Dung Ngữ Thư Niên

Chương 121: Bình mai




Edit&Beta: Gà Say Sữa

Sau bốn chín ngày của Ngụy Giác thì trong phủ không còn chuyện lớn nào nữa. Nghiêm Quân làm quản sự không tệ, thân làm chủ mẫu như ta vô cùng nhàn nhã vì vậy ta lại bắt đầu quan tâm tới việc làm ăn bên chỗ Lý Thượng.

Vi Giao trở về, Duyên Niên Ðường lại mở cửa buôn bán như trước. Có danh tiếng của Ngụy phủ chống lưng, những người tới cửa mời Vi Giao chữa bệnh nhiều không đếm xuể, theo lời của A Nguyên thì có những lúc còn bận đến mức cơm cũng không kịp ăn.

Sau khi triều đình thu hồi Kinh Châu, Giang Ðông và Giang Nam, thương vận được khai thông lại, Lý Thượng lập tức bắt tay với Mã Khuê áp tải hàng hóa từ phương Nam. Triều đình Nam tiến, thứ cần kíp nhất chính là dược liệu, Lý Thượng báo cho ta biết Thái y viện lại tới chỗ Thái Nhược xin thuốc.

Chuyện tốt liên tục tìm tới cửa, ta tính toán sơ qua số tiền mà mình sẽ kiếm được, vui đến mức ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn nhiều.

Một hôm A Nguyên tới phòng chứa củi, lúc quay về mặt mũi lộ vẻ căng thẳng.

“Phu nhân, hôm nay em đi lấy thư nhưng lại không thấy bức nào.” – Nàng thấp giọng nói.

Ta đang chơi cùng A Mịch, nghe vậy thì nói – “Sao lại thế? Lý chưởng sự không gửi sao?”

A Nguyên suy tư nói – “Phụ thân luôn rất đúng hẹn, chưa bao giờ chậm trễ.”

Ta cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, nói – “Có hỏi qua người đưa thư không?”

A Nguyên lắc đầu – “Chưa từng nhìn thấy người nọ.”

“Vậy đợi lát nữa đi nghe ngóng xem sao.” – Ta trầm ngâm nói – “Bằng không, em về nhà một chuyến cũng tốt.”

A Nguyên đáp lời.

Ta thực ra không quá để tâm, bắt đầu từ khi ta gả tới Ngụy phủ thì đã bí mật thư từ qua lại với Lý Thượng, chưa bao giờ xảy ra sơ xuất gì. Nhưng đêm hôm đó, khi Ngụy Ðàm trở về trong tay lại cầm một phong thư. Ta nhìn thoáng qua, tim đột ngột đập hụt mất một nhịp, ánh mắt khóa chặt vào phong thư trên tay Ngụy Ðàm, đó chính là mật thư của Lý Thượng.

“Phu quân cầm gì trong tay thế?” – Ta chột dạ nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên hỏi.

“Trong phủ có một phủ binh tên là Tào Ðổng Hoa, hôm nay hắn tra xét phòng chứa củi phát hiện ra được vật này.” – Ngụy Ðàm nói – “Ðổng Hoa mới vừa giao cho ta, nói hình như là mật thư.”

Lòng ta nhất thời chìm xuống, nhìn Ngụy Ðàm mở phong thư ra, trong đầu chợt nảy ra một ý kéo tay chàng nói – “Phu quân, mau đến xem bộ quần áo mới của A Mịch.”

“Xem cái gì, A Mịch không phải đang ngủ sao.” – Ngụy Ðàm dường như rất có hứng thú với bức mật thư kia, không chỉ không dời bước mà còn kéo ta lại bên cạnh, dứt khoát mở thư ra.

Tim ta đập thình thịch trong lồng ngực, cơ hồ như không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối diện với Ngụy Ðàm, trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi bức thư kia. Hiện giờ ta thực sự mong A Mịch lập tức tỉnh dậy hoặc khóc toáng lên, cứu ta ra khỏi tình cảnh quẫn bách này. Nhưng A Mịch vẫn đang ngủ say trên giường, hy vọng của ta cũng vỡ tan.

Trong đầu ta hiện lên bốn chứ “lén lút tư thông”, trong lòng càng thấp thỏm không yên, không biết Ngụy Đàm sẽ nghĩ như thế nào?

Ta nhìn chằm chằm tờ giấy, vẫn cố ôm một tia hy vọng. Lý Thượng trước giờ vẫn luôn cẩn thận, câu chữ trong thư cất chứa thâm ý, người khác có đọc được cũng sẽ không phát hiện ra điều gì. Nhưng Ngụy Đàm lại là kẻ xảo quyệt, đến lòng bàn chân cũng mọc được mắt, chàng không phát hiện ra được điều gì nói không chừng lại càng hoài nghi? Nếu vậy ta phải giấu diếm bằng cách nào…

“Tháng Sáu, chỉ huyết tán, 20 thạch, mỗi thạch 500 đồng; chỉ tả tán, 20 thạch, mỗi thạch 600 đồng, hùng hoàng, 15 thạch, mỗi thạch 150 đồng; hoắc hương hoàn, 100 cân, mỗi cân 100 đồng, tổng cộng 4 vạn 4.250 đồng….” – Ngụy Đàm chậm rãi đọc lên.

Ta – “… …”

Ngụy Đàm hơi nhíu mày, tựa như suy nghĩ sâu xa – “Đây đều là vật phẩm quân nhu, mấy ngày trước ta còn lệnh cho Thái y thự tích trữ thuốc, hoắc hương hoàn hình như chỉ còn một nơi có. Tên là gì nhỉ? Duyên Niên Đường?”

Người ta lạnh toát như bị ngâm vào nước đá, nhìn Ngụy Đàm, tim cũng sắp ngừng đập.

Ngụy Đàm nhìn ta, ánh mắt đột nhiên có vẻ ngập tràn hứng thú – “Ta nhớ chủ nhân của Duyên Niên Đường hình như là chưởng sự cũ của phu nhân, họ Lý.”

Vừa rồi khi Ngụy Đàm đọc thư, ta còn sợ đến toát mồ hôi lạnh nhưng lúc nghe chàng nói những lời này thì ta đã quyết chí lợn chết không sợ nước sôi.

Đồ yêu quái!

Ta hiểu ra, Ngụy Đàm cầm thư tới trước mặt ta, chính là muốn đọc cho ta nghe…

Ta gật đầu, không dám mở miệng, cũng không có tự tin có thể che giấu chàng thêm nữa.

“Lúc Lý Thượng mới đến Ung Đô, không phải là là bệnh sắp chết sao? Sau đó lại tạo dựng được một cửa tiệm lớn như vậy, chắc là nhờ phu nhân bỏ tiền vốn?”

Trong phút chốc, ta tựa hồ như đánh hơi được một con đường sống.

Đúng, ta cứu giúp nô bộc cũ của mình thì có gì là sai? Cái này không thể coi là tư thông được, ta rất trong sạch.

Ta bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nói – “Đúng vậy. Thấy cuộc sống của Lý Thượng khó khăn quá cho nên thiếp đã lấy một ít vàng trong số hồi môn ra cho ông ấy..” – Dứt lời lại, ấm ức nhìn Ngụy Đàm – “Lý Thượng tính tình đôn hậu, mỗi tháng đều gửi thư tới báo tình hình kinh doanh, lại không thể công khai, sợ người ta bàn ra tán vào cho nên đành phải ra hạ sách này.”

Ngụy Đàm sờ đầu ta – “Vậy câu cuối thư kia, phu nhân giải thích làm sao?”

Ta sửng sốt, nhìn vào trong thư.

Quả nhiên, ngoài những gì Ngụy Đàm vừa đọc thì cuối thư còn viết thêm vài chữ… “Phu nhân bảy phần, tổng cộng ba vạn chín trăm bảy mươi lăm đồng.”

Ta khóc không ra nước mắt.

Tính tình Lý Thượng thành thực thì quả có thành thực nhưng có những lúc lại vô cùng cứng nhắc bảo thủ, mỗi lần ông ấy báo cáo sổ sách đều nhất định phải viết rõ số tiền thuộc về ta. Ta cũng từng cảm thấy không ổn, bảo ông ấy không cần làm như vậy nhưng Lý Thượng vẫn cứ khăng khăng, chỉ nói khi viết sẽ kín đáo một chút. Mà cũng đích xác là kín đáo thật, dòng chữ được viết cuối trang giấy, còn phải nhìn nghiêng mới thấy được những con số kia nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lại đụng phải tên yêu quái như Ngụy Đàm.

“Đó là do Lý chưởng sự cầm tiền của thiếp cảm thấy áy náy cho nên mới nhất định muốn chia tiền…” – Ta liền vội vàng giải thích – “Nhưng thiếp chưa bao giờ thu một đồng nào.”

“Ồ?” – Ngụy Đàm nhìn ta – “Thật ư?”

Ta gật mạnh đầu – “Không thể thật hơn.”

Ngụy Đàm cười rồi lại thở dài – “Ta vốn tưởng rằng là phu nhân cố ý muốn chia, còn định tháng này cần thêm dược thì giao cả cho Lý chưởng sự lo liệu.”

Ta sửng sốt.

“Quân đội còn cần thêm dược sao?” – Ta hỏi

“Ừ.” – Ngụy Đàm nói – “Chướng khí, trùng độc ở phương Nam quá hung mãnh, quân sĩ có nhiều người không quen thủy thổ.”

Ta cẩn thận quan sát, cuối cùng kéo tay chàng – “Phu quân, Lý chưởng sự trước khi vào Phó phủ đã từng kinh doanh dược liệu nhiều năm, hàng tốt giá rẻ, nếu phu quân đã có ý đem chuyện dược liệu giao cho ông ấy vậy thì sao không làm theo?”

Ngụy Đàm sờ sờ cằm, tựa như nghiêm túc cân nhắc – “Nhưng giá cả của nhà khác cũng tốt lắm, còn bao luôn đổi trả, phu nhân lại chẳng có phần trong đó, tiền xuất ra ngoài cũng là chảy vào túi kẻ khác, vậy thì tại sao ta lại phải giao cho Lý quản sự?”

Ta vội nói – “Vậy thiếp nhận một phần là được chứ gì.”

“Hửm?” – Ngụy Đàm chăm chú nhìn ta, ý vị thâm trường.

Ta nhìn thần sắc của chàng, trong lòng có chút cảm giác khác thường nhưng lại không nói rõ được là gì.

Đúng lúc này, A Nguyên ở ngoài bước vào báo ngọ thiện đã chuẩn bị xong.

“Dùng bữa thôi.” – Ngụy Đàm đứng lên, kéo tay ta đi ra ngoài.

Nói thực lòng, bữa cơm này ta ăn đến thấp thỏm. Ngụy Đàm không nói một lời, sau khi dùng bữa xong lại triệu kiến thuộc hạ sau đó truyền lời không trở lại dùng bữa tối rồi đi ra ngoài luôn.

Ta trở về phòng thì thấy A Mịch đã tỉnh, vì đói bụng mà mếu máo muốn khóc. Ta bận rộn với con bé nhưng trong lòng vẫn trăn trở mãi chuyện vừa rồi.

Ngụy Đàm đã phát hiện ra chuyện kia, ta cũng không có ý định giấu diếm, hồi tưởng lại đoạn đối thoại ban nãy cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Chuyện ăn chia với Lý Thượng, có thể giấu được thì giấu mà không che giấu nổi cũng chẳng sao, dẫu sao thì tiền bạc đúng là do ông ấy quản lý, cho tới tận hôm nay ta thực chưa từng cầm một đồng một hào nào.

Nếu Ngụy Đàm quả thực tức giận thì đái khái cũng chỉ là giận vì ta chưa từng nói cho chàng biết chuyện này. Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, ta không lấy tiền, Duyên Niên Đường cũng không phải là của ta, nói cho Ngụy Đàm để làm gì?

Suy đi xét lại một hồi, ta cảm giác bản thân mình hình như cũng có lý.

Nhưng, Ngụy Đàm rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Ta lại chìm vào khổ não.

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, ta đột nhiên lại nhớ đến tờ giấy kia của Bùi Tiềm.

Từ sau khi ta và Ngụy Đàm chung sống với nhau, cái gì nên cẩn thận thì ta vẫn rất cẩn thận, lúc ở Trường An sau khi xem xong tờ giấy kia ta trở về phòng liền đốt luôn. Mặc dù Ngụy Đàm chưa bao giờ nhiều lời với ta về chuyện bên ngoài nhưng ta biết chàng và Lương Mân đều đang mưu tính chuyện đại chiến, Nam Bắc đối đầu, ngươi chết ta sống. Cho dù Ngụy Đàm đã xử lý xong Ngụy Chiêu và Ngụy Khang nhưng đám tâm phúc trong triều vẫn còn đó, ngày ngày chằm chằm như hổ rình mồi. Nếu như tiền tuyến thực sự gặp bất lợi, nói không chừng sẽ lại dấy lên một hồi phong ba mới.

Ta và A Mịch sẽ thế nào đây?

Ta trầm tư, cúi đầu nhìn con gái ở trong lòng, A Mịch đang lẳng lặng ngồi ăn còn đưa đôi mắt đen láy trong veo nhìn ta.

Mặc dù Ngụy Đàm không dùng bữa tối nhưng vẫn trở về sớm, ta vừa mới đặt con nằm xuống thì đã nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa liền đứng dậy bước ra ngoài.

Toàn thân Ngụy Đàm dính đầy bụi bặm, quần cũng ướt hơn phân nửa, vừa nhìn đã biết là mới đi tập thủy trận về.

“Phu quân có muốn tắm rửa không?” – Ta hỏi chàng.

“Ừ.” – Ngụy Đàm đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chén nước ngửa đầu uống.

Ta muốn nói thêm gì đó nhưng vừa mở miệng lại cảm thấy chẳng có gì để nói, đành quay đầu căn dặn A Nguyên bảo gia nhân chuẩn bị nước nóng.

Ngụy Đàm tháo kiếm cùng đai da xuống sau đó đi ra ngoài cửa, ta cũng bất giác đi theo. Ngụy Đàm đi đến cửa rồi lại bất chợt dừng bước quay đầu lại – “Phu nhân muốn tắm chung với ta sao?”

Ta lắc đầu – “Không.”

Khóe môi Ngụy Đàm lướt qua một tia hài hước – “Thế nàng đi theo ta để làm gì?”

Ta cười ha ha.

“Có lời muốn nói ư?” – Ngụy Đàm hỏi

Ta trù trừ một lát rồi nhẹ giọng nói – “Phu quân, chuyện ban ngày…”

“Ta đã thông báo với Thái y viện rồi.”

Ta kinh ngạc nhìn Ngụy Đàm, không biết nên cười hay nên càng thấp thỏm.

Ngụy Đàm hít sâu một hơi – “Đi theo ta.” – Dứt lời liền ôm lấy vai ta đi về phía phòng bên.

********

“Bình mai này…” – Ta ngẩng đầu, tim đập thình thịch trong lồng ngực – “Bình mai này là của ai vậy?”

“Hả?” – Ngụy Đàm liếc mắt nhìn – “Là của ta, mua từ rất lâu rồi.” – Dứt lời lại cúi xuống tiếp tục đào xới.

“Mua ở đâu vậy?” – Ta vội hỏi.

Ngụy Đàm thẳng người, khoan thai nói – “Quên rồi, ta chỉ nhớ người bán là một kẻ ngốc không biết nhìn hàng, một bình mai trị giá mười lượng vàng ròng ấy vậy mà bán cho ta với giá một trăm năm mươi đồng.” – Dứt lời chàng nhìn ta, khóe miệng cong cong – “Tất nhiên, phu nhân thông minh như vậy đoán là sẽ không có chuyện đem một bình mai mười lượng vàng ròng đi bán với giá một trăm năm mươi đồng đâu nhỉ.”

Ta nhìn chàng sững sờ, há miệng muốn nói nhưng mắt lại cay cay, lệ nóng không kìm được chảy xuống.

“Sao thế?” – Ngụy Đàm buông chiếc xẻng trong tay xuống, âm thanh dở khóc dở cười – “Sao chưa nói được hai câu đã lại khóc rồi?” – Chàng vừa mới chìa tay ra, ta đã vội nắm lấy sau đó nhào vào trong ngực.

Lồng ngực này vừa rộng vừa rắn chắc, lại đặc biệt ấm áp.

Ta không nói lời nào, chỉ ôm lấy Ngụy Đàm, càng khóc càng lớn nhưng lại không kìm đươc nét cười nơi bờ môi, tiếng nức nở quanh quẩn nghẹn lại trong cổ họng, giống như ngày còn bé, ở trong vườn hoa bỗng nhiên tìm lại được vật báu mà mình khổ cực tìm kiếm bao ngày mà không có kết quả.

Ngụy Đàm không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai ta, mặc cho ta khóc.

“Chàng…” – Qua hồi lâu, ta vùi đâu nói, âm thanh đứt quãng – “Chàng để bình… bình mai ở… ở chỗ chôn vàng… là… là vì muốn chờ ta… chờ lúc ta đào lên sẽ nhìn thấy…” – Ta vừa nức nở nói vừa ngẩng đầu nhìn lên – “…phải không…?”

Không như ta dự đoán, thần sắc của Ngụy Đàm lại có chút lúng túng.

“Không phải…” – Chàng mím môi, tựa hồ điềm nhiên như không nhưng lại vô cùng mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác – “Cái bình này cũng xem như tốn một mớ tiền mua về, ta cảm thấy đặt cùng một chỗ với đống vàng kia khá hợp mà thôi.”

“Chắc chắn là vậy.” – Ta tóm lấy vạt áo Ngụy Đàm, cố chấp nói – “Chàng chính là cố ý!”

Ngụy Đàm ngẩn người, mặt chợt ửng lên một cách vô cùng khả nghi giống như vừa mới uống rượu xong.

“Nói lăng nhăng cái gì đó…” – Chàng cười cười, muốn xoay mặt đi chỗ khác nhưng lại bị ta giữ lấy.

“Được, được, được!” – Ngụy Đàm nhăn nhó – “Là ta cố ý, ta cố ý đấy!” – Vừa nói chàng vừa đẩy tay ta ra chỉ vào hố đất – “Vàng đào ra rồi đó, nàng không nhìn một cái sao?”

Ta ngơ ngẩn nhìn xuống, chỉ thấy Ngụy Đàm khom người, moi ra một chiếc túi vải nặng trĩu. Hắn để túi vải xuống đất, mở ra, hai mắt ta lập tức trợn tròn lên.

Trong túi là một một đống vàng tỏa ra ánh sáng lấp lóa dưới nến, cẩn thận nhìn kỹ thì thấy trên bề mặt còn ánh lên màu xanh lá có lẽ là do chôn dưới đất nhiều năm.

“Vàng nén?” – Ta kinh ngạc.

“Ừ.” – Ngụy Đàm lấy nén vàng ra khỏi túi ngắm nghía, có chút cảm khái – “Là của tổ mẫu ta để lại cho ta, bắt đầu từ năm ta sáu tuổi mỗi năm bà lại cho ta một cân, nói là dùng để cưới vợ, đáng tiếc, mới tích được 10 cân thì bà đã qua đời.”

Ta – “… …”

Bình mai được đem đi rửa sạch sẽ, lúc đặt vào trong phòng quả thực chẳng khác gì nhà tranh đột nhiên rực sáng.

Mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa, Ngụy Đàm cũng tắm rửa xong xuôi về giường nhưng ta lại không buồn ngủ. Tối nay kinh ngạc quá nhiều, có rất nhiều chuyện lúc trước đứt đoạn, bây giờ như được nối liền lại. Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, ta sợ qua tối nay Ngụy Đàm sẽ không chịu nhắc lại chuyện này nữa.

Ta nằm ở trong lòng chàng, nhìn bình mai trước cửa sổ tràn đầy tò mò – “Lúc phu quân mua chiếc bình này là lần đầu tiên nhìn thấy thiếp ư?”

“Ừm, xem như là vậy.” – Ngụy Đàm nói, tựa hồ như vô cùng hối hận vì hành động tối nay của mình, thúc giục – “Lúc nãy không phải đã nói hết rồi sao? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”

Ta tất nhiên là không chịu – “Chưa nói xong mà, về sau phu quân có còn nhìn thấy thiếp lần nào nữa không?” – Ta nhớ lại – “Phu quân là vũ lâm, có còn nhớ thiếp xuất giá vào lúc nào?”

Ngụy Đàm liếc ta một cái, nhếch môi – “Năm đó phu nhân ra vào cung cấm đều bằng hương xa bảo mã, vi phu muốn không để ý cũng khó.”

Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, ngẫm lại thì nhân sinh đúng là kỳ diệu. Khi ấy Ngụy Đàm trông thấy ta không biết là có cảm giác như thế nào?

Ngày đầu khi mới trở thành vợ chồng, lúc chàng nói cho ta biết bên trong phòng có chôn vàng thì bình mai kia cũng đã được đặt ở đó. Nếu như Ngụy Đàm cố ý thì có thể nói là vào lúc đó chàng đã hi vọng ta phát hiện ra sao? Nghĩ tới những điều này, từ từ ngẫm lại, ta không khỏi cười khổ, cho dù lúc đó là chàng cố ý thì có lẽ ta cũng sẽ không vì điều này mà ở lại.

“Khi ấy phu quân có thích thiếp không?” – Ta nhẹ nhàng hỏi.

“Không thích.” – Ngụy Đàm dứt khoát nói.

Ta không mấy bất ngờ về câu trả lời này, năm đó ta có Bùi Tiềm còn chàng thì có Từ Bình. Chàng và Bùi Tiềm còn là bằng hữu tốt, làm sao có thể vừa ý ta?

Nhưng ta vẫn không mấy vui vẻ – “Thế à?”

Ngụy Đàm tựa như đang hồi tưởng lại – “Ngẫm kỹ lại thì lúc đó tóc nàng còn để chỏm, giống như cái mầm đậu…”

Ta nhéo lên sườn chàng một cái.

Ngụy Đàm cười phá lên, cực kỳ lưu manh chậm rãi nói – “Có điều về sau lại rất được, thứ nên có đều có cả.” – Vừa nói vừa liếc xuống trước ngực ta.

“Không đứng đắn.” – Ta xấu hổ đưa tay đẩy mặt chàng.

Ngụy Đàm bắt lấy tay ta nói – “Vậy thì giờ nói chuyện đứng đắn, nếu chuyện làm ăn với Lý quản sự kia là do ta cho phép vậy thì tiền cũng nên tính hết cho ta, phu nhân nghĩ thế nào?”

Ta hơi sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười.

“Không được.” – Ta đáp như chém đinh chặt sắt – “Tiền kia là Lý Thượng chia cho thiếp, tất cả đều là của thiếp.” – Nói rồi lại bổ sung thêm – “Còn cả chỗ vàng kia của phu quân cũng là của thiếp tất.”

Ngụy Đàm lườm ta – “Tất cả đều là vàng nén, không phải phu nhân chê không đáng tiền hay sao?”

Ta nhướng mày, ánh mắt Ngụy Đàm xem như lợi hại, vàng nén với vàng ròng khác nhau một trời một vực. Theo giá chợ vàng hiện nay thì một cân vàng ròng có thể đổi được một vạn đồng, 10 cân vàng nén của Ngụy Đàm cho dù nung chảy đúc thành tiền cũng chỉ đáng giá hơn một nghìn đồng, chỉ bằng số lãi lẻ của Lý Thượng, còn so với giá trị của chiếc bình mai kia thì đến số lẻ cũng không bằng.

“Chê à?” – Ngụy Đàm nhướng mày nhìn ta.

Ta liền vội vàng lắc đầu – “Không chê.”

“Vậy nàng còn ôm cái bình mai kia về làm gì?”

Nhưng, đó cũng là tiền.

“Vàng nén cũng là vàng, tổ mẫu để lại cho phu quân cưới vợ, chính là cho thiếp.” – Ta chớp mắt – “Thiếp cũng chưa từng bảo chê.”

Ngụy Đàm cười rộ, xiết chặt vòng ôm, lại cúi đầu dụi vào cổ ta – “Gian thương.”

Ta cũng cười, thuận thế lật người đè lên người chàng, nhìn sâu vào cặp mắt kia, hơi thở quấn quít như gần như xa – “Phu quân chưa từng nghe câu nói này sao?”

“Hửm?” – Ánh mắt Ngụy Đàm sẫm lại – “Câu nào?”

Đầu ngón tay ta vẽ vòng trên ngực chàng – “Vô thương bất gian.”

Ngụy Đàm đột ngột dùng sức kéo đầu ta xuống, môi lưỡi nồng nhiệt, triền miên khiêu khích. Ta vô cùng phối hợp, bàn tay trượt xuống dưới eo, luồn vào trong đơn y mỏng manh. Cơ thể chàng to lớn, da thịt trơn nhẵn, bàn tay ta dạo chơi ở bụng dưới lại từ từ trượt xuống từng chút một.

Ngụy Đàm đột nhiên đè tay ta lại.

“Đừng nghịch…” – Âm thanh có phần khàn khàn.

Ta mỉm cười cúi đầu nhẹ nhàng lướt môi xuống yết hầu chàng, dưới tay cũng không nhàn rỗi.

Ngực Ngụy Đàm phập phồng, lật người lại, đè chặt toàn bộ tay chân ta.

“Còn nghịch nữa thì cùng nhau đi ngâm nước giếng đấy…” – Chàng hung tợn uy hiếp.

Ta le lưỡi, lập tức thu tay lại.

Ngụy Đàm nhìn ta, một lát sau bất đắc dĩ cười cười buông ra, thổi tắt ngọn nến bên cạnh giường.

Trong bóng đêm, từng cơn sóng lòng dần dần lắng xuống, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào phác họa lại đường sống mũi cao thẳng như đỉnh núi của Ngụy Đàm, ta nghiêng người nhìn chàng.

“Ta anh tuấn lắm à?” – Ngụy Đàm đột nhiên hỏi.

“Thiếp nhìn A Mịch.” – Ta thản nhiên trả lời.

Ngụy Đàm đưa tay bóp tay ta, ta định đẩy ra lại bị chàng nắm chặt lại, không buông ra nữa.

“Ngủ đi.” – Ngụy Đàm nói.

Lòng ta vui mừng rạo rực, gối đầu lên cánh tay chàng, mãn nguyệt nhắm mắt lại.

“A Cẩn.” – Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, trong lúc mơ mơ màng màng chợt nghe thấy Ngụy Đàm gọi tên ta.

Ta mơ hồ đáp lại một tiếng.

“Năm đó mỗi lần đến ngày 15, ta đều tranh đi giữ cửa cung.”

Ngày 15? Ta cảm thấy ngày này có chút quen, nhưng… Giữ cửa cung?

Bỏ đi, để mai tính…

“A Cẩn, nàng còn muốn đi ngắm sơn hải không?” – Âm thanh của Ngụy Đàm tựa hồ như tiếng thở dài bên tai.

Ta muốn mở miệng trả lời nhưng lại không tài nào mở được mắt, âm thanh cũng không phát ra được, chỉ loáng thoáng nghe được một giọng nói nơi đáy lòng đáp, “Muốn, nhưng chàng sẽ đưa ta đi sao…”