Viện tử của Ngụy Đàm có một gian phòng lớn, hai bên là các gian phòng nhỏ. Trước kia chàng không có cơ thiếp, cũng không cần hầu gái, phòng nhỏ cũng chỉ bỏ không, dần dần thành phòng chứa đồ.
Ta biết mấy gian phòng nhỏ bắt đầu từ khi Ngụy Đàm nói ta biết chỗ chôn vàng, đó là căn phòng phía Đông. Cứ một thời gian, ta lại có tà tâm đi nhìn trộm một chút, nhìn cái đống vàng chôn trong góc có bình an không, mặc dù sờ không tới, nhưng cứ nhìn một chút cho đỡ thèm. Sau ta lại phát hiện trong rương Đông phòng có vật cũ của Từ hậu, nhưng chuyện kia trong lòng ta đã bỏ qua, không đề cập tới cũng được.
Chỗ Nhâm cơ ở là Tây phòng, đồ đạc linh tinh không nhiều lắm, dễ dọn dẹp hơn.
Đêm hôm đó, ta hồi viện tử, thấy gia nhân ra ra vào vào, dọn đồ đạc ra khỏi phòng, chuyển giường bàn vào trong. Rèm lụa mới bay phất phơ ở khung cửa sổ, lộ ra ánh sáng trong phòng, ta thấy chói mắt vô cùng.
Ta về thẳng phòng, đóng cửa lại, nhưng cách tường ta vẫn có thể nghe được tiếng khiêng giường bàn. Chuyện này không sớm thì muộn cũng gặp, ta an ủi mình, quay đầu, bắt gặp ánh mắt A Nguyên phức tạp. Ta bình tĩnh bảo nàng đi múc nước, nói muốn rửa mặt thay quần áo. A Nguyên đáp, đi ra cửa.
Tối nay chỉ coi như an trí, ngày mai người mới mới chính thức bái kiến.
Nhắm mắt làm ngơ, ta im lặng, rửa mặt thay trung y, ngồi vào trước gương, canh giờ đã không còn sớm, Ngụy Đàm vẫn chưa về.
Ngụy Giác phấn khởi như vậy, Ngụy Đàm lại là con ngoan, sẽ không làm mất thể diện cha mẹ. Chàng… Tối nay không trở lại sao?
Oán cái gì, ngươi không nên oán. Người trong gương nhìn ta, dường như muốn nói, Ngụy Đàm đã cự tuyệt, Ngụy Giác hỏi ngươi, chính ngươi đã đáp ứng.
Lão hồ ly tưởng thật, hôm nay ta thành thiếu phu nhân hiền lành, hiện tại người người trong phủ đều nhìn chằm chằm chuyện này, thậm chí ta không thể phái người đi hỏi Ngụy Đàm tối nay nghỉ ở đâu, người ta lại nói sau lưng ‘Ngươi xem, thiếu phu nhân tâm không cam, tình không nguyện đây mà’.
“Phu nhân.” A Nguyên đi tới, có chút do dự, “Đã không còn sớm, Đại công tử vẫn chưa trở lại, phu nhân xem…”
“Ta đi nghỉ.” Ta đứng dậy.
Đèn tắt, trong phòng chỉ còn bóng tối. Ta nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng lăm qua lộn lại không ngủ được. Lần đầu tiên ta cảm thấy giường rộng như vậy, một mình nằm trên thật vắng vẻ. Cảm giác trong lòng khó nói nên lời. Ta nhớ đến mẫu thân, còn có các phụ nhân trưởng bối, lúc trượng phu nạp thiếp, bọn họ có giống ta không? Tự giam mình trong phòng, muốn đi xem phu quân đến tột cùng là đi đâu, nhưng chân vẫn bất động…
Một tiếng ‘Két’ truyền vào lỗ tai, dường như cửa bị đẩy ra. Ta ngẩn người, mở mắt.
Trong bóng tối, tiếng bước chân ngày càng gần, nhẹ nhàng, giống như sợ ta tỉnh giấc. Lát sau, ánh sáng trên khung cửa sổ chiếu đến khuôn mặt Ngụy Đàm. Ta không tin được, chống tay ngồi dậy.
“Chưa ngủ sao?” Ngụy Đàm kinh ngạc, chốc lát, đèn sáng lên.
Phòng đột ngột sáng, mắt vẫn chưa quen, nhưng ta vẫn nhìn chàng chằm chằm.
“Sao thế?” Ngụy Đàm phát hiện ta đang nhìn chàng, hỏi.
Ta nhìn khuôn mặt đó, khuôn mặt đã khắc sâu trong trí nhớ ta. Ta bỗng nhiên nhớ lại, cái đêm ở trong phủ Phạm Duyệt, cứ nghĩ Ngụy Đàm sẽ không trở về, nhưng chàng lại xuất hiện trước mặt ta, giống như hiện tại.
Mắt cay cay, đáy lòng dậy sóng cuồn cuộn, ta không nói, tiến lên dùng sức ôm chặt hông chàng, đầu chôn trong lồng ngực.
“Ta cứ nghĩ… Chàng không trở về.”
Ngụy Đàm dường như không biết làm sao, tiếp theo, hai tay chàng ôm lấy, xoa xoa gáy ta.
Chàng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ thấp giọng cười cười: “Nghĩ lung tung gì thế?”
Ta không đáp lời, giống như phát hiện tia sáng duy nhất trong đường hầm tối tăm, không chịu buông tay. Ngụy Đàm đi rửa mặt trở lại, cả hai nằm xuống, chàng vẫn như trước, vòng tay qua ôm ta. Hai người không ai nói gì, trong bóng đêm, ta vẫn không ngủ được, nhắm mắt lại mở mắt. Ta có thể cảm giác hai người đều có tâm sự, chàng cũng chưa ngủ.
“Phu quân đang nghĩ gì?” Do dự một hồi, ta hỏi.
“Sao?” Quả nhiên Ngụy Đàm vẫn tỉnh, đáp: “Phu nhân muốn biết?”
“Ừ.”
Ngón tay Ngụy Đàm vuốt tóc ta, chậm rãi nói: “Ta đang suy nghĩ, tiếp thiếp mới vào, để tắt đèn hay dâng hoàng lụa thì tốt đây?”
Ta buồn cười, lại quẫn bách, chàng biết thừa ta muốn nghe chàng nói gì, nhưng miệng vẫn không đứng đắn.
Ngụy Đàm cười, giọng cười to dần lên, cuối cùng hai vai rung rung. Trong bóng tối, ta nghe âm thanh rung động ở lồng ngực, giống như bị cuốn hút, cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Một lúc lâu, hai người mới ngừng cười, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Chốc lát, bỗng nhiên Ngụy Đàm ôm lấy ta, đè lên.
Ta cũng không yếu thế, ngửa đầu đáp lại hơi thở nóng rực kia, tay thăm dò vào trong quần áo chàng, du ngoạn trên làn da săn chắc. Đùi bị một thứ thô to chọc vào, Hơi thở Ngụy Đàm càng thêm nặng nề. Chàng gồng mình, cởi trung y ta ra. Khi bàn tay to kia muốn kéo chân ta lên, ta bắt được, tung mình, cưỡi trên người chàng.
Trong bóng tối, hai mắt chàng mơ hồ.
“Để thiếp.” Ta nói, không cho chàng kháng cự.
Ngụy Đàm không phản đối, hơi thở chàng phập phồng, ta ngồi trên chân chàng, một tay chống vào vai chàng, một tay dọc theo lồng ngực từ từ đi xuống, giống như người mù, dùng bàn tay kia cảm nhận thân thể mê người.
“A Dung…” Ngụy Đàm hưng phấn thở dốc, bàn tay khẩn cấp vuốt eo ta, dần tiến lên bộ ngực phập phồng.
Ta đưa tay thăm dò phía dưới, cầm món đồ đang sôi sục ý chí chiến đấu kia lên. Mặt ta như thiêu như đốt, cảm thụ vật trong tay càng ngày càng lớn, khẽ vuốt chốc lát, cầm nó tiến vào.
Không thể không nói, tư thế này so với trước kia thật thoải mái, chầm chậm ngồi xuống, tay Ngụy Đàm trên thân thể ta cứng lại. Khi thân thể được lấp đầy, ta không tự chủ được mà rên khẽ một tiếng, từ từ đong đưa thắt lưng.
Ngụy Đàm là một người rất kiên nhẫn, chàng thở nặng nhọc, không vội vàng, hai tay đỡ eo ta. Chuyện thân mật không xa lạ với chúng ta, chàng biết nơi mẫn cảm của ta, rất biết phối hợp. Mặc dù lần đầu tiên ta ở tư thế này, ta cảm thấy thật mới mẻ, mới biết thế nào gọi là mỹ vị.
Nhưng mà, tư thế này mệt chết người, không bao lâu, ta cảm thấy mỏi, Ngụy Đàm lại thuận theo, tung mình nằm trên, nâng chân ta lên, động thân đi vào. Chàng mạnh mẽ đi vào toàn bộ, mỗi một lần lại làm da thịt ta run rẩy. Ta không khống chế được, rên rỉ cầu xin tha thứ.
Đang lúc tình mê ý loạn, chàng dừng lại.
“Phu quân…” Ta mở mắt, giống như đói bụng bị lấy mất chén cơm, đáy lòng hốt hoảng.
“Gọi ta.” Chàng dụ dỗ ta.
“Phu quân…”
“Ngụy Đàm làm như không nghe thấy, giọng nói càng thêm khàn: “Gọi ta.”
“…” Ta thở dốc, nói: “A Đàm…”
Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên ta lại bị đụng mạnh. Ngụy Đàm nhấc chân ta lên cao, càng thêm ra sức. Tay ta nắm chặt khăn trải giường, cảm thấy như đang ở chốn cực lạc, ý thức gần như không còn…
Sáng sớm hôm sau, ta bị Ngụy Đàm nhiễu tỉnh.
Lưu manh này nắm mũi ta, ta dùng miệng thở, lại bị chàng dùng tay chặn. Cuối cùng, ta bị ngạt tỉnh lại.
Mở mắt, Ngụy Đàm cười đến vui vẻ, đôi mắt đen cong cong: “Phu nhân nhịn thở không tệ, nếu là nam tử, vi phu nhất định cho nhập thủy quân.”
Ta cuộn mình trong chăn, khắp người đau nhức muốn chết, đang ngủ say bị chàng đánh thức, ta trợn mắt một lúc, chuyện đầu tiên nhớ tới là bữa tối hôm qua.
Vốn muốn véo lại chàng, nhưng liếc về phía cửa, trời đất vẫn mông lung, ta cất tiếng: “Sao phu quân dậy sớm vậy?”
“Hôm nay ta phải rời thành.” Ngụy Đàm nhéo cằm ta, vén chăn nhanh nhẹn đứng dậy, “Quân đồn cày bừa vụ xuân, ta muốn đi một vòng xem xét.”
“Cày vừa vụ xuân?” Ta sửng sốt, hiểu ra, Ngụy Đàm nuôi quân kiêm kiếm quân lương, lệnh quân sĩ trồng cấy, thời tiết như này, hẳn các nơi đã gieo giống xong rồi.
“Phu quân đi bao lâu?” Ta nhìn sống lưng cường tráng của chàng, hỏi.
“Hai ngày.” Ngụy Đàm nói, dứt lời, quay đầu nhìn ta cười cười, sáp tới đây, “Phu nhân phải nằm một mình hai đêm, có nhớ ta không?” Vừa nói vừa động tay động chân.
Được voi đòi tiên. Ta nóng mặt, chui vào chăn tránh bàn tay chàng.
Ngụy Đàm không đùa giỡn nữa, cười đùa với ta một chút, thay ta kéo chăn đắp.
“Tiểu thiếp bên kia,” Chàng ôm ta, dừng dừng, giống như đang tìm từ, thấp giọng nói, “Nếu phụ thân để nàng ta vào cửa, phu nhân cứ coi như thêm một người hầu gái.”
Hầu gái? Lòng ta coi thường, hầu gái nhiều thì nhiều, A Nguyên cũng là hầu gái, nhưng có phải tiểu thiếp đâu.
Nhưng thái độ Ngụy Đàm làm ta rất hài lòng.
Ta từ trong chăn lộ ra hai con mắt. Ngụy Đàm nhìn ta, khóe môi khẽ cong lên.
“Thiếp biết rồi.” Ta cười cười, nhẹ nhàng nói.
Ngụy Đàm đi rất sớm, thế nên lúc Trương thị dẫn Nhâm cơ tới ra mắt, chính thất, chủ mẫu, cháu dâu đều ở đây, duy nhất thiếu chính chủ.
Nhâm cơ mặc y phục kín đáo, màu sắc hình thức bình thường. Nhưng nàng rốt cuộc cũng xuất thân kỹ nhạc, ta thừa nhận, phục sức tầm thường nhưng nhan sắc vẫn thuộc loại thượng phẩm, dáng đi cử chỉ rung động lòng người.
Nàng hành lễ với Quách phu nhân, nghi lễ hợp quy tắc. Quách phu nhân nhìn nàng, cười nhẹ.
“Ngươi đã nhập môn, chính là phụ nhân trong phủ. Mọi việc phải lắng nghe tôn trưởng dạy bảo, phụng dưỡng phu quân, phụ tá chính thất.” Bà nghiêm mặt nói với Nhâm cơ.
Nhâm cơ cúi đầu, cung kính đáp.
“Sau này thiếu phu nhân chính là chủ mẫu, đi bái kiến đi.” Quách phu nhân hiền lành mỉm cười.
Nhâm cơ nhìn về phía ta, đôi mắt trong veo.
“Bái kiến thiếu phu nhân.” Giọng nàng uyển chuyển.
Ta nhìn nàng quỳ xuống trước mặt, nghiêm túc dập đầu, mỉm cười.