Dung Ngữ Thư Niên

Chương 117: Ác chiến




Edit: Gà Say Sữa

Ta cũng cười.

“Hôm nay chúng ta từ biệt không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.” – Nhược Thiền nhìn ta, khẽ thở dài.

“Sao lại nói vậy?” – Ta hỏi – “Tỷ phải đi sao?”

“Là muội.” – Nhược Thiền cười nhạt – “Đợi Đại công tử trở về Ung Đô, muội đường đường là phu nhân của ngài ấy, đến hoàng hậu cũng phải nhìn sắc mặt của muội, ta có muốn gặp muội cũng e là khó khăn.”

Ta ngượng ngùng, đêm qua còn binh hoang mã loạn vậy mà Nhược Thiền đã nghĩ xa tới vậy. Ta chuyển đề tài nói – “Nhược Thiền, tỷ và Công Dương công tử dự định thế nào?”

“Hử?” – Nhược Thiền liếc ta một cái, mỉm cười – “Còn có thể như thế nào?”

“Hiềm khích giữa hai người trước kia không phải đã hóa giải hết rồi sao?” – Ta vội nói – “Nhược Thiền, Công Dương công tử là người tốt.”

Nhược Thiền gật đầu – “Nếu chàng không phải là người tốt thì ta cũng không sẽ không đồng ý gả cho chàng.”

Ta sửng sốt, trong lòng nhất thời vui vẻ nhìn Nhược Thiền, mặt mày hớn hở. – “Thật sao?” – Ta kéo tay nàng, có chút không dám tin vào tai mình, – “Vậy kỹ quán thì sao? Không mở nữa ư?”

“Mở chứ, vì sao lại không mở?” – Nhược Thiền trở tay cầm lấy tay ta, trả lời chắc nịch như chém đinh chặt sắt.

Thấy ta kinh ngạc, Nhược Thiền xem thường nói – “Đám công khanh nghiêm trang đạo mạo trong triều chẳng phải cả ngày hục hặc với nhau vì chuyện buôn bán đấy ư, nhưng cũng chưa từng nói không cho phép một phụ nhân ngấm ngầm mở kỹ quán.”

Ta dở khóc dở cười, tuy vẫn có chút không đồng tình với việc kinh doanh của Nhược Thiền nhưng Công Dương Quế lại không bận tâm, đó cũng là cách kiếm sống của nàng ấy. Ta nghĩ tới tranh chấp trước nay của Nhược Thiền cùng Công Dương Quế, lại nhớ tới cảnh tượng đêm qua, trong lòng không khỏi cảm thấy muôn vàn cảm khái.

“Trái lại, muội ấy..” – Nhược Thiền nhìn ta, âm thanh nhẹ nhàng – “A Cẩn, chuyện tương lai, muội có từng nghĩ kỹ chưa?”

“Chuyện tương lai?” – Ta kinh ngạc.

Đôi mắt Nhược Thiền sâu thẳm như hồ nước – “Chẳng lẽ muội cho rằng hiện giờ đã vạn sự đại cát?”

Lời của Nhược Thiền chạm đúng vào tâm sự của ta. Ta trầm mặc một chút, lắc đầu.

Ngụy Khang chết, binh Lương Châu hoàn toàn tan rã nhưng Quách Thừa vẫn không rõ tung tích, dưới tay ông ta là 5 vạn binh, cho dù lúc hỗn chiến với Ngụy Khang tổn thất mất phân nửa nhưng nếu quyết định chơi đòn hồi mã thương thì cũng là uy hiếp cực lớn với Ung Đô.

Ngụy Đàm vì để đối phó với Lương Mân, trừ quân đội trấn thủ biên cương thì phần lớn binh mã của các châu quận đều bị điều đến phía Nam. Ung Đô trừ Tế Liễu doanh ra thì chỉ có thể cầu viện Ngụy Đàm. Đêm qua, Trình Mậu nói cho ta biết hắn đã đốt lửa ở ngoại ô báo tin cho Ngụy Đàm nhưng thời gian cấp bách, Ngụy Đàm vẫn đang ở Thai Châu, nếu Quách Thừa tấn công tới…

“Chuyện binh gia, chúng ta có lo lắng cũng vô dụng” – Ta nói với Nhược Thiền – “Ung Đô quả thực không an ổn, nếu tỷ muốn rời đi, Công Dương công tử…”

“Ta không nói Ung Đô.” – Nhược Thiền nhìn ta – “Ta nói là tương lai, A Cẩn, nếu như Đại công tử đánh bại được Lương Mân, Nam Bắc thống nhất, vị trí Đại Tư Mã chắc chắn là thuộc về ngài ấy. Nơi càng cao, cảnh trí càng khác, muội có hiểu không?”

Ta có chút run sợ. những điều Nhược Thiền nói ta đương nhiên hiểu rõ.

Nơi cao…

Ta nhìn về phía xa, một chấm nhỏ xám xanh như ẩn như hiện phía cuối chân trời, nơi đó là hoàng cung đại điện.”

“Phu nhân.” – A Nguyên đi tới, thi lễ với Nhược Thiền rồi quay sang ta nói – “Nên khởi hành rồi.”

Ta gật đầu, nhìn về phía Nhược Thiền.

“Đi đi.” – Khóe môi Nhược thiền cong cong, ánh mắt sâu xa

Nhờ Tế Liễu doanh kịp thời tới viện trợ cho nên Ngụy phủ cũng không tổn thất gì nhiều, có điều khắp nơi đều lưu lại vết máu chưa kịp rửa sạch. Con đường lát đá xanh dẫn đến chính đường của Ngụy phủ máu chảy lênh láng, còn ngấm vào trong kẽ đá, lúc xe ngựa đi ngang qua đầu hẻm, A Nguyên còn nhìn thấy tay chân đứt đoạn rơi đầy trên đất.

Lúc chúng ta trở lại thì đã có một ít gia nhân chờ sẵn ở trong phủ, hỏi ra thì mới biết đêm qua trong lúc loạn lạc, bọn họ nghe nói có giặc cỏ vào thành mới vội vàng bỏ trốn nhưng cửa thành Ung Đô đã đóng chặt, phần lớn đều không chạy ra ngoài được.

Hộ pháp bổn triều nghiêm ngặt, nô tỳ của gia đình bình thường bỏ trốn bị phát hiện còn bị nghiêm trị huống chi là nô tài của phủ Thừa tướng.

Sau khi ta trở lại Ngụy phủ, trong sân đã có một đống người quỳ sẵn, đều là gia nhân bị bắt lại, kẻ nào cũng nước mắt nước mũi ròng ròng.

Chu thị, Mao thị có vẻ khinh miệt, nói đối với đám nô tài phản bội chủ cho dù có tha không ban chết thì cũng phải phạt đánh, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đám người này, ta phần lớn đều không nhớ nổi tên của bọn họ, cũng chưa từng trông cậy họ có lòng trung thành gì đó. Đại nạn ập xuống đầu, điều đầu tiên mà ta nghĩ tới cũng là bỏ trốn huống chi là những kẻ làm nô tài kia. Vả lại, Quách phu nhân, chủ mẫu của bọn họ cũng không cần bọn họ, chẳng lẽ còn không cho họ tự cứu lấy mạng mình?

Trong phủ không còn quản sự nhưng Nghiêm Quân, quản lý tư khố của Ngụy phủ vẫn còn ở đây, nghe nói đêm qua hắn là kẻ duy nhất không chạy trốn hơn nữa còn cùng con trai con gái cầm đao kiếm canh giữ tư khố suốt đêm.

Ta giao cho Nghiêm Quân đảm nhiệm chức vụ quản sự, để hắn phân công công việc cho gia nhân, thu dọn lại Ngụy phủ.

Ta quay về viện của mình xem xét, may thay nơi này vẫn bình yên vô sự. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, ta mới quay sang lo cho A Mịch, đêm qua con bé liên tục bị dở giấc, còn khóc mấy bận nhưng hôm nay vẫn cực kỳ hăng hái, ta làm mặt quỷ với con bé, con bé còn cười khanh khách vui vẻ.

Ta gọi Nghiêm Quân tới, hỏi chuyện của Hứa Cơ. Hắn nói, đêm qua Hứa Cơ đã lao đầu xuống giếng, sớm nay thi thể đã được vớt lên, còn thi thể của Lương Huệ đã được an trí trong từ đường, thi thể Nhâm Cơ cùng đám cơ thiếp cũng đã được liệm, an trí trong một viện riêng, đang chờ hạ táng.

Ta nghe những lời này, không khỏi im lặng. Lương Huệ là công chúa, cũng là chủ mẫu của Hứa Cơ, Hứa Cơ giết Lương Huệ, tội chết là không thể tránh khỏi. Nàng ta đương nhiên là hiểu rõ, chuyện này thoạt nhìn có vẻ điên khùng nhưng lại hoàn toàn không hoang đường. Sinh mệnh của Hứa Cơ giống như một dây đằng la, phụ thuộc vào Ngụy thị, trông đợi sự thương tiếc của phu quân. Cả đời nàng chỉ có hai người, một là Ngụy Trì, hai là Ngụy Chiêu, mà khi Quách phu nhân cướp đi con trai nàng, còn phu quân thì bỏ nàng mà đi, Hứa Cơ cũng mất đi ý niệm tiếp tục sống.

“Phu nhân.” – Nghiêm Quân hỏi ta – “Hiện tại công chúa đã hoăng thệ nhưng trong cung vẫn chưa biết tin này, phu nhân người xem…”

“Ta sẽ đi diện kiến Thiên tử, tự mình bẩm báo.” – Ta nói – “Công chúa hoăng vì loạn quân, tuy cữu thị, cô thị và Nhị thúc không có ở đây nhưng chuyện tang sự không thể trì hoãn, phải lập tức lo liệu ngay.”

Nghiêm Quân vâng một tiếng.

Quyết định xong, ta cũng không kéo dài thêm, bảo A Nguyên chuẩn bị phục sức phù hợp, chuẩn bị vào cung.

Chuyện Quách phu nhân và Ngụy Chiêu bỏ trốn, trong lòng ai nấy đều rõ ràng nhưng lễ nghi ngoài mặt vẫn phải đầy đủ. Cái chết của Lương Huệ tuy nói là do loạn quân nhưng truy cứu nguyên nhân thì lại là do Ngụy Chiêu, lúc này ta đích thân cử hành tang lễ là cử chỉ nhân nghĩa, cũng coi như là câu trả lời với Hoàng gia, với miệng người đời.

Năm đó lúc Trường An loạn lạc ta đã gả tới nơi khác, sau đó trở về thấy tất cả chỉ còn lại cảnh đổ nát, cũng từng thương tâm rất lâu. Nay khi ta ngồi xe tới trước An Khánh Môn, thấy tường cung sụp đổ hơn phân nửa, lâu cao bị thiêu rụi, tâm tình khiếp sợ năm nào lại nổi lên.

An Khánh Môn chính là Bắc môn của hoàng cung, sau khi Thiên tử định đô ở Ung Châu mới xây dựng nên, tuy khí thế nhưng ít nhiều gì vẫn không thể so được với Trường An,, có điều vẫn có chút dáng vẻ nơi ở của Thiên tử. Hiện giờ, ngói vỡ cùng gỗ cháy rải rác đầy trên mặt đất, công môn đã không còn nữa, một vài kẻ dân phu đang thu dọn xung quanh, gỗ có thể sử dụng được thì lọc riêng, còn lại toàn là gạch bể ngói vỡ chất đống khắp nơi thành từng đụn núi nhỏ. Xa hơn một chút là một dãy nhà tranh, có rất nhiều quân sĩ đứng bên ngoài, có người đang xé ý phục, có người lại đang nói chuyện, mặt mũi kẻ nào cũng mệt mỏi tiều tụy, còn có dân chúng mặc đồ tang, không ngừng khóc lóc bên ngoài nhà tranh.

Ta bảo phu xe dừng lại, xuống xe bước về phía nhà tranh.

Đám quân sĩ nhìn thấy ta đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một binh sĩ hơi ngập ngừng, cuối cùng tiến về phía ta, hành lễ – “Phó phu nhân.”

Ta đáp lễ, thoáng nhìn qua gian nhà tranh lại dời mắt nhìn về đám dân vẫn đang khóc bên ngoài, hỏi quân lại- “Đây đều là tướng sĩ tử trận đêm qua sao?”

Quân lại thần sắc tiều tụy, bẩm với ta – “Đúng vậy.”

Ta gật đầu, Trình Mậu từng nói với ta, đêm qua lúc Ngụy Chiêu chạy trốn từng dẫn binh Liêu Đông tới “hiệp Thiên tử”, Vũ Lâm quân trấn thủ Hoàng cung liều mình tử chiến. Ngụy Khang dồn ép, Ngụy Chiêu không đánh nổi đành bỏ chạy. Hôm nay nhìn từng căn nhà tranh nối tiếp nhau, nhìn không thấy điểm cuối, đủ để thấy được tình hình thảm khốc đêm qua.

“Không biết các tướng sĩ tử thương như thế nào?” – Ta hỏi.

“Bẩm phu nhân.” – Quân lại nói – “Vũ Lâm quân có hai ngàn bảy trăm người, qua cuộc chiến đêm qua chết hai ngàn ba trăm năm mươi bảy người, bị thương ba trăm bốn mươi ba người.”

Trong lòng ta thầm tính toán, cả chết cả bị thương cộng lại vừa đúng hai ngàn bảy trăm người.

Tim ta trĩu xuống, lại nhìn quân sĩ đứng xung quanh, trong số bọn họ có rất nhiều người trên đầu, trên tay, trên đùi đều quấn vải, có người còn không băng vết thương, máu thịt lộ cả ra ngoài rất ghê sợ. Bên trong nhà tranh có rất nhiều người trọng thương nằm một chỗ, có người rên rỉ kêu đau, có người chỉ còn lại thoi thóp một hơi thở.

“Những tướng sĩ tử trận thì đặt ở đâu?” – Ta hỏi quân lại.

“Đều ở bên kia.” – Quân lại chỉ về phía gian nhà tranh cắm đầy cờ trắng cách đó không xa, tiếng khóc lóc thảm thiết vẳng tới, bên ngoài có rất nhiều dân chúng vây quanh, nhiều người đấm ngực dậm chân khóc lớn.

“Rất nhiều binh sĩ đều là người Ung Đô, những người kia đều là thân nhân tới khóc tang.” – Quân lại nói.

Ta im lặng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Ngụy Đàm. Nhớ ngày đó khi từ Giang Đông trở về, ta từng phát hiện vết thương trên lưng chàng, trong lòng xót xa mãi không thôi, nay nhìn thấy những binh sĩ kia, người thì bị đau đớn giày vò, người thì chết, người thân của bọn họ vẫn còn đang khóc, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Gọi mấy người tới! Đè hắn lại!” – Lúc này, từ trong nhà tranh đột nhiên vọng ra tiếng người quát to.

Ta nhìn về phía ấy, liền thấy một vị lão giả đang đứng trước mặt một binh sĩ trọng thương, giúp hắn ta chữa trị.

Mấy người vội vàng chạy qua.

“Cố nhịn một chút.” – Lão giả vừa nói vừa để cho binh sĩ đè người kia xuống, sau đó tiếng kêu đau đớn lập tức vang lên.

Đến khi lão giả kia ngẩng mặt lên, ta liền sửng sốt.

Lão giả thấy ta cũng tỏ ra kinh ngạc.

“Đồ Thái y.” – Thấy ông đứng dậy, ta gật đầu hành lễ.

“Phó phu nhân.” – Đồ Thái y vội vàng đáp lễ.

Vị Đồ thái y này ở trong Thái y viện có danh tiếng không tệ, lúc trước khi Ngụy Giác bị bệnh, ông ta cũng từng đến Ngụy phủ mấy lần những kết quả cũng giống như những thái y khác đều bị Ngụy Giác đuổi đi.

“Thái y tới đây để chữa trị cho quân sĩ ư? – Ta hỏi

“Đúng vậy.” – Đồ Thái y gật đầu – “Đêm qua thương vong không nhỏ, hôm nay Thái thường điều bọn ta tới giúp chẩn trị.”

Bên trong nhà tranh lại truyền đến tiếng thét đau đớn.

Đồ Thái y nhìn về phía đó, thở dài, lại đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Thái y gặp khó khăn gì sao?” – Ta nhìn thần sắc của Đồ Thái y hỏi.

Đồ Thái y nhìn ta nói – “Không dám dối gạt phu nhân, từ lúc Đại Tư Mã xuất chinh, phần lớn thuốc trị thương ở Thái y viện đều đã bị mang đi, hiện nay không còn cách nào có thể cầm máu được, nói chi đến chẩn trị.

Ta khẽ vuốt cằm, không nói gì.