Dung Ngữ Thư Niên

Chương 111: Tin dữ




Edit: Gà Say Sữa

***Tên của nữ chính trong bản chỉnh sửa mới nhất là Phó Cẩn (trước toàn dịch Phó Dung), bắt đầu từ chương này sửa lại nhé, có thời gian tớ sẽ sửa lại mấy chương cũ sau.

Đi được một quãng, những âm thanh kia đều bị bụi cây tùng cản lại, một bóng người bất ngờ xuất hiện hiện trước mặt ta, là Ngụy Tiệp dư.

Ngụy Tiệp dư nhìn về phía bờ bên kia, một lát lại dời mắt về phía ta, khẽ mỉm cười.

“Bệ hạ rất yêu thương tiểu hoàng tử.” – Nàng ta ôn nhu nói, như có chút suy tư – “Nếu tỷ tỷ cũng sinh được hoàng tử, không biết bệ hạ có yêu thương như vậy hay không?”

Lời Ngụy Tiệp dư nói có chút kỳ quái, ta không khỏi có mấy phần phòng bị.

Ta cười nhạt – “Hài tử ruột thịt, há có thể không yêu thương như nhau, hơn nữa Tiệp dư và Quý nhân lại là con gái trọng thần.”

“Trọng thần.” – Ngụy Tiệp dư nhấn nhá hai chữ này, khóe môi cong cong – “Phu nhân có tin số mệnh không?”

Ta ngẩn ra.

Ngụy Tiệp dư cũng không nói tiếp, chỉ nói – “Quách phu nhân có lẽ đã chờ lâu rồi.” – Dứt lời liền đi về phía cũ.

Ở trong Hoàng cung gần như cả ngày, lúc trở lại phủ, ta đã hết sức mệt mỏi. Nhũ mẫu ôm A Mịch ở trong đình xem bươm bướm, ta vừa mới bước vào viện, ánh mắt con bé đang nhìn hoa cỏ lập tức dời về phía ta, miệng ư a liên tục.

Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy A Mịch, tinh thần ta đã hồi phục trở lại, những tâm tư ngổn ngang lúc trước tựa hồ như tan thành mây khói.

“Cuối cùng thiếu phu nhân cũng về rồi, tiểu nữ quân mới tỉnh dậy đã không ngừng tìm kiếm thiếu phu nhân đấy.” – Nhũ mẫu cười khanh khách nói.

Ta cũng mỉm cười, ôm lấy A Mịch, hôn lên khuôn mặt nữ nhi.

Trở lại phòng, ta ngồi xuống sàng tháp, ánh mắt chợt chạm phải phong thư của Ngụy Đàm vẫn để ở trên bàn. Ta một tay ôm A Mịch, một tay cầm thấy phong thư, xem đi xem lại mấy lần, không nhịn được lại nở nụ cười.

“A…” – Ánh măt A Mịch nhìn ta giống như không hiểu vì sao ta lại cười vui vẻ như vậy.

“A Mịch,” – Ta hôn nhẹ lên khuôn mặt nữ nhi hỏi – “Có nhớ phụ thân không? Muốn nhìn thấy phụ thân không?”

A Mịch nhìn ta, chớp chớp mắt, toét miệng ra cười.

Ta cúi đầu áp trán vào trán con, sai A Nguyên đem giấy mực tới, viết thư hồi âm cho Ngụy Đàm

Ta phỏng theo hình dáng của Ngụy Đàm vẽ một hình người, dĩ nhiên, người xuất thân cao môn đại hộ như ta, trong nhà có hàng vạn cuốn sách, khả năng vẽ vời tất nhiên là cao hơn hẳn Ngụy Đàm.

Ta vẽ hai người một lớn một nhỏ, khi thì ngồi ở trên giường chơi lục lạc, khi thì ở trong bồn nghịch nước, khi thì ở trong đình ngắm bươm bướm… Ở cuối thư, ta nghĩ ngợi một lát rồi vẽ hình hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên giường, cách một đám mây, lại vẽ hình một người lớn mặc khôi giáp.

Vẽ xong ta xem lại một lượt, cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Có đẹp không?” – Ta thổi khô mực, giơ bức thư lên cho A Mịch nhìn.

A Mịch tròn mắt nhìn bức thư, đưa tay ra muốn với lấy, ta vội vàng giơ bức thư ra xa khỏi tầm với của con bé.

“Ư…” – A Mịch lẩm bẩm tựa như bất mãn.

Ta ôm lấy nữ nhi, đáy lòng mềm nhũn.

“A Mịch, con nhớ phụ thân không?” – Ta nhẹ giọng hỏi – “Nếu phụ thân có thể sớm trở về thì tốt rồi, nhưng phụ thân con vẫn còn việc phải làm.”

A Mịch toét miệng cười, nước miếng chảy xuống.

Ta nở nụ cười nhàn nhạt, hôn lên khuôn mặt nữ nhi, không nói nữa.

Sau khi gửi thư đi, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua như trước, bệnh tình của Ngụy Giác vẫn không mấy khởi sắc, Ngụy Chiêu thân là Hữu Trung lang tướng phải thường xuyên vào triều.

Mỗi ngày ta đều dậy sớm, sau khi cho A MỊch ăn xong liền mang nữ nhi tới vấn an Ngụy Giác và Quách phu nhân. Thi thoảng Chu thị và Mao thị cũng tới nói chuyện phiếm với ta.

Bất quá, cũng không phải là hoàn toàn không gợn chút sóng gió nào. Hôm đó, sau khi từ trong cung trở về phủ, Lương Huệ đã tỏ ra không vui, ngay đêm đó liền cãi nhau với Ngụy Chiêu, trong cơn tức giận Ngụy Chiêu liền tới phòng Hứa Cơ qua đêm. Sang hôm sau, Lương Huệ liền khóc lóc chạy tới từ biệt với Quách phu nhân, nói muốn dọn về hoàng cung ở. Quách phu nhân liền lập tức cho người tìm Quách Chiêu tới khiển trách một phen, lại bắt hắn phải tạ tội với Lương Huệ, rồi sau đó ngay tại thượng đường đánh Hứa Cơ hai mươi gậy.

“Em nghe nói, Quách phu nhân vốn muốn đuổi Hứa Cơ đi nhưng nhờ Nhị công tử cầu xin mới đổi thành đánh hai mươi gậy.” – A Nguyên lặng lẽ nói cho ta biết.

Ta nghe xong chỉ dặn dò A Nguyên không được dính vào nghị luận của đám gia nhân.

Tuy Ngụy thị quyền thế khuynh trời nhưng Lương Huệ dù sao cũng là công chúa, có kiêu ngạo của mình. Thực ra thì chung sống với nhau lâu, ta có thể nhìn ra được Quách phu nhân không mấy thích Lương Huệ nhưng đối với Ngụy Chiêu mà nói, kết hôn cùng hoàng gia có thể lôi kéo được triều thần, Quách phu nhân yêu thương bảo vệ Lương Huệ như vậy cũng chính là vì lý do này.

Đối với chuyện này, ta luôn giữ thái độ trước sau như một, chỉ bàng quang đứng nhìn, vạn bất đắc dĩ phải thực sự ra mặt thì cũng chỉ khuyên vài câu không mặn không nhạt. Sau đó, đóng cửa viện lại, ta và A Mịch đùa giỡn vui vẻ, vạn sự thanh tĩnh.

Bức thư của Ngụy Đàm, ta đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, bấm đốt ngón tay tính toán một chút thì đã mấy ngày không thấy thư gửi về.

“Có lẽ do Đại công tử bận quá mà thôi.” – A Nguyên cẩn thận gấp tã lót nhũ mẫu vừa mới làm xong, nói – “Phu nhân đừng sốt ruột, nói không chừng ngày mai thư sẽ tới.”

Ta ôm A Mịch, suy nghĩ một chút, đang định mở miệng thì một tên gia nhân hớt hơ hớt hải chạy vào.

“Thiếu phu nhân.” – Thần sắc tên gia nhân hốt hoảng, thi lễ với ta – “Quách phu nhân mời thiếu phu nhân lập tức tới thượng đường, nói có chuyện gấp.”

Ta kinh ngạc – “Có chuyện gì?”

Gia nhân thần sắc bất định, ngập ngừng một chút rồi nói – “Thiếu phu nhân cứ tới sẽ biết.”

Ta cảm thấy có điểm bất thường, đưa mắt nhìn A Nguyên, giao A Mịch cho nàng sau đó đứng dậy theo gia nhân bước ra ngoài.

Còn chưa đi tới thượng đường đã nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền tới, tựa hồ như có rất nhiều người đang khóc nức nở. Ta đi vào, chỉ thấy Quách phu nhân đang ngã vào trong lòng Lương Huệ mà khóc, còn Lương Huệ thì luống cuống không biết phải làm sao. Ở bên cạnh, Chu thị cùng Mao thị đang ôm lấy nhau, không ngừng khóc lóc.

“Trưởng tẩu…” – Chu thị nhìn thấy ta, nước mắt dàn giụa, khóc không thành tiếng – “Bọn họ…”

Ta nhìn bọn họ lại nhìn xuống phía dưới thượng đường, một người đang quỳ phục ở đó, cả người dính đầy bụi đất, trên áo ngoài còn dính vết máu khô khốc. Ta nhìn kỹ người kia, chợt nhận ra hắn là Lữ Chinh, Đô đốc hậu cần của Ngụy Đàm.

Trong lòng ta nổi lên một dự cảm chẳng lành.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Ta hỏi, âm thanh có chút yếu ớt.

“Thiếu phu nhân…” – Lữ Chinh ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt đẫm lệ, thần sắc vừa đau buồn vừa hổ thẹn – “Đại Tư Mã… nửa đêm Lương tặc tấn công thủy doanh, Đại Tư Mã và Tứ công tử bị kẻ gian phục kích, toàn quân đều bị tiêu diệt!”

“A Cẩn!” – Quách phu nhân kéo tay ta, đấm ngực dậm chân khóc lóc – “Mạnh Tĩnh…. Mạnh Tĩnh và A An! Còn cả con cháu Ngụy thị ta… Ông trời thật là nhẫn tâm!”

Tin tức này tựa như sét đánh ngang tai, ta kinh ngạc nhìn Quách phu nhân, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không nghe được bất cứ điều gì, trước mặt như tối sầm lại.

“… Đánh một chiếc xe ngựa, nàng và ra, mang theo A Mich, tới bờ biển dong thuyền ra khơi, tìm kiếm núi tiên, lại sinh thêm một đàn trẻ…” – Giọng nói của chàng như gần như xa, trong khoảnh khắc nhỏ dần, cuối cùng tan biến như làn gió…

Bóng tối giống như màn đêm dài đằng đẵng, không có ánh sao cùng trăng sáng, lạnh đến buốt giá.

Ta không nhìn thấy điểm cuối, cũng không không thể quay lại điểm bắt đầu , chỉ không ngừng dấn bước về phía trước.

“… A Cẩn…” – Tựa hồ như có người gọi tên ta. Ta đưa mắt nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy ai.

“A Cẩn…” – Giọng nói kia rất quen thuộc, rất trầm, giống như thứ cảm xúc thô ráp khiến lòng ta nhói lên.

Ta bỗng dưng cả kinh, trước mặt trở trắng xóa, chim hót ríu rít, gió nhẹ hiu hiu thổi, ta đứng ở hậu viên, lầu nhỏ, bụi hoa, còn có phụ mẫu trước mặt.

“Mẫu thân, phụ thân…” – Ta chạy tới, nhìn bọn họ, nước mắt chực trào nơi khóe mi, vùi đầu vào ngực mẫu thân.

“…Đừng khóc…” – Mẫu thân vỗ nhẹ lưng ta.

“Mọi người…” – Ta nghẹn ngào nói – “Mọi người đi đâu vậy? Đi lâu như vậy… Con tìm thế nào cũng không tìm được mọi người…”

“Bây giờ không phải là tìm thấy rồi sao? – Mẫu thân mỉm cười.

“Mọi người mang con theo cùng với.” – Ta cầu khẩn nói – “Con sẽ không nghịch ngợm, sinh sự, sẽ chăm chỉ học nữ hồng, đọc Nữ giới…”

“A Cẩn, trong tay con cầm thứ gì vậy?” – Giọng nói của phụ thân truyền tới.

Ta ngẩn người nhìn xuống tay mình, đó là một tờ giấy phía trên vẽ đầy hình người, một người lớn mặc váy, một đứa trẻ, còn có một người mặc khôi giáp…

“A Cẩn…” – Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, nước mắt ta tuôn trào, trong mơ hồ ta như nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc, âm thanh non nớt làm người ta tan nát cả cõi lòng.

Bàn tay phụ thân đầy ấm áp, nhẹ nhàng phủ lên tóc ta – “Con nên đi một con đường khác…”

Ta muốn bắt lấy tay ông nhưng không làm sao bắt được, bóng dáng phụ mẫu cứ xa dần cuối cùng biến mất trong làn lệ mơ hồ.

Trên người phảng phất như có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy ta, ta quay đầu lại, Ngụy Đàm đang cười – “Sao lại nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt như A Mịch thế…”

Lòng ta tựa như tảng đá được thả xuống, ta nắm lấy tay chàng – “Ta chờ chàng lâu lắm rồi…”

Ngụy Đàm vẫn tươi cười, khoảnh khắc sau, trong mắt chàng dần dần dâng lên huyết sắc, gương mặt trước mắt ta đột nhiên bể vỡ tan tành.

Ta sợ hãi, gọi to tên Ngụy Đàm…

Ánh sáng vẫn chói chang như thế, lúc mở mắt ra, ta bất giác nghiêng đầu tránh đi.

“Phu nhân…” – A Nguyên ngồi khóc sụt sùi bên cạnh, ta nheo mắt nhìn, hai mắt A Nguyên lúc này đã đỏ bừng sưng húp như hai quả đào.

Hai mắt ta khô khốc, A Nguyên rót cho ta một chén nước, ta uống một hơi cạn sạch, lúc bấy giờ mới thấy cổ họng đỡ hơn một chút.

A Nguyên nhìn ta, hai hàng lệ lại chảy xuống không ngừng – “Phu nhân ngất xỉu ở thượng đường, được gia nhân đưa về… Phu nhân…” – A Nguyên nắm tay ta, lòng bàn tay lạnh như băng, khóc không thành tiếng, – “Phu nhân còn có… còn có tiểu nữ quân… ngàn vạn không thể…”

Ta không lên tiếng, tình cảnh ở trên thượng đường lại xông vào trí óc, tầng tầng lớp lớp bi thương không ngừng cuộn lện, ánh mắt chợt trở nên mơ hồ bởi nước mắt.

A Cẩn…

Âm thanh trong mộng kia sao mà chân thực đến thế.

Trong lòng như có một con dao cùn cứa qua, ta muốn khóc thật to nhưng đầu ngón tay chỉ có thể siết chặt lấy tấm nệm.

“A Mịch… A Mịch đâu…” – Ta lau sạch nước mắt hỏi A Nguyên.

“Tiểu nữ quân vừa mới ăn xong, nhũ mẫu sợ quấy rầy đến phu nhân cho nên đã ôm tiểu nữ quân về phòng ngủ rồi.” – A Nguyên nói.

Ta nhìn đỉnh trướng, lồng ngực phập phồng, có thể nghe rõ tiếng nức nở trong phòng.

“Lữ Chinh tới phủ báo tin hiện đang ở đâu?” – TA nhẹ nhàng hỏi.

“Lữ Chinh?” – A Nguyên kinh ngạc.

Ta ngồi dậy, vì trong lòng vẫn khó chịu cho nên cảm thấy hơi choáng váng, liền dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, không cho phép bản thân nghĩ ngợi lung tung – “Đi nói với quản sự, ta muốn gặp Lữ Chinh.”

A Nguyên lau nước mắt, vâng một tiếng rồi lui xuống.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình ta. Ta ngồi im trên giường, nhìn tia sáng chiếu xiên qua khe cửa đến xuất thần.

Là ảo giác sao, hay ta bẩm sinh đã lãnh đạm?

Mỗi lần Ngụy Đàm xuất chinh, ít nhiều gì ta cũng sẽ lo lắng sợ hãi. Nhưng có lẽ do chàng quá mạnh mẽ, cho dù gặp phải hiểm cảnh như ở Kỳ Lăng thì cuối cùng cũng đều bình an vô sự.

Bao lần như vậy, ta liền cho rằng chàng sẽ vĩnh viễn bình an, cho đến khi tin dữ thực sự truyền tới, ta suy đi rồi nghĩ lại…

Quản sự không để cho ta phải chờ đợi quá lâu, một lát sau, Lữ Chinh được dẫn tới.

“Bái kiến Thiếu phu nhân.” – Hắn khom người hành lễ với ta.

Ta ngồi ở trên giường, khẽ vuốt cằm – “Lữ tướng quân mời đứng lên.”

Lữ Chinh đứng lên, trên người vẫn còn mặc bộ y phục dính máu, đầu tóc hiển nhiên là đã được lau qua, trên mặt vẫn còn lưu lại hai vết thương do đao kiếm sượt qua.

Hắn tựa hồ như vô cùng hổ thẹn, không dám ngước mắt nhìn ta.

Ta bảo gia nhân ban chỗ ngồi, nói – “Vừa rồi ở thượng đường, thiếp đã thất thố, vẫn chưa được nghe tướng quân cẩn thận kể lại chuyện của phu quân cho nên phiền tướng quân thuật lại lần nữa.”

Lữ Chinh cung kính nói – “Mạt tướng tuân lệnh.” – Dứt lời liền đem chuyện ở Tân An kể lại từ đầu đến cuối.

Ngụy Đàm đến Tân An, ngoài mặt là tới tuần sát nhưng lại dẫn theo đại quân, xây dựng thủy trại, chế tạo thuyền bè, việc nào cũng đâu vào đấy. Cùng lúc đó, phía bên bờ bên kia, Lương Mân cũng không nhàn rỗi, quân sĩ phương Nam giỏi thủy chiến, thường xuyên tập kích thủy trại, Ngụy Đàm vừa tấn công vừa gấp rút xây dựng, nhất thời mọi sự đều an ổn.

Nhưng khoảng mười ngày trước, cũng chính là lúc ta dự tính sẽ nhận được thư của Ngụy Đàm thì nửa đêm Lương mân lại đột nhiên lén tập kích thủy trại. Lúc đó, Ngụy Đàm, Ngụy An, Ngụy Cương, Ngụy Tử cùng đám cháu Ngụy thị đều đang ở trên sông huấn huyện binh sĩ, thủy quân của Lương Mân đánh vào từ hai bên, dùng hỏa công tập kích, bọn họ ở trên nhà thuyền không tránh né kịp, chỉ một lát sau lửa đã lan ra khắp nơi.

Lữ Chinh khóc không ra tiếng – “Chúng ta ở trong thủy trại, mắt thấy lửa cháy lớn, muốn chạy tới cứu viện nhưng Lương quân đã đánh tới, giống hệt như trận ở Kỳ Lăng. Quân sĩ mất chủ như rắn mất đầu, tất cả trận cước đều rối loạn, bỏ chạy tứ tán…”

A Nguyên nghe xong, không nhịn được nấc lên một tiếng.

Ta nhìn Lữ Chinh, trên người phát lạnh từng đợt.

“Thi thể đâu…” – Giọng ta run lên – “Có tìm thấy thi thể không?”

Lữ Chinh quỳ phục xuống – “Mạt tướng hổ thẹn! Lúc đó áp tải hậu quân rút lui, không thể quay lại sông tìm kiếm.”

“…Chờ ta trở về…”

Hôm đó lúc ra đi chàng đã từng cười nói với ta như vậy.

Ta cắn môi, nước mắt làm mờ nhòe mọi thứ trước mặt.

Tin tức Ngụy Đàm gặp phải tập kích ở Tân An đã báo về Ung Đô từ mấy ngày trước, trong triều chấn động nhưng không công bố ra ngoài. Mà nay, Lữ Chinh mang theo hơn 5 ngàn tàn quân từ Tân An chạy về Ung Đô, tin tức nhanh chóng truyền ra. Ngụy Chiêu vội vã từ triều chạy về phủ, không bao lâu sau, quản sự đến mời ta tới thượng đường, nói Quách phu nhân có chuyện muốn thương lượng.

Ta gật đầu, bảo A Nguyên thay cho ta một bộ y phục trắng mộc mạc.

“Phu nhân,” – A Nguyên nhìn ta, lo lắng nói – “Phu nhân chớ bi thương quá độ, thân thể quan trọng.”

Ta biết ý của A Nguyên là chỉ chuyện ta ngất xỉu ở thượng đường hai ngày trước liền vỗ nhẹ tay nàng, sau đó đi ra cửa.

Trên thượng đường đã có rất nhiều người ngồi sẵn, bầu không khí nặng nề ngưng trọng. Ta đưa mắt nhìn một vòng, thân tộc Ngụy thị đều ở đây, còn có cả đám người Văn Châm, Cao Dĩnh. Lúc ta vừa tới, rất nhiều cặp mắt không hẹn mà cùng ngừng lại trên người ta.

“Thiếu phu nhân tới rồi à.” – Quách phu nhân đầu quấn băng đô, mặc áo trắng mộc, không tô son điểm phấn, dung nhan lộ ra mấy phần tiều tụy nhưng cặp mắt vẫn tràn trề hăng hái. Bà dựa vào bằng kỷ, thần sắc hiền hòa, vẫy tay với ta – “Mau tới đây ngồi.”

Ta vâng lời đi qua, hành lễ với Quách phu nhân xong lại quay sang chào hỏi Ngụy Chiêu cùng mấy vị trưởng bối trong tộc, cuối cùng ngồi xuống phía dưới bên phải Quách phu nhân.

Ngụy Chiêu vận áo vải thô, tựa hồ như lao lực quá mức, hốc mắt hơi hõm xuống, vành mắt thâm quầng.

Quách phu nhân nhìn ta thở dài, thần sắc bi thương – “Đáng thương cho đứa con dâu hiền thục tri lễ này của ta, đang lúc xuân xanh lại gặp phải tin dữ như vậy…” – Bà ta vừa nói vừa che khăn chấm lệ.

Trương thị ở bên cạnh luôn miệng khuyên giải an ủi.

Ta cúi đầu nói – “Cô thị nén bi thương.”

Quách phu nhân thở dài một hơi, kéo tay ta vỗ về, lại quay sang mọi người ở thượng đường, vẻ mặt khẩn thiết nói – “Chư vị công đài, tôn trưởng thúc bá Ngụy thị, hôm nay thiếp mời chư vị tới phủ là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Chuyện của Đại công tử, Tứ công tử, chắc hẳn chư vị cũng đã biết. Chủ công ốm bệnh, gia môn liên tiếp gặp phải biến cố, hiện nay là thời điểm đặc biệt, Thiên tử đã phong Trọng Minh làm Thừa tướng ti trực, mà tang sự trong phủ cũng đang được bàn bạc.”

Ta nghe những lời này, trong lòng sáng tỏ.

Lữ Chinh mang theo 5 ngàn tàn quân quay về Ung Đô, trong triều lòng người bàng hoàng. Sau khi Ngụy Đàm tới Tân An, đem năm mươi vạn binh lực an bài tại mười mấy quân huyện Tân An, Nhữ Nam, hiện nay gặp phải biến cố đột ngột như vậy, lại có đại địch trước mắt, điều khẩn yếu nhất trong triều chính là lập tân Thống soái, ổn định lòng quân.

Quân đội của triều đình là do Ngụy thị một tay huấn luyện, nếu như đám người Ngụy Đàm được cho là đã chết thì Ngụy thị hiện giờ chỉ còn lại một mình Ngụy Chiêu.

Sau khi Lương Mân phá thủy trại liền một đường đánh thẳng ra Bắc, dễ dàng như vào chỗ không người. Ngay trong hôm truyền về tin tức Ngụy Đàm tử trận, Thiên tử đã hạ chiếu phong Ngụy Chiêu làm Thừa tướng ti trực, lại phong thêm chức Đại tướng quân thống lĩnh ba quân

Sau khi Ngụy Chiêu nhân mệnh liền lập tức hạ lệnh tập kết toàn bộ quân đội còn lại, lại trưng đinh sung quân, đối phó Lương Mân.

Trong triều không thường bổ nhiệm chức Thừa tướng ti trực, từ trước tới nay từng đảm nhận chức vụ này không quá bốn người, đều là dùng trong thời điểm đặc biệt để thay thế Thừa tướng. nay Ngụy Chiêu đảm nhận chức vị này, ý nghĩa trong đó kỳ thực đã vô cùng rõ ràng.

Chuyện này được sắp xếp hết sức nhanh chóng, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bất luận là trong triều hay Ngụy phủ, giống như luân chuyển giữa hạ và thu, khí hậu đột ngột lặng lẽ thay đổi.

Bây giờ, Quách phu nhân nói đến tang sự, cũng chính là có ý muốn chiếu cáo tộc nhân, Ngụy Đàm và Ngụy An đều đã qua đời, ngày hôm nay Ngụy Chiiêu chính là con nối dòng danh chính ngôn thuận.

Trong ngực ta giống như bị thứ gì đó chặn lại.

Triều đình vì vỗ về lòng người mà để Ngụy Chiêu nắm quyền, đây là chuyện có thể hiểu được. Nhưng ngay cả Lữ Chinh cũng không tận mắt chứng kiến đám người Ngụy Đàm bị giết, đến thi thể cũng chưa tìm thấy, làm sao có thể tổ chức tang sự? Mà điều khiến cho ta không kìm được tức giận nhất chính là hiện giờ đại địch trước mắt nhưng Quách phu nhân lại chỉ một lòng nghĩ đến chuyện lập tự. Coi như Ngụy Đàm chết rồi, Ngụy Chiêu chấp chưởng quyền hành vậy thì lập tự hay không lập tự có gì khác biệt? Hành động như vậy, thực khiến người khác lạnh lòng.

Tất cả mọi người ngồi trên thượng đường đều không nói một lời.

Quách phu nhân nhìn về phía ta, nói – “Không biết ý của thiếu phu nhân thế nào?”

Ta cúi đầu, dùng ống tay áo lau nhẹ gò má, cau mày thấp giọng nói – “Con dâu xin nghe theo ý của cô thị và chư vị tôn trưởng, chỉ đáng thương cho phu quân, chinh chiến cả đời, đến hôm nay ngay cả thi hài cũng không tìm thấy…” – Ta nấc nghẹn, sụt sùi khóc.

Trên thượng đường người người bàn luận sôi nổi.

Quách phu nhân không nói lời nào.

Có người nói – “Đại địch trước mắt, lúc này phát tang, chỉ sợ lòng dân bất ổn, là bất lợi đối với chúng ta.”

Có người nói tiếp – “Đợi sau khi địch lui binh, tìm được thi hài của Đại công tử cùng những người khác, lúc ấy mới phát tang cũng không muộn.”

Quách phu nhân nặng nề thở dài, giọng như sắp khóc – “Con ta vì quốc vong thân, chẳng lẽ ngay cả một lễ tang cũng không thể cử hành?”

“Phu nhân nén bi thương, chư công nén bi thương.” – Một giọng nói truyền tới, ta liếc mắt sang, là Văn Châm.

Hắn thi lễ với Quách phu nhân nói – “Theo thiển kiến của tại hạ, hiện nay tuy là thời điểm đặc biệt nhưng lễ nghi cũng không thể lược bỏ. Trong phủ có thể bố trí linh đường, tang lễ rườm rà có thể miễn, đợi đến khi lấy lại được Tân An thì có thể tìm về thi thể của các công tử, hoàn thành tang lễ.”

Lời này vừa nói ra, không có người nào nghị luận thêm nữa.

Quách phu nhân gật đầu nói – “Văn công nói chí phải. “ – Dứt lời lập tức dặn dò quản sự chuẩn bị mọi thứ, bố trí linh đường trong phủ.

Tộc nhân rối rít nói phải, Quách phu nhân lại nói thêm mấy câu, cuối cùng để tất cả mọi người giải tán.

Ta không muốn ở lâu thêm nửa khắc, duy trì vẻ mặt cực kỳ bi thương hành lễ với Quách phu nhân sau đó để A Nguyên đỡ về phòng.

Mới đi tới hậu đường thì đã nghe thấy giọng nói của Ngụy Chiêu từ phía sau truyền đến – “Trưởng tẩu xin dừng bước.”

Ta dừng lại, hành lễ – “Nhị thúc.”

Ngụy Chiêu nói – “Người chết không thể sống lại, xin trưởng tẩu bảo trọng.”

“Đa tạ Nhị thúc.” – Ta thấp giọng nói.

Ngụy Chiêu nói – “Đệ xử sự không chu toàn, nếu trưởng tẩu có cần gì xin cứ nói ra.”

Những lời này thốt ra thật giống với tư thái của một chủ nhân, ta thở dài nói – “Nhị thúc khách khí rồi, thiếp không cần gì cả, chẳng qua thi hài của phu quân vẫn biệt vô âm tích, thật khiến cho thiếp thương tâm.” – Dứt lời ta lại đưa khăn chận nước mắt.

Ngụy Chiêu nói – “Trưởng tẩu yên tâm, cho dù đệ có phải đào tung ba thước đất Tân An cũng nhất định phải tìm được thi hài của huynh trưởng.” – Hắn ngừng một chút, lại nói – “Nhưng đệ có một chuyện, muốn nhờ trưởng tẩu giúp đỡ.”

Ta kinh ngạc – “Chuyện gì vậy?”

Ngụy Chiêu nói – “Ngày mai đệ sẽ tới tuần sát Tế Liễu doanh, muốn mời trưởng tẩu và chất nữ cùng đi.”

Ta ngẩn ra, trong lòng nhanh chóng sáng tỏ.

Ung Đô không lớn, trú quân ở nơi này, ngoại trừ Vũ Lâm quân bảo vệ Hoàng cung ra thì quan trọng nhất chính là Tế Liễu doanh ở ngoại ô Ung Đô. Tế Liễu doanh vốn là binh doanh Trường An, sau khi thiên hạ đại loạn thì không còn tồn tại nữa. Thiên tử định đô ở Ung Châu, Ngụy Giác vì muốn khích lệ lòng quân liền dùng tên cũ để xây dựng Tế Liễu doanh, mọi sự vụ lớn nhỏ trong đó đều do một tay Ngụy Đàm lo liệu.

Hiện nay Ngụy Chiêu tiếp nhận công vụ trong triều, quan trong triều dễ làm nhưng làm tướng trong quân thì sợ rằng không đơn giản như vậy. Cho nên Ngụy Chiêu mới nghĩ tới ta và A Mịch, muốn dùng mẫu tử ta để lung lạc lòng của những binh sĩ này.

Không ngờ rằng ta vẫn còn giá trị để lợi dụng.

“Nhị thúc đã có lời, thiếp tất nhiên tuân theo.” – Ta ôn hòa nói.

Trong mắt Ngụy Chiêu lướt qua tia sáng nhàn nhạt, khom người vái ta – “Đa tạ trưởng tẩu.”