Edit&Beta: Gà Say Sữa
Chuyện ta và A Nguyên quyết định chính là vạn nhất gặp phải nguy nan thì sẽ trốn đến chỗ trạch viện mà Lý Thượng đã bí mật mua trước đó.
Tiếng trống ầm ầm đột ngột vang lên, không phải phát ra từ tường thành mà là từ bên ngoài thành.
“Đi thôi.” – Trong lòng ta run lên, xoay người đi về phía tường thành
Bầu trời đêm nay toàn mây mù dày đặc không một ánh sao, mới đi được mấy bước ta đã nhìn thấy một người đang đứng trước bậc thềm, là Bùi Tiềm. Không biết Bùi Tiềm đã đứng ở đó được bao lâu, mặc dù lúc này đang là buổi đêm nhưng huynh ấy nhìn ta như vậy ắt là có lời muốn nói.
“Huynh muốn nói gì?” – Ta biết huynh ấy đại khái sẽ mắng ta không biết nghe lời, dứt khoát hỏi thẳng.
Bùi Tiềm cũng không nổi giận chỉ nói – “Ta đang nhớ đến chuyện dạy muội học bơi trước kia.”
“Hả?”
“Muội không dám xuống nước, Nhị huynh của muội liền cười nhạo, nói cả đời này muội cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa bằng không tính mạng đúng là khiến người ta lo lắng. Muội không phục, tức thì nhảy ngay xuống nước.” – Bùi Tiềm vừa nói vừa bước xuống – “Khiến cho ta và Nhị huynh muội giật bắn cả người, phí bao sức lực mới vớt được muội lên bờ.”
Ta mỉm cười, nhìn ánh mắt Bùi Tiềm – “Huynh thấy ta ngốc lắm sao, vừa bị người khác khích tướng liền hành động xốc nổi.”
Bùi Tiềm chỉ nhìn ta chăm chú, mỉm cười không nói.
“Lại đây.” – Huynh ấy vừa nói vừa xoay người leo lên tường thành – “Đợi thêm lát nữa thì sẽ chẳng nhìn thấy gì đâu.”
Lần thứ hai đặt chân lên tường thành, ta nhìn ra bên ngoài, trên khoảng trống đen xì phía xa, ánh lửa đã chia làm hai cánh, có mấy người thúc ngựa tiến lên, trong đó có hai người là nhìn thấy rõ ràng nhất, một là Quách Thừa, một là Ngụy Chiêu.
“Binh tướng trên thành nghe đây!” – Tên tướng địch vóc dáng vạm vỡ chỉ về phía tường thành rống to – “Đại tướng quân phụng mệnh nghênh Thiên tử ra Bắc! Các ngươi còn không mau mau đầu hàng!”
“Phản tặc!” – Trình Mậu đứng trên tường thành mắng – “Người gây loạn kinh kỳ, sao dám xưng Đại tướng quân? Nơi đây là đô ấp của Thiên tử, há cho phép các ngươi làm càn!”
Ngụy Chiêu nói – “Trình Mậu! Ngươi bất quá chỉ là gia thần của nhà ta, sao dám điên cuồng vọng ngôn!”
Trình Mậu đang định đáp trả thì ta lên tiếng – “Để ta.”
Mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt Trình Mậu không chắc chắn – “Phu nhân…”
Ta ra hiệu bảo hắn yên tâm sau đó đi tới trước tường trổ.
Gió đêm vờn qua khuôn mặt ta, ta có thể cảm thấy vô vàn ánh mắt chằm chằm bên dưới
“Nhị thúc,” – Ta nhìn Ngụy Chiêu ở dưới thành, cất cao giọng nói – “Đêm qua chạy trốn vội vàng, không biết cữu thị và cô thị hiện giờ thế nào?”
Ngụy Chiêu và Quách Thừa đưa mắt nhìn nhau, một lát sau mới chắp tay nói – ” Bẩm trưởng tẩu, phụ thân và mẫu thân đều bình an!”
Ta chậm rãi nói từng từ một – “Đêm qua lúc Nhị thúc dẫn theo binh lính trong phủ rời đi, loạn quân vào thành, công chúa và Hứa Cơ đều đã chết vì đao binh. Hiện nay trong phủ chỉ còn lại đám phụ nữ chúng ta và hài tử, đêm nay Nhị thúc kéo quân tới không biết là vì tới chịu tang hay là giết hại tiếp?”
Ngụy Chiêu tựa hồ có chút do dự nhìn ta nói – “Trưởng tẩu! Đêm qua Ung Đô ly loạn chính là do Ngụy Khang gây nên! Thiên tử đã quyết ý dời đô đến Yến Châu, lần này đệ tới chỉ vì muốn đón Thiên tử đi cùng!”
Ta cười nhạt, đang định đáp trả thì tiếng xé gió đột ngột truyền tới.
“Coi chừng!” – Bùi Tiềm đẩy ta ra.
“Keng” một tiếng, một mũi tên cắm trên tấm thuẫn của binh sĩ đứng sau lưng ta.
“Nghe lệnh!” – Trình Mậu rống to.
Tiếng hét kêu giết như thủy triều mãnh liệt, ta còn chưa kịp hồi hồn thì dưới tường thành, ánh lửa bập bùng đã như nước lũ bao vây. Trong thành, rất nhiều dân chúng xông ra ngoài đường, có người cầm đòn gỗ, có người cầm gầu nước nhưng không giống như là đang chạy nạn.
“Thế này..” – Ta có chút kinh ngạc nhìn những người dân kia.
“Trách bản thân Ngụy Chiêu.” – Bùi Tiềm nói – “Đêm qua, binh Liêu Đông và Lương Châu hoành hành giết hại đã khiến dân chúng Ung Đô thống hận, hôm nay lại kéo tới vây thành, há chẳng phải là càng khiến nhân thần căm phẫn.”
Bùi Tiềm đưa ta xuống doanh phòng dưới thành, nơi đó có một đám phụ nhân đang châm cỏ nấu nước, xé vải bố.
“Muội ở lại đây! Đừng đi lung tung!” – Bùi Tiềm thấp giọng dặn ta – “Nếu thấy tình hình xảy ra biến thì phải lập tức rời đi, đừng có cứng cổ quan tâm tới thề thốt gì đó.” – Bùi Tiềm dặn xong liền vội vã đi khỏi.
Ta đứng dưới mái hiên, bất an nhìn ra phía ngoài, trên tường thành ánh lửa bập bùng nhuộm rực cả bầu trời. Âm thanh hô hào của quân sĩ, tiếng bước chân thình thịch, còn cả tiếng tên đạn xé gió, mỗi một âm thanh đều khiến người ta kinh hồn bạt vía, ta không khỏi đưa tay lên chặn ở ngực.
Những tiếng kêu dường như càng lúc càng gần, thỉnh, thỉnh thoảng còn thấy quân sĩ bị thương được khiêng xuống từ tường thành. Cuối cùng ta cũng hiểu nhưng phụ nhân kia ở đây làm gì, bởi vì thái y ở Thái Y Viện cũng tới, các phụ nhân giúp đưa binh sĩ bị thương vào nhà, thái y ở bên cạnh chữa trị cho uống thuốc, bọn họ cũng giúp một tay.
Ta không có việc gì để làm cho nên cũng đi theo giúp xé vải làm băng gạc.
“Khiến phu nhân phải mệt rồi.” – Một vị phụ nhân đã lớn tuổi nhìn ta, mỉm cười nói.
Ta cũng cười – “Cũng không phải việc gì khó khăn.”
“Phu nhân là người của phủ Thừa tướng đúng không? Hình như ta đã từng gặp mặt phu nhân.” – Một vị phụ nhân bước lại gần nói.
“Đây là Phó phu nhân của Đại Tư Mã chúng ta!” – Một binh sĩ bị thương ở chân đang băng bó nghe vậy liền ngẩng lên cười nói – “Bọn ta chinh chiến, phu nhân còn tặng thuốc tới, các huynh đệ đều… Ái đau!”
Y chính đang băng bó bất đắc dĩ nói – “Đã bảo ngươi đừng có cử động.”
Mọi người đều cười ầm lên, những âm thanh huyên náo bên ngoài kia cũng không còn quá chói tai như trước nữa.
“Phó phu nhân.” – Một phụ nhân nhỏ giọng nói với ta – “Đêm qua, dân chúng trong thành nghe tin Đại Tư Mã sắp sửa quay trở về liền hân hoan không dứt, thành Ung Đô nhất định không bị phá.”
Ta nhìn người kia không nói tiếng nào nhưng hốc mắt chợt nóng lên.
Ta nhìn ra bên ngoài, ánh lửa nơi đầu tường thành phản chiếu bóng người hỗn loạn, tâm tư của ta cũng bay xa.
Ta nói ta sẽ không đi, thành mất ta mất, nhưng chàng, chàng hiện tại đang ở nơi nào? Chàng thật sự có thể kịp thời xuất hiện không?
Đang lúc xuất thần chợt có một người từ bên ngoài chạy vào – “Phu nhân! Phó phu nhân ở đâu?”
Ta ngẩng lên, là A Nguyên.
“Có chuyện gì?” – Ta nhìn vẻ mặt hốt hoảng của A Nguyên, liền vội vàng đứng lên.
“Phu nhân!” – A Nguyên nức nở nói – “Tiểu nữ quân… Tiểu nữ quân bị bắt đi rồi!”
Nhũ mẫu cũng đi theo A Nguyên, khi gặp được ta thì hai mắt bà ấy đã sưng vù vì khóc.
“Phu nhân… Phu nhân…” – Nhũ mẫu run rẩy, khóc đến khàn cả tiếng.
“A Mịch đâu?” – Ta vội vàng hỏi – “Chớ khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhũ mẫu lau nước mắt, nghẹn ngào kể lại với ta – “Sau khi phu nhân rời đi… Ngụy tiệp dư liền đến phủ. Tiệp dư mang tới một bộ tiểu y, nói… nói là Thiên tử ban tặng… Quản sự… quản sự tới báo cho nô tỳ biết, nô tỳ liền bế tiểu nữ quân đến thượng đường… Tiệp dư thấy tiểu nữ quân, khen tiểu nữ quân xinh đẹp, nói muốn ôm một cái… Nô tỳ liền đem nữ quân trao cho Tiệp dư… Tiệp dư nói muốn cho tiểu nữ quân mặc thử bộ tiểu y kia nhưng quên mang theo đai lưng, bảo nô tỳ đi cầm một cái tới… Nô tỳ cho rằng Tiệp dư là người của Ngụy thị, chắc hẳn không có lòng xấu xa liền quay về viện… Nhưng vừa quay lại thì đã không thấy bóng dáng một ai.” – Nhũ mẫu vừa nói vừa khóc
Hàng vạn nghi ngờ xoay chuyển trong đầu ta – “Sau đó thì sao? Trong nhà không phải còn có gia nhân đó ư? Bọn họ nói thế nào?”
Nhũ mẫu khóc kể – “Nô tỳ cũng đã hỏi gia nhân, bọn họ nói lúc đó Tiệp dư đùa với tiểu nữ quân rất vui vẻ, muốn bế tiểu nữ quân ra trước cửa xem đèn lồng… Nhưng lúc nô tỳ chạy ra ngoài thì không thấy bóng dáng một ai, ngay cả xe ngựa cũng không thấy đâu…”
Toàn thân ta lạnh run lên, trong thoáng chốc trước mắt như mờ đi.
“Phu nhân!” – A Nguyên vội đỡ lấy ta.
Ta chống tay lên chiếc xe một bánh ở bên cạnh, chậm chạp ngồi xuống, toàn thân như muốn lả đi nhưng vẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Ngụy Tiệp dư?
Ta nhớ lại quang cảnh gặp nàng ta hôm đó, ánh mắt nàng ta nhìn Thiên tử…
“Đã hỏi canh phòng trong cung tung tích của Ngụy Tiệp dư tối nay chưa?” – Ta hỏi A Nguyên.
A Nguyên gật đầu nói – “Lúc em chạy đi tìm phu nhân đã vòng qua cửa cung trước, vũ lâm gác cửa nói Ngụy Tiệp dư đích xác là đã xuất cung, không bao lâu sau thì quay về. Nàng ta có lệnh bài của Thiên tử, lại là người của Ngụy thị cho nên vũ lâm cũng không hỏi nhiều.”
Lệnh bài của Thiên tử?
Ta ngẩng đầu nhìn trời, nếu là vậy thì chuyện này mười phần chắc chín là có liên quan đến Thiên tử.
Những lời vớ vẩn của Ngụy Tiệp dư chỉ có thể lừa được nhũ mẫu và đám gia nhân không hiểu chuyện, lần này nàng ta đến Ngụy phủ là đã có tính toán từ trước.
Tim ta đập càng lúc càng nhanh, Thiên tử bắt A Mịch để làm gì?
A Mịch… Ta che miệng, nước mắt trào mi.
“Phu nhân, chúng ta có lập tức vào cung không?” – A Nguyên hỏi ta.
Ta không trả lời, suy nghĩ trong đầu liên tục xoay chuyển, nếu như chuyện A Mịch bị Ngụy Tiệp dư bắt đi là mưu kế của Thiên tử, vậy thì chuyện ta nghĩ ra chẳng lẽ Thiên tử lại không nghĩ ra? Vì sao Thiên tử lại phải làm vậy? Trong nháy mắt, ta tựa hồ như nghĩ ra điều gì đó nhưng lại cảm thấy hết sức hoang đường.
A Mịch chỉ là một đứa bé, lại là nữ nhi, bắt giữ con bé thì có ích lợi gì?
Ngụy Đàm?
Ta cảm thấy không phải là khả năng này, chưa nói đến chuyện hiện nay Ngụy Đàm không có ở đây, cho dù chàng có ở đây thì trong mắt người khác, bắt giữ một đứa trẻ không phải con thừa tự có tác dụng gì?
Ta ư?
Đó lại càng buồn cười hơn, ta không quyền không thế, Thiên tử cần ta để làm gì?
Trong lúc ta còn đang suy tư chưa quyết thì bỗng nghe có người hô lớn – “Thiên tử tới! Thiên tử ngự giá đến cửa thành!”
Thiên tử?
Ta nghe thấy hai chữ này lập tức phục hồi lại tinh thần, đưa mắt nhìn A Nguyên và nhũ mẫu. Bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc.
Trình Mậu vội vã từ trên tường thành chạy xuống, quân sĩ lớn tiếng hò hét ra lệnh cho mọi người nhường đường.
Ta lập tức đứng dậy, đi về phía đám đông.
“A Cẩn!” – Ta mới đi được vài bước đã nghe thấy có người gọi giật lại, vừa quay đầu thì ra là Bùi Tiềm vừa mới chạy từ tường thành tới – “Muội muốn đi đâu?”
“Thiên tử!” – Ta vội vàng nói – “A Mịch đang ở trong tay Thiên tử!”
Thiên tử thật sự đích thân ngự giá đến cổng thành, vũ lâm hộ vệ, tiền hô hậu ủng khiến cho đám đông quân sĩ kích động hẳn lên.
“Thiên tử cùng chúng ta chung tay giữ thành!” – Có người lớn tiếng hô to, quân sĩ nhất thời hưng phấn, mặc dù bị tướng quân quát nạt không cho phép lơ là nhưng âm thanh vẫn rất vang dội.
Vũ lâm mở đường, đám đông vội vã tránh sang hai bên, lòng ta gấp gáp, khi đuổi đến nơi thì đã thấy Thiên tử bước xuống trong ánh lửa sáng ngời, nội thị bước theo phía sau, trong tay ôm A Mịch.
Thấy A Mịch vẫn bình yên vô sự, trong lòng ta cũng thoáng thả lỏng, tay con bé nắm chặt lấy y phục của nội thị, giương đôi mắt sáng ngời tò mò nhìn ánh lửa cùng đám đông xung quanh.
“A Mịch…” – Tim ta giống như bị ai đó siết chặt, muốn tiến lên trước nhưng lại bị Bùi Tiềm đè vai lại.
Huynh ấy nhìn ta, lắc đầu.
“Bái kiến bệ hạ!” – Trình Mậu bước lên, hành lễ với Thiên tử.
Thiên tử nhìn hắn, mỉm cười – “Tướng quân, xin đứng lên” – Dứt lời liền đưa mắt nhìn bốn phía, cao giọng nói – “Nay nghịch tặc vây thành, tướng sĩ đẫm máu, trẫm là Thiên tử tất nhiên là phải thống lĩnh chư quân cùng nhau thủ thành, bảo vệ quốc gia chém nghịch tặc!”
Binh lính lại hô vang trời, âm thanh bừng bừng phấn khích như ngọn lửa được tưới thêm dầu – “Vạn tuế.”
Trình Mậu sục sôi ý chí, hành lễ với Thiên tử – “Thần nguyện cùng bệ hạ đồng sinh cộng tử.”
Tiếng trống trận lại vang lên, binh lính nhanh chóng dàn quân, cờ xí ở đầu tường đã đổi thành hồng kỳ của Thiên tử. Tướng quân bước lên mời hắn tới chỗ thành lâu. Thiên tử ung dung đưa ánh mắt nhìn về phía ta. Ta cũng nhìn lại hắn, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
“Không biết Phó phu nhân có bằng lòng theo trẫm lên thành lâu hay không?” – Thiên tử chậm rãi nói, ánh mắt vẫn ôn hòa như xưa hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
Gió thổi tung tóc mai ta, hơi lạnh ngấm ra khắp toàn thân.
“Xin vâng.” – Ta lạnh nhạt nói, bước lên trước.
“A Cẩn!” – Bùi Tiềm kéo ống tay áo ta.
Ta dứt tay áo ra, nhìn vẻ lo lắng trong đôi mắt Bùi Tiềm, nói thật khẽ – “Đó là con gái ta.”
Thiên tử nhìn ta đi tới gần, khuôn mặt lộ ra nụ cười, đón lấy A Mịch từ trong tay nội thị.
Tường thành Ung Đô không cao bằng thành Trường An nhưng ta lại cảm thấy những bậc thang kia sao mà dài đằng đẵng. Ta ngẩng mặt cảm nhận bầu trời đêm Ung Đô dường như càng lúc càng gần, ánh lửa tường thành chiếu lên khuôn mặt A Mịch lấp ló nơi đầu vai Thiên tử.
“A…” – Con bé nhìn thấy ta bèn giơ tay lên đòi bế nhưng thấy ta không đáp lại, khóe miệng liền nhệch ra muốn khóc.
“Tiểu nữ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hay là bệ hạ cứ giao cho thiếp.” – Ta không nhịn được nói.
“Trẫm rất thích tiểu nữ quân.” – Thiên tử không quay đầu lại, chỉ vuốt lưng A Mịch thản nhiên nói – “Vừa nãy khi còn ở trong cung, tiểu nữ quân rất ngoan ngoãn.”
Ta biết chuyện này không đơn giản, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Mịch khóc nức nở, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.
Hàng ngàn ngọn đuốc nhanh chóng vây chặt bốn phía thành lâu, ánh lửa sáng rỡ như ban ngày, khiên chắn, tên nỏ chia làm mấy hàng dày đặc luân phiên bắn tên xuống phía dưới thành. Tuy quân địch tấn công liên tục nhưng phía trên thành vẫn không hề rối loạn, chỉ có âm thanh tướng quân hò hét chỉ huy. Bên cạnh đó trên tường thành còn đặt mười mấy chiếc xe nỏ do Ngụy An chế tạo. Mấy chiếc xe này so với cái ta đã nhìn thấy ở Hoài Dương thì không khác biệt nhiều lắm nhưng có vẻ dễ dùng hơn, chỉ chớp mắt đã bắn ra được 5, 6 mũi tên, tiếng xe gió như lời nguyền rủa đòi mạng.
Sau khi Trình Mậu tới bẩm báo qua về tình hình chiến sự ở dưới thành với Thiên tử xong liền vội vã rời đi. Thiên tử nhìn ánh đuốc sáng rực dưới chân tường thành, vẻ mặt không hề sợ hãi, khóe miệng vẫn mang nét cười nhẹ nhàng.
“Trẫm nghe nói Tế Liễu Doanh của Đại Tư Mã thạo về thần tiễn, có thể bắn trúng mục tiêu trong vòng trăm bộ mà không làm bị thương người bên cạnh.” – Thiên tử nói – “Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thực bất phàm.”
Ta không trả lời chỉ chăm chú nhìn A Mịch trên tay hắn.
Tiếng khóc của A Mịch đã nhỏ dần nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi ta, tựa hồ như vô cùng ấm ức.
Đột nhiên, một tiếng thét thảm thiết vang lên, một nỏ binh bị tên lạc bắn trúng đầu, máu tươi phun ra như suối, người bên cạnh vội vã kéo thi thể ra ngoài, người khác lập tức thế chỗ.
“Đạn đá! Mau tránh ra!” – Có người kêu lên, lời còn chưa dứt thì một tảng đá lớn đã rơi ầm xuống cách chỗ bọn ta ba bốn trượng, quân sĩ vội vã di tản nhưng vẫn truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
“Bệ hạ…” – Nội thị hốt hoảng kêu lên.
“Bệ hạ!” – Ôn Phưởng cùng mấy tướng lĩnh sải bước đi tới, vẻ mặt căng thẳng thi thễ – “Tường thành nguy hiểm, mời bệ hạ theo chúng thần hồi cung.”
Thần sắc Thiên tử vẫn thản nhiên như thường – “Trẫm và tướng sĩ cùng tiến cùng lùi.”
Ôn Phưởng vừa định lên tiếng thì Thiên tử đã cắt ngang – “Tướng quân không cần phải nói nữa, Phó phu nhân đã thề sống chết với thành, trẫm cũng vậy.”
Ôn Phưởng nhìn Thiên tử, lại nhìn về phía ta, thần sắc bất định.
“Phó phu nhân đã đem tiểu nữ quân phó thác cho trẫm, cùng nhau xem cuộc chiến này.” – Thiên tử nói
Thiên tử đứng rất gần tường chắn, ta rời mắt khỏi cẩm bào trên người hắn, nhìn Ôn Phưởng, không phủ nhân.
Ôn Phưởng thi lễ nói – “Bệ hạ, phu nhân, bảo trọng!” – Dứt lời liền nói với hộ vệ hai bên – “Bảo vệ bệ hạ.”
Quân sĩ đồng thanh đáp lời.
“Thiên tử và chúng ta cùng nhau thủ thành!” – Tướng quân thủ thành vung tay hô to – “Xe nỏ, máy bắn đá! Sẵn sàng chưa?”
Tên sắt cùng đạn đá đổ xuống dưới thành rầm rầm như thác.
“Bọn họ thích vậy.” – Thiên tử bỗng nhiên mở miệng nói, âm thanh bình tĩnh. Mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay nhỏ bé của A Mịch, – “Nàng nói xem, nếu như hiện giờ kẻ địch của ta là Đại Tư Mã thì bọn họ sẽ chọn ai?”
Ta không đáp lời, âm thanh của hắn rất nhỏ, giữa những âm thanh huyên náo khác, chỉ mình ta là có thể nghe thấy
“Thừa tướng, Lương Mân, Ngụy Chiêu, và cả phu quân của nàng.” – Thiên tử tiếp tục nói – “Trước đây trẫm vẫn luôn nghĩ, trẫm có tài đức gì mà lại có thể khiến cho người trong thiên hạ tàn sát nhau đến máu chảy đầu rơi như vậy?”
“Bắt đầu từ loạn Hà Quy năm ấy thiên hạ không ngừng đấu đá quyền thế, không ai có thể tránh thoát được.” – Ta cầu khẩn nói – “Bệ hạ, A Mịch chỉ là một đứa trẻ.”
“Nghe nói Đại Tư Mã rất cưng chiều đứa con gái này.” – Thiên tử tựa hồ như không nghe thấy lời nói của ta, cúi đầu nhìn A Mịch, ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt con bé.
“Bệ hạ…”
“Phu nhân không muốn nghe ta nói vài câu sao?”
Ta cắn môi không nói.
Thiên tử cười nhạt – “Sau đó, trẫm quen rồi, lại chợt cảm thấy, nếu như bọn họ đã thích chém giết như vậy thì cứ để cho bọn họ thỏa sức cũng tốt. Ngụy Chiêu, Lương Mân, Ngụy Khang, Quách Thừa, dã tâm của bọn họ đều không thua gì Thừa tướng. Trẫm dùng tính mạng này cùng cả hư danh cơ nghiệp đổi lấy một tuồng kịch thiên hạ cho bọn họ, đời này nào còn gì nuối tiếc nữa?”
Ta nghe xong những lời này trong đầu tựa hồ như có ánh chớp lóe lên.
Ta kinh ngạc nhìn Thiên tử.
Lương Mân, Ngụy Khang, Quách Thừa.
Ta đã từng hoài nghi, thời điểm đám người này nổi loạn quá trùng hợp, Ngụy Chiêu không có đủ bản lĩnh khống chế như vậy. Cuộc hỗn chiến giữa Ngụy Khang và Quách Thừa, Ngụy Chiêu hoàn toàn không có cách để ứng đối…
“Là bệ hạ…” – Ta nhẹ nhàng nói.
“Thật đáng tiếc.” – Sắc mặt Thiên tử vẫn bình tĩnh, ánh lửa phản chiếu trong mắt sáng đến kỳ dị – “Đại Tư Mã vẫn còn sống.”
Trong nháy mắt, mọi tiếng huyên náo đều như tắt lịm, gió đêm cũng ngừng thổi.
“Bệ hạ muốn như thế nào?” – Âm thanh của ta có chút run rẩy.
“Cùng nàng xem một tuồng kịch.” – Thiên tử mỉm cười, nhìn ánh lửa chiếu sáng cả một vùng trời, tự hồ như suy ngẫm sâu xa – “A Cẩn, nàng có từng nghĩ tới mình sẽ chết như thế nào không?”
Một mũi tên lửa bay vọt tới, rơi xuống nền đất cách đó không xa, quân sĩ vội vàng dập tắt. A Mịch tựa vào vai Thiên tử, tò mò quay sang nhìn.
“Vì sao phải chết?” – Ta nhìn chằm chằm A Mịch.
“Chết rồi sẽ không có người nào hỏi nàng tổ tông cơ nghiệp phải yên trí ra sao, cũng sẽ không liên lụy thê nhi ngày ngày lo lắng sợ hãi.” – Thiên tử chậm rãi nói.
Ta lắc đầu – “Như nếu chết đi rồi sẽ không còn cảm nhận được niềm vui, nói chi đến giải thoát…”
“Bọn chúng dùng thang mây! Bắn! Đao binh!” – Đột nhiên có người hét to.
Trên thành có chút hỗn loạn, khiên chắn bị rút hết thay thế bằng cung thủ, mưa tên liên tục trút xuống, quân địch không ngừng trúng tên ngã xuống, nhưng hết lớp này lại đến lớp khác xông lên.
“Xe nỏ! Mau bắn chùy công thành!” – Tiếng Trình Mậu gào lên.
“Bọn chúng đã tới sát cửa thành rồi!” – Thiên tử cười nhẹ nhàng nói với ta.
Nụ cười này vô cùng quỷ dị, trong lúc ta còn đang bán tín bán nghi thì tiếng chuông lại đột ngột vang lên.
Tất cả tướng sĩ trên tường thành đều cả kinh.
“Hoàng cung!” – Chốc lát có người hô to – “Là hoàng cung!”
Ta nhìn về phía hoàng cung, quả nhiên thấy ánh lửa rực sáng một góc trời, khói đen dày đặc, đó là phong hỏa báo nguy. Ta kinh hoàng quay đầu Thiên tử. Ánh mắt hắn cũng đang dõi về phía hoàng cung, nụ cười ung dung nở trên môi, chốc lát sau quay sang nhìn ta – “Nàng có còn nhớ con suối nhỏ trước kia ta từng thả câu không?”
Ta ngẩn người, hồi lâu liền sáng tỏ.
Hoàng cung Ung Đô không lớn, trong cung uyển chỉ có ba ao cá nhỏ cùng một dòng suối, ta từng nghe nói đây là do Ung hầu thiết kế lúc trước, bốn dòng đều thông nhau, dùng nước từ ngoài thành dẫn vào.
Ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thiên tử, đột nhiên cảm giác như mình chưa từng quen biết hắn.
“Sao ngài có thể làm như vậy?” – Ta yếu ớt hỏi – “Bọn họ liều chết giữ thành, cũng là vì ngài…”
“Là vì bản thân bọn chúng thì đúng hơn.” – Vẻ mặt Thiên tử lạnh lùng – “Cả Đại Tư mã nữa!”
“Bệ hạ còn có thê nhi! Loạn quân đánh tới, bọn họ cũng gặp nạn!” – Ta lớn giọng nói, quân sĩ xung quay đều quay lại nhìn.
“Bọn họ đã được đưa đi rồi.” – Thiên tử vẫn bình chân như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, vuốt lên khuôn mặt A Mịch – “Còn chúng ta đều sẽ chết.”
“Chỉ e là chưa chắc!” – Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn. Quân sĩ tránh sang hai bên, một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Bùi Tiềm.
Toàn thân Bùi Tiềm dính đầy bụi bặm, đưa mắt liếc nhìn ta sau đó thi lễ với thiên tử – “Bẩm bệ hạ, toàn bộ loạn quân trong cung đều đã bị tiêu diệt hết.”
Thiên tử biến sắc, nhìn chằm chằm Bùi Tiềm, dường như không thể tin được sau đó lại nhìn về phía hoàng cung.
Lửa còn cháy rừng rực, tiếng chuông vẫn đều đặn truyền tới.
“Đó là tín hiệu giả.” – Bùi Tiềm nhàn nhạt nói – “Lúc bọn ta vừa mới chạy về thành, vũ lâm quân mới bắt đầu phóng hỏa.”
Ánh lửa nhảy nhót phản chiếu vẻ âm tình bất định trên gương mặt Thiên tử.
“Bệ hạ.” – Ta dè dặt nhìn hắn, lại nhìn A Mịch, nhẹ nhàng nói – “Chuyện đều đã qua cả rồi.”
“Bệ hạ” – Một giọng nói gấp gáp truyền tới, hóa ra Từ hậu đã chạy lên tường thành từ lúc nào, còn ôm theo hoàng tử Lệ, phía sau là Ngụy tiệp dư và Ngụy quý nhân đang khóc thút thít.
Thiên tử nhìn thấy bọn họ, sắc mặt nhất thời tức giận nhìn về phía Bùi Tiềm – “Là ngươi!”
Bùi Tiềm cũng không phủ nhận nói – “Lúc chúng thần chạy tới, loạn tặc đang muốn giết trung cung diệt khẩu.”
“Bệ hạ!” – Hai mắt Từ hậu đỏ bừng – “Lúc nãy Lệ Nhi còn khóc, muốn tìm bệ hạ, thiếp nấp trong mật thất, may mà có tướng sĩ cứu giúp. Nếu như bệ hạ có bề gì thì cô nhi quả mẫu chúng thiếp cũng không thiết sống nữa!”
Hoàng tử Lệ ở trong ngực nàng khóc nấc lên, Thiên tử nhìn bọn họ, lệ khí trên mặt yên tĩnh như đã chết.
Đúng lúc này, tiếng trống trận đột nhiên rầm rầm vang lên như tiếng sấm mùa hè.
Trên tường nhành nhất thời truyền đến tiếng hoan hô vang trời.
Mọi người đều kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Đại Tư Mã!” – Quân sĩ mừng rỡ hô lên – “Đại Tư Mã đã trở về! Đại Tư Mã thật sự đã trở về rồi!”
Trong khoảnh khắc, trái tim ta đập dồn như trống trận, hai mắt mở to nhìn bầu trời đêm sáng rực ánh lửa. Hàng ngàn binh sĩ che khuất tấm mắt ta, chỉ còn lại bầu trời vàng ánh lửa cùng tiếng hô vang rung động lòng người.
Chỉ trong phút chốc, cuộc giao chiến đã ngừng hẳn, binh sĩ hoan hô đến lạc cả giọng, xung quanh ta có kẻ mừng đến chảy nước mắt, có người lại ôm nhau cười to.
“Bệ hạ…” – Ta rưng rưng nhìn Thiên tử – “A Mịch cũng có phụ thân, xin hãy trả con bé lại cho thiếp.”
Thiên tử nhìn ta rồi lại nhìn sang Từ Hậu.
Từ hậu ôm chặt hoàng tử Lệ, nghẹn ngào khóc.
Thiên tử thở dài, nhìn xuống A Mịch một hồi, cuối cùng cũng đưa lại con bé cho ta.
Ta vội vàng giơ tay lập tức ôm chặt A Mịch vào lòng, chỉ sợ Thiên tử lại đổi ý. Thân thể nho nhỏ, mềm mại mà ấm áp, dần dần sưởi ấm sự lạnh giá trên người ta. Ta ôm con gái, hôn lên khuôn mặt A Mịch, giống như con bé là vật quý báu nhất mà ông trời ban cho.
“Bệ hạ!” – Một tiếng thét kinh hãi truyền tới, ta quay lại, Thiên tử ôm ngực ngã xuống, nội thị vội vàng lao tới đỡ.
“Bệ hạ!” – Từ hậu đưa hoàng tử Lệ cho nội thị, chạy lại ôm lấy Thiên tử, nước mắt dàn giụa.
Sắc mặt Thiên tử tái nhợt, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, hắn thở hổn hển, khóe miệng rỉ ra vết máu, cố gắng mở to mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Mau mời thái y!” – Mọi người đều hoảng loạn.
Ta ôm chặt lấy A Mịch, nhìn Thiên tử, không nhúc nhích.
“Mọi chuyện đã qua rồi.” – Một giọng nói khe khẽ vang lên.
Ta quay đầu lại, Bùi Tiềm đã đứng đó tự bao giờ, huynh ấy chạy ngược chạy xuôi rất lâu, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi nhưng dáng vẻ lại không chút tiều tụy, nhìn vẫn ôn hòa như ngọc.
Huynh ấy nhìn ta rồi lại nhìn A Mịch, đầu mày giãn ra, mỉm cười với con bé.
A Mịch nhìn lại Bùi Tiềm, chẳng hiểu tại sao cũng cười rất vui vẻ.
Ta đã từng tưởng tưởng rất nhiều lần về cảnh tượng khi Ngụy Đàm trở về, cho dù là lúc suýt chút nữa bị Lữ Chinh lừa thì ta cũng vẫn không ngừng nghĩ về điều đó, khung cảnh biến hóa hàng ngàn kiểu, là khi ta đêm khuya cô đơn gối chiếc, hoặc là khi mọi người đang thương lượng nơi sảnh đường, hoặc là khi ta đang trên đường trốn khỏi Ngụy phủ gặp phải nguy hiểm v.v…Thái độ của ta cũng thay đổi tùy theo tâm tình, hoặc mừng vui, nũng nịu hoặc oán thán, tức giận. Nhưng khi Ngụy Đàm thực sự xuất hiện ta lại ôm A Mịch đứng ở trên tường thành, nhìn ánh đuốc bập bùng tứ phía, binh lính vứt khôi giáp đầu hàng, quân sĩ giáp công chạy trốn khắp mọi nơi, cờ xí, binh khí, thi thể nằm la liệt trên mặt đất. Mà ánh lửa như nước lũ đỏ rực đều hội tụ tại một điểm, người ấy thân mang giáp trụ, cưỡi tuấn mã đi đầu, chính là bóng dáng mà ta một mực ngày nhớ đêm mong.
Sống mũi ta cay cay nhưng sợ thất thố, chỉ đành cố gắng chớp mắt đem nước mắt nuốt vào trong nhưng niềm sung sướng trong tim thì không hề giảm đi chút nào. Ta muốn bảo A Mịch nhìn nhưng con bé đã ngủ say tự bao giờ, lúc này đang an tĩnh tựa vào vai ta.
Quân sĩ ở trên thành không ngừng hoan hô, tiếng người mừng rỡ truyền đi khắp cả dãy tường thành không ngừng nghỉ. Công Dương Quế không ngừng khoác lác với đám tướng quân mới quen của Tế Liễu Doanh, ta còn loáng thoáng nghe được huynh ấy tự hào nói “phụ thân ta” gì gì đó khiến cho mọi người không ngừng cười vang.
Trong tiếng người ồn ào, chỉ có ba chữ “Đại Tư Mã” là có thể mơ hồ nghe thấy, giống như gió cả thông reo, nhịp nhàng hòa cùng với tiếng trống rền vang.
Ta nhìn bọn họ, đột nhiên nhận ra sau khi Ngụy Đàm vào thành thì ngoài trừ việc đứng ngây ngốc ở một chỗ nhìn chàng ra, ta chẳng thể làm được gì khác.
“Chúng ta về thôi.” – Ta nói với A Nguyên.
“Về ư?” – A Nguyên hơi kinh ngạc.
Ta gật đầu, ra hiệu cho nàng nhìn A Mịch.
A Nguyên có chút tiếc nuối nhưng chỉ cười cười rồi theo ta trở về phủ.
Đêm còn chưa tan, lúc ta bước vào bên trong phủ, nhìn đồ tang bày khắp linh đường, cảm thấy mới chỉ một thoáng mà đã như cách cả một đời.
Nghiêm Quân thấy ta ôm A Mịch trở lại, khuôn mặt vốn căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng, hắn dẫn gia nhân bước đến hành lễ thỉnh tội, xin ta trách phạt vì đã sơ xuất.
Ta mệt mỏi bảo Nghiêm Quân cứ làm theo gia pháp rồi trở về viện của mình.
Ta lau qua người rồi thay quần áo cho A Mịch. Con bé bị đánh thức liền ọ ẹ khó chịu, ta vội vã dỗ dành cho con bé ngủ lại.
Bên ngoài chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Đại công tử…” – Giọng nói của gia nhân bị tiếng đẩy cửa cắt đứt, ta ngẩng đầu, Ngụy Đàm đã đứng ở trước cửa.
Tiếng giáp sắt loảng xoảng va chạm, cả hai bốn mắt nhìn nhau, ta vội đặt một ngón tay lên môi.
Động tác của Ngụy Đàm dừng lại, đứng ở xa nhìn A Mịch, khuôn mặt nháy mắt trở nên nhu hòa.
Ta đứng dậy đi về phía chàng.
Ngụy Đàm đứng ở cửa không nhúc nhích, chẳng hiểu tại sao lúc ta bước về phía chàng bước chân rất vội vã nhưng đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một khoảng ngắn thì ta lại bất giác dừng lại.
A Mịch đã ngủ say, ánh sáng trong phòng có chút mù mờ.
Ngụy Đàm tay cầm mũ giáp, làn da đen sạm đi nhưng lại càng làm lộ rõ đường nét khuôn mặt cùng nhuệ khí mười phần. Nỗi buồn tủi không biết từ đâu đến dâng lên trong cổ họng, đây là khuôn mặt mà ta vẫn luôn trông ngóng nhưng lần nào cũng chỉ có thể gặp trong giấc mộng, đến khi người thật đứng ở trước mắt thì lại cảm thấy có chút không chân thực.
“Sao vừa gặp lại ta đã khóc rồi?” – Giọng điệu Ngụy Đàm có chút bất đắc dĩ, chàng đưa tay ôm lấy vai ta.
Khoảnh khắc đó, ta bật khóc thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Ngụy Đàm, nước mắt cuồn cuộn không ngừng làm cho tầm mắt nhòe đi.
“Không sao…” – Ngụy Đàm tựa hồ như cố gắng dịu giọng, hôn lên trán ta, vỗ lưng an ủi – “Không sao rồi, ngoan.”
Môi Ngụy Đàm ram ráp, hơi thở trên người toàn là mùi mồ hôi cùng bụi đất. Ta ôm chặt lấy eo chàng, nước mắt chảy không ngừng được, khóc được một hồi lại ngẩng đầu lên dùng sức đấm vào vai, vào ngực chàng cho hả giận – “Chàng… Chàng một chữ cũng không thèm để lại cho ta! Mẹ con ta thiếu chút nữa là bị người ta lừa! Ta…ta… hai ngày trước còn để tang cho chàng… Hu hu… Ta còn tưởng chàng đã chết rồi! Hu hu hu…”
“Không sao rồi…” – Giọng nói của Ngụy Đàm đượm áy náy, vòng tay càng xiết chặt hơn áp đầu ta vào lồng ngực nhưng vẫn mặc kệ cho ta đánh.
Từng giọt sáp đỏ lặng lẽ chảy xuống, Ngụy Đàm đứng ở trước giá gỗ cởi khôi giáp trên người xuống, vừa cởi vừa không nhịn được lén nhìn ta.
Ta ngồi ở trên giường, mặc dù đã nín khóc nhưng vẫn còn nức nở, thấy Ngụy Đàm loay hoay cởi đai lưng hồi lâu, ta do dự một chút cuối cùng vẫn đứng lên giúp chàng.
“Không cần đâu.” – Ngụy Đàm chặn tay ta lại – “Toàn là bùn đất cùng vết máu, bẩn lắm.”
Ta nhìn khôi giáp của chàng, quả nhiên vô cùng bẩn, ở trước ngực giáp còn ướt nhẹp một khoảng.
“Vừa rồi sao chàng không nói.” – Ta vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêm mặt.
“Phu nhân đang trút giận, vi phu sao dám cắt ngang.” – Ngụy Đàm đưa mắt nhìn đống hỗn độn, thành khẩn nói – “Phu nhân nếu còn muốn đánh thì đợi vi phu cởi khôi giáp xuống đã, tránh cho phu nhân đánh đau tay.”
Môi ta không nhịn được giật giật nhưng không muốn để Ngụy Đàm nhìn thấy liền xoay người ngồi xuống tháp.
Trên án có để bộ ấm trà, ta nhớ từ khi Ngụy Đàm vào phòng đến giờ còn chưa uống được ngụm nước nào liền rót ra một chén định đưa cho chàng thì bỗng nhiên một xấp giấy xuất hiện trước mặt.
Ta hơi sửng sốt, ngẩng đầu. Ngụy Đàm một tay cầm khôi giáp vừa cởi ra, tay kia cầm xấp giấy.
“Gì vậy?” – Ta hỏi
“Thư.” – Ngụy Đàm nói
Ta kinh ngạc, nhận lấy.
Xấp thư rất dày, chừng mười mấy bức, ta mở ra, bên trong từng tờ đều vẽ đầy hình người nho nhỏ, người trong hình mặc khôi giáp, có lúc mặc quần thô áo vải, có lúc lại cởi trần. Có bức vẽ hình người ngồi ở trên thuyền, qua hai ngày sau lại thấy hắn đang cưỡi ngựa, con ngựa kia chạy qua sông lớn, chạy qua núi non trùng điệp, chạy qua đồng ruộng, còn người kia khi thì ở trong nắng gắt, khi thì ngâm dưới nước sâu, lại có khi dầm trong mưa lớn. Nét vẽ trên tranh cũng khác nhau, có bức đôi nét qua loa đại khái, có bức lại tỉ mi như thể ngồi vẽ từng li từng tí nhưng ở cuối mỗi bức đều vẽ hình một người nằm trên đất, cách một đám mây là một nữ tử mặc váy cùng một đứa bé con, không có ngoại lệ.
Kỹ thuật vẽ của Ngụy Đàm vẫn vô cùng kém cỏi, đầu mỗi người trong hình đều bị vẽ rất to, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười. Ta cúi đầu, khóe miệng không khỏi cong lên nhưng đáy mắt lại long lanh ánh nước.
Ngụy Đàm ngồi xuống bênh cạnh, im lặng nhìn ta.
Ta cũng nhìn chàng.
Mắt Ngụy Đàm rất đen, lúc nhìn chăm chú người khác thì tựa như có một loại ma lực có thể đem người ta nhấn chìm trong ánh mắt đó. Trước đây, mỗi lần nhìn vào mắt chàng ta đều cảm thấy không được tự nhiên, luôn không kìm được là dời mắt sang chỗ khác nhưng sau đó ta lại phát hiện thì ra mắt chàng đẹp như vậy, dễ dàng khiến người ta chìm đắm
Ngụy Đàm giơ tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt ta, đầu ngón tay thô ráp. Ta cũng không nhịn được nữa nhào qua ôm lấy Ngụy Đàm, đem đầu vùi vào cổ chàng.
“Khi đó tất cả tin tức đều phải phong tỏa, ta cũng vậy.” – Ngụy Đàm vuốt tóc ta – “Ta mới gom nhưng thứ này lại, đợi đến khi trở về thì đưa cho nàng.”
“Ừm.” – Ta nhẹ giọng nói, nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập nơi lồng ngực chàng.
“Có nhớ ta không?” – Ngụy Đàm trầm thấp hỏi.
“Nhớ.” – Ta đáp.
Ngụy Đàm không nói gì nữa, chỉ ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc.
Mặc dù Ngụy Đàm khải hoàn trở về nhưng chuyện của Ngụy Chiêu và Quách Thừa vẫn phải giải quyết cho ổn thỏa.
Lúc Quách Thừa bỏ trốn đã bị xe nỏ trên tường thành bắn trúng, mất mạng tại chỗ, Ngụy Chiêu dẫn theo hơn hai ngàn tàn quân bỏ chạy được hơn 500 dặm thì bị Trần Phong – hạ tướng của Ngụy Đàm bắt sống, số binh lính còn lại, kẻ bị giết kẻ thì bị bắt, tổng cộng lên đến 7 vạn 5 ngàn người.
Sáng sớm ngày thứ hai, một tin tức được đưa tới.
Có người tìm thấy Quách phu nhân tại một hương ấp cách Ung Đô không xa, còn có cả Ngụy Giác đang hấp hối. Lúc Ngụy Giác được đưa về Ngụy phủ,Vi Giao cũng đi cùng với ông.
“Bái kiến phu nhân.” – Hắn nhìn thấy ta liền cười híp mắt hành lễ.
“Vi Biển Thước.” – Ta kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn A nguyên nói – “Biển Thước, đã lâu không gặp.”
A Nguyên có chút ngượng ngùng nhưng Vi Giao vẫn vô cùng thản nhiên cười nói – “Phu nhân vẫn khỏe chứ ạ.”
Ta nhìn thần sắc của hai người họ, tâm tư khẽ xoay chuyển, đổi giọng hỏi sang bệnh tình của Ngụy Giác.
Vi Giao thở dài, lắc đầu nói – “Bệnh của Thừa tướng kéo dài đã lâu, qua lần bôn ba này mà không chết đã xem là mệnh lớn rồi. Mỗ dùng hết sở học cả đời cũng chỉ có thể giúp thừa tướng kéo dài thêm một tháng nữa thôi.”
Ta nghe lời ấy, khẽ vuốt cằm.
Sau khi Vi Giao cáo lui, ta mới hỏi A Nguyên – “Vi Biển Thước là do Đại công tử đưa về sao?”
“Vâng.” – A Nguyên nói còn ngượng ngùng cười cười – “Đại công tử tìm được y ở Nhữ Nam, có Đại công tử áp giải y dù không muốn về cũng không được.”
“Lúc trước y lang bạt những đâu?” – Ta hỏi – “Thực là ở bên ngoài vân du hơn nửa năm à.”
“Điều này đúng mà cũng không đúng.” – A Nguyên nhỏ giọng nói – “Phu nhân biết mà, chuyện chữa khỏi bệnh cho Thừa tướng là vấn đề nan giải, y nói còn phải giữ mạng lại để cưới vợ cho nên…” – Nàng ngập ngừng một chút, lại vội thêm vào – “Y cũng không phải là phủi tay không chữa, thực ra vị Dương Thái y thường xem bệnh cho Thừa tướng kia là người rất sở trường về bệnh này. Vi Giao nói Ung Đô có thêm y cũng chẳng thừa mà không có y cũng chẳng thiếu.”
Ta gật đầu, vỗ nhẹ lên tay A Nguyên, không nói gì nữa.
Tâm bệnh khó chữa, cho dù Vi Giao có bằng lòng chữa trị thì với tính khí của Ngụy Giác cũng chưa chắc sẽ trọng dụng y. Biển Thước cứu người nhưng cũng không cần thiết phải cược bằng cả tính mệnh, người khôn giữ mình, đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy. Ngụy Đàm đại khái cũng hiểu rõ điểm này cho nên sau khi bắt được Vi Giao cũng không làm khó hắn.