Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 46




Phúc bóc hai ổ liền, Giang Thanh cũng không buồn ngạc nhiên, cứ chìm đắm trong không gian màu hồng của hạnh phúc khi Phúc cười với mình. Còn Phúc thì đang đắn đo Tú thích bánh mì gì? Bơ? Thịt? Hay xúc xích? Hay cứ đem cho cho cô ấy đại đi. Phúc cầm trên tay hai ổ bánh mì, nói.

- Tôi ăn hai cái này. Cậu trả tiền giúp tôi nhá! Cảm ơn.

Rồi Phúc vội vàng chạy đi. Thế giới màu hồng chợt vụt tắt khi người ấy cầm hai ổ bánh mì chạy đi thật hồn nhiên. Để lại đây một tâm hồn treo ngược cành cây. Gì vậy? Cậu ấy đi đâu vậy? Giang Thanh hơi cau mày, đã bảo là trả tiền giúp thì đành phải trả thôi.

Tú ra sân sau, nơi gồm cây, ghế đá, nắng và gió hoà quyện vào nhau tạo ra một khung cảnh nhẹ nhàng, yên tĩnh. Tú ngồi dưới gốc cây, nhìn các gốc cây còn lại. Sân này thường hay vắng vẻ, không ai lui tới vì sự yên tĩnh đến nhàm chán của nó. Xã hội bây giờ chỉ thích những nơi ồn ào, nhộn nhịp.

Tú ngồi ủ rủ. Phúc ấy, cậu ta là gì chứ? Là gì với Giang Thanh? Có lẽ Thanh thích Phúc nhỉ? Còn mình, mình là sao chứ? Sao lại cảm thấy khó chịu? Sao lại cảm thấy không vui khi thấy Phúc bên Thanh. Họ cùng khoác tay đi. Trông họ cũng thật xứng đôi. Rất hợp! Thanh cũng là bạn tốt của mình, lẽ ra mình nên........ Thật vô lí!

Chạy về phòng học không thấy Tú đâu cả. Chạy ra sân trước, không có, sân thể dục cũng không. Cô ấy trốn ở đâu vậy chứ? Sân thể dục thường nối với sân sau, Phúc cố gắng chạy sâu vào thêm một đoạn nữa. Nhìn xung quanh thật chẳng có ai ở đây, xung quanh chỉ nghe tiếng xào xạc gió luồng qua tán cây. Chán nản. Cô ấy đi đâu vậy chứ? Hai ổ bánh mì vẫn nắm chặt trong tay.

Chán nản, đói bụng, trong đầu chẳng nghĩ được gì. Bụng lại cứ như thế mà nổi loạn, Tú bực bội kêu lên.

- Đói chết tôi rồi. Chết tiệt!

Tiếng nói Tú phát ra chính là tín hiệu quan trọng nhất của tình hình bây giờ. Phúc cười mỉm đi lần lần đến chỗ phát ra tiếng nói. Là trong một góc khuất, có lẽ vậy. Phúc tiến chầm chậm đến, tự nhiên lại chẳng nghe thấy gì cảm thấy có hơi nghi ngờ.

Mặt nhăn riết, bụng đói cồn cào, Tú lại bực bội hét lên.

- Cái tên Phúc ấy, tại sao lại hành động như vậy chứ? Thật tình. Lúc thì ân cần với mình, lúc thì dính sát với Thanh như vậy, mà nó lại là bạn thân của mình chứ! Hắn là cái thá gì mà làm như vậy?

Chửi rủa Phúc thật thả ga, chằng quan tâm gì, vì cứ nghĩ ở đây thực sự chỉ có mình Tú thôi. Tú hấc tóc, mặt vẫn nhăn riết, ""hứ"" một tiếng lại dở giọng chửi rủa. Những nghi ngờ chần chừ của Phúc bây giờ đã trở nên chắc chắn hoàn toàn, Phúc cười mỉm. Cậu ghét tôi như thế cơ đấy! Nghe Tú vẫn chưa nói xong, Phúc đứng lại để nghe chuyện hài từ Tú.

- Cậu chỉ là một hạt cát thôi biết không hả? Chẳng phải là một ông vua hay một vị thần mà muốn làm gì cũng được. Biết không hả tên Tạ Gia Phúc chết tiệt nhà cậu! Cậu chỉ là một hạt cát thôi, nên không được làm tổn thương Thanh. Nếu cậu yêu nó có biết không hả? Còn tôi sẽ móc mắt cậu ra nếu cậu còn dám nhìn tôi. Ân cần, quan tâm hả? Tôi Diễm Tú đây mà thèm rung động à? Tỉnh mộng đi....

Tú đang xả hết nổi lòng ở chốn vốn dĩ là hoang vu này, nhưng đâu ngờ....

- Tôi không nghĩ là cậu không rung động đâu!

What? Ai đó? Có phải đã nghe thấy mình nói không? Tú bất ngờ, len cả xấu hổ, muốn bỏ trốn khỏi nơi này ngay. Mắt đảo qua đảo lại, bậm môi lại, từ từ đứng dậy, rón rén rón rén định bỏ trốn. Phúc nhìn thấy thì phải nói là buồn cười hết sức. Cứ phải đáng yêu như thế sao?

Tú không nghe tiếng động nữa, liền nhanh chân chạy đi hơn, lòng thầm mừng. Chắc là chẳng có ai đâu! Tự mình hù doạ mình! Đang định chạy nhanh hơn thì....

- Lưu Diễm Tú! Còn định chạy?