Dung Ngữ Thư Niên

Chương 102: A Mịch




Edit: Gà Say Sữa

Ta còn chưa hết cữ, không thể bước ra khỏi phòng sinh, tình trạng Ngụy Giác bên kia đều là do A Nguyên nói lại cho ta biết.

Ngụy Giác vốn là đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bấy giờ Quách phu nhân đưa Ngụy Trì ra đình hóng mát chơi đùa. Ngụy giác nghe thấy tiếng cười đùa của hài tử, tâm tình vui vẻ mới đi ra ngoài nhìn. Không ngờ mới ra đến hành lang, ông ta đột nhiên loạng choạng ngã nhào ra đất. Gia nhân vội vàng chạy đến đỡ Ngụy Giác dậy nhưng lúc ấy ông ta đã ú ớ, nửa người mềm nhũn rồi.

“Em nghe gia nhân hầu hạ bên cạnh Thừa tướng nói lúc bọn họ chạy đến nơi thì miệng Thừa tướng đã méo xệch, nói năng ú ớ. Phu nhân cũng biết Thừa tướng xưa nay là người háo thắng, gia nhân nghe không hiểu ngài ấy nói gì, ngài ấy liền nổi giận mắng chửi, ngay cả Quách phu nhân cũng không khuyên được.” – A Nguyên nói.

Ta gật đầu, suy nghĩ trong lòng xoay nhanh như chong chóng.

Chuyện Ngụy Giác trúng gió liệt nửa người giống như tiếng sấm động, bất luận là đối với Ngụy thị hay là đối với triều đình đều mang ý nghĩa sâu sa.. Vấn đề lớn nhất chính là nếu Ngụy Giác không thể làm chủ vậy thì Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu, ai sẽ là người nắm quyền?

Ta nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, ánh nến hắt lên giấy dán cửa sổ trắng tinh phác họa thành bóng mờ, thiết nghĩ hiện giờ bên ngoài chắc hẳn có không ít kẻ cũng có tâm tư giống như ta bây giờ, Ngụy Đàm…

“Chụt chụt…” – Một âm thanh khẽ khàng truyền đến tai ta. Ta cúi đầu, A Quai đang bú sữa, đôi mắt mơ màng chậm rãi hé ra.

Ta nhìn A Quai, đáy lòng đột nhiên nhở nên bình tĩnh an ổn, không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng vỗ về lưng con bé.

Ngụy Đàm đến tận khuya mới trở về, sắc mặt có chút mệt mỏi, thấy A Quai vẫn còn tỉnh thì thần sắc không khỏi tươi lên.

“Dậy rồi?” – Chàng lại gần nhìn A Quai.

“Vâng.” – Ta nói.

Trước giờ mỗi lần Ngụy Đàm đến không phải quá sớm thì cũng là quá muộn, phần lớn thời điểm A Quai đều ngủ rất say, Ngụy Đàm muốn đùa con bé một chút cũng không có cơ hội.

A Quai cũng giương mắt nhìn phụ thân, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra, hàng chân mày nhạt nhíu lại tựa hồ như đang nghi ngờ không biết người này là ai.

Ngụy Đàm vui vẻ, khoan thai nói – “Nào, lại đây, để cho phụ thân nhìn một chút, hôm nay đã lớn thêm chút nào chưa.” – Dứt lời liền duỗi tay ra ẵm nữ nhi vào lòng.

A Quai còn quá nhỏ, vóc dáng Ngụy Đàm lại cao lớn, hai cánh tay cường tráng co lại cẩn thận ôm lấy nữ nhi. Mỗi lần ta nhìn Ngụy Đàm bế con đều cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được cười thành tiếng.

“Phu quân ngồi xuống trước đi.”

Ngụy Đàm ừ một tiếng sau đó ngồi xuống bên cạnh ta.

“Tại sao con bé lại trợn mắt nhìn ta.” – Ngụy Đàm hỏi.

Ta liếc nhìn nữ nhi, trêu ghẹo nói – “A Quai hiếm khi gặp phụ thân cho nên mới muốn mở to mắt nhìn chàng.”

“Có lẽ với ai con bé cũng vậy.” – Ngụy Đàm lập tức nói – “Không tin, phu nhân ôm thử mà xem.”

Ta lườm Ngụy Đàm một cái, đẩy tay chàng về.

Ngụy Đàm giảo hoạt cười cười, nhìn A Quai một hồi lại thở dài nói – “Mặt mũi thật giống ta.”

“Con bé giống thiếp.” – Ta nói.

“Con bé giống ta.” – Ngụy Đàm thỏa mãn cười – “Mắt, mũi, khuôn mặt đều giống ta.”

Ta lười đáp lại, lúc trước khi ta còn mang thai người này miệng lúc nào cũng như ướp mật nói – “Phu nhân xinh đẹp, hài nhi sinh ra nhất định là giống phu nhân.” – Thế nhưng đến khi A Quai chào đời, Ngụy Đàm lần nào nhìn thấy con bé cũng cảm thán – “Thật giống ta.” – Ta phản bác lại, chàng còn cùng ta lý luận đến cùng, lý do xiên xẹo thế nào cũng nghĩ ra được, giống hệt như một đứa trẻ vậy.

Ngụy Đàm tựa hồ như phát hiện ra sự xem thường của ta bèn xán lại gần cười thấp giọng nói – “Giống ta thì tốt hơn, phu nhân đẹp như vậy, ai cũng không bì được.”

Lời này chẳng có chút thành ý nào, ta cong cong khóe môi, bóp lấy mũi chàng xem như trả thù. Hai tay Ngụy Giác đều đang bận ôm lấy A Quai, tránh không được phản kích cũng không xong đành phải cau mày nhe răng.

Ta cười vui vẻ.

Thật ra thì ta rất thích nhìn thấy dáng vẻ chàng như vậy. Lúc chàng ôm A Quai, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn giống như một đứa bé, cực kỳ ngốc nghếch, hoàn toàn chẳng có chút gì giống với Ngụy Đàm ngày xưa.

A Quai tựa hồ như nhìn không hiểu phụ mẫu đang làm gì, một lát sau liền hé miệng ngáp một cái, nhắm mắt lại.

“Phu quân đặt A Quai xuống đi.” – Ta nói.

Ngụy Đàm nghe theo, cẩn thận đứng dậy, đem nữ nhi đặt xuống tiểu tháp, lại nhìn thêm hồi lâu mới quay về chỗ ta.

Hai người đối diện nhau, Ngụy Đàm vuốt tóc ta. cúi xuống đem mặt chôn vào cổ ta.

A Nguyên cùng người hầu giữ cửa đã lui ra ngoài từ sớm, trong phòng trừ A Quai ra chỉ còn lại ta và chàng. Từ lúc sinh con xong, chúng ta mỗi ngày cũng chỉ có lúc này mới có thể ôm ấp một hồi.

“Hôm nay rất mệt mỏi ư?” – Ta nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai chàng, hỏi.

“Ừ.” – Hơi thở Ngụy Đàm lẩn quất bên tai ta.

“Cữu thị…” – Ta thấp giọng nói, – “Thái y đã tới thăm chưa?”

“Tới rồi.” – Ngụy Đàm thở dài – “Còn bị phụ thân mắng mỏ một hồi.”

Ta im lặng.

Tuy ta không tận mắt chứng kiến nhưng với hiểu biết của ta về tính tình Ngụy Giác thì cũng có thể tưởng tượng ra được. Lý Thượng có nói cho ta biết, sau chuyện của Nghê Dung, đại phu ở Ung Đô chỉ cần nghe thấy tên của Ngụy Giác liền biến sắc. Cho dù bình thường Ngụy Giác coi như tin tưởng đám lang trung kia đi nữa thì việc đến phủ Thừa tướng khám bệnh cũng không khác gì đi trên băng mỏng, kê thuốc, thà hiệu quả không lớn cũng được, chỉ mong ổn định. Có gan chữa bệnh cho Ngụy Giác cũng chỉ có một mình Vi Giao.

Hôm nay tình trạng của Ngụy Giác như vậy, e là càng khó hơn.

Ngụy Đàm là trưởng tử, trong trong ngoài ngoài đều phải ra mặt chống đỡ, có thể tưởng tượng được trách nhiệm trên vai chàng nặng nề cỡ nào.

“Ngày mai ta sẽ đưa ít sách tới.” – Ngụy Đàm bỗng nhiên nói.

“Hả?” – Ta kinh ngạc, “Vì sao?”

“Tên của A Quai.” – Ngụy Đàm chậm rãi nói, ngẩng đầu lên, khóe môi thoáng hiện nét cười khổ – “Hiện nay chỉ đành do ta và nàng cùng đặt mà thôi.”

Vi Giao ngao du ở bên ngoài vẫn bặt vô âm tín, phía bên Ngụy Giác náo loạn hết mấy ngày rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại.

Trong đó, còn xảy ra thêm một chuyện.

Ngụy Giác ngã bệnh, Nhâm Cơ muốn phục dịch bên cạnh nhưng Quách phu nhân không cho phép. Bà ta nói Ngụy Giác ngã bệnh cũng là ở trong lúc Nhâm Cơ hầu hạ, Nhâm Cơ khó tránh được trách nhiệm. Quách phu nhân đương định ra lệnh cho gia nhân phạt trượng thì Nhâm Cơ lại đến trước mặt Ngụy Giác khóc lóc kể lể nói nàng ta đã có mang hai tháng.

Quách phu nhân kinh hãi, lập tức gọi đại phu tới. Đại phu bắt mạch xong, nói Nhâm Cơ đúng là đã có thai được hai tháng.

“Nghe nói, sắc mặt của Quách phu nhân khi đó vô cùng khó coi, chỉ đành im hơi lặng tiếng giữ Nhâm Cơ lại.” – A Nguyên nói.

Ta mỉm cười.

Chuyện này đúng là thú vị, Nhâm Cơ cẩn thận như vậy, chỉ sợ là đã hạ quyết tâm mười phần chắc chín mới nói ra.

“Phu nhân.” – A Nguyên cau mày, – “Nếu nàng ta sinh con trai, chẳng phải là Đại công tử lại thêm một người đệ đệ sao?”

“Đúng vậy.” – Ta nhàn nhạt nói, không quá để tâm. Con trai của Ngụy Giác, trừ Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu và Ngụy An ra thì còn có hai đệ đệ chưa đầy một, hai tuổi, đều là do thị thiếp sinh ra. Vì vậy cho dù Nhâm Cơ có sinh ra một đứa con trai thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới Ngụy Đàm, nhiều lắm cũng chỉ giúp Nhâm Cơ có thêm tự vệ mà thôi.

Những ngày qua, Ngụy Đàm bận bịu liên miên, có khi liên tiếp hai ngày không thấy mặt, có điều Ngụy Đàm luôn có thói quen mỗi khi trở về đều phải đến ôm A Quai, vui vẻ trêu đùa nữ nhi một hồi.

Tuy ta lo lắng cho sức khỏe của chàng nhưng đi lại không tiện, không thể làm gì khác hơn là bảo A Nguyên ngày nào cũng hầm một ít canh để Ngụy Đàm trở về dùng, sau đó mới nghỉ ngơi.

Đợi đến khi ta rốt cuộc cũng được bước ra khỏi phòng sinh thì tiết trời cũng đã ấm áp.

Sau khi làm lễ tẩy trừ ô uế, ta ôm A Quai đi bái kiến Ngụy Giác, mới bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.

Ngụy Giắc nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hốc hác, mái tóc hoa râm, khuôn miệng lệch hẳn sang một bên, so với dáng vẻ hăng hái trước kia thì cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Ta giật mình, nhìn sang bên cạnh, Nhâm Cơ vận xiêm y màu trắng mộc mạc, thấy ta nhìn nàng ta hơi cúi đầu xuống.

“Chủ công.” – Quách phu nhân ngồi ở bên cạnh giường, ôn nhu nói – “Thiếu phu nhân mang tôn nhi tới gặp Chủ công.”

Một lát sau Ngụy Giác mới mở mắt ra.

“Cữu thị.” – Ta tiến lên hành lễ với Ngụy Giác.

Cổ họng Ngụy Giác phát ra một âm thành gần giống như tiếng “Ừ”, mệt mỏi mà vô lực.

Ngụy Giác nhìn ta một chút rồi lại nhìn sang A Quai.

Ta vội vàng ôm lấy A Quai nói – “Cữu thị, tiểu nhi đã đầy một tháng rồi.”

Ngụy Giác nhìn A Quai, trên mặt lộ ra vẻ hòa hoãn, đưa tay ra.

Quách phu nhân đón A Quai từ trên tay ta ôm đến trước mặt Ngụy Giác.

Ngụy Giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt A Quai, lại khẽ chạm vào tay con bé.

A Quai hiện giờ đã có chút khí lực, đầu ngón tay Ngụy Giác mới chạm vào lòng bàn tay con bé, con bé liền cũng vàng bắt được.

Ngụy Giắc nở nụ cười.

Ta có chút kinh ngạc, từ khi gả tới đây ta đã vô số lần nhìn thấy Ngụy Giác cười, đủ mọi loại dáng vẻ, thâm trầm, thoải mái, như cười như không, bí ẩn khó đoán… Nhưng lúc này, ánh mắt đục ngầu của ông ta hơi sáng lên, trên môi nở nét cười đơn thuần mà ta chưa từng nhìn thấy.

“A.. Ừ?” – Ngụy Giác nhìn về phía ta, há mồm nói.

Ta hơi sửng sốt.

Ngụy Giác lại ú ớ điều gì đó, ta vẫn không nghe rõ liền nhìn về phía Quách phu nhân.

Quách phu nhân dường như đã quen với việc này, sắc mặt không hề thay đổi.

“Chủ công muốn hỏi đứa bé là trai hay gái ư?” – Bà ta ôn tồn hỏi Ngụy Giác.

Ngụy Giác lắc đầu.

“Chủ công muốn hỏi nhũ danh ư?” – Quách phu nhân lại hỏi.

“Ừ.” – Ngụy Giác gật đầu.

Ta cười nói – “Bẩm cữu thị, nhũ danh là A Quai.”

Ngụy GIắc tựa hồ như suy nghĩ một chút rồi vuốt cằm.

“A… A?” – Ông ta nhìn về phía ta há mồm nói.

Ta nhìn về phía Quách phu nhân.

Lần này bà ta cũng không hiểu – “Chủ công?”

Ngụy Giác lặp lại một lần nữa thấy chúng ta vẫn không hiểu thì đột ngột “A” lên một tiếng, đẩy mạnh tay Quách phu nhân ra. May mà ta nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ Quách phu nhân, một tay giữ chặt lấy A Quai.

“Chủ công!” – Quách phu nhân đem A Quai giao trả lại cho ta, bất đắc dĩ cau mày.

Ngụy Giác xoay lưng, nhắm mắt lại.

Quách phu nhân gọi vài tiếng nhưng ông ta vẫn không hề nhúc nhích.

“Thiếu phu nhân về trước đi.” – Quách phu nhân quay đầu lại nói với ta – “Chủ công đã gặp mặt mẫu tử hai người rồi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.”

Ta gật đầu, hành lễ sau đó ôm A Quai rời đi.

Buổi tối, lúc Ngụy Đàm trở về nghe kể lại liền cau mày nói – “Phụ thân hiện nay hỉ nộ bất thường, sau này gặp ông ấy, phu nhân ôm con cẩn thận là được rồi.”

Ta gật đầu.

Ngụy Đàm suy nghĩ một chút nói tiếp – “Khi đó có lẽ là phụ thân muốn hỏi tên của A Quai đặt là gì. Phu nhân đã tìm được những chữ nào rồi?”

Ta mau chóng chìa ra một xấp giấy – “Đều viết ở đây.”

Những tháng ngày ở cữ quả thật rất nhàm chán, mỗi ngày chuyện khiến ta bận rộn nhất chính là chuyện đặt tên.

Ta lật sách tra chữ, trích dẫn điển cố, thấy chữ nào hay đều viết ra một tờ giấy chờ thương lượng với Ngụy Đàm. Có điều Ngụy Đàm luôn bận rộn, ta không đành lòng thêm phiền nhiễu cho chàng vì vậy chuyện này vẫn cứ luôn kéo dài.

Ngụy Đàm cầm xấp giấy từ từ lật xem, đem từng chữ ra thảo luận với ta.

Nói ra cũng thật kỳ quái, bình thường đối với chuyện gì Ngụy Đàm cũng đều rất quyết đoán, chỉ riêng chuyện đặt tên cho nữ nhi là xét nét từng tí một, cái này thấy không tốt cái kia cũng không tốt.

“Chữ Thảo không hay, nữ nhi của ta sao có thể là một ngọn cỏ được?”

“Nhàn ư? Tên này đi ra ngoài đường hô một tiếng, dễ cũng phải có đến mấy chục người dừng lại.

“Tên này càng không được, nữ nhi của ta sinh ra đã đẹp, cần gì phải so sánh với ai?”



Cuối cùng ta không chịu được nữa, cầm xấp giấy ném thẳng lên người Ngụy Đàm, hừ lạnh: “Nếu như tên nào cũng không ưng vậy thì phu quân tự mình đặt đi.”

Ngụy Đàm méo miệng, suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bế A Quai tới.

“Nữ nhi à, tự con chọn đi.” – Ngụy Đàm vừa nói vừa đem mấy tờ giấy kia trải ra trước mặt A Quai, cho con bé nhìn từng tờ một – “Chữ này thế nào? Hả? Không thích à? Còn chữ này?”

Ta dở khóc dở cười – “Con bé đâu có biết mặt chữ.”

“Cái đó thì chưa chắc.” – Vẻ mặt Ngụy Đàm đầy cưng chiều – “Dù sao cũng là nữ nhi của ta.”

A Quai mở mắt dường như rất tò mò về những món đồ trước mặt, mấy ngón tay dính đầy nước miếng đột ngột duỗi ra tóm lấy tờ giấy nhanh như chảo chớp.

“Ấy, không ăn được.” – Ngụy Đàm vội vàng ngăn cản, đến khi kéo được ra thì tờ giấy cũng đã nhăn nhúm, trên chữ “Mịch” còn dính dấu nước miếng nhàn nhạt.

Ngụy Đàm – “…”

Ta – “…”

“Chữ này, chẳng phải mới vừa rồi phu quân còn nói không ưng sao?” – Ta nhìn ánh mắt tỏa sáng của Ngụy Đàm, cảm thấy không ổn.

“Vậy thì có làm sao, nữ nhi thích là được.” – Ngụy Đàm cười nói, giống như vừa mới hoàn thành một chuyện vô cùng mỹ mãn, hài lòng vuốt mặt A Quai, – “Mịch, nữ nhi của ta quả nhiên có con mắt tinh tường.”