Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 33: Sự đau khổ và nỗi tuyệt vọng




Trực thăng vừa hạ cánh xuống cô vội vàng nhảy xuống, từ trên cao trực thăng của hắn cũng đáp xuống mặt đất. Nhìn thân ảnh lo lắng mà khẩn chương khiến hắn càng căm giận. Hắn bước nhanh đuổi kịp túm lấy khủy tay cô kéo lại nhưng bị hất ra, cô vội vàng chạy đi.

- Nếu em quan tâm tới hắn số phận hắn sẽ thảm hơn - Hắn căm giận ném lời nói theo sau nhưng lúc đó cô không hề nghe tiếng bởi trong lòng chỉ lo cho Vương Đình.

Cô mở cửa phòng Vương Đình, trước mặt cô hiện ra cảnh Vương Đình quần áo không chỉnh tề trên cơ thể nhuộm một màu đỏ vừa khô và vừa mới, dáng người tiều tụy chông thấy, chân tay được cố định bằng một sợi xích. Sợi xích siết chặt vào tay tạo thành những vết thâm tím, bên cạnh là Bảo Nam đang xoa bóp chân tay cho Vương Đình. Bảo Nam nhìn ra cửa thoáng ngạc nhiên nhưng không nói gì.

- Anh ta sao rồi? - Cô lo lắng chạy tới gần nhìn nét mặt Vương Đình tái nhợt, đôi môi khô nứt đang bong tróc từng lớp da trắng,Vương Đình đang lâm vào tình trạng hôn mê cơ thể khỏe mạnh bây giờ trở nên yếu ớt như kẻ hấp hối đang chờ cái chết đến dần, cô cảm thấy trái tim chợt nhói lên niềm đau, Vương Đình vì cô mà trở nên

như vậy.

- Vương Đình - Cô ôm lấy Vương Đình mà khóc - Vương Đình xin lỗi, anh vì tôi mà trở nên như vậy, xin lỗi tôi quá ích kỉ phải không?

Giọt nước mắt rơi xuống lồng ngực Vương Đình cảm nhận được cô đang khóc, ngón tay khẽ cử động rồi từ từ mở mắt ra, trên gương mặt bé nhỏ nhuộm đầy nước mắt. Ánh mắt Vương Đình trở nên đau thương cố gắng đưa bàn tay bị xích lên để lau những giọt nước mắt nhưng cánh tay vô lực không thể nhấc lên nổi, hai bàn tay bé nhỏ của cô nắm lấy tay Vương Đình thật chặt.

- Xin lỗi, vì tôi mà anh như vậy, tôi sẽ tìm đủ mọi cách để giúp anh.

Bàn tay Vương Đình co lại cơ thể bắt đầu có dấu hiệu không ổn.

- Nguy rồi - Bảo An từ ngoài lao vào nắm lấy tay Vương Đình - Vương Đình cậu cố lên tôi sẽ giúp cậu.

Bảo An túm lấy cổ Bảo Nam lắc mạnh:

- Làm gì đi chứ cứ trơ mắt ra mà nhìn như thế à, tất cả là do cậu điều chế ra loại thuốc quỷ quái này, Vương Đình bị làm sao tôi sẽ ăn thịt cậu.

Cơ thể Vương Đình nổi lên nhưng đường gân xanh và bắt đầu co giật, vặn vẹo. Mồ hôi chảy dài trên gương mặt đang dần chuyển biết thành màu xanh, quần áo không nguyên vẹn để lộ những lớp da thịt màu xanh lá và những đường gân nổi lên nhìn thấy rõ một màu đen tím. Bảo An mặt càng thêm tái. Mặt cô tái xanh khi nhìn thấy Vương Đình đáng sợ như vậy, dưới lớp da cô nhìn thấy cơ thể Vương Đình thoắt ẩn thoắt hiện lớp vảy.

- Nhai Tệ - Miệng cô lại thốt ra hai từ này một lần nữa.

- Đứng đó làm gì - Bảo An quát.

Bảo Nam không nói gì vội vàng tìm dược để khống chế, bản thân cũng cảm thấy hơi hối hận nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì mệnh lệnh mà làm theo.

- Nhanh lên còn nhìn cái gì, máu...

- Ờ...

Cô hoàn hồn lại, khi chuẩn bị đưa tay ra Lý Nam lại xuất hiện rất đúng lúc hắn túm lấy tay cô lôi về phía mình còn ánh mắt rơi trên cơ thể của Vương Đình đang vặn vẹo khổ cực khi bị dược tình phát tác, hắn bái phục Vương Đình có thể chịu đựng được cơn đau, cơn thèm khát và sự ham muốn chiếm hữu trong cơ thể, chỉ cần trái tim nghĩ tới người mình yêu sẽ khiến dược tình phát tác.

- Anh..anh làm gì vậy buông tôi ra - Cô muốn thoát khỏi bàn tay của Lý Nam nhưng hắn nắm rất chặt cố gắng dồn nén sự giận dữ nếu không hắn sẽ nghền nát cánh tay của cô.

- Đưa phu nhân của các người về phòng nghỉ ngơi - Hắn lạnh lùng lên tiếng rồi giao cô cho một người vệ sĩ đứng ở cạnh đó.

- Tôi không đi, buông ra - Cô giãy nảy thoát ra khỏi tay của người vệ sĩ và nhanh tay quơ lấy con dao để trên bàn.

- Buông ra nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh - Cô để con dao sắc nhọn lên cổ.

Trên nét mặt đang ngự trị sự căm phẫn dần biến sắc nhưng rồi lại biến mất nhanh chóng để lại trên gương mặt là sự lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt hắn dừng tại mũi dao sắc nhọn chạm trên da thịt, dòng máu nhỏ chảy ra thật chói mắt, trong tâm hắn rất lo sợ nhưng ngoài mặt hắn tỏ ra không có gì ngược lại ánh mắt hắn trở nên lãnh khốc vô tình.

- Nếu em nghĩ dùng cách đó có thể lay động tôi vậy em đã nhầm - Giọng nói đầy sự vô tình cất lên hắn quay sang vệ sĩ đứng bên ngoài cửa ra - Cho bọn chúng vào.

Hắn đột nhiên lớn tiếng, bên ngoài có bốn gã đàn ông xuất hiện, bốn gã đều khỏe mạnh lực lưỡng.

- Tôi sẽ cho em thấy kẻ mà em yêu thương sẽ trở thành người khác như thế nào, hầu hạ hắn đi - Bốn từ cuối hắn quay sang bốn gã đàn ông ra lệnh. Bốn gã nhận lệnh tiến về phía Vương Đình, thân thể cố gắng chống cự lại những cử chỉ vuốt ve thân mật của bốn gã nhưng đều vô nghĩa trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn và tuyệt vọng. Sợi dây xích siết chặt trên cổ tay va chạm trên thành giường thành những chuỗi âm thanh lạnh lẽo. Tất cả những người trong phòng đều cúi đầu không dám nhìn, trong lòng họ cũng đau đớn chẳng kém gì Vương Đình. Họ không đành lòng nhìn đội trưởng oai phong, kiên hùng bị sỉ nhục một cách thảm khốc.

Nhìn Vương Đình cắn răng chịu đựng trên bờ môi in sâu vết răng dòng máu theo đó mà chảy ra. Cô rất đau lòng, một cảm giác đau đớn như chính bản thân cô đang gánh chịu. Nước mắt chảy dài trên gò má xinh đẹp.

- Buông tôi ra.

Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của người vệ sĩ nhưng không được bởi gã nắm rất chặt.

- Lý Nam - Cô quay sang phía hắn cầu khẩn - Anh làm ơn tha cho Vương Đình...

- Không tha.

Không để cô nói hết lời hắn đã ngắt lời cô, hắn thực sự rất ghét khi thấy cô lo lắng cho Vương Đình. Lẽ nào cô không hiểu rằng hắn đang ghen, sẽ không một gã đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình mà đi lo lắng cho nhân tình trong khi đó cô là vợ của hắn, ngoài hắn ra cô sẽ không được lo lắng cho bất kỳ người đàn ông nào khác.

- Anh bảo gì tôi cũng xin nghe nhưng xin anh hãy tha cho Vương Đình.

Mày kiếm nhíu lại nhìn cô, khóe môi hắn khẽ nhấc.

- Nếu tôi tha cho hắn...

- Tôi sẽ nghe theo anh - Cô vội cướp lời hắn cứ như thể sợ hắn không cho cô có cơ hội để nói.

- Tôi bảo em giết hắn em làm được không?

- Tôi...

Cô im lặng không nói. Bảo cô giết Vương Đình ư? Cô không làm được điều đó. Thấy cô im lặng khóe môi hắn khẽ nhấc mấp máy muốn nói gì nhưng lại thôi. Hắn biết cô sẽ không làm được nhưng cứ muốn hỏi, hắn cũng chưa muốn giết Vương Đình vì chưa phải lúc.

- Tôi biết em sẽ không làm được điều đó nhưng em sẽ phải nghe theo tôi khi tôi tha cho hắn.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn trong đôi mắt trong sáng là sự chờ đợi, sự hy vọng, sự lo lắng...

- Tôi muốn em không gặp lại Vương Đình em làm được không?

- Được - Không cần nghĩ ngợi nhiều cô liền trả lời, cô chỉ mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với Vương Đình.

- Qua đây - Hắn đưa tay về phía trước.

Vệ sĩ đang nắm lấy tay cô tự động buông ra sau đó lui về vị trí cũ. Cô chậm rãi đi về phía hắn, do dự hồi lâu mới đưa bàn tay bé nhỏ của mình đặt vào lòng bàn tay rộng rãi to lớn của hắn. Cảm giác thật lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Hắn nắm chặt lấy tay cô như thể sợ cô sẽ rụt lại.

- Em là vợ tôi em hiểu chứ?

Cô im lặng cúi đầu là vợ ai cô không rõ.

- Không trả lời sao?

- Vâng! Tôi biết.

Cô miễn cưỡng trả lời. Khóe môi hắn hài lòng tâm trạng cũng vui lên một phần. Hắn đưa mắt nhìn Vương Đình đang cố chống cự lại những cử chỉ âu yếm của bốn gã đàn ông. Hắn hướng khuôn mặt của cô về phía Vương Đình. Vương Đình có thể nói; trên người không mảnh vải che thân, hơi thở không ổn định mang theo sự lo lắng và những khoái cảm do bốn gã đem lại. Hạ thể căng cứng khó chịu chỉ muốn giải tỏa cơn thèm khát vì thế mà cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ mặc dù đã cố gắng cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của bốn gã.

Tay Vương Đình nắm chặt lấy sợi xích cố gắng cho bản thân không bị chìm đắm trong dục vọng. Cổ họng không thể lên tiếng chỉ phát ra âm thanh khàn đặc của dục vọng khống chế. Cơ thể đau đớn, khoái cảm đan xen khiến cơ thể lõa lồ càng thêm vặn vẹo, trong con mắt của bốn gã hiện lên sự thèm khát chỉ muốn Vương Đình ngay nhưng vì chưa có lệnh nên đành kìm nén lại.

AAA...

Để thoát khỏi sự mê luyến chìm đắm trong dục vọng Vương Đình cố gắng mở lớn cuỗng họng hét một hơi. Trong không trung cột pháo hoa màu đỏ bắn vào bốn gã, bốn gã giật mình lùi lại.

- Vương Đình - Bảo An lao tới, chân tay trở nên luống cuống đây là lần đầu một thầy thuốc như Bảo An chân tay trở nên luống cuống. Bảo Nam thấy vậy vội đẩy Bảo An sang bên rồi bắt mạch.

- Không xong rồi...

Bảo Nam lẩm bẩm nhỏ chỉ đủ cho bản thân nghe.

- Làm ơn cứu anh ta đi.

Cô lay tay Lý Nam cầu khẩn. Hắn nhìn khuôn mặt cô ngập tràn nước mắt vì lo lắng cho Vương Đình trong lòng vừa hận vừa thương, hắn giằn giọng với cô.

- Tôi nói em không được phép quan tâm đến hắn cơ mà.

- Anh vẫn chưa tha cho Vương Đình, tôi xin anh hãy cứu Vương Đình, làm ơn đi... làm ơn.

Cơn co giật mạnh khiến sợi xích va vào nhau thành âm thanh chói tai. Cô hốt hoảng muốn lao tới nhưng bàn tay bị hắn nắm rất chặt.

- Đưa cho hắn - Lý Nam lấy trong túi áo ra một lọ bình sứ màu trắng rồi đưa cho vệ sĩ, vệ sĩ đón nhận từ tay hắn.

Khoảng mấy phút sau khi uống thuốc cơ thể Vương Đình dần bình ổn trở lại. Bảo An vui mừng nắm lấy tay Vương Đình. Bảo Nam lặng lẽ thở ra rồi lau mồ hôi trước trán sau đó mắt liếc hạ thể Vương Đình sau đó mới kéo tấm chăn đắp qua.

Ánh mắt Vương Đình nhìn cô vừa mệt mỏi, đau đớn, rất muốn nói gì đó với cô nhưng cổ họng vẫn chưa thể nói được.

Vương Đình quay mặt đi khi Lý Nam đột nhiên hôn cô. Trái tim lúc này thật đau đớn, một nỗi đau không thể tả mặc dù lòng luôn dặn lòng cô là vợ của người ta và hãy quên đi, cô vĩnh viễn không bao giờ thuộc về mình. Giá như định mệnh không cho gặp cô thì sẽ không phải đau khổ như vậy. Bàn tay Vương Đình nắm chặt và bấu dưới tấm đệm thật chặt cứ như đang nắm chặt lấy nỗi đau vào trong lòng không cho sự đau đớn bùng phát.

- Em cũng mệt rồi cần đi nghỉ - Hắn buông cô ra ân cần lên tiếng.

Hắn dìu cô bước đi. Cô quay đầu nhìn Vương Đình và Vương Đình cũng đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé dần khuất sau cánh cửa. "Huyền Chi, em là đồ ngốc. Đã đi rồi tại sao còn quay lại, tôi không muốn nhìn thấy em khổ sở đau lòng vì tôi, nếu có kiếp sau tôi hy vọng còn được gặp và yêu em." Vương Đình khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra. Có thể thấy tâm Vương Đình đang đau khổ tuyệt vọng như thế nào. Một khi người đàn ông rơi lệ là vì cõi lòng của họ bị tổn thương, đau đớn vượt quá sức chịu đựng của họ khi đó họ mới khóc cho cõi lòng của mình.

Trong căn phòng trở nên im lặng. Mọi người không ai bảo nhau tự động lặng lẽ đi ra ngoài họ chưa từng thấy đội trưởng nổi tiếng là người tàn bạo, lãnh khốc vô tình nay vì chữ tình mà rơi lệ. Phải chăng đây là quả báo cho những tội lỗi mà đội trưởng gây ra cho biết bao người. Khi đứng trước mặt họ bao nhiêu kẻ cầu xin khóc lóc, khi cầu xin không được thì họ quay sang chửi rủa. Những lúc như vậy đội trưởng ra tay rất ngoan độc và không một lời báo trước.

******************************************************************

Hắn ngồi tựa ra ghế trên tay là một tập tài liệu còn tay kia là ly rượu vang, hắn nhấm nháp một ngụm còn mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, hắn đặt ly rượu xuống bàn để lật sang trang tài liệu. Mấy ngày vì lo bận việc của cô nên chuyện công ty hắn đành phải gác lại hôm nay mới có thời gian rảnh để xem.

Cánh cửa phòng mở ra một người đàn ông bước vào cúi đầu lễ phép trước hắn.

- Ngài cho gọi tôi?

- Ngồi xuống đi - Mắt hắn vẫn nhìn vào tập tài liệu còn miệng thì lên tiếng, chưa để ông ta đặt hẳn mông xuống ghế hắn đã lên tiếng - Công việc giải quyết đến đâu rồi? Đã điều tra được những gì?

- Thưa ngài mọi việc đã xong đúng như ngài dự đoán là cậu Nam Khánh đã đứng sau chuyện này.

Mày kiếm hắn nhíu lại không hài lòng khi nghĩ tới Nam Khánh, Nam Khánh và hắn vốn là cùng cha khác mẹ. Cũng vì người đàn bà đó đã phá vỡ đi hạnh phúc của gia đình, cha vì người đàn bà đó mà đã đánh mẹ. Hắn vẫn còn nhớ rõ nét mặt giận dữ của cha khi đánh mẹ, mẹ chỉ vì không đồng ý cha đưa hai mẹ con họ về cùng sinh sống dưới một mái nhà. Nhưng ý cha đã quyết nên mẹ đành ngậm đắng nuốt cay chấp nhận cảnh chung chồng. Cha, sau khi đưa hai mẹ con họ về chung sống, cha quan tâm tới hai mẹ con họ và không thèm quan tâm tới mẹ và hắn. Mẹ đêm đến thường ôm hắn vào lòng mà khóc, hắn thề với lòng rồi một ngày nào đó hắn sẽ đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà. Và ngày đó cũng đến nhưng rơi vào một tháng khi hắn vừa tròn mười năm tuổi trong một đêm trăng rằm, cơ thể của hắn có một sự khác lạ. Hắn cảm thấy đau quằn quại, từng dòng máu lưu thông trong cơ thể dường như bị đông cứng, ngưng tụ, không thể lưu thông khiến cho mạch máu trở nên căng cứng muốn phá vỡ lớp da thịt để chảy ra ngoài.

Ẩn nấp dưới lớp da lúc ẩn lúc hiện như vảy cá từng lớp từng lớp màu vàng kim. Đầu đau đớn như ai đó đang bổ đôi, trên đầu hắn cảm giác như có một thứ gì đó đang tách ra mọc lên như măng mọc. Hắn hốt hoảng sợ hãi khi nhìn trong gương trên đình đầu có mọc chiếc sừng màu vàng nhỏ, đôi mắt hắn cũng trở nên đáng sợ hơn. Đúng lúc ấy Nam Khánh xuất hiện và đã nhìn thấy, nhân cơ hội đó hắn cũng hù dọa và đuổi hai mẹ con họ đi. Cho tới nay sự kiện hãi hùng đó không còn xuất hiện, hắn cũng không dám nói với ai biết hắn có hình thù đáng sợ đó ngoài chuyện Nam Khánh vô tình nhìn thấy, cũng vì chuyện đó mà Nam Khánh bị ám ảnh khi nhìn thấy hắn thì sợ hãi, hắn cũng cảnh cáo nếu Nam Khánh tiết lộ ra hắn sẽ giết không tha chỉ cần mở miệng nói. Cũng từ đó Nam Khánh ngậm miệng trở thành người câm nhưng hắn biết Nam Khanh không phải giả vờ câm mãi. Nam Khánh vốn là kẻ tham vọng và không dễ gì từ bỏ một gia tài khổng lồ như gia tộc nhà họ lý, sau lưng Nam Khánh vẫn giở trò nhưng hắn mắt nhắm mắt mở cho qua, nghĩ cho cùng thì Nam Khánh cũng mang trong mình dòng máu gia tộc. Hắn không ngờ Nam Khánh lại lợi dụng thời cơ khi hắn đang bận tìm kiếm Thanh Nhã lại giật dây thao túng, gây bất lợi cho hắn trên thị trường chứng khoán khiến cổ phiếu trong cô ty bị biến động. Một số cổ đông đang ra sức rút lại số cổ phiếu mà họ đã đầu tư vào.

- Thưa ngài bước tiếp theo làm gì?

- Chờ.

Hắn buông một câu ngắn gọn, sau đó đứng dậy. Ông ta cũng đứng dậy và lui ra ngoài sau đó đóng cửa phòng giúp hắn. Ông ta vừa đi khỏi thì Vương Đình cũng bước vào phòng, hắn chỉ tay sang ghế đối diện. Vương Đình ngồi xuống ghế đối diện, hắn nhìn Vương Đình một lượt thấy thần sắc đã trở lại bình thường hắn mới lên tiếng.

- Cậu rất hận tôi?

- Tôi không dám – Vương Đình vẫn lễ phép trả lời, một kẻ bán thân nô lệ làm sao có quyền căm giận ông chủ của mình nếu nói như vậy cũng không phải, đôi khi Vương Đình rất hận hắn, hận vì hắn đã để cho cô nhìn thấy bản thân trong tình trạng tồi tệ nhất, sự việc bốn gã đàn ông vuốt ve hạ thể khiến hạ thể trở nên cương cướng trước mặt cô, không những thế âm thanh kích tình đầy mê hoặc cứ thế mà từ cuống họng phát ra. Vương Đình cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp cô, đây là một nỗi sỉ nhục rất lớn và cũng là một nỗi đau không thể nào xóa đi trong cõi lòng. Lý Nam quả thực rất cao tay, hắn muốn Vương Đình vì thẹn không còn mặt mũi nào để gặp cô nên mới ra tay hiểm độc đồng thời hắn cũng bắt cô phải tuân thủ theo lời hứa thì hắn mới ra tay cứu Vương Đình có thể nói phương thức hắn chọn là “nhất tiễn song điêu”.

- Cậu cũng không thể trách tôi được, tôi cũng khuyên cậu nên từ bỏ bởi vì cô ấy mãi là vợ của tôi. Cho dù sau này tôi và cậu cùng chĩa súng vào nhau tôi cũng sẽ không buông, tôi hy vọng tôi và cậu sẽ không có ngày vì cô ấy mà trở mặt nhau.

- Sẽ không. Tôi chỉ mong ông đem lại hạnh phúc cho cô ấy như thế là đủ rồi.

- Điều này cậu không cần phải nhắc tôi. Chuyện này gác sang một bên, tôi gọi cậu tới đây là có việc, hãy nhập vai Lý Nam Vương để đi giải quyết chuyện Nam Khánh.

- Vâng! Vậy, ông còn điều gì muốn dặn dò thêm không?

- Cậu có thể đi.

Vương Đình đứng dậy rồi bước đi ra khỏi phòng, khi Vương Đình vừa ra khỏi phòng hắn nhanh tay ấn một dãy số trên bàn phím điện thoại và nói gì đó với trợ lý xong đâu đó hắn cũng rời khỏi phòng làm việc. Tài xế lái xe thấy hắn bước ra khỏi công ty nhanh chóng lái xe tới chỗ hắn đang đứng.