Đừng Nên Gặp Lại

Chương 49-2: Ra tay (2)




Sáng hôm sau thức dậy, hai người hai biểu hiện khác nhau.

Kỷ Tùy Châu vẫn bình thản ung dung như trước, không chút ngại ngùng. Doãn Ước thì xấu hổ rất nhiều, sau khi bước xuống giường liền đi về phòng dành cho khách, một mình đóng cửa phản tỉnh.

Khoảng nửa tiếng sau, Kỷ Tùy Châu đến gõ cửa phòng cô, kêu cô ra ngoài ăn sáng. Da mặt Doãn Ước càng luyện càng dày, mới một chút thời gian như vậy đã tiêu hóa gần hết nỗi xấu hổ lúc sáng. Lúc rửa mặt thay đồ xuống lầu, vẻ mặt đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.

Khi dùng bữa, cô biểu đạt sự quan tâm đến vết thương của Kỷ Tùy Châu. Kết quả Kỷ Tùy Châu mặt dày hơn so với tưởng tượng của cô, anh thả chén xuống bàn, bắt đầu chỉ huy Doãn Ước “hầu hạ” anh ăn sáng.

Đút cơm này nọ thật sự có chút kinh tởm, anh cũng chỉ bảo cô gắp giúp thức ăn thôi. Nhưng mặc dù chỉ vậy, Doãn Ước vẫn không vui vẻ gì.

– Anh nấu được nhiều món thế này, tay chắc đã khỏi hẳn rồi.

– Mới ngủ có một đêm, năng lực hồi phục của động vật cấp thấp cũng không mạnh như vậy. Vả lại, nấu ăn vất vả lắm.

Bỗng nhiên bữa sáng này Doãn Ước không tiêu hóa nổi.

Ăn cơm xong Kỷ Tùy Châu đích thân lái xe đưa Doãn Ước về nhà, dặn cô mấy hôm nay ít ra ngoài lại.

– Ở nhà đợi, đúng lúc chăm sóc ông em luôn.

Ông nội tháo bột xong hồi phục rất nhanh, hiện giờ đã có thể tự đi lại chầm chậm được rồi. Doãn Ước nói muốn quay về làm việc, bị Kỷ Tùy Châu một mực phản bác.

– Vậy tôi phải nghỉ đến khi nào?

– Qua một thời gian rồi tính- Người của anh đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của Phương Thành Tựu, chỉ là trong biển người mênh mông, muốn tìm một người cũng không dễ dàng gì.

Doãn Ước lại cảm thấy bản thân có nguy hiểm gì đâu:

– Anh ta sẽ làm gì tôi, tôi với anh ta không thù không oán.

– Từ chuyện anh ta có thể khiến Doãn Hàm tự sát, tôi khuyên em nên cẩn thận vẫn hơn. Doãn Hàm, Triệu Sương, ba chị em trong gia đình em thì đã có hai người liên quan đến anh ta, nếu tôi là em, hiện tại tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi bất cứ đâu.

Lời này nổi lên chút tác dụng, Doãn Ước rốt cuộc cũng đồng ý xin nghỉ mấy ngày.

Nhưng ngày nghỉ ở nhà luôn rất nhàm chán. Kỷ Tùy Châu có rảnh sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng tháng giêng là tháng tết, tiệc xã giao của anh nhiều hơn bình thường, thời gian rảnh rỗi không dư được bao nhiêu. Đôi khi về đến nhà muốn gọi điện nói chuyện với cô, nhưng uống rượu nhiều đầu anh lại đau âm ỉ.

Anh không muốn dùng trạng thái này đối diện với Doãn Ước, chỉ có thể lần nữa để điện thoại xuống.

Cứ như vậy một tuần trôi qua, Doãn Ước ở nhà buồn chán muốn chết, cuối cùng cũng chờ được cơ hội ra ngoài.

Ngày đó Kỷ Tùy Châu lái xe đến đón cô, đưa cô đến bệnh viện thăm Bạch Lục. Phía bệnh viện báo tin, Bạch Lục đã có dấu hiệu chuyển dạ, đứa bé có thể chào đời sớm hơn. Hiện giờ cô không muốn gặp Bùi Nam, nhưng lúc sinh đẻ cần có người bên cạnh, Kỷ Tùy Châu đã nghĩ đến Doãn Ước.

– Ba mẹ cô ấy đâu?

Kỷ Tùy Châu vừa lái xe vừa giải thích:

– Ly hôn đã lâu. Cô ấy sống với ba mình, nhưng ba cô dẫn theo má nhỏ ra nước ngoài du lịch rồi, bạn bè cô ấy cũng không nhiều.

Anh cũng là gần đây mới phát hiện, Bạch Lục ngoại trừ mấy người họ ra, gần như không quen người bạn nào. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân chân chính Bùi Nam vẫn khống chế được cô.

Nếu có được một người bạn thân thiết có thể tâm sự tất cả, chuyện có lẽ sẽ không diễn biến thành thế này.

– Tôi đã liên lạc với mẹ cô ấy rồi, bác ấy hiện giờ đang ở Hồng Kông, khoảng mai mới qua tới đây. Em trò chuyện với cô ấy một chút, dù sao một mình em ở nhà cũng chán. Bùi Nam ở khách sạn ngay bên cạnh bệnh viện, chỉ cần thông báo một tiếng là anh ta chạy qua ngay.

Doãn Ước thật sự không căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với thai phụ sắp sinh như vậy, so với sợ hãi, nói tò mò thì đúng hơn. Thân là phụ nữ, sau này cô cũng phải trải qua quá trình này, coi như tích lũy kinh nghiệm trước vậy.

Trong bệnh viện, Bạch Lục ở trong phòng VIP, trên người gắn máy đo tim thai, thoạt nhìn tinh thần bình thường. Khi Doãn Ước mở cửa đi vào, cô ấy đang cầm điện thoại lên mạng trò chuyện. Giọng cô mềm mại dịu dàng, tựa như đã khôi phục được khí chất thanh lịch trước kia.

Chỉ là đối với Doãn Ước, bản chất hình như lại bại lộ hết ra. Cô ném điện thoại sang một bên, mỉm cười tiếp đón cô qua ngồi.

Bộ dạng cô cười lên rất đẹp, Doãn Ước nhớ tới chuyện lão Tần nói, vô thức liếc nhìn Kỷ Tùy Châu. Nếu lúc trước hai người này thành đôi, Bạch Lục sẽ không như bây giờ.

Ba người ngồi xuống nói chuyện bâng quơ. Kỷ Tùy Châu đa số thời gian đều im lặng, giữa lúc đó có đứng lên một lần, tìm bác sĩ nói chuyện. Bởi vì cơn đau đẻ của Bạch Lục bắt đầu tăng nhanh, thời gian cũng có dấu hiệu ngắn lại.

Kết quả y tá chạy đến thăm khám, nhẹ nhàng sờ bụng cô, an ủi nói:

– Còn sớm, hai mươi phút một lần, cách lúc sinh lâu lắm.

Kỷ Tùy Châu bước vào vừa nghe nói thế, nên nói sẽ đi mua gì đó cho Doãn Ước ăn. Bạch Lục cười cười thêm một câu:

– Tôi cũng muốn, anh biết tôi thích ăn gì mà.

– Không biết.

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, bị Kỷ Tùy Châu biến thành xấu hổ. Doãn Ước mau mau đứng ra hoài giải:

– Phụ nữ đều thích ăn mấy thứ đó thôi, cái gì mà biết hay không.

Kỷ Tùy Châu đi rồi, y tá cũng đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai cô nhất thời chưa nói gì, Doãn Ước quay trở vào im lặng ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem giờ.

Bạch Lục nằm trên giường đang tự giễu:

– Anh ấy thật sự không biết đâu. Xưa giờ anh ấy chưa từng quan tâm chuyện của tôi, lần này để cô đến là do tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại, năn nỉ anh ấy rất lâu anh ấy mới chịu. Doãn Ước, anh ấy bảo vệ cô thật nghiêm ngặt.

Vừa dứt lời, Bạch Lục liền cau mày hừ hai tiếng. Doãn Ước biết cô đau, chồm đến kéo chăn đắp cho cô:

– Đừng nghĩ nhiều nữa, sinh đứa nhỏ ra trước đã. Bác sĩ có nói lúc nào sinh không?

– Không nói chính xác, tôi thế này, cũng có thể một tuần nữa mới sinh. Cô đừng thấy tôi hiện giờ đang đau đẻ rất có quy luật, tôi nghe y tá trưởng nói, hôm qua phòng bên cạnh cũng có người giống tôi, ban ngày hai mươi phút đau một lần, đến tối cơn co thắt lại đột nhiên biến mất. Tưởng tượng đến cảnh đó, tôi thật muốn điên.

Thế Doãn Ước mới biết, hóa ra sinh con lại rắc rối như vậy.

Khi Kỷ Tùy Châu xách đồ về, nhìn thấy hai cô đang thảo luận vấn đề sinh thường hay sinh mổ, vì thế đặt đồ lên bàn ở phòng khách bên ngoài, rồi xoay người định đi.

Doãn Ước lập tức gọi anh lại:

– Anh muốn đi về à?

– Không, ra ngoài một chút, sẽ vào ngay.

– Ừ, anh đừng hút thuốc nha.

– Không hút.

Kỷ Tùy Châu vươn tay vuốt lại mái tóc cho Doãn Ước. Bởi vì kiêng dè Bạch Lục, anh không làm thêm hành động nào nữa. Sau khi ra ngoài, anh đứng ở cuối hành lang, thuận tay đụng vào nửa gói thuốc lá trong túi. Anh lấy ra nhìn, rồi xoay người đi đến bên cạnh thùng rác, vứt gói thuốc vào đó.

Trước kia luôn miệng nói muốn cai thuốc, cai tới cai lui cũng không thành công. Lúc trống trải cô đơn, thứ này là người bạn tốt nhất. Nhưng anh nghĩ sau này có thể không cần nữa, có cô ấy bầu bạn, thuốc lá gì đó chỉ là dư thừa.

Anh nhớ đến gương mặt thuần khiết của Doãn Ước, liền mỉm cười.

Nhưng vứt thuốc xong điện thoại liền reo lên, Kỷ Tùy Châu nhận máy, là điện thoại công việc của Diệp Hải Thần. Anh tựa vào cửa sổ nghe điện thoại, đuôi mắt quét nhìn hết thảy động tĩnh trong hành lang.

Y tá đi tới đi lui, thỉnh thoảng có người nhà dìu thai phụ đi bộ cho dễ sanh, bầu không khí cả khoa sản rất hài hòa. Một y tá đứng bên cạnh bác sĩ nam, đang xem bệnh lịch, thỉnh thoảng trao đổi với người bên cạnh. Đột nhiên người đó ngẩng đầu, bất giác nhìn lướt qua phía Kỷ Tùy Châu đang đứng.

Tầm mắt hai người liền giao nhau.

Là Trịnh Đạc, Kỷ Tùy Châu có hơi bất ngờ, anh vội vàng chấm dứt cuộc gọi với Diệp Hải Thần, rồi đi về phía đối phương. Trịnh Đạc cũng nhìn thấy anh, cầm bệnh lịch đi tới.

Hai người cùng chào hỏi nhau.

– Trùng hợp vậy.

– Ừ, anh đến thăm bạn à?

– Bạn sắp sinh, nên đến thăm.

– Tôi đến lấy bệnh lịch. Có một sản phụ chuyển đến khoa chúng tôi, tôi đến lấy bệnh lịch trước đây của cô ấy, thuận tiện tìm bác sĩ chủ trị nói chuyện. Anh đến nơi thế này, tôi có hơi bất ngờ đó.

Kỷ Tùy Châu nhớ đến Doãn Ước vẫn còn trong phòng của Bạch Lục, quyết định giấu nhẹm chuyện này. Ngay từ đầu trong lòng anh đã không ưa Trịnh Đạc, lại càng không thích anh ta tiếp cận Doãn Ước. Ngoại trừ bản năng cố hữu của giống đực đối với giống cái ra, dường như còn có thứ gì khác xen lẫn vào trong đó.

Là cái gì thì nhất thời không nói rõ được.

Quan hệ hai người đàn ông không tốt lắm đứng đó khách sáo nói chuyện, đến cuối cùng dĩ nhiên không còn chuyện để nói. Kỷ Tùy Châu vừa định cáo từ, nhìn lướt qua vai Trịnh Đạc, phía trước có người đang xông về hướng này.

Ánh mắt anh lập tức nghiêm túc hơn. Trịnh Đạc thấy sắc mặt anh thay đổi, cũng quay đầu nhìn theo, chân mày lập tức nhíu chặt lại.

Anh vô thức gọi một tiếng:

– Thành Tựu…

Y tá bên cạnh nghe anh gọi, tò mò nhìn qua:

– Là bác sĩ Phương đúng không, bác sĩ Phương đến à?

Y tá nữ kia là người ái mộ Phương Thành Tựu, gần đây bởi vì sự cố y khoa, cũng lo lắng theo. Lúc này nhìn thấy anh đến, nhất thời bộp chộp lên, trực tiếp chạy đến.

Trịnh Đạc ngửi được mùi nguy hiểm quanh đây, đưa tay túm lấy cô y tá nọ. Nhưng đối phương chạy quá nhanh, anh chụp vào khoảng không, tận mắt nhìn cô y tá nọ tiến đến, mới vừa đứng trước mặt Phương Thành Tựu, còn chưa kịp nói hết câu, đã bị đối phương vung tay giáng mạnh một cái.

Cú này là đánh vào cổ, cô y tá hét lên rồi té xuống, nơi tay bụm cổ không ngừng có máu chảy ra ngoài, đồng phục làm việc màu trắng mau chóng nhuốm đỏ.

Khoa sản nhất thời nhốn nháo, những người khác chạy đến đỡ cô y tá, vài người gọi điện thoại, mấy người lấy băng gạc, còn có một số người chạy loạn như ruồi bọ mất đầu.

Trịnh Đạc sắc mặt vô cùng khó coi, quát một tiếng:

– Phương Thành Tựu, cậu làm sao!

Phương Thành Tựu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt rã rời, toàn thần bốc mùi sát khí. Ánh mắt anh ta chậm chạp, nhìn Trịnh Đạc hồi lâu, mới thốt lên một câu:

– Em đến tìm viện trưởng.

– Viện trưởng không có ở đây.

– Vậy em tìm anh.

– Cậu tìm tôi cũng được, nhưng không thể làm chuyện ngu ngốc. Đưa dao trong tay cậu cho tôi.

Phương Thành Tựu từng bước lui về sau, đem dao giấu ra sau lưng. Y tá trưởng lớn gan, ở sau lưng anh ta nên định giật dao đi, ai ngờ bị hắn phát hiện, xoay người múa dao loạn xạ, lại khiến mọi người hét lên.

Y tá bị thương đã được đưa đi, thai phụ và người nhà ở những phòng bệnh khác cũng lục đục chạy ra, nhất thời khoa sản như gặp phải tai ương.

Phương Thành Tựu không thèm để ý đến những người này, lập tức đi đến trước mặt Trịnh Đạc, kề dao vào cổ anh.

– Anh Trịnh, ngại quá, em chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ thôi.

– Giúp gì?

– Theo em đi gặp viện trưởng. Ông ta sẽ nghe lời anh, ông ta kêu em cút đi, anh giúp em nói chuyện đi.

Trịnh Đạc vẻ mặt vô cùng trấn định:

– Anh vốn định nói giúp cậu. Nhưng bây giờ cậu làm ra chuyện này, anh còn giúp cậu thế nào được. Thành Tựu, hay vầy đi, bây giờ cậu lập tức thu tay lại, anh có thể an bài tốt nhất cho cậu.

– Em không cần an bài gì hết, em muốn ở lại bệnh viện.

Cảm xúc của Phương Thành Tựu bắt đầu kích động, con dao đã vẽ loạn trên áo của Trịnh Đạc, có vài nhát suýt cắt trúng da thịt. Nhưng Trịnh Đạc vẫn cứ đứng yên, ánh mắt không chút phập phồng sợ hãi.

Phương Thành Tựu có hơi tuyệt vọng, giọng nói run rẩy. Anh ta giống như một người bệnh tâm thần cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, nhưng vẫn luôn không thuyết phục được Trịnh Đạc.

Đang giằng co, Phương Thành Tựu cảm giác có một bàn tay vỗ lưng mình. Quay đầu, thấy Kỷ Tùy Châu đang đứng trước mặt, cười với anh ta:

– Không sao đâu, anh ta không giúp cậu thì tôi giúp cậu.