Đừng Nên Gặp Lại

Chương 49-3: Ra tay (3)




Phương Thành Tựu cảm thấy trên tay lạnh ngắt, dao trong tay không biết từ khi nào đã bị Kỷ Tùy Châu mang đi.

Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, cơ thể hệt như con rắn. Dao tuy rằng đã bị giật đi, nhưng tay không bị ai túm hết. Anh ta nhanh chóng lùi ra sau, va phải một y tá trẻ vừa chạy ra từ phòng bệnh.

Anh ta tóm người nọ khống chế trước ngực, lập tức móc khẩu súng từ bên hông ra, kề sát vào thái dương của người nọ. Y tá sợ hãi, tiếng hét từ cổ họng vọt ra được một nửa, bị anh ta bụm miệng, đau đến run rẩy.

Phương Thành Tựu vừa nhìn cô vừa hét:

– Câm miệng, còn la nữa tôi đánh chết cô.

Cô y tá sợ tới mức không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Phương Thành Tựu hung ác như vậy, nằm ngoài dự kiến của Kỷ Tùy Châu. Càng khiến anh không ngờ tới chính là, đối phương có chút bản lĩnh. Chỉ bằng vai động tác đã thoát khỏi tay anh, anh ta cũng chẳng phải là một bác sĩ khoa mắt tầm thường.

Trịnh Đạc lùi về sau từng bước, đứng sóng vai với Kỷ Tùy Châu. Anh ta nghiêng đầu hỏi anh:

– Cậu ta điên rồi, anh phải cẩn thận.

– Tôi còn tưởng anh có cách khống chế cậu ta chứ.

– Tôi có thể có cách gì, hiện tại cậu ta chẳng chịu nghe ai nói hết.

Kỷ Tùy Châu nhìn chằm chằm Trịnh Đạc một lát, thấy đối phương có hơi sốt ruột:

– Tôi nói thật đấy! Tôi hỏi anh, ngoài anh ở đây ra, còn có ai nữa…

Kỷ Tùy Châu biết anh ta đang hỏi đến Doãn Ước, anh ta đang lo lắngsự  an nguy của cô. Phương Thành Tựu hiện tại chính là thùng thuốc nổ, chế ngự hắn có chút khó khăn, tốt nhất là dụ hắn ra ngoài, như vậy ít ra Doãn Ước và Bạch Lục có thể an toàn.

Nhưng Trịnh Đạc hỏi còn chưa hết, Doãn Ước đã kéo cửa, từ trong phòng VIP đi ra:

– Kỷ Tùy Châu, Bạch Lục vỡ ối…

Vừa mới dứt lời, cô liền nhìn thấy Phương Thành Tựu ở đối diện, cùng với con tin trong tay anh ta. Hình ảnh thật xa lạ, thế cho nên Doãn Ước nhất thời không kịp phản ứng.

Phòng VIP quá lớn, cô vừa mới cùng Bạch Lục xem ti vi giết thời gian, hoàn toàn không ngờ bên ngoài lại long trời lỡ đất thế này.

Đứng ngây người mấy giây, cô đã nhìn thấy vũng máu dưới đất. Kỷ Tùy Châu trong tay cầm dao, trên đó vẫn còn dính máu. Cô và anh bốn mắt giao nhau, Kỷ Tùy Châu hiển nhiên muốn nói gì đó với cô. Nhưng anh chưa kịp lên tiếng, Phương Thành Tựu đã la lên:

– Tên họ Kỷ kia, ném dao qua đây!

Kỷ Tùy Châu còn chưa hành động ngay. Sự im lặng ngắn ngủi này lại khiến Phương Thành Tựu càng thêm nôn nóng, hắn lại rống lên lần nữa, cây súng trong tay đã bắt đầu chỉa về phía Doãn Ước.

Kỷ Tùy Châu lập tức vọt đến chắn trước mặt Doãn Ước, lấy thân thể bảo vệ cô, đồng thời giơ hai tay lên, cười cười với Phương Thành Tựu:

– Đừng căng thẳng, đưa cậu là được mà.

Anh khom lưng ném dao đến bên chân Phương Thành Tựu, đối phương không thèm nhặt, nhấc chân đá dao ra thật xa.

Hiện tại anh ta có súng, dao đối với anh ta mà nói chỉ là vô ích. Chỉ cần không để tên họ Kỷ cầm nó là được. Hắn đá dao đi xong, lần nữa chỉa súng vào đầu con tin, ra lệnh cho mấy người còn đứng đó:

– Này, đi vào phòng ngay.

Nơi này đã là cuối hàng lang, phòng cuối cùng chính là phòng VIP. Doãn Ước nghĩ đến Bạch Lục vẫn còn ở bên trong đau đẻ, theo bản năng lắc đầu.

Cô ấy đã sợ hãi lắm rồi, lại ập đến chuyện này, có khi nào sẽ nguy hiểm đến đứa trẻ không? Nhưng Phương Thành Tựu hoàn toàn không nghe cô, trực tiếp chỉa súng ép họ. Dưới tình huống này, ai cũng không có con đường thứ hai để lựa chọn, mọi người đều đi vào phòng của Bạch Lục, bao gồm cả Phương Thành Tựu và cô ý tá họ Phạm bị bắt làm con tin kia.

Bạch Lục ở bên trong nghe tiếng động, nghĩ rằng Doãn Ước đã gọi được bác sĩ đến, lo lắng hỏi cô:

– Doãn Ước, bác sĩ đến rồi à?

Doãn Ước vừa định đi vào, bị Kỷ Tùy Châu giữ lại, anh hoàn toàn bảo vệ cô sau lưng mình. Anh hất cằm với Trịnh Đạc:

– Anh đi vào xem đi.

– Tôi không có chuyên môn này- Trịnh Đạc hơi khó xử.

– Anh là bác sĩ mà, lúc này ngoại trừ anh ra, còn ai có thể làm được chuyện này.

– Bác sĩ Trịnh, anh làm ơn khám giúp đi- Doãn Ước đứng đó cầu xin anh- Cô ấy vừa mới vỡ ối, bắt đầu đau đớn lắm rồi. Em lo là…

Nói xong, cô quay sang nhìn Phương Thành Tựu. Cô nhận ra y tá Phạm, chính là người vừa đến kiểm tra cho Bạch Lục xong, cô ấy là y tá khoa sản, chắc là biết một số kiến thức đỡ đẻ. Cô lại xin Phương Thành Tựu:

– Có thể để y tá Phạm vào giúp một tay không, bác sĩ Trịnh không rành lắm đâu.

Tình trạng của Phương Thành Tựu đỡ hơn lúc nãy, anh ta nhìn mấy người ở đây, lập tức từ chối:

– Không được.

Không có con tin, phần thắng của anh ta sẽ càng thấp. Kỷ Tùy Châu cũng không dễ đối phó, vừa rối nếu không phải anh phản ứng mau lẹ, lúc này chắc hẳn đã bị cảnh sát đưa đi ăn cơm tù rồi.

Nghĩ đến đây, anh ta kéo y tá Phạm lui về sau vài bước, nép đến bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu quan sát bên ngoài. Sự việc phát sinh không lâu, cảnh sát hình như vẫn chưa có hành động gì, đảo mắt không thấy ai bên ngoài, Phương Thành Tựu thoáng thở phào.

Đúng lúc này, một tiếng hét từ phòng trong truyền ra, khiến Phương Thành Tựu vốn thần kinh căng thẳng nay căng thẳng hơn. Súng trong tay anh ta suýt cướp cò, tức giận đến chửi tục vài câu.

Kỷ Tùy Châu bình tĩnh ôn hòa trấn an anh ta:

– Đừng căng thẳng, phụ nữ sinh con đều như vậy, đau lắm. Cậu để cô y tá này vào giúp đỡ đi, cô ấy bớt chịu đau, thì cậu cũng sẽ thoải mái hơn mà.

Phương Thành Tựu nhíu mày không nói gì, như là đang suy xét tính khả thi của cách này. Suy nghĩ chốc lát, anh ta chỉa súng vào Kỷ Tùy Châu:

– Được, anh để Doãn Ước lại đây, tôi sẽ đổi cô ta đi.

– Không được- Kỷ Tùy Châu thẳng thắn từ chối.

– Mau để cô ta đến đây, một đổi một, nếu không tôi…

– Cậu để y tá vào trong, tôi làm con tin cho cậu- Kỷ Tùy Châu đẩy Doãn Ước một cái- Em vào đó hỗ trợ đi.

Doãn Ước có hơi do dự, muốn nói cái gì lại không nói thành lời, cô đã bị Kỷ Tùy Châu đẩy mạnh vào phòng trong. Bên ngoài, Kỷ Tùy Châu đi đến trước mặt Phương Thành Tựu, ra hiệu anh ta thả y tá Phạm ra. Phương Thành Tựu còn hơi chần chừ, nghĩ nghĩ rồi nói với y tá Phạm:

– Cô, tìm sợi dây, trói tay anh ta lại cho tôi.

Chỉ có vậy anh ta mới có thể yên tâm được.

Kỷ Tùy Châu không hề phản kháng, để y tá Phạm tháo đai lưng trói hai tay của anh lại. Sau đó súng của Phương Thành Tựu chỉa vào gáy anh, y tá Phạm mặt mày xanh tái trốn vào phòng trong, đóng sầm cửa lại.

Kỷ Tùy Châu liền nở nụ cười:

– Xem ra cô ấy rất sợ cậu đó.

Sợ anh, sợ cây súng trong tay anh thì có.

– Anh không sợ sao?

– Nếu nói không sợ, có phải hơi xạo không?

Trịnh Đạc thật sự không hiểu người đàn ông này, giờ là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng để nói đùa. Trên gáy anh chính là bị súng thật chỉa vào, hơi vô ý một chút đầu anh sẽ nở hoa, không chỉ phải chết, hơn nữa còn chết rất khó coi.

Nhưng anh một chút cũng không quan tâm, hình như không ý thức được bộ dạng tệ hại này chính là hiện thực.

Hai tay Kỷ Tùy Châu bị trói đằng trước, anh chỉ chỉ vào sô pha đối diện:

– Tôi có thể ngồi xuống không?

– Sao anh lại nhiều chuyện như vậy.

– Không cần lo đâu, tôi làm sao chạy thoát được. Cậu làm chuyện của cậu đi, cậu chạy thật xa đến đây, còn phí sức nhiều như vậy, chắc chắn phải có thỉnh cầu gì rồi. Cậu muốn làm gì thì cứ làm, đừng làm ồn họ đỡ đẻ bên trong là được.

Phương Thành Tựu sắp bị anh làm bật cười. Nhưng anh ta cũng có hơi tò mò, bên trong lâu rồi không có động tĩnh gì, cũng không biết người phụ nữ bên trong có phải sắp sinh thật không nữa. Thế nào lại xúi quẩy như vậy, đụng phải một sản phụ sắp sinh. Cho nên anh ta ghét phụ nữ, chỉ cần nơi nào có họ, sự việc sẽ càng trở nên đặc biệt phức tạp.

Anh ta nhớ đến Hà Mỹ Hi, bất giác hỏi Kỷ Tùy Châu:

– Cô bạn của Doãn Ước, các người muốn biết cô ta đang ở đâu không?

– Không muốn, dù sao cũng nằm trong tay cậu rồi, đoán chừng không có kết cục tốt.

– Anh biết chắc chắn do tôi làm?

– Nếu không phải cậu làm, cậu bất chấp thế này làm gì.

Phương Thành Tựu có chút không vui, lấy súng nện vào đầu Kỷ Tùy Châu. Đối phương tính tình cứng rắn, lập tức nhíu mày:

– Cậu mau chóng làm chuyện của cậu đi, đừng ở chỗ này khua môi múa mép với tôi. Cậu đánh chết tôi, cậu cũng thoát không được, vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để thoát thân đi.

Phương Thành Tựu quả thật khá nôn nóng, anh ta muốn tìm Trịnh Đạc nói chuyện, nhưng đối phương đi vào phòng trong hồi lâu cũng không thấy ra, anh ta tức giận đến giậm chân. Anh ta qua đó đạp cửa, giận dữ hét:

– Có đẻ được không!

Bạch Lục bên trong đang đau đẻ, vốn nghe lời của Trịnh Đạc và y tá Trịnh xong, đau chết sống cũng cố nhịn không dám la. Kết quả bị Phương Thành Tựu dọa sợ, lúc này lớn tiếng la khóc. Vừa khóc không ngừng, vừa la hét không im.

Cô nắm lấy tay của Doãn Ước, dùng sức bấu đối phương đến rướm máu. Doãn Ước cố chịu không dám lên tiếng, chỉ hỏi Trịnh Đạc:

– Thế nào rồi?

– Còn sớm lắm, mới mở hai ngón tay thôi.

Cơn đau của Bạch Lục vừa qua khỏi, nghe nói vậy không khỏi tuyệt vọng la lên:

– Không thể nào, lúc tôi nhập viện đã mở một ngón tay rồi, sao chậm như vậy.

– Còn có thể chậm hơn nữa, đau bụng ba ngày mới sinh là rất bình thường.

Ba ngày! Không chỉ mình Bạch Lục, Doãn Ước nghe xong cũng sụp đổ. Nghĩ lại Phương Thành Tựu ở bên ngoài như thùng thuốc nổ, Doãn Ước không biết lúc này họ phải làm sao mới có thể sống sót trở ra ngoài.

Tay lại đau đớn, cô biết cơn đau đẻ của Bạch Lục lại đến. Trải qua một hồi thế này, giờ lời khuyên của ai cũng không hữu dụng. Trịnh Đạc và y tá Phạm ở bên cạnh có hơi sốt ruột, Bạch Lục lại không chịu phối hợp, khóc lóc tru tréo lên.

– Tôi không sinh, tôi sinh làm chi nữa. Bên ngoài có người muốn giết chúng ta, cho dù sinh ra thì thế nào, vẫn là đường chết thôi. Các người cho hắn vào đây đi, trực tiếp bắn tôi một phát cho rồi.

Một nữ thần cao quý thanh lịch, lúc này lại như một đứa trẻ, Doãn Ước khuyên nhủ cô:

– Đừng như vậy, chết đau lắm, còn đau hơn sinh con nhiều. Nếu một phát súng chết liền thì thôi, không chết được sẽ càng đau đớn hơn.

– Vậy kêu hắn bắn vào đầu tôi đi.

– Vậy chẳng phải đầu sẽ nở hoa à. Cô xinh đẹp thế này, cũng không muốn chết khó coi mà.

Không khí trong phòng vẫn rất căng thẳng, cho đến khi Doãn Ước nói mấy lời này xong, mới trở nên thoải mái một chút. Y tá Phạm nhớ đến lúc nãy Doãn Ước giúp mình, lúc này cũng xốc lại tinh thần khuyên răn Bạch Lục:

– Cô phải cố nhịn, nghĩ đến con đi, nói không chừng chúng ta đều có thể ra ngoài được, cô đừng nản lòng.

– Còn có thể ra ngoài ư?

– Có thể, nhất định có thể- Doãn Ước gấp gáp nói- Anh ta không phải đến gây rắc rối cho chúng ta đâu, chờ sau khi chuyện này qua đi, anh ta sẽ thả chúng ta ra thôi.

– Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Mấy người họ nhìn nhau, ai cũng không nói rõ được. Không ai biết rốt cuộc Phương Thành Tựu muốn làm gì. Doãn Ước chỉ có thể hỏi Trịnh Đạc, nhưng Trịnh Đạc cũng không biết:

– Cậu ta đến tìm anh, muốn anh tìm viện trưởng nói giúp. Vốn chuyện này anh sẽ giúp cậu ta, nhưng cậu ta lại kích động đến vậy, chọn phương thức sai lầm nhất. Hiện tại cho dù anh muốn giúp cậu ấy cũng không giúp được, sự việc quá nghiêm trọng rồi.

Nghe anh nói vậy, Bạch Lục khóc rống lên. Doãn Ước mau chóng ra hiệu bảo Trịnh Đạc đừng nói tiếp nữa, còn mình thì lựa lời nhẹ nhàng an ủi Bạch Lục. Cơn đau đẻ của Bạch Lục ngày càng dày đặc, y tá Phạm nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường một lát, cuối cùng nói:

– Hay là làm kiểm tra cổ tử cung?

Kiểm tra cổ tử cung vừa rồi là Trịnh Đạc làm, tay nghề anh không thuần thục, đau đến Bạch Lục không chịu nổi. Lúc này nghe y tá Phạm nói vậy, liền nắm lấy cô:

– Cô, cô làm đi, nhẹ một chút.

– Tôi không phải bác sĩ- Y tá Phạm hơi khó xử. Cô không phải hộ sinh, chỉ là một ý tá khoa sản bình thường, kiểm tra cổ tử cung này không đến lượt cô làm.

– Hay là để bác sĩ Trịnh làm đi.

– Tôi không muốn anh ta làm.

– Cô im ngay!

Trịnh Đạc lạnh lùng quát một câu, sắc mặt nháy mắt sa sầm.