Lúc nhỏ ta thích ăn thịt hấp, khi nào nhà bếp nấu món đó, ta cách tường ngửi thấy mùi thơm là thèm thuồng không dứt. Có một lần, ta lại bị mùi thơm hấp dẫn, khó cưỡng lại, chạy đến nhà bếp, thấy đầu bếp không ở đây, định bụng ăn vụng. Không ngờ, hơi nước trong nồi rất nóng, mới mở cái vung ra, ta đã nóng đến bỏng tay.
Lúc mẫu thân thoa thuốc cho ta, vừa bực mình vừa buồn cười, dạy dỗ: “Không sớm thì muộn sẽ được ăn, tham cái gì chứ? Nóng lòng thịt không ngon.”
Nóng lòng thịt không ngon… Lời này của mẫu thân đã lâu, nhưng xem ra hôm nay ta mới hiểu rõ nghĩa.
Lúc Ngụy Đàm thấy mảnh lụa kia, ta nghĩ thôi xong rồi. Coi như trăm sông đổ về một biển, nhưng tưởng tượng lúc trước của ta không giống vậy, ta không nên giấu giếm…
Dĩ nhiên, nói ra đã muộn…
Ngụy Đàm thần thanh khí định, cúi đầu mỉm cười: “Suy nghĩ của phu nhân rất tốt, chẳng qua trên này vẽ hai người nam nữ, phu nhân nếu muốn tập được, cần phải nhờ vi phu giúp một tay.”
Kế tiếp… Kế tiếp ta và chàng biến thành một dạng giống trên hình vẽ.
Ban đầu ta còn cảm thấy hình vẽ kia khoa trương, hoài nghi họa sư mánh lới vẽ cường điệu lên. Nhưng Ngụy Đàm dùng hành động nói cho ta biết, cái đó tuyệt đối không phải bịa đặt. Chàng rất mạnh mẽ, ta chỉ có thể để mặc chàng định đoạt. Có lẽ do mới lạ, lại có lẽ do ta có ý nghĩ kỳ quái, ta cảm thấy thật kích thích. Ngụy Đàm không chịu tắt đèn, ta có thể nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của chàng khi nhìn thân thể ta lộ ra ngoài. Mặt chàng bị dục vọng nhuốm đỏ, đôi mắt nóng bỏng mê người…
Sau đấy, ta ngủ thẳng tới giờ Ngọ mới tỉnh, trên người đau nhức không thôi. Ngụy Đàm ôm ta, hơi thở nóng hổi phun bên tai ta, ý vị thâm trường: “Đáng tiếc hôm nay lạnh quá, lại đang ở nhà, tương lai chúng ta ở riêng, ta định cùng phu nhân ở vườn hoa…”
Ta xấu hổ xuống giường, muốn đem mảnh lụa chết tiệt kia đi đốt. Nhưng khi ta đi gặp Quách phu nhân, bà lại lôi câu ‘Sớm hôm kính phụng…’ để ám chỉ ta tham ngủ, ta đột nhiên cảm giác được, thà ở chung với Ngụy Đàm còn hơn.
Ngoài mùng mười tháng giêng, chuyện trong phủ ít dần đi, mặc dù thỉnh thoảng có khách tới chơi, nhưng ta vẫn rảnh rỗi hơn nửa ngày.
Không biết lời Chu thị nói hôm trừ tịch có tác động gì đến Ngụy Giác không, hay là ít việc thật, ta không thấy Ngụy Giác giao việc cho Ngụy Đàm, cho nên xuất hiện tình trạng – sáng sớm ta tỉnh có thể thấy Ngụy Đàm nằm bên cạnh.
Ngoài trời lạnh giá, trong nhà có bếp lò, cộng thêm không có việc gì, hết thảy mập mờ. Nhưng Ngụy Đàm thái độ thuần khiết, nhàn nhã lấy ra bàn cờ và một quyển sách dạy đánh cờ, hỏi ta có muốn đánh cờ không.
Đánh cờ còn hơn nhìn miếng lụa vàng, ta hớn hở đáp ứng.
Sách dạy đánh cờ mang về từ chỗ Vân Thạch tiên sinh, ta đã nhìn mấy lần, hoàn toàn không hứng thú. Nhưng Ngụy Đàm coi như bảo bối, lúc nhàn hạ lấy ra đọc, hiện lại căn cứ vào sách mà mở trận cờ.
Đánh cờ với Ngụy Đàm không mệt lắm, vì ta kỳ nghệ rất kém, không bao lâu sẽ thất bại thảm hại. Sau đấy, ta ngượng ngùng nói với Ngụy Đàm: “Hay là phu quân đánh với Nhị thúc hoặc đường thúc đi.”
Ngụy Đàm nhìn ta một chút, lơ đễnh nói: “Phu nhân cùng trận với vi phu, thế nào?”
Ta kinh ngạc: “Cùng trận thế nào?”
Ngụy Đàm không giải thích, chờ chàng đưa tay ra, ta mới hiểu, nói cùng trận thực ra là chàng tự đánh với chàng.
Mặc dù ta không hiểu gì, nhưng Ngụy Đàm không để ta đi. Chàng ôm ta vào trong ngực, vừa đánh vừa chỉ cách đi cho ta. Chàng giảng rất tỉ mỉ, ta nghe cái hiểu cái không, nhưng không hề cảm thấy chán nản. Cánh tay chàng mạnh mẽ, lồng ngực rộng lớn ấm áp, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm, làm người khác cảm thấy rất an tâm. Ta khẽ giương mắt, chàng nhìn bàn cờ rất chăm chú, khóe môi bình thản.
Ta nhìn bàn cờ, đột nhiên cảm giác ngồi như vậy, cũng là một chuyện không tệ.
Đài lễ bên cạnh Ung trì xây rất nhanh, đầu tháng hai, trong triều truyền tin đã xây xong.
Kịch bản lần này dự tính cầu phúc an dân, thiên tử vốn định phái Thái Thường tế tự chủ trì. Nhưng Ngụy Giác tấu xin thiên tử muốn tự mình cúng tế. Thiên tử chuẩn tấu, để các quan nghe Ngụy Giác điều khiển.
Ta nghe được tin này, mặc dù kinh ngạc nhưng không cảm thấy bất thường.
Kể từ khi Ngụy Giác phạt Đàm đắc thắng. Trong phủ vô luận kỹ nhạc hay tiệc rượu, phô trương càng lúc càng lớn. Nghe nói năm ngoái được mùa lương thảo, Ngụy Giác thừa thế Nam tiến. Ông thích nhạc phú, hiện tại đài lễ hoàn thành, mượn cớ đó tổ chức yến tiệc, nâng cao sĩ khí sau ngày đông giá rét.
Ngày đó ở dàn tế, Ngụy Đàm phải đi lo liệu chuyện thủ vệ, sáng sớm phải ra khỏi nhà.
“Thiếp thấy cữu thị hôm nay mặc áo khoác vàng, thật khí phái.” Sáng sớm, lúc Ngụy Đàm phải ra khỏi cửa, ta vừa nói vừa sửa sang lại y phục cho chàng.
“Vậy à!” Ngụy Đàm đeo đai lưng, giọng nói nhàn nhạt.
Ta giương mắt, chàng nhìn ta một chút, cười cười: “Hôm nay phải mặc nhiều đồ, gió lớn.” Dứt lời, giắt kiếm ngang hông, ra cửa.
Ngụy Giác chọn ngày không tệ, khí trời tháng ba, cảnh sắc tươi đẹp, trời không lạnh lắm, không cần mặc y phục quá dày.
Nhạc phu ca múa tập gần một tháng, Ngụy Giác còn dựng vườn ngự uyển chung quanh đài, đưa ca kỹ vào trong đó biểu diễn. Tất cả mọi người đều biết ông coi trọng đài lễ vô cùng, lúc ta tới, mọi người đã tụ tập chật cứng.
Đài lễ cao mười trượng, từ dưới lên trên mấy tầng, mỗi tầng có hành lang bao quanh, chính giữa có một sân rộng rãi. Tầng cao nhất là điện thờ, nghe nói ngồi ở phía trên sẽ thấy toàn cảnh Ung trì, thu hết vào mắt khung cảnh tân khách yến nhạc.
Thiên tử và hoàng hậu không ở đây, Ngụy Giác nghiễm nhiên trở thành chủ nhân. Ông ngồi xe năm ngựa kéo, xe có lọng che, sườn xe mạ vàng. Khi ông từ xe đi xuống, các quý nhân và đại thần rối rít hành lễ, giống như bái kiến vua chúa.
Ta theo sau Quách phu nhân, Ngụy An và Ngụy Tập nhắm mắt theo đuôi. Trang phục Ngụy Giác hôm nay phô trương vô cùng, gia quyến chúng ta cũng thơm lây. Quách phu nhân ngày thường ít ra ngoài, hôm nay y phục vài phần hoa lệ. Bà mặc cẩm bào đỏ sậm ta tặng hôm tết, đầu đội diêu quan, kim diệp khảm hồng ngọc, gương mặt như tỏa sáng. Ta làm tròn đạo dâu hiền, tóc búi cao, cài kim kê hoa sai, mặc xiêm y gấm Tứ Xuyên, cổ áo và viền áo màu son, đeo ngọc bội bên hông, cũng không mất khí thế con dâu Ngụy thị.
Nữ quyến tới xem không ít, khác hoàn toàn ngày trước, nữ tử trẻ tuổi rất nhiều, trang phục yểu điệu xinh đẹp. Ta thấy Ngọc Oánh, nàng hôm nay trang phục lộng lẫy, nhìn thấy ta, đi tới chào hỏi.
“A Dung, chúng ta mới gặp một vị nữ quân, từ Lạc Dương tới, nàng nói là biểu muội của ngươi, phải không?” Nàng mỉm cười nói.
Không cần Ngọc Oánh nhiều lời, ta biết ngay nàng nói tới ai. Hôm nay dàn tế, quan viên lớn nhỏ đều có thể tới, Kiều Khác tháng trước thi Hiếu Liêm, hiện tại đã là quan Thị Lang.
“A Đề sao?” ta nói, “Muội ấy là con gái cậu ta, gần đây theo mợ ta và biểu huynh tới Ung Đô.”
“Đúng vậy sao?” Ngọc Oánh lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại nhìn, “Ta và nàng cùng nhau tới, vừa nãy còn nói chuyện với nhau, quay đi quay lại đã không thấy nàng.” Dứt lời, kề sát tai ta, che miệng nói, “A Dung, hôm nay Quách phu nhân cũng tới, ngắm con dâu phải không?”
“Con dâu?” Ta kinh ngạc.
“A dung đừng giả vờ không biết.” Ngọc Oánh hờn dỗi liếc ta một cái, “Người ta đang đồn ầm lên kìa, Thừa tướng và Quách phu nhân đang tìm thê tử cho Nhị công tử. Hôm nay rất nhiều quý gia dẫn theo nữ nhi tới đây.”
Ta nghe xong, nghĩ thầm thì ra là như vậy, vừa mới tới, ta đã cảm thấy nữ quyến hôm nay khác thường. Cuối năm trước, Quách phu nhân đã đề cập với Ngụy Giác về hôn sự của Ngụy Chiêu. Ngụy Giác cũng cảm thấy Ngụy Chiêu nên sớm cưới thê, đầu năm đã đánh tiếng. Gia đình có chút tiếng tăm đều phái người làm mai, Quách phu nhân mặc dù chưa tỏ thái độ, nhưng cũng giữ lại ngày sinh của nhà gái.
“A Dung, Quách phu nhân nhìn trúng ai, ngươi không được giấu ta đâu.” Ngọc Oánh cười khẽ.
Ta mỉm cười: “Đó là chuyên đương nhiên.”
Ngoài miệng nói thế, trong bụng lại nghĩ đến chính mình. Ngụy Đàm là Trưởng tử, so với Ngụy Chiêu chưa định thê tử, ta đây con dâu vào cửa, quả thực quá tùy tiện. Đến một ngày Ngụy Giác phát hiện ta không có giá trị sử dụng nữa, ông có tìm cớ đuổi ta đi không?
Các nữ quyến thể lực kém, chỗ ngồi không quá cao. Ta biết mợ sẽ đến, nhưng khi ta thấy bà tới ra mắt Quách phu nhân, ta lấy làm kinh hãi.
Người giới thiệu chính là Lục phu nhân – thê tử của Thái Thường Lương Vinh, Lục phu nhân giao tình rất tốt với Quách phu nhân, bà và Quách phu nhân rất thích bái thần, thường qua phủ ta làm khách. Đợi mọi người ra mắt xong, ta thong dong tiến tới hành lễ với mợ.
“Hóa ra là mợ thiếu phu nhân?” Quách phu nhân kinh ngạc.
Ta gật đầu, nói: “Đúng ạ.” Hôm trước ta và Ngụy Đàm đến nhà mợ chúc tết, Quách phu nhân cũng biết.
Quách phu nhân gật đầu, mỉm cười với mợ, “Hóa ra là thân thích, ta chưa thăm hỏi, hôm nay vừa vặn ngồi chung với nhau.”
Mợ cười: “Hạnh ngộ phu nhân.”
“Vị này là nữ quân?” Lát sau, Quách phu nhân nhìn về phía Kiều Đề phía sau mợ.
“Chính là tiểu nữ.” Mợ nói, dứt lời, bảo Kiều Đề tiến lên hành lễ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà nhan sắc Kiều Đề không tệ, trang phục tinh xảo chút là có thể vượt trội hơn người khác. Nàng cài trâm hoa, dáng đi yểu điệu, dáng vẻ dịu dàng, hành lễ với Quách phu nhân.
Quách phu nhân mỉm cười, ta thấy ánh mắt bà như có như không, quét về phía ta.
Mọi người ngồi xuống ghế của mình, vũ nhạc đã bắt đầu, ta nhìn lại, Ngụy Giác ngồi chỗ cao nhất, thần tử quý nhân nhất nhất lắng nghe.
Ngụy Đàm đầu đội kim quan, thắt lưng khảm ngọc, trường kiếm ngang hông, tinh thần phấn chấn. Ngụy Chiêu mặc trường bào, đỉnh mũ gắn ngọc, tác phong văn nhã. Hai người ngồi chung một chỗ, một võ một văn, khí thế khác lạ, như có một lực hấp dẫn kỳ diệu, ta không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Đã lâu không thấy Nhị công tử, càng ngày càng tuấn tú.” Lục phu nhân khen.
Quách phu nhân mỉm cười lắc đầu: “Tiểu nhi nông cạn.”
Không lâu sau, nhạc sĩ tấu nhạc, ca kỹ nhất tề đề cao giọng hát, đó chính là bài “Hoàn Bích Phú” do Ngụy Chiêu viết ra vì sự kiện này.
Văn từ sáng tác, thuở nhỏ ta nghe không ít, có phụ huynh và Bùi Tiềm nói nhiều, ta đã thấm nhuần, cũng hiểu được một hai phần. Trong mắt ta, bài phú của Ngụy Chiêu coi là khá, nếu nói tốt thì hơi miễn cưỡng.
Nhưng Quách phu nhân không nghĩ như vậy. Lúc bà nghe, thần sắc say mê, ngón tay khẽ gõ theo nhịp. Khúc này xong, chúng phụ nhân chung quanh rối rít khen ngợi, còn có người khen Ngụy Chiêu kỳ tài. Quách phu nhân khiêm tốn mấy câu, nụ cười trên mặt không khép lại được.
Ta liếc về phía mợ, mợ ngồi phía sau, cách một bàn, cũng đi theo khen ngợi mấy câu. Không biết do có nhiều người khen ngợi nên Quách phu nhân có ý lạnh nhạt hay không, ta không thấy bà nhìn về phía mợ lần nào.
Ta hiểu rất rõ ý tứ trong đó, nhưng mà mợ là thân thích của ta, không thể mặc kệ. Ta bảo A Nguyên bê mứt qua, quay đầu nói chuyện với mợ, hỏi mợ có muốn uống thêm trà không.
Vẻ xấu hổ trên mặt mợ lúc này mới tiêu, nhìn ta, giữa lông mày cong cong hàm xúc sâu xa.
Chúng phụ nhân vui vẻ, uống trà nói chút chuyện vụn vặt trong nhà. Trong bữa tiệc, vài quý quyến tới ra mắt Quách phu nhân, tám chín phần đưa theo nữ quân đang tuổi thanh xuân theo.
Quách phu nhân thần thái hòa nhã, có khi còn hỏi thăm mấy câu, mọi người ngầm hiểu. Ta nhìn lại mợ, thái độ bà đã bình thường, Kiều Đề ngồi cạnh bà, mắt nhìn nơi khác, dường như đang thưởng thức vũ nhạc.
Ngụy Giác bên kia, các nam nhân uống rượu nói chuyện thân thiện. Ngụy Đàm nói chuyện với mấy mưu sĩ dưới trướng Ngụy Giác, Ngụy Chiêu tụ tập với mấy kẻ con nhà quyền quý xấp xỉ tuổi.
Đang quay đầu lại uống trà, đột nhiên, ta nghe thấy tiếng ồn ào. Nhìn lại, chỉ thấy một thần tử, mặt đỏ ửng, chắc đã say rượu, đứng trên bậc thềm chỉ vào Ngụy Giác, lớn tiếng mắng: “Ngụy thị nghịch thần! Bích thai là con trời! Ngươi ngồi vị trí đó, không sợ hổ thẹn với tổ tiên ở Hoàng Tuyền sao?”