
Tiếng bước chân vang lên, lát sau, âm thanh cuồng nộ của Ngô Côn vang lên: “Bùi Tiềm! Giết hắn mau! Ngươi giết hắn cho ta!”
Bùi Tiềm làm như không nghe thấy.
“Ta chỉ rút lui hai thuyền, một cái đi theo huynh.” Chàng nói.
“Được.” Ngụy Đàm thản nhiên nói.
Buồm giương cánh, thuận gió mà đi, mặc dù không nhìn thấy nước sông, ta vẫn cảm thấy thuyền đi thật nhanh.
Đi được một đoạn, buồm hạ, thuyền lần nữa dừng lại. Một thuyền nhỏ hạ xuống mặt sông, sĩ tốt hô một tiếng, dây thừng trên tay Ngô Côn đượctháo ra.
“Ủy khuất tướng quân.” Ta trông thấy Ngụy Đàm đi tới trước mặt Ngô Côn.
Ngô Côn nhìn hắn, đã bình tĩnh lại, lạnh lùng cười một tiếng.
Ta sẽ tập hợp đại quân Giang Đông tiêu diệt Ung Châu.”
Ngụy Đàm lơ đễnh: “Nếu được tái chiến, mỗ thật kỳ vọng.”
“Đại công tử, thả xuống chưa?” Sĩ tốt hỏi.
Ngụy Đàm gật đầu.
Sĩ tốt cầm dây thừng buộc ngang người Ngô Côn, thả xuống.
“Ngươi biết không?” Lúc Ngô Côn sắp xuống, đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười âm lệ, “Phụ nhân ngươi mùi vị không tệ.”
Đầu ta ‘ầm’ một tiếng, tức giận, đang muốn tiến lên, lại bị công Dương Quế giữ lại. Chàng lắc đầu.
Chỉ nghe giọng Ngụy Đàm như cũ: “Lần sau tướng quân ngồi xe cùng nữ nhân, chớ để bị dao găm kề cổ.”
Cánh buồm lần nữa được kéo lên, gió lớn, thổi bay tóc ta. Trắng sáng trốn sau đám mây, thân ảnh kia trôi theo thuyền mỗi lúc một xa.
Xung quanh thanh âm rất nhiều, có người đi, có người chạy, có người nói chuyện, có người cười to.
Ta vẫn ngồi trong góc, trên người lành lạnh.
“Vào khoang thuyền đi.” Công Dương Quế cúi đầu nhìn.
Ta muốn đứng lên, nhưng không có sức, chốc lát, lắc đầu. Nhục nhã, tức giận, lúc trước động thủ một lòng muốn trốn ra, ta không nghĩ quá nhiều. Ta sớm nên nghĩ đến, trong lòng tự nhủ.
Nhưng một tiếng nói khác vang lên, Ngô Côn miệng chó sủa loạn, mình vì mấy lời xằng bậy mà đau lòng, chẳng phải buồn cười?
“Hắn tới.” Bỗng nhiên Công Dương Quế nói.
Theo ánh mắt nhìn lại, Ngụy Đàm đứng cách đó một trượng.
“Huynh trưởng.” Ngụy An thức thời bắt chuyện.
Công Dương Quế gật đầu với chàng, không nói gì, nhìn ta một chút, cùng Ngụy An tránh đi. Ta yên lặng nhìn Ngụy Đàm, đột nhiên cảm giác tủi thân, nghẹn ngào, lỗ mũi ê ẩm, nước mắt trào ra.
“Sao lại khóc rồi?” Ngụy Đàm đi tới, bất đắc dĩ nói, “Ngồi ở nơi này làm gì!” Vừa nói vừa kéo tay ta.
Ta cáu, giật ra khỏi tay chàng.
“Sao thế?” Ngụy Đàm ngồi xuống, cầm tay ta.
Ta giãy dụa, dùng sức nện vào ngực chàng.
“Vì sao chàng không tới sớm chút…” Ta nghẹn ngào, dường như muốt trút hết oan ức ra ngoài, “Vì sao không tới sớm chút…”
Tròng mắt Ngụy Đàm âm u, không tránh né.
“Ta xin lỗi.” Chàng cúi đầu nói.
Nhưng nghe nói thế, ta càng thêm tức giận, đẩy chàng: “Chàng tránh ra!”
Ngụy Đàm bị đẩy, ngửa người ra sau, nhưng không rời đi.
“Tránh ra!” Ta càng thêm ra sức.
Ngụy Đàm nhìn ta chăm chú, nhẹ giọng nói: “Thật muốn ta đi?”
Ta co vai nghẹn ngào. Ngụy Đàm đứng lên.
Ta thấy thân ảnh kia muốn rời đi, nước mắt càng tuôn nhiều, giận dỗi nhặt đoạn dây bên cạnh ném vào chàng: “Chàng… Chàng đi thật?”
Ngụy Đàm: “…”
Giường khẽ lay động theo thuyền, dưới gối, nước vỗ vào mạn thuyền, không yên tĩnh, nhưng tâm bình thản.
Giận dỗi như gió táp mưa rào, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thế nên khi nhớ lại, ta cảm thấy như bị tà hỏa làm mụ mị đầu óc.
Lúc đấy đánh xong, dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của mọi người, Ngụy Đàm bế ta vào khoang thuyền. Chàng đặt ta lên giường, mình ngồi bên cạnh.
Ánh đèn yếu ớt, hai người mắt nhìn nhau.
Ta vẫn nghẹn ngào, thỉnh thoảng sụt sịt.
“Sao không nói lời nào…” Ta nhỏ giọng nói. Mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng náo loạn lớn như vậy, muốn ta lập tức nhẹ nhàng là không thể.
“Phu nhân không nói lời nào, vi phu sao dám mở miệng trước.” Ngụy Đàm nói.
Ta lườm chàng.
Đột nhiên Ngụy Đàm cười lên.
“Đúng là trẻ con.” Chàng vuốt tóc ta, “Ngô Côn nói liên thiên.”
Ta không nói, kéo tay chàng, nắm trong tay.
“Chàng tin không?” Ta cúi đầu nói, ánh mắt dõi theo chàng.
“Không tin.” Ngụy Đàm thần sắc không đổi.
“Vì sao?”
Ngụy Đàm tiến sát người ta, nói: “Công Dương Quế và Vi Giao đã kể lại với ta.
Công Dương Quế và Vi Giao? Ta sửng sốt, thấy nhẹ nhõm, nhưng chốc lát sau lại oán thầm, hai người này thật lắm điều…
“Sao phu quân biết họ nói thật?”
“Tứ đệ cũng nói.”
Ta: “…”
“Nếu như thiếp mua chuộc Tứ thúc thì sao?” Ta tiếp tục.
Ngụy Đàm nhìn ta, cười khổ. Bỗng nhiên chàng cúi người, một tay bắt lấy tay ta, hơi thở ấm áp dán tại cần cổ ta, quen thuộc làm cho lòng người mềm mại.
“Mua chuộc thì mua chuộc, nàng quay lại là được.”
Vành mắt ta lại ướt, đưa tay ra, vuốt ve lưng chàng. Nói thật cũng tốt, nói dối cũng tốt. Ta nghe tiếng tim đập, cùng ta một cao một thấp, thật gần.
“Thiếp không cố ý, thiếp chỉ sợ…” Ta dựa trên bờ vai chàng, nhẹ nói.
Cánh tay kia nắm thật chặt, Ngụy Đàm nói: “Đừng sợ, từ nay về sau ta sẽ không để nàng rời xa nữa.”