Dung Ngữ Thư Niên

Chương 103: Đầy tháng




Edit: Gà Say Sữa

Ngụy Giác cũng không có dị nghị gì đối với cái tên A Mịch.

Lúc Ngụy Đàm đem tờ giấy viết chữ “Mịch” trình ra trước mặt Ngụy Giác, nói đây là tên do chàng đặt cho nữ nhi, Ngụy Giác nhìn một hồi rồi gật đầu một cái, cái tên A Mịch coi như là đã quyết định xong.

Ta đã hết tháng cữ cũng không cần ở lại phòng sinh nữa, Ngụy Đàm sai người hầu thu dọn đồ đùng, ta mang A Mịch trở về phòng chính.

Ngụy Đàm vẫn đi sớm về trễ như trước, lo lắng duy nhất của ta khi dọn về phòng chính đó chính là sợ quấy rầy chàng nghỉ ngơi. Bất quá, trong phủ tìm tới một vị nhũ mẫu tên Ôn thị có kinh nghiệm vô cùng lão luyện, ta thông qua sự chỉ dẫn của bà ta, trước khi ngủ cho A Mịch bú sữa trước, thế là con bé có thể không khóc không nháo ngủ suốt cả một đêm. Mỗi tối Ngụy Đàm trở về hết thơm lại ôm nhưng A Mịch nhiều nhất của chỉ ư a hai ba tiếng sau đó lại ngủ tiếp.

Kỳ thực, ta rất tò mò gần đây Ngụy Đàm đang bận những chuyện gì, nhưng từ sau khi ta sinh A Mịch, Ngụy Đàm cơ hồ như không nói với ta chuyện ở bên ngoài nữa, cho dù ta có hỏi đám Vương Huy thì bọn họ cũng không dám lắm mồm.

May mà A Nguyên trở về thăm nhà xong, lúc quay về liền hưng phấn kể lại với ta – “Phu nhân, phụ thân nói Đại công tử hiện nay đã là Đại Tư Mã rồi.”

“Đại Tư Mã?” – Ta kinh ngạc

A Nguyên gật đầu – “Ngay sau khi Thừa tướng đổ bệnh, văn võ trong triều đồng loạt ủng hộ lập Đại công tử làm Đại Tư Mã, giám lý chức vụ của Thừa tướng.”

Ta nhìn A Nguyên hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Ta nhớ mấy ngày đầu lúc Ngụy Giác mới ngã bệnh, Ngụy Đàm luôn đi về bận bịu, A Nguyên nhiều lần nói cho ta biết mỗi ngày Ngụy Đàm chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ.

Trong lòng ta có chút lo lắng sợ hãi.

Ủng hộ lập Đại Tư Mã, giám lý Thừa tướng, chuyện như vậy, sẽ không bởi vì Ngụy Đàm là trưởng tử của Ngụy Giác mà dễ dàng hơn. Khi đó chàng cũng chỉ nói qua loa với ta, thấy A Mịch còn cười như không có chuyện gì xảy ra.

Ngụy Đàm như vậy, đương nhiên là vì muốn để cho ta yên tâm mà dưỡng dục A Mịch, nhưng ta lại không hề vì thế mà cảm thấy an tâm.

Ngay như chuyện đầy tháng cũng khiến cho ta bận tâm lo nghĩ không ít.

Ngày trước ở Trường An, tiểu nhi đầy tháng là đại sự, phụ mẫu nhất định phải mở tiệc mời khách. Ngay tối hôm đầu tiền dọn về phòng chính ta đã đề cập chuyện này với Ngụy Đàm, chàng suy nghĩ một hồi rồi nói – “Đợi thêm mấy ngày nữa tổ chức cũng không muộn.”

Ta có chút kinh ngạc – “Vì sao?”

Ngụy Đàm hất cằm về phía viện của Ngụy Giác, cười khổ nói – “Tình trạng của phụ thân như vậy, tiếp khách thế nào?”

Ta nói – “Không mời khách cũng không sao, chỉ cần mời các thúc bá trong tộc đến dự là được rồi.”

Ngụy Đàm không chịu – “Tiệc đầy tháng nữ nhi của ta, sao có thể qua loa sơ sài như vậy.”

Ta dở khóc dở cười, tình trạng của Ngụy Giác như vậy nếu như nửa năm một năm cũng không hồi phục thì chẳng lẽ chuyện này cũng bỏ qua luôn?

“Chỉ là kéo dài thêm mấy ngày, chuyện này vi phu nhớ kỹ rồi.” – Ngụy Đàm không giải thích chỉ ôm lấy vai ta.

Ta nhìn thần sắc mệt mỏi của chàng cũng không hỏi thêm nữa.

Qua hai ngày sau, ta mới chân chính biết được nguyên nhân.

Ngô Côn đem Ngô Kiều gả sang nước Lương sau đó lệnh cho Đại tướng Chung Khải lĩnh hai mươi vạn quân, phất phát từ Hoài Nam, chiếm lấy Hà Nam

Ngụy Đàm ở lại Ung Đô, lệnh Mạnh Trung, Hứa Thọ trấn thủ Hà Nam. Liên tiếp mấy ngày, Ngụy Đàm không hồi phủ, chỉ để lại một đứa hầu thân cận nói là nếu như trong phủ có chuyện có thể trực tiếp phái đi truyền lời.

Khi ta nghe được tin tức này trong lòng không thể không hoảng hốt, hai mươi vạn đại quân đối với một Ngụy thị vừa mới bại trận mà nói quả thực là tin dữ, vả lại, trong đó không hề đề cập đến Bùi Tiềm.

Bùi Tiềm là Đô đốc, nếu Ngô Côn dùng Bùi Tiềm, ta sẽ lo lắng cho tính mạng của huynh ấy, nhưng nếu không dùng huynh ấy thì nghĩa là ý gì?

Ta đứng ngồi bất an, muốn nghe ngóng rõ ràng nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào.

Hai ngày sau, lúc ta đi thăm Ngụy Giác bất ngờ gặp được Vương Cư cũng đang đi tới, trong lòng liền mừng rỡ.

“Vương công.” – Ta đem A Mịch giao cho nhũ mẫu, mỉm cười tiến lên.

Vương Cư nhìn thấy ta thì tỏ vẻ kinh ngạc sau đó lập tức hành lễ – “Thiếu phu nhân.”

Ta nhún người đáp lễ, nói – “Vương công đi đâu thế?”

“Mỗ vừa mới thăm Thừa tướng, đang định cáo từ.” – Vương Cư nói.

Ta mỉm cười đưa mắt nhìn đình viện trước mặt – “Vương công hà tất đi vội như vậy? Hôm nay trời trong gió mát, trong phủ có trà mới, không bằng mời Vương công nán lại một lát.”

Vương Cư nhìn ta, dường như sáng tỏ, hành lễ – “Phu nhân khoản đãi, mỗ cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Ta sai nhũ mẫu đưa A Mịch trở về, lại bảo A Nguyên pha trà, còn mình ngồi xuống đối diện với Vương Cư.

Nước trà trong ấm sôi lăn tăn, khói trắng kết hợp với cảnh xuân bên ngoài tạo nên khung cảnh vô cùng hài hòa.

“Thiếp nhớ lần trước ngồi đối diện với Vương công như thế này là ở Kỳ Lăng.” – Ta nhìn Vương Cư nói.

Vương Cư mỉm cười – “Đúng vậy.”

Ta tự tay châm trà vào trong chén, để A Nguyên đặt lên án trước mặt Vương Cư – “Thiếp nhớ lúc đó, lời của Vương công tựa như nước mát rửa trôi phiền muộn trong lòng.”

“Thiếu phu nhân quá khen.” – Vương Cư khiêm nhường nói – “Mỗ nghe nói phu nhân hạ sinh được tiểu nữ quân, còn chưa kịp chúc mừng.”

“Đa tạ Vương công.” – Ta cười khổ, than nhẹ – “Vương công đâu biết, tiểu nữ vừa mới ra đời lại gặp phải chiến họa chính là nỗi ưu sầu trong lòng thiếp.”

“Hừm?” – Vương Cư vuốt râu nói – “Thiếu phu nhân đang lo lắng chuyện ở Giang Đông.”

Ta gật đầu – “Từ sau khi sinh hài tử, thiếp mỗi ngày đều chỉ ở trong phủ, mắt thấy phu quân bận rộn mà không thể cùng phân ưu, quả thực xấu hổ.”

Vương Cư mỉm cười – “Thiếu phu nhân không cần quá lo lắng, theo như mỗ thấy, chuyện ở Giang Đông, Đại công tử nắm chắc phần thắng.”

Trong lòng ta thoáng động, nhìn ông ta – “Lời này nên lý giải như thế nào?”

“Thiếu phu nhân có biết chuyện ba quận Tân An của Đại Công tử?”

Ta gật đầu – “Thiếp biết.”

Vương Cư nói – “Mỗ mạo muội, theo ý kiến của thiếu phu nhân, nếu lúc đó Ngô Côn nắm giữ thiếu phu nhân và Tứ công tử trong tay, người Lương lại đòi lấy Hà Nam, Thừa tướng có đáp ứng hay không?”

Ta suy nghĩ một hồi cũng không bắt được điểm trọng yếu, nếu là Ngụy An, muốn Ngụy Giác dùng toàn bộ Hà Nam để đổi, chỉ e cho dù ông ta có lòng đau như cắt đi chăng nữa cũng sẽ đồng ý.

“Đương nhiên đồng ý.” – Ta nói.

Vương Cư nói – “Ba quận Tân An, chu vi chưa đầy ngàn dặm. Liệu phu nhân có từng nghĩ qua, người Lương vì sao chỉ cần nơi này?”

Ta lắc đầu.

Vương Cư chậm rãi nói – “Hà Nam tuy lớn, bình nguyên vô tận, người Lương tuy mới thắng trận nhưng mà binh chốt chưa đủ, xe ngựa bộ chiến cũng không phải là sở trường của quân sĩ phía Nam. Ba quận Tân An tuy nhỏ nhưng núi sông hiểm yếu, thủy lộ giao nhau, chính là đất dễ thủ khó công, đây là một.” – Dứt lời, ông ta gạt hết mứt quả ra khỏi ba chiếc đĩa con, dời ba chiếc đĩa đến trước mặt.

“Phu nhân mời xem.” – Vương cư đem ba chiếc đĩa con bày thành hình chữ “Phẩm” (品) – “Ngụy, Ngô, Lương.” – Lại đem chén trà thả vào giữa, – “Tân An. Phía Nam đến phía Bắc, Kinh Châu đến Giang Đông, từ xưa đến nay đi Tân An là dễ dàng nhất, đây là hai.”

Ta nhìn đống chén đĩa ở trên bàn, nháy mắt đã sáng tỏ.

Tân An là đường lớn thông đi mọi ngả, dễ thủ khó công, người Lương lại lấy được không phí một binh một tốt, quả thực là một mối mua bán hời. Quan trọng hơn chính là, người Lương chiếm được nơi này không chỉ có thể đánh ra phía Bắc mà còn có thể uy hiếp Giang Đông, đối với Ngô Côn nhính là một mối họa lớn.

“Kế ly gián?” – Ta hiểu ra, nhìn về phía Vương Cư.

“Cũng không hẳn là ly gián.” – Vương Cư mỉm cười – “Người Lương và Ngô Côn tuy hợp lực đánh lui Vương Sư nhưng dẫu sao bọn họ cũng cùng ở phía Nam, biên giới hai nước cũng có tranh chấp, bằng mặt mà không bằng lòng, há có thể lâu dài. Nếu Lương, Ngô cùng chiếm lấy Tây An, Ngô Côn tiện đường từ Hoài Bắc đánh gọng kìm Tân An, Hà Nam lâm nguy, mà hiện nay Ngô Côn đánh Hà Nam, chỉ có thể đi qua Hoài Bắc, chỉ cần dùng trọng binh trấn thủ Hoài Bắc, Hà Nam có thể giữ được.”

Ta luôn luôn u mê trước sách lược binh gia ngoằn ngoèo vậy mà lần này nghe lại sáng tỏ.

Nhưng nếu như người Lương cũng xuất binh thì sao?

Ta muốn hỏi nhưng lại không thể thốt ra miệng, cứ luôn cảm thấy chuyện đó là không thể nào. Hai hổ đánh nhau, người Lương chỉ cần chờ xem ai là người suy yếu trước, sau đó từ Tân An xuất binh tập kích, như thế vừa không phí sức lại kiếm được lợi.

“Ngô Côn gả muội muội đến Kinh Châu, chính là vì muốn giao hảo với người Lương.” – Ta hỏi.

Vương Cư cười nói – “Chỉ e Ngô phu nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi lại được cam kết người Lương không tập kích Giang Đông, còn nếu như bảo người Lương xuất binh tương trợ thì không thể nào.”

Ta trầm ngâm.

“Ngô Côn vội vã như vậy, phải chăng là nhắm vào lúc cữu thị bệnh nặng?”

Vương Cư gật đầu – “Ngô Côn này, cao ngạo khí thịnh. Thừa tướng bệnh nặng, trở trong mắt y đây chính là cơ hội tốt nhất.”

E rằng y còn muốn báo cả mối thù uy hiếp trước kia.

Ta nhìn Vương Cư – “Theo Vương công, Ngô Côn liệu có đạt được ý nguyện?”

Vương Cư nhìn ta không trả lời nhưng cười nhạt nói – “Theo ngu kiến của mỗ, trong triều có Đại công tử chống đỡ chính là vạn hạnh.”

Ngụy Đàm ở kinh thành, trú quân, bách quan đều không có chút động tĩnh nào. Chiến sự ở Hà Nam tựa như chuyện xảy ra ở rất xa, mỗi ngày đều có người nghị luận nhưng chợ vẫn mở cửa buôn bán, ca vũ vẫn huyên náo như thường, it nhất bề ngoài Ung Đô không hề xuất hiện sự hốt hoảng trước lúc đại chiến.

Qua nửa tháng, tin thắng trận truyền về nói Ngô Côn đã lui về Giang Đông, Mạnh Trung một đường truy kích đoạt lại Hoài Bắc.

Đây chính là tin thắng trận đầu tiên sau đại bại ở Kỳ Lăng, tin tức vừa truyền về, bách dân đều phấn khởi.

Ngày hôm đó, mặt trời còn chưa khuất bóng ta lại bất ngờ gặp được Ngụy Đàm.

“Phu nhân,” – Ngụy Đàm nở nụ cười tươi rói – “Yến tiệc đầy tháng của A Mịch, ba ngày sau sẽ tổ chức.”