Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức!

Chương 32: Quá phận




Dạo gần đây, ngày nào Phùng Nghiên cũng phải vắt óc lo liệu việc điều tra nội gián. Thế nhưng bề ngoài cô vẫn phải tỏ vẻ rảnh rỗi không có việc gì để làm, rặt một bộ dáng đến hội quán chỉ để gϊếŧ thì giờ.

Cả ngày đi tới đi lui cũng đủ để khiến các nhân viên bắt đầu quen thuộc với sự hiện diện của cô, đương nhiên cũng không tránh khỏi một vài lời ra tiếng vào. Phùng Nghiên biết có không ít người cho rằng việc cô thường tới đây "múa máy tay chân" chính là để thị uy với bọn họ, hòng níu giữ chút hư danh của thiếu phu nhân nhà họ Ám khi không có được sự yêu thương của người chồng trên danh nghĩa.

Nhắc đến việc Bạch Thụy Hoan và Ám Dạ Minh âm thầm ly hôn, trước kia cả hai người vốn đã bàn bạc chuyện công bố đường ai nấy đi trước mặt công chúng, tiếc rằng vì một số nguyên nhân khách quan mà kế hoạch không thành công. Giờ thì khỏi phải nói, đột nhiên dính líu đến sự việc hệ trọng hơn, tương lai có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cả nữ phụ lẫn nhà họ Bạch, thực sự là khiến Phùng Nghiên không còn tinh lực để quan tâm đến những chuyện khác nữa.


Thôi vậy, cứ ra sao thì ra. Từ trước đến nay cô vốn không quá để tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh, chỉ cần bản thân biết đi đúng hướng là được, chuyện cần làm có quá nhiều, Phùng Nghiên cho rằng giải quyết cho xong nhiệm vụ trước mắt mới là chân lí.

Buổi tối sau khi tổng kết xong tình hình của K&Q lẫn nhóm đối tượng đáng ngờ mà cô quan sát được mấy ngày nay, Phùng Nghiên theo thói quen gọi điện thảo luận với Ám Dạ Minh như thường lệ, nhưng không ngờ, lần này người bắt máy lại là phụ nữ!

Đêm khuya thanh vắng, giọng nói ấy có phần nhỏ nhẹ êm tai như sợ đánh thức người nào đó: "Thụy Hoan, muộn thế này rồi... Cô gọi Dạ Minh có chuyện gì?"

Không cần đối phương nói rõ thân phận, Phùng Nghiên cũng có thể nhanh chóng nhận ra đây là ai!

"À ừm... Có chút chuyện công cần bàn, có thể giúp tôi chuyển máy cho anh ta không?" Phùng Nghiên có chút khó xử nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian đã không còn sớm mà bọn họ vẫn ở cạnh nhau... Trong phút chốc, nữ phụ phản diện của chúng ta chợt tỉnh ngộ, không phải cô lại vô tình phá rối nam nữ chính bồi đắp tình cảm đấy chứ?


"Thôi vậy, nếu không tiện thì để tôi gọi lại sau cũng được."

"Quả thật là không tiện, đợi khi anh ấy thức dậy tôi sẽ chuyển lời giúp cô..."

Phùng Nghiên chưa kịp phản ứng sau câu nói vừa rồi, đối phương đã cúp máy.

Nhìn màn hình điện thoại chỉ còn lại một mảng tối thui, Phùng Nghiên đơ ra một lúc mới kịp hiểu ra đây là tình huống gì.

Đã... Đã tiến triển đến mức này rồi sao? Ám Dạ Minh quả không hổ là nam chính, ra tay nhanh hơn so với cô tưởng tượng rất nhiều.

Phùng Nghiên bắt đầu chấn chỉnh lại tâm trạng có chút không đúng của mình.

Như thế cũng tốt, tuyến tình cảm của bọn họ có thể phát triển một cách thuận lợi như vậy, cũng đỡ được việc cô phải nhúng tay vào thúc đẩy. Hơn nữa nam chính đã có Chu Anh rồi thì sẽ quên đi hứng thú nhất thời với nữ phụ, miễn cho ngày nào đó anh ta nhìn mặt cô liền nghĩ đến thù xưa hận cũ, sau đó lại bắt đầu tìm mọi cách để gây khó dễ.


Xem ra tình hình trước mắt đúng là khả quan. Vậy mà không hiểu tại sao, trong lòng Phùng Nghiên bỗng có chút khó chịu không nói thành lời...

Phải rồi, có lẽ dạo gần đây bị cả đống chuyện làm cho mệt mỏi nên mới như thế!

Cô tự nhủ thầm, quyết định ném điện thoại di động sang một bên rồi trùm chăn đi ngủ.

...

Ngày hôm sau, Bạch Tề bỗng dưng phát hiện trong nhà ông xuất hiện thêm một "con gấu trúc".

Phùng Nghiên xoa quầng thâm dưới mắt mình, im lặng nghe phụ huynh giảng đạo lí trên bàn ăn sáng.

"...Làm việc thì cũng nên có chừng mực, phải kết hợp nghỉ ngơi điều độ." Trước đây đứa con gái quen được nuông chiều của ông chưa từng mỏi mệt thế này, Bạch Tề gấp tờ báo lại để một bên, nghi ngờ hỏi: "Dạo gần đây có chuyện gì khiến con bận tâm sao?"

"Không, tất nhiên là không ạ!" Phùng Nghiên lập tức phủ nhận. "Chỉ là sắp tới có kế hoạch cùng bọn Tống Tư đi du lịch, thời gian này con vẫn đang nghĩ xem nên đi đâu, dù sao lâu rồi chưa ra ngoài nên có chút háo hức..."
Nghĩ đến chuyện đêm qua liền khiến Phùng Nghiên khó tránh khỏi chột dạ.

Cô - Phùng Nghiên, chỉ vì phát hiện Ám Dạ Minh ở cùng một chỗ với Chu Anh mà không ngủ được!

Phải tự thuyết phục bản thân rằng đó mới là diễn biến đúng theo hướng cốt truyện, nhưng có một sự thật không thể chối cãi: Diễn biến cốt truyện đã bắt đầu sai lệch từ lâu rồi!

Hà cớ gì Ám Dạ Minh trước đó vừa mới nói hắn ta để ý đến cô, xoay lưng một phát liền cùng nữ chính tái hợp như chưa từng có gì xảy ra.

Lời nói của đàn ông quả nhiên không đáng tin.

Phùng Nghiên nhét miếng bánh mì sandwich vào miệng, bắt đầu nhai ngấu nghiến như thể đang trút giận.

Bạch Tề không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, thế nhưng lí do Phùng Nghiên đưa ra hợp tình hợp lí, khiến ông có vẻ hơi tin tưởng: "Thật sự chỉ có vậy à?"
"Vâng, chỉ cần ba gọi hỏi thì Tống Tư nó sẽ khai hết thôi."

Bạch Tề không khỏi phì cười, chê cô đã lớn rồi còn bị chuyện vui chơi làm ảnh hưởng như con nít. Sau đó không nói hai lời, xuất ra một cái thẻ vô hạn ngạch cho Bạch Thụy Hoan thoải mái tiêu xài trong chuyến đi.

Phùng Nghiên: "..."

Ba à, con gái thật sự chỉ tùy tiện bịa ra một cái cớ mà thôi.

...

Chu Anh đi vào phòng ngủ, phát hiện người đàn ông trên giường đã tỉnh.

Ám Dạ Minh khi nhìn rõ sự có mặt của cô lại không lấy làm vui vẻ gì, sau giây phút kinh ngạc, ngược lại chỉ còn cảm giác bài xích lẫn đề phòng.

Chu Anh cụp mắt, có chút không dám tin vào hiện thực.

"Em nấu xong bữa sáng rồi, anh ra uống chút canh giải rượu để bớt đau đầu..."

"Sao cô lại ở chỗ này?" Ám Dạ Minh đột nhiên ngắt lời, giọng nói trầm thấp lạnh như băng. "Ai cho phép cô vào đây?"
Chu Anh giật mình nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, người đã nói sẽ yêu thương cô bằng cả trái tim trong quá khứ, chưa bao giờ đối xử với cô bằng loại thái độ này.

Tất cả là tại Bạch Thụy Hoan!

Cô ta đã có tất cả mọi thứ, vì sao còn muốn tranh giành tình yêu với cô?

Ngược lại là Chu Anh, cô biết nếu không có Ám Dạ Minh thì bản thân chẳng là cái gì cả. Không quyền thế, không địa vị, gia cảnh nghèo khó từ lúc mới sinh ra sẽ khiến cô đời này vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.

Cô ganh tị với Bạch Thụy Hoan biết bao, nhưng cũng biết mình không đấu lại được người phụ nữ đó. Suốt quãng thời gian học đại học, cô chỉ có thể im lặng đội lốt bạn thân, làm cái bóng mờ nhạt bên cạnh cô ta, bị ép nhận lấy tất cả những thứ thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch bố thí.
Bạch Thụy Hoan dùng cô để thoả mãn thú vui chà đạp lên kẻ khác, để thấy bản thân cô ta cao quý đến nhường nào.

Người như vậy, làm sao có thể xứng đáng có được tình yêu chân chính?

Càng nghĩ, những ấm ức từ trong quá khứ ùa về khiến đôi mắt to tròn của Chu Anh bắt đầu đỏ hoe. Một lúc sau, cô ta rốt cuộc cũng chịu mở lời trước nghi vấn của Ám Dạ Minh: "Là trợ lí Lưu nói địa chỉ khách sạn cho em biết."

Ám Dạ Minh cau mày, cầm lấy điện thoại rồi nhanh chóng xuống giường.

Đáp án kia hắn có thể lường trước được, chỉ là không ngờ nhân vật như Lưu Nghiêm lại thật sự quá phận đến mức này.

Mắt thấy Ám Dạ Minh sắp bỏ đi, Chu Anh giống như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đột nhiên lao đến ôm chầm lấy hắn.

"Dạ Minh, anh nhất định còn yêu em đúng không? Hôm đó anh từ chối em chắc chắn là vì có nỗi khổ riêng!" Chu Anh ôm chặt cơ thể cứng nhắc của người đàn ông, thanh âm gần như hoảng loạn: "Hay là có người muốn chia rẽ chúng ta nên khiến anh hiểu lầm em chuyện gì? Dạ Minh, anh nhất định không được nghe lời ả Bạch Thụy Hoan xấu xa đó! Em thực sự rất yêu anh..."
Ám Dạ Minh cố kiềm chế cơn đau đầu sau khi vừa mới tỉnh dậy, hắn đưa tay muốn đẩy người trong lòng ra, đột nhiên phát hiện Chu Anh đã lùi lại phía sau một khoảng.

Trong tiểu thuyết, bất cứ ai khi nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần kia của nữ chính rơi lệ đều sẽ bất giác nảy sinh đau lòng cùng thương tiếc.

Chu Anh nhắm mắt, đưa tay kéo khoá phía sau của chiếc đầm đang mặc. Váy hoa dần tuột xuống xuôi theo cơ thể trắng ngần cùng với đường cong no đủ, vẻ đẹp cám dỗ của người con gái hoàn toàn bại lộ trong không khí.

________________

RED: Ai hóng tiếp chương mới khum nè? :>>