Đừng Nên Gặp Lại

Chương 51-2




Sự kiện uy hiếp con tin ở bệnh viện, cuối cùng kết thúc trong tay Kỷ Tùy Châu.

Phương Thành Tựu bắn phát súng đó xong có hơi thất thần. Khi Doãn Ước nhào đến Trịnh Đạc, Kỷ Tùy Châu thậm chí nhìn thấy anh ta muốn chạy đến cứu người. Chỉ là cơ hội ngàn năm có một như vậy, Kỷ Tùy Châu giãy thoát khỏi dây trói trên tay, chạy đến tung một đấm đánh bại anh ta, tức khắc đoạt lấy khẩu súng trong tay Phương Thành Tựu.

Đặc công bên ngoài sau khi nghe thấy tiếng súng thứ hai vang lên cuối cũng nhận được mệnh lệnh, đột phá cửa phòng, cảnh sát vũ trang vác súng đứng chật ních cả căn phòng, bao vây lấy mấy người họ.

Doãn Ước đã hoàn toàn rối loạn, chuyện này đã bóp nghẹt cô, thậm chí còn hơn cả sự kiện dồn dập năm đó em trai cô giết người. Một vài đoạn của sự việc này, cô thậm chí quên mất một thời gian.

Ví dụ như cảnh sát sau khi ập vào đã làm gì, ai mang Phương Thành Tựu đi, ai chăm sóc Bạch Lục. Con của cô ấy rốt cuộc sinh vào lúc nào, càng không bàn đến y tá Phạm, thậm chí là Kỷ Tùy Châu, hết thảy như đột nhiên bị xóa đi trước mặt cô, chuyện duy nhất cô còn nhớ chính là Trịnh Đạc nằm giữa vũng máu.

Anh được người ta nâng lên cáng, được đẩy vào phòng phẫu thuật. Người nhà họ Trịnh gấp rút chạy đến, có người khóc lóc, có người mắng mỏ, lộn xộn đến kỳ lạ.

Doãn Ước chỉ cảm thấy mệt quá, mệt đến dựa vào tường không nhúc nhích nổi. Không biết qua bao lâu, có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy người cô, mang cô rời khỏi đó.

Cô bước vài bước rồi ngoảnh lại, như tự nói với mình hoặc như nói với đối phương:

– Anh để em chờ đi.

– Chờ cũng vô ích, em nghỉ ngơi chút đã, có tin tức anh sẽ báo với em ngay.

Hai người đi đến cuối hành lang, sắp không nhìn thấy phòng phẫu thuật nữa, Doãn Ước đột nhiên dùng sức đẩy Kỷ Tùy Châu ra:

– Không được, em phải đợi.

Lần này dùng sức hơi mạnh, đối phương không bị đẩy ra, ngược lại Doãn Ước bị va vào tường. Cô thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ. Sau hồi lâu, cô đột nhiên đưa tay ôm mặt rồi khóc nức nở.

Khoảnh khắc Kỷ Tùy Châu nhìn thấy Doãn Ước rơi nước mắt, cơn tức giận và bực bội của anh bỗng hóa thành hư ảo. Trải qua thử thách sống chết lớn như vậy, cô nên khóc. Nếu vừa rồi Trịnh Đạc trúng đạn té xuống, cô khóc là vô thức, những giọt nước mắt lúc này thật sự là thương tâm.

Có chút ghen tuông, thế nhưng anh vẫn để mặc cô rơi nước mắt vì người đàn ông khác. Một lúc sau lại lo lắng cô khóc nhiều quá thể lực không chống đỡ nổi, mới bước đến kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng trấn an cô:

– Sẽ không sao đâu.

– Chảy nhiều máu như vậy, viên đạn bắn trúng vào ngực, thật sự sẽ không sao à?

– Nhất định là vậy, mạng anh ta lớn lắm, còn phải vật lộn sự sống để tranh em với anh, không chết dễ dàng vậy đâu.

Doãn Ước ngước khuôn mặt ràn rụa nước mắt lên nhìn Kỷ Tùy Châu:

– Em thật sự không ngờ anh ấy sẽ thay em đỡ đạn.

Nói đến đây quả thực Kỷ Tùy Châu ngứa miệng. Trịnh Đạc này là thằng ngốc à, ai cần anh ta khoe mẽ theo kiểu đó. Tình hình lúc ấy nếu anh ta đứng yên, anh có thể dễ dàng kéo Doãn Ước tránh được viên đạn kia. Kết quả anh ta lại nhào đến chắn phía trước, đúng là lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn.

Kỷ Tùy Châu không rõ nên cám ơn anh ta hay nên mắng anh ta. Nếu anh ta thật sự may mắn nhặt lại được cái mạng, nói không chừng anh sẽ mắng anh ta một trận.

Giành phụ nữ thì được, lấy mạng ra đánh cược thì không thú vị đâu. Không có năng lực thì làm ơn đừng mạo hiểm, thật sự là yêu đến mức không kiềm chế được luôn à?

Anh không ngờ được, lão nhị nhà họ Trịnh lại giống hệt anh trai mình, cũng là một tên si tình.

Doãn Ước thật sự rất mệt, từ lúc trưa bị bắt cóc đến bây giờ, đã mười tiếng trôi qua. Cô không ngủ không ngừng căng thẳng lâu như vậy, bây giờ đã thoát khỏi hiểm cảnh liền cảm thấy đuối sức.

Khóc càng tiêu hao nhiều năng lượng của cô hơn, cô dựa vào ngực Kỷ Tùy Châu, ngất đi. Cô nhớ mang máng anh đã bế cô lên, chuyện sau đó lại không chút ấn tượng. Đến khi cô tỉnh lại, hồi phục ý thức, cô đã nằm trong phòng bệnh nào đó của bệnh viện.

Không ở phòng VIP, chỉ là một căn phòng đơn bình thường, Doãn Ước thật sự cảm tạ sắp xếp của Kỷ Tùy Châu. Cô nghĩ có lẽ sẽ mất một thời gian dài không dám đến phòng VIP của bệnh viện nữa, thậm chí cả đời này cũng không muốn vào đó.

Cô vẫn còn sợ bệnh viện, vừa thấy đối phương liền hỏi:

– Em xuất viện được chưa?

Một phút đồng hồ cô cũng không muốn ở chỗ này, bây giờ cô chỉ muốn về nhà.

Kỷ Tùy Châu sờ trán cô:

– Đã hạ sốt rồi, hôm qua em bị sốt, anh để em ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Nếu đã không sao bây giờ anh sai người làm thủ thục xuất viện cho em ngay. Ông nội và ba em cũng đã biết chuyện này. Em muốn về nhà nào thì tùy em. Hay em có muốn quay về chỗ anh không?

Doãn Ước thật sự không muốn về nhà lắm, bất luận về nhà nào, cô sẽ phải đối mặt với sự quan tâm thái quá của người nhà. Hiện giờ cô hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện này, tựa như mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, trong thời gian ngắn cô không muốn hồi tưởng lại chi tiết của vụ này.

Vì thế cô gật đầu nói:

– Em sẽ đến chỗ anh ở hai ngày.

– Ừm.

Kỷ Tùy Châu sảng khoái đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô. Nói là thu dọn, thật ra cũng chẳng có mấy, chỉ là bộ đồ cô thay ra. Trên đó dính toàn máu của Trịnh Đạc, anh vốn định ném đi, nghĩ lại tính xấu của Doãn Ước, vẫn để lại hỏi qua ý kiến của cô rồi tính.

Quả nhiên Doãn Ước nói muốn đem đồ về:

– Về nhà em tự giặt.

Trên người cô mặc đồ bệnh nhân, trên sô pha có đặt bộ đồ mới. Cô cũng không quản là ai đã thay quần áo giúp cô, chậm rãi bước xuống giường, cầm đồ đi vào phòng tắm thay đổi.

Bên ngoài, Kỷ Tùy Châu lấy bộ đồ dính máu trong túi ra xem, lại lần nữa nhét trở vào.

Doãn Ước thay đồ xong đi ra, trên mặt cuối cùng cũng có chút hồng hào. Cô không nhịn được hỏi Kỷ Tùy Châu về tình hình của Trịnh Đạc.

– Gắp đạn ra rồi, còn đang quan sát trong phòng ICU, tình hình trước mắt đã ổn định.

Kỷ Tùy Châu chọn tin tốt nói với cô, thực tế đêm qua thông báo tình hình nguy kịch đã phát ra vài lần, tình huống của Trịnh Đạc không mấy lạc quan. Bác sĩ nói trước mắt chuyện gì cũng có thể xảy ra, tất cả chỉ có thể xem vận may của anh ta.

Nhưng Kỷ Tùy Châu tin, vận may của người đó không tệ đâu.

Doãn Ước biết được kết quả này, thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám lạc quan quá mức. Chỉ là hiện tại thảo luận chuyện sống chết của Trịnh Đạc không có ý nghĩa, trong chuyện này, họ không ai có năng lực quyết định gì cả.

– Đừng lo, nhà họ Trịnh trong đêm đã mời chuyên gia giỏi nhất đến, lúc này đang hội chẩn. Có họ Trịnh ở phía sau làm chỗ dựa, anh ta không sao đâu.

Doãn Ước đi tới muốn lấy quần áo của mình, bị Kỷ Tùy Châu giật lại. Anh ôm lấy vai cô đưa cô rời khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nói chuyện khác:

– Bạch Lục sinh rồi, là con trai, bây giờ Bùi Nam đang chăm sóc cô ấy.

Nghe được tin này, Doãn Ước lại cảm thấy sự việc cũng không đến mức quá tồi tệ. Dù sao hiện giờ họ đều sống sót, chỉ cần Trịnh Đạc qua được ải này, là có thể đặt dấu chấm hết cho sự việc này.

Hai người họ đi thang máy xuống lầu, lão Tần đã mở cửa xe đứng chờ sẵn. Vừa thấy họ ông không nói gì, rõ ràng trên mặt hiện lên niềm vui rất nhỏ.

Hôm qua trong thời gian đó, ông cũng đã rất lo lắng.

Xe chạy thẳng về nhà, Kỷ Tùy Châu kêu lão Tần quay về, còn mình thì đưa Doãn Ước vào phòng nghỉ ngơi. Trên đường đi, Doãn Ước cảm thấy có gì đó không đúng, mãi cho đến khi nằm lên giường, mới nhớ đến một chuyện.

– Người nhà anh, không có ai đến thăm anh à?

– Hôm qua đến rồi, anh đã kêu họ về đi. Anh đâu có chuyện gì, em có muốn gọi điện về nhà không?

Doãn Ước nhận lấy điện thoạt anh đưa, gọi hai cuộc điện thoại ngắn gọn về nhà. Bên ông nội và ba cô hình như đã thương lượng với nhau rồi, không hỏi gì nhiều, chỉ kêu cô nghỉ ngơi nhiều vào.

Cúp điện thoại Doãn Ước có hơi mệt, Kỷ Tùy Châu ra ngoài, cô thì thay đồ đi ngủ.

Giấc ngủ này không ngủ ngon như trước. Sau khi choàng tỉnh, cảnh tượng trong mơ đều sống động, hình ảnh sợ hãi nhất đan xen vào giấc mơ của cô, làm phiền cô. Nhất là cảnh Trịnh Đạc trúng đạn, cô rõ ràng không nhìn thấy, thế nhưng trong mơ lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Thậm chí cô còn nghe được bên tai có tiếng nói:

– Là cô hại chết Trịnh Đạc, là cô hại chết Trịnh Đạc.

Là người nhà Trịnh Đạc đang mắng cô sao, Doãn Ước vừa áy náy vừa tự trách. Anh vốn nên là người đầu tiên thoát hiểm trong số họ, vì cô anh lại bất chấp hiểm nguy quay về hiện trường bắt cóc, cuối cùng lại suýt bỏ mạng vì cô.

Cô cảm thấy mình đã mắc nợ một nhân tình lớn, cuối cùng phải như thế nào mới trả hết được đây?

Lúc Doãn Ước ngủ, Kỷ Tùy Châu bên ngoài nhận điện thoại. Điện thoại trong nhà hết người này đến người khác gọi đến, em gái, mẹ, còn có ba anh.

Ba anh hiếm khi đích thân gọi cho anh, cho dù có chuyện tìm anh cũng bảo thư ký gọi. Nhưng lần này ông lại tự gọi đến, trong giọng nói không có chút trách móc, chỉ kêu anh mau về nhà, nói muốn gặp anh.

Kỷ Tùy Châu không muốn gặp ba mình. Anh biết nếu giờ về sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ là một trận thuyết giáo, thuyết phục anh bỏ sự nghiệp, quay về đại gia tộc họ Kỷ như nhà giam đó, đi theo con đường ba anh đã sắp sẵn.

Mặc dù chuyện lần này không chút liên quan đến sự nghiệp của anh, nhưng ba anh làm chính trị làm đến mù mờ, sẽ trăm phương nghìn kế liên hệ hai chuyện đó với nhau.

Anh không hề muốn làm chính trị chút nào, cuộc sống như thế sẽ khiến anh không thoải mái. Anh thà rằng uống rượu xã giao để nhận được vụ làm ăn, cũng không muốn nghe người này nịnh nọt người kia vuốt mông, cuối cùng trải qua cuộc đời sống chết không rõ.

Để người em trai do mẹ kế sinh ra kế thừa cuộc sống như thế đi, dù sao nó cũng thích, toàn tâm toàn ý bỏ lên trên, kiên trì một nguyên tắc mãi không dao động.

Anh tự do quen rồi.

Huống chi, nếu anh vào trong thể chế, anh và Doãn Ước sẽ càng không thể nào.

Nghĩ đến đây, anh lại quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia. Doãn Ước với anh vừa ỷ lại vừa cự tuyệt, anh có thể cảm giác được hai cảm xúc mâu thuẫn này đang lan tỏa trong người cô.

Cô vừa sợ hãi chuyện như thế sẽ xảy ra nữa, cho nên muốn tìm được cảm giác an toàn từ anh, nhưng lại ôm lòng áy náy với vết thương của Trịnh Đạc, thế nên không dám dựa vào anh quá thân mật.

Nhưng anh một chút cũng không thấy mình nợ Trịnh Đạc cái gì, cũng không cho rằng phải chắp tay dâng người phụ nữ của mình cho anh ta. Bất luận Trịnh Đạc làm gì cho Doãn Ước, anh cũng không có khả năng chủ động bỏ cuộc.

Trong điện thoại, ba anh vẫn còn dông dài, nói nói lại nói đến Bạch Lục:

– Ba nghe nói sản phụ đó là bạn của con. Vậy đứa bé kia là con ai?

Câu hỏi của bí thư Kỷ luôn trực tiếp như vậy, Kỷ Tùy Châu đã quen rồi.

– Của Bùi Nam, không liên quan gì đến con.

– Không có liên quan là được rồi.

– Cho dù có liên quan, ba cũng có bản lĩnh ém nó xuống không phải sao?

Ông Kỷ ho nhẹ vài tiếng:

– Con biết là tốt rồi, ba làm gì cũng đều muốn tốt cho con. Bỏ qua người phụ nữ kia đi, còn có Doãn Ước, rốt cuộc con định thế nào?

– Thế nào là thế nào?

– Ba biết lần này cô ta cũng ở hiện trường, con là bởi vì ở cùng với nó…

– Người đối phương nhắm vào không phải là ai trong tụi con cả, Doãn Ước cô ấy không có lỗi.

Anh ghét tính này của ba mình, luôn đẩy hết trách nhiệm lên người khác. Con cái của mình thì luôn luôn đúng, sai đều là kẻ khác.

Ông Kỷ nghe ra con trai không vui, có hơi xấu hổ:

– Thì ba cũng đâu nói là lỗi của nó, ba chỉ hỏi con, con định thế nào với cô ta?

– Không thế nào hết, con đang theo đuổi cô ấy, chờ theo đuổi được rồi bọn con sẽ lập tức kết hôn.