Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 91: Lành lạnh




Nhóc Bí Đỏ biết đi, dính người đến mức dị thường, quả thực như chiếc bánh nếp di động, muốn so với Lục ba ba của bé, xem ai dính Cố Dương hơn.

Cố Dương có việc riêng phải làm, đương nhiên không thể mọi giây mọi phút ở bên cạnh nhóc Bí Đỏ. Nhưng một bé con đáng yêu đến vậy, điên cuồng chạy tới, cười tươi rói nhào vào trong lồng ngực cậu, bi bô mà gọi: "Ba ba ~ "

Khiến ai mà từ chối được.

Cố Dương hơi hơi rảnh rỗi một chút thời gian đều bị nhóc Bí Đỏ dính vào, ngay cả đi rửa tay cũng không được sống yên ổn.

Cậu ở trong phòng tắm, nhóc Bí Đỏ nằm nhoài trước cửa, in lên một hình bóng mơ hồ nho nhỏ.

Cố Dương bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Nhóc Bí Đỏ còn muốn dán chặt hơn, nằm úp sấp lên cửa kính, gào gừ gào gừ gọi —— "Ba ba, ba ba ~ "

Cố Dương nhanh tay hơn, mở cửa, ôm tiểu tử này vào trong lòng, nhéo nhéo mặt bé con nói: "Con giống y như zombie nhỏ."

Lời này thật nói không sai.

Khi thấy lần đầu tiên nhóc Bí Đỏ dán lên cửa, ẩn hiện bóng người uốn éo trước cửa, Cố Dương vừa quay đầu nhìn thấy, thật sự sợ hết hồn, sau đó nghe bé con làm nũng gọi ba ba.

Cố Dương ôm người đi nhà bếp, cầm bánh pudding đi ra.

Trên chiếc đĩa sứ nhỏ tinh tế, là một chiếc pudding vàng óng, tản ra vị ngọt dụ người, chạm vào đã đung đưa.

Nhóc Bí Đỏ nhìn, đôi mắt cũng không xoay chuyển, không chớp mắt nhìn chằm chằm bánh pudding, còn nuốt một ngụm nước bọt. Đây là món điểm tâm ngọt mà bé con thích nhất.

Tuy nhiên, rất thích ăn, cũng không thể ăn quá nhiều, Cố Dương cho bé con số lượng có hạn. Một ngày một cái, có lúc ngoan ngoãn cũng sẽ thưởng.

Đây là phần bánh pudding hôm nay.

Cố Dương đặt nhóc Bí Đỏ vào ghế chuyên dụng cho trẻ con, cho đưa cho bé con muỗng nhỏ, sau đó nhìn vẻ mặt nhóc Bí Đỏ thành thật xúc một muỗng, nhét vào trong miệng, cười cười, lúc này mới cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Hiện tại Cố Dương đang học năm tư đại học, đang chuẩn bị làm luận văn, thường xuyên phải liên lạc với giáo sư, xem các tài liệu tham khảo. Hơn nữa đang trong thời gian thực tập bên ngoài, vô cùng bận rộn.

Cho nên nhóc Bí Đỏ dính người như vậy, Cố Dương cũng có thể hiểu được, chính cậu cũng muốn giành nhiều thời gian chơi với nhóc Bí Đỏ. Ai bảo nhóc Bí Đỏ đáng yêu quá mức cơ chứ, ôm hôn một cái, cảm giác uể oải phiền não ngay lập tức tiêu tan.

"Ba ba ~ "

Cố Dương nghe bé con kêu to, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.

Tiểu Bí Đỏ giơ muỗng lên thật cao, bên trong còn có một miếng bánh pudding lớn, cố gắng đưa tới miệng Cố Dương.

"Ba ba, ăn ~ "

Cố Dương bật cười, "Đây là món Tiểu Bí Đỏ thích ăn nhất mà? Nhất định phải cho ba ba?"

Nhóc Bí Đỏ không chút do dự mà dùng sức gật đầu, ánh mắt sáng ngời lập loè sao, bi bô cường điệu, "Ba ba, ăn!"

Cố Dương không thể chối từ, há mồm ăn miếng bánh pudding, sau đó cười nói: "Ăn thật ngon, cảm ơn Tiểu Bí Đỏ."

Tiểu Bí Đỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết chia sẻ, thích chia cho ba ba ăn, cảm giác bánh pudding trở nên càng ngon hơn, khuôn mặt nhỏ bé xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

Nhưng rất đáng tiếc, nụ cười rạng rỡ này không thể kéo dài quá lâu.

Khi nhóc Bí Đỏ ăn miếng cuối cùng, cầm muỗng không chắc, sơ ý một chút, bẹp một cái, miếng bánh pudding cuối cùng rơi xuống áo.

Nhóc Bí Đỏ dại mặt ra, không kịp đề phòng mà nhận được một sự đả kích quá lớn trong đời, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng, ai nhìn cũng sẽ vừa đau lòng vừa muốn cười.

Viền mắt nhóc Bí Đỏ hồng hồng, méo miệng, khổ sở vẫy vẫy tay, "Không, poo~, không."

Cố Dương nhịn cười gật đầu, "Vừa nãy là miếng cuối cùng rồi."

Nhóc Bí Đỏ nản lòng cúi đầu, sắp khóc đến nơi, nhưng còn nhớ ra mình muốn làm một đứa trẻ ngoan ngoãn mạnh mẽ, khịt khịt mũi, nhịn xuống không khóc.

Nhưng bé con cúi đầu, vừa lúc thấy "thi thể bánh pudding" vụn vỡ trên áo mình...

Không nhịn được, oa oa khóc thành tiếng!

Hu hu hu hu hu hu hu hu!

Cố Dương không cười nữa, tim mềm thành vũng nước, dụ dỗ nói: "Không khóc không khóc, còn bánh pudding mà."

Nói xong, cậu vừa đi lấy một cái, có điều, lần này không để nhóc Bí Đỏ ăn hết một cái, một ngày chỉ được một cái, quy tắc không thể tùy tiện phá vỡ.

Cố Dương mềm giọng nói: "Bánh pudding của Tiểu Bí Đỏ rơi mất một miếng, nhưng vừa nãy Tiểu Bí Đỏ cho ba ba ăn một miếng, cho nên ba ba phải cám ơn Tiểu Bí Đỏ, cũng mang bánh pudding của mình cho Tiểu Bí Đỏ một miếng, được không?"

Vừa nghe lại có bánh pudding để ăn, nhóc Bí Đỏ ngừng khóc, miệng nhỏ cười toe toét, đôi mắt cong cong, bên trong còn nước mắt, nhưng lại có nụ cười hạnh phúc.

Hai ba con chia nhau ăn bánh pudding xong.

Cố Dương ôm nhóc Bí Đỏ đến thư phòng của mình, để nhóc Bí Đỏ chơi xếp gỗ trên thảm trải sàn, mình thì tiếp tục viết luận văn.

Viết hết sức chuyên chú, rất dễ dàng quên mất tất cả xung quanh, chìm đắm trong đó.

Mãi đến tận khi một tiếng non nớt hoan hô phá vỡ yên tĩnh.

Nhóc Bí Đỏ hưng phấn chạy tới, thiếu chút nữa ngã xuống, Cố Dương vội vã đưa tay đỡ bé con.

"Ba ba! Tuyết! Tuyết đúng không?"

Cố Dương vừa định dạy nhóc Bí Đỏ đừng chạy quá nhanh, nghe nói như thế, theo bản năng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, quả nhiên hoa tuyết đang rơi xuống, trên bệ cửa sổ xuất hiện một tầng tuyết mỏng.

Cố Dương ôm nhóc Bí Đỏ đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa thủy tinh ra, mùa đông gió lạnh thổi vào trong phòng.

Nhóc Bí Đỏ sinh ra trong mùa đông, nhưng bé con trải qua mùa đông cùng lồng ấp và giường trẻ sơ sinh, hầu hết thời gian đều ngủ, hơn nữa bé con còn nhỏ, không có ký ức.

Đây là lần thứ nhất nhóc Bí Đỏ chân chính thấy tuyết.

Bé con duỗi cánh tay trắng nộn ra, đón lấy hoa tuyết đang rơi xuốnh, sau đó thu tay lại, xem như bảo bối, nhưng lòng bàn tay lại không có thứ gì.

Nhóc Bí Đỏ ngoẹo cổ, một mặt nghi hoặc, "Không có?"

Cố Dương biết bé con đang hỏi tuyết đâu rồi, cười cười trả lời: "Bởi vì tay Tiểu Bí Đỏ quá ấm, hoa tuyết rất thích con, nên hòa tan thành nước nha."

Tiểu Bí Đỏ chớp mắt, không hiểu cho lắm, nhưng cũng thấy lòng bàn tay mình hơi ướt, theo sát nói: "Tuyết... nước?"

Cố Dương nắm bàn tay nhỏ bé đang quơ quơ, gật đầu nói: "Đúng."

Nhóc Bí Đỏ chỗ hiểu chỗ không, nghiêm túc gật đầu, sau đó lại mói: "Ba ba, chơi, được không?"

Bé con nói, còn chỉ chỉ bên ngoài.

Cố Dương là người phía nam thuần tuý, ngoại trừ khi du lịch rất hiếm thấy tuyết, vô cùng thích tuyết. Đương nhiên cậu muốn chơi cùnh nhóc Bí Đỏ, nhưng đáng tiếc, luận văn còn chưa viết xong, hơn nữa sắp phải nộp.

Cho nên, Cố Dương chỉ có thể nói: "Ba ba còn có việc phải làm, chờ hết bận, sẽ cùng con làm người tuyết, được không?"

Nhóc Bí Đỏ rất mất mát, nhưng nhân danh một đứa bé ngoan hiểu chuyện, vỗ vỗ cánh tay Cố Dương, gật đầu nói, "Được ~ "

Cố Dương cười cười, nói: "Đi tìm bà cố, nói bà chơi với con đi."

Nhóc Bí Đỏ gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại, ôm ba ba một hồi lâu, lúc này mới bị hoa tuyết câu dẫn, chạy ra khỏi phòng.

Cũng không lâu lắm, Lục Ngôn về, đi qua cổng lớn, vào trong sân, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Đương nhiên là nhóc Bí Đỏ.

Mặc áo lông dày cộm, đeo khăn quàng cổ, bao tay, cả người bọc kín mít, còn đang ngồi trên đất, biến thành một chiếc bánh trôi tròn vo.

Ban đầu Lục Ngôn thấy bình thường, nhưng khi nhìn động tác của bé con, lập tức nhanh chân đi tới, nhíu mày bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bí Đỏ, thứ này không thể ăn."

Hiển nhiên, lời này chậm một bước.

Tiểu Bí Đỏ đã bốc một nắm tuyết lên, nhét vào trong miệng, sau đó run lập cập.

Lạnh quá.

Lục Ngôn nhịn cười, đi tới, bế tiểu tử nghịch ngợm này lên, "Ăn tuyết? Không sợ bị cảm à? Cha gọi bác sĩ Smith đến tiêm, muốn không?"

Nhóc Bí Đỏ biến sắc, giống như những đứa trẻ khác, siêu cấp sợ bác sĩ, bởi vì thấy bác sĩ sẽ phải tiêm, rồi còn uống thuốc đắng.

Nhóc Bí Đỏ lập tức từ dưa hấu tươi mát, biến thành cải thìa ủ rũ, tủi thân hức một tiếng, "Đừng tiêm..."

Lục Ngôn cười nói: "Không bị bệnh thì không cần tiêm, còn ăn tuyết nữa không?"

Nhóc Bí Đỏ chỉ có thể méo miệng lắc đầu, sau đó luồn tay nhỏ vào trong áo yếm, lấy nắm tuyết vừa giấu vứt xuống đất, nhìn lòng bàn tay trống trơn, ông cụ non ưu sầu thở dài, "Ba ba tuyết, không."

Lục Ngôn nhịn cười. Xem ra còn chuẩn bị cho Dương Dương ăn.

Sau khi về phòng, Lục Ngôn kể việc này cho Cố Dương nghe, hai người cười một hồi lâu. Trước đây cảm thấy nuôi con quá khó quá cực khổ, không thể nào tưởng tượng được mình làm cha sẽ như thế nào, khi có Tiểu Bí Đỏ, khổ cực là khổ cực, nhưng nhiều lúc, cũng cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc, rất vui mừng vì mình có một đứa con đáng yêu như vậy.

Cố Dương chăm chú làm việc và luận văn, rất bận, có lúc vì sửa bản thảo, phải thức đêm, đôi khi ngủ gục trên bàn. Lúc này Lục Ngôn giúp cậu tắt máy tính, sau đó ôm người lên trên giường ngủ.

Khoảng thời gian này rất bận, nhưng sau đó, trở nên thoải mái không ít.

Nói với Tiểu Bí Đỏ cuối tuần ra ngoài chơi.

Ba người đi đến sở thú, dẫn nhóc Bí Đỏ đi xem những động vật trong sách. Không có gì bằng tận mắt nhìn thấy, giáo dục thực tiễn vẫn tốt hơn.

Nhóc Bí Đỏ một tuổi rưỡi đã nói được những câu ngắn đơn giản, mặc dù nói không trôi chảy như thường, nhưng cơ bản để hiểu đã không thành vấn đề. Tiếng Trungc tiếng Pháp đều biết. Chỉ có điều phát âm chưa chuẩn.

Mặc dù phát âm không chuẩn, vô cùng đáng yêu, nhưng Cố Dương vẫn nhịn cười sửa cho bé con.

Đến thủy cung, nhóc Bí Đỏ nằm nhoài trên kính, hai mắt sáng lấp lánh, hết sức phấn khích: "Cá heo! Ba ba! Là cá heo!"

Cố Dương cười nói: "Đúng, là cá heo."

Nhóc Bí Đỏ gật đầu, bi bô nói: "Vâng, cá heo~."

Lúc này, cá heo như nghe được tiếng kêu của bé con, vừa lúc bơi tới, đưa miệng chạm vào tấm thủy tinh, như đang muốn hôn bé con.

Nhóc Bí Đỏ thấy, rất bất ngờ, tay nhỏ đặt trên kính, cũng nhón chân hôn lại.

Cố Dương nhìn cảnh tượng ấm áp này, lập tức dùng di động chụp lại.

Gia đình ba người đi chung với nhau, hai nam nhân anh tuấn nắm tay một đứa nhỏ đáng yêu, như thể phát sáng, không quan tâm đi tới chỗ nào, đều làm người khác chú ý.

Những người đẹp trai từ trước tới nay luôn được chào đón, hai nam nhân xuất chúng, chớ nói chi còn dẫn theo một bé con mềm mại, lực hấp dẫn tăng lên bậc luỹ thừa.

Ba người đến một cửa hàng đồ lưu niệm, nhóc Bí Đỏ mua một em cá heo nhỏ, ôm vào trong ngực, vẻ ngoài dễ thương đến mức tăng doanh thu, rất nhiều du khách cũng mua cá heo nhồi bông.

Chuẩn bị tính tiền rời đi, Lục Ngôn bị người gọi lại, là một nữ nhân tóc nâu, gương mặt xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, rất nhiều nam nhân sẽ thích vẻ đẹp này.

Lục Ngôn cũng đi tới chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như hai người rất quen thuộc, quan hệ rất tốt.

Cố Dương sững người nhìn, khó giải thích được cảm thấy nụ cười kia có chút chói mắt.

Tiểu Bí Đỏ ôm em cá heo của mình, nhìn nhìn Cố Dương, rồi lại nhìn Lục Ngôn, vội vàng kéo kéo ống quần Cố Dương, dang tay ra, nói: "Ba ba, ôm."

Cố Dương khom lưng, ôm nhóc Bí Đỏ lên, nói: "Sao vậy? Mệt rồi hả?"

Tiểu Bí Đỏ lại quan tâm hỏi: "Ba ba, không vui?"

Cố Dương cong cong môi, phủ nhận nói: "Không có."

Nhóc Bí Đỏ lại đưa tay sờ sờ môi cậu, cau mày nói: "Nhưng mà, ba ba, không cười."

Cố Dương sững sờ, chính mình cũng không phát hiện, bé con lại mẫn cảm hơn.

Thực ra, cậu không phải không vui, chỉ là nhìn Lục Ngôn cười với một nữ nhân xinh, trong lòng có chút cảm giác khó chịu mà thôi. Đương nhiên cậu biết Lục Ngôn sẽ không linh tinh, nhưng nhìn vậy rất khó chịu.

Cố Dương liếc trộm một cái. Còn cười, hừ.

Lục Ngôn chỉ trùng hợp gặp giám đốc đối tác công ty nên chào hỏi hai câu, đang muốn giới thiệu người yêu và con mình, không ngờ vừa quay đầu lại phát hiện ——

Vẻ mặt Cố Dương và Tiểu Bí Đỏ đều như thế này (个_个).

I"m watching you.

Lục Ngôn: "..." Xong đời, cảm giác lành lạnh.