Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 2: Gặp trùm trường




Đồng xu dừng lại, Tú dừng lại, cúi xuống nhặt cần quan tâm gì đến người kia chứ, tiền mình mình nhặt thôi.- Có cần chào lễ phép thế không cô bé? - Giọng trêu chọc của một người nam.

Vẫn vẻ lạnh lùng, Tú đứng lên, hơi bất ngờ nhưng không thể hiện ra khuôn mặt. Đang đứng trước mặt Tú là Dương Thắng, Mi Trà bậc anh chị của trường.

Nhìn kĩ Dương Thắng, anh ta quả nhiên rất chuẩn cả thân hình và gương mặt, ánh mắt sâu, nụ cười nửa miệng đẹp rạng ngời. Gương mặt thanh tú pha loãng cái lạnh lùng làm anh ta không thể không cuốn hút người khác từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trừ cặp mắt của Tú. Nói chung là con gái không thể qua ải của hắn, kể cả một người đẹp như Mi Trà còn theo đến mệt nữa là.... Bên cạnh hắn còn có Trường Toàn - bạn thân của hắn bấy lâu.

- Quéo quèo! Trông đáng yêu ra phết ấy chứ! - giọng tươi cười của Trường Toàn bên cạnh.

Tên Trường Toàn cũng không khác gì Dương Thắng nhưng hắn ta tinh nghịch hơn và nhìn dê hơn không điềm đạm lạnh lùng như Thắng.

Vừa nghe giọng là biết ngay nãy giờ hắn dở trò trêu trọc rồi. " Mình nên tránh mấy người này ra thì hơn '' Tú nghĩ như thế, do cô chưa biết họ là ai chứ biết là nãy giờ bỏ chạy mất dép rồi, giờ thì lặng lẽ quay đi như ''khinh bỉ'' ấy. Trường Toàn lại nhanh chóng nắm tay Tú giữ lại.

- Này cô em, khinh tụi này à?

- LÀm ơn bỏ cánh tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi.

- Này em, anh chỉ muốn làm quen thôi mà, có cần phải tỏ ra gay gắt thế không? Mà cô em như thế cũng mạnh mẽ dữ ta. Anh thích nhé.

Trường Toàn vừa hay lại dở giọng dê cụ ra rồi, còn đưa tay vuốt mặt Tú. Tú nhanh hất tay.

- Này anh tôi đã bảo anh bỏ tay ra khỏi người tôi rồi nhé. Còn nữa hạng người như anh tôi không có hứng làm quen nhé. Buông tay ra. - Tú giật tay mình ra mà vẫn bị giữ chặt.

- Ô hạng người như anh là hạng người thế nào? Anh còn chưa làm gì cô em đây mà?

- Nhưng mà kiểu người như anh....ừm đang thế này này là loại người tôi không thích tiếp xúc nhé! Cặn bã.

- Ơ con nhỏ này.....- Mi Trà đứng đằng sau nãy giờ thấy vẻ mặt của Tú, cả giọng điệu thì rất gai mắt. Định xông ra dạy dỗ, nhưng Thắng cản lại.

- Này em, em làm sao mà anh lại ngày càng thích em rồi đấy. Hay em cho anh xin số phone đi. Khi nào rảnh anh em mình cùng trò chuyện tâm tình, vung đắp tình cảm nha.

Đến bao giờ lại coi Tú nhưng một số loại mua vui sao, không thể nào bỏ qua nữa.

Tú giả vờ ngoan hiền quay sang, còn nở nụ cười tươi, giọng ngon ngọt, vẻ mặt trông rất gian lại là một điều đáng quan tâm khác.

- À thưa anh.....

- Á. - Toàn bỗng hét lên, răng cắn lấy môi, gương mặt đẹp trai phút chốc làm cho biến dạng đến bất ngờ (hãy tưởng tượng như bộ mặt thằng hề đang làm trò vui cho thiên hạ xem ấy), cánh tay dần thả lõng. Tú đã dùng bàn chân với đế giày thể thao cứng và dày đặt lên chiếc giày hàng hiệu của Toàn. Không! Nói chính xác là dẫm đạp lên chiếc giày và bàn chân ấy. Rồi tiếp lời.

- Anh trai ạ, em đã bảo không hứng thú với người như anh rồi, làm ơn tránh em ra đi. Cái này chỉ là hậu quả anh không nghe lời thôi. Cảm ơn anh đã khen anh đủ kiểu, nhưng cà cưa dê chó em đây không mê cũng chẳng quan tâm ạ. Thế nên xin anh tránh xa em một tí nha. - Vừa nói Tú vừa xoay xoay chân mình thêm. Nói xong thì đỏng đảnh bước đi. Toàn đau đớn ôm lấy chân mình, mất thăng bằng ngã sóng soài xuống đất. Hắn ta khóc không ra nước mắt.

- Đở cậu ra dậy. - Thắng lạnh lùng nói lên sau khi nhìn Tú đã len lõi vào đám đông và mất hút. Anh nở nụ cười mỉm. Thật là thú vị!

Tú bước vài bước rồi chạy nhanh đi, mua ít đồ ăn rồi chạy về lớp. Lên đến cầu thang, Tú mới đi từ từ lại bình thường. Tim Tú vẫn còn đập nhanh này, Tú cũng không tin mình đã làm như vậy, nhưng đó là cái giá của hắn, Tú bật cười haha. Đi được một đoạn nữa thì gặp Uyển và Thanh. Hai con nhỏ lại toe toét lên.

- Này bỏ đi lúc nào thế hả?

- Tao tìm cũng không thấy chúng mày nên đi một mình thôi.

- Tú công nhận đòn lúc nãy mày chơi hay thật. Quá đỉnh ấy. - Thanh kháng phục

- Tao là Lưu Diễm Tú cơ mà. - Tú cười kiêu ngạo.

- Thôi. Xuống đi Diễm.

Ba người bước về lớp, nói vài chuyện trời trăng mây gió cười không ngớt. Bước vào lớp, Tú cứ đi thẳng về chỗ mình ngồi, không cần bận tâm xung quanh đang nhìn mình chăm chú. Ngồi vào bàn bỏ đồ ăn xuống dưới hộc. Lúc này mới kịp để ý rất nhiều người nhìn mình kì quá, có cả tên mắt kính bàn bên. Thấy thế Tú mới nói một câu.

- Đừng nhìn nữa tôi sắp chín rồi.

Một lúc thì vẫn thấy cậu ta còn nhìn mình, Tú quay sang định mở miệng khiếu nại, nhưng bắt gặp ngay một nụ cười làm Tú đứng hình. Hai người cứ nhìn nhau không nói một câu, nhưng cũng đủ làm nhiều người ghen tị. Ôi mê cái nụ cười của Phúc! (đây là vài suy nghĩ của người ta không phải của tác giả nhe). Bỗng tiếng chuông vào lớp làm Tú định thần lại.

.............................................................................................................

Reng reng. Nhanh chóng lại đến giờ nghỉ trưa. Lo sắp xếp sách vở, Tú và hai người bạn lại đi xuống cănteen. Đi xuống đến nơi lại thấy Toàn và Thắng là Tú nổi hết da gà, liền hối hai người kia.

- Đi mua nhanh nào.

Ba khay thức ăn nhanh chóng đặt trên một cái bàn trong một góc vắng. Họ chỉ biết chỗ nào vắng là thích hợp để ăn, đâu cần biết nguyên nhân tại sao chỗ này lại vắng như thế. Đang ăn ngon lành, một thứ trên trời rơi xuống làm Tú mất cả hứng ăn

- Ôi cô em đáng yêu chúng ta lại gặp nhau rồi.....

END CHAP