Doãn Ước khóc rất lâu, cuối cùng cũng khóc hết nước mắt.
Nước mắt không còn nữa, cổ họng cũng nghẹn ứ, được Kỷ Tùy Châu đút uống hết nửa ly nước, cô mới tỉnh táo hơn một chút. Cô phát hiện, khóc thật đúng là một chuyện hao tổn sức lực.
Kỷ Tùy Châu không nói nhiều lời an ủi cô, cho dù là Triệu Sương hay Hà Mỹ Hi, hiện tại ngoại trừ hung thủ ra, ai cũng không có biện pháp vỗ ngực cam đoan hai cô ấy vẫn còn sống.
Trên thực tế, nếu không nể mặt Doãn Ước, Kỷ Tùy Châu hoàn toàn không thèm quản sống chết của hai người họ.
Triệu Sương, từ nhỏ đến lớn đã bất hòa với Doãn Ước, con người cô ta khôn vặt, Doãn Ước khờ khạo đơn thuần ở trong tay cô ta thường bị thiệt thòi. Lần trước cô ta uống rượu ở bên đường trêu chọc Doãn Ước, nếu không phải anh đúng lúc đi ngang qua cứu cô, với cái chân của Doãn Ước như vậy sao có thể là đối thủ của cô ta.
Người như vậy biến mất mới là chuyện tốt nhất.
Vả lại Hà Mỹ Hi, lợi dụng Chung Vi giở trò sau lưng, hiển nhiên cũng không ngay thẳng thân thiết như Doãn Ước nói. Kỷ Tùy Châu thậm chí hoài nghi mục đích thật sự của cô ta khi kết bạn với Doãn Ước.
Những lời này anh không tiện nói với đối phương. Dù sao cô ta cũng chọn thời điểm xuất hiện rất tốt, ngay lúc Doãn Ước bị mù bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, đã giúp đỡ và quan tâm cô, là người nào cũng không chống đỡ được.
Hà Mỹ Hi này, hoặc là vận khí cực tốt, hoặc là tâm cơ cực sâu. Kỷ Tùy Châu nhớ lại cảnh tượng trên máy bay đến thành phố H lần đầu nhìn thấy người nọ. Lúc ấy cô ta tựa vào đầu vai Doãn Ước, cười khẽ kề tai rù rì với cô, còn thường xuyên liếc mắt quan sát anh. Đôi mắt kia lộ vẻ thâm trầm, cũng không phải một cô gái chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu.
So với cô ta, Triệu Sương dại dột và thẳng thắn hơn.
Hiện giờ hai người này đều không rõ tung tích, bất luận là cảnh sát hay là người do anh phái đi, tin tức mang về cũng không mấy lạc quan. Kết quả gần như là điều hiển nhiên, chỉ là không ai tình nguyện chủ động đâm thủng lớp cửa giấy này.
Doãn Ước sụt sịt cả buổi, cảm xúc rốt cuộc cũng hồi phục một ít. Khóc trước mặt Kỷ Tùy Châu thế này trước kia cô vẫn thường làm, hôm nay tái phạm lần nữa thật ngượng ngùng.
Quan hệ của con người một khi phát sinh thay đổi, ngay cả tâm trạng cũng sẽ khác biệt.
Cô đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại chỉnh quần áo và đầu tóc, nhìn mình trong gương, hai mắt sưng đỏ như quả hạch đào, cô liền lấy điện thoại ra gọi điện cho ba cô.
– Ừm, con về nhà ông nội ngủ, giờ cũng khuya rồi, ba và dì đi ngủ đi.
Bên ông nội lúc sáng cô đã nói rồi, ông vẫn nghĩ đêm nay Doãn Ước sẽ ngủ lại nhà ba cô, Cho nên lúc này hai bên đều tưởng Doãn Ước ở chỗ của đối phương, không ai nghĩ đến sẽ gọi điện thoại xác minh lại.
Doãn Ước đã nghĩ, thật sự quan hệ giữa ba và ông nội cô cũng không gần gũi thân thiết mấy. Đây là di truyền của gia đình họ Doãn sao? Cho nên, cô và ba mình mới không hòa hợp chăng.
Gọi điện thoại xong cô trở về phòng VIP, muốn Kỷ Tùy Châu đưa mình tới một khách sạn nào gần đó.
– Tìm phòng nào rẻ rẻ sạch sẽ chút là được, tôi muốn ngủ một đêm- Cô không muốn bị người trong nhà nhìn thấy mình thế này, đôi khi quan tâm quá cũng sẽ trở thành một loạt gánh nặng.
Kỷ Tùy Châu không nói gì, đưa cô ra xe, lại không đưa cô đến khách sạn, mà trực tiếp tới thẳng nhà mình.
Khi xe chạy vào khu vực nhà anh, anh chỉ giải thích một câu với đối phương:
– Vậy giữ em ở lại một đêm, yên tâm, tôi sẽ không làm gì hết.
Doãn Ước hiện giờ cũng không sợ anh sẽ làm gì cô, hai người gặp lại nhau lâu như vậy rồi, nếu anh thật sự muốn thô bạo, bao nhiêu cơ hội cũng từng có rồi. Trước kia anh không làm, hiện tại cũng sẽ không. Thực tế thì, trên phương diện này anh xem như tôn trọng phụ nữ, mấy chuyện ép mua ép bán gần như không có.
Trước kia, lúc còn yêu nhau, cô thường hay nói đùa với anh chuyện này, Kỷ Tùy Châu trả lời rất kiên quyết. Anh hỏi cô:
– Em thích bị người ta cưỡng bức à? Nhìn không ra gu của em lại nặng như vậy đấy.
Kỷ Tùy Châu sắp xếp cho cô ngủ ở phòng của khách, Doãn Ước vào phòng tắm tẩy sạch mùi rượu trên người, lúc đi ra phát hiện trong phòng đã chuẩn bị cho cô một đống đồ đủ thứ.
Ngoại trừ quần áo thay đổi ra, còn có các sản phẩm dưỡng da cao cấp, mặt nạ, máy xông mặt, nhiều đến nỗi Doãn Ước còn nghĩ ở nhà Kỷ Tùy Châu đang giấu mỹ nữ nào đó chứ.
Cô cầm miếng mặt nạ dưỡng da đắp lên mặt, tựa vào ghế mát-xa trong phòng nghe nhạc. Chiếc ghế kia mô phỏng theo nguyên lý Ergonomics[1], tìm đúng vị trí lực chuẩn, thoải mái đến nỗi Doãn Ước suýt ngủ quên.
Cô không hiểu có chiếc ghế này rồi, Kỷ Tùy Châu còn tìm cô để làm gì.
Lúc sắp đắp mặt nạ xong, nghe Kỷ Tùy Châu gõ cửa. Cô kêu đối phương đi vào, còn mình thì dựa vào ghế mát-xa không muốn đứng lên. Cô nhắm hai mặt lại, mơ màng hỏi đối phương:
– Anh còn chưa ngủ à?
Sau đó liền cảm giác đối phương đang đi tới, hình như thả vật tư đó trong tay lên bàn bên cạnh. Cô mở mắt ra nhìn, là đồ ăn khuya.
Kỷ Tùy Châu đứng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô:
– Muốn tôi hầu hạ em ăn không?
– Không cần không cần.
Doãn Ước mau chóng tháo mặt nạ ra, còn lười biếng đánh ngáp:
– Rất thư thái, suýt nữa tôi ngủ quên rồi đó.
Kỷ Tùy Châu nhủ thầm, ngủ được thì đã tốt, đỡ phải giống như bây giờ, tay ôm đàn che nửa mặt hoa[2], ngược lại càng thêm hấp dẫn.
Doãn Ước gọi anh ngồi xuống cùng ăn, Kỷ Tùy Châu lại lắc đầu từ chối, chỉ nói với cô:
– Em ăn từ từ, ăn xong cứ để đó, ngày mai sẽ có người dọn.
Đêm đó hai người họ ngủ khác phòng, ai cũng không quấy rầy ai. Sáng sớm hôm sau Doãn Ước thức dậy, muốn tìm Kỷ Tùy Châu nói chuyện, cám ơn anh tối qua đã thu nhận cô. Nhưng tìm một vòng cũng không thấy anh đâu. Kỷ Tùy Châu thích yên tĩnh, người giúp việc trong nhà không có ngủ lại, ban ngày chỉ đến quét tước dọn dẹp nhà cửa thôi. Doãn Ước không muốn để người ta nhìn thấy, xoay người lên lầu chuẩn bị thay đồ đi về.
Mới vừa bước lên cầu thang chợt nghe có tiếng mở cửa, ngoái lại nhìn thì thấy một phụ nữ trung niên đẩy xe lăn bước vào, người ngồi trên xe lăn chính là Tùy Ý, em gái của Kỷ Tùy Châu.
Hai người nhìn thấy đối phương đều rất bất ngờ, nhất là Tùy Ý, ngoài bất ngờ còn có giận dữ. Cô quay đầu nói với người phụ nữ trung niên:
– Dì à, tôi đã nói gì nhỉ, bất chợt đến không báo trước có thể có kinh ngạc lớn mà. Đã sớm nói với dì, anh trai tôi như vậy, biết bao phụ nữ bu lấy không tha, trong nhà anh ấy vài ba ngày đều có phụ nữ lui tới, dì còn không tin.
Dì ấy nghe xong có hơi xấu hổ, nghĩ không biết nên có biểu cảm gì.
– Về làm gì, nhà này cũng không phải của cô ta. Cô ta có thể đến, dựa vào cái gì mà tôi không đến được chứ.
Tùy Ý chỉ hủy dì nọ đẩy xe lăn đến bên cạnh sô pha, sau đó tự chống tay vịn đứng lên, lại chậm rãi nhích đến sô pha, cuối cùng đặt mông ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình Doãn Ước đều nhìn cô chằm chằm, mắt thấy không có bất cứ người nào giúp đỡ cũng có thể tự đứng lên đi vài bước, dù gian nan nhưng cuối cùng cũng hoàn thành, trong lòng Doãn Ước còn rất vui vẻ.
Cô vui vẻ, sẽ không so đo lời nói của Tùy Ý.
Nhưng Tùy Ý không chịu buông tha cô, còn vẫy tay với cô:
– Cô Doãn này, phiền cô rót ly nước cho tôi nhé.
Dì nọ vội vàng cướp lời:
– Để tôi rót cho.
Ai biết cô gái này có quan hệ gì với cậu Kỷ, ngộ nhỡ thật sự là quan hệ nam nữ, đắc tội cô cũng không nên. Dì ấy từng gặp qua Kỷ Tùy Châu vài lần, cảm thấy con người này không tệ, không giống như lời Tùy Ý nói có mối quan hệ nam nữ phức tạp như vậy.
Doãn Ước sắc mặt không vui, nhưng cũng không ngăn lại. Chờ dì đi rồi, cô lại nói với Doãn Ước:
– Cô không lạnh à, mặc ít như vậy.
Trên người Doãn Ước còn mặc áo ngủ do Kỷ Tùy Châu chuẩn bị cho cô. Cô biết chắc chắn Tùy Ý đã hiểu lầm, hơn nữa trông tư thế của cô cho dù mình có giải thích thì cô cũng không tin, dứt khoát không nhắc đến chuyện này nữa.
– Tôi chuẩn bị đi thay đồ, cô ngồi đó một lát nhé.
– Định chạy?
Doãn Ước cảm thấy cô có hơi buồn cười:
– Có gì phải chạy, anh cô không có nhà, cô có gì muốn nói với tôi à?
Tùy Ý đau đầu đỡ trán:
– Xem ra mấy lời lần trước nói với cô đều vô ích rồi, cô đã hạ quyết tâm phải quấn lấy anh tôi đúng không?
– Chuyện giữa chúng tôi có hơi phức tạp, hay là cô đi hỏi anh cô đi.
Doãn Ước nói xong lên lầu. Cô vốn định chung sống hòa bình với Tùy Ý, nếu không thể làm bạn cũng không nhất định là kẻ thù. Nhưng hiện tại xem cô ta như vậy là không còn hy vọng rồi, một khi đã vậy, cô càng trông mong hai người có thể xem nhau như người xa lạ.
Chí ít không hao tâm tổn trí.
Dưới lầu, Tùy Ý tức giận không nhỏ, dì giúp việc bưng nước đến cũng không uống, lúc này đòi điện thoại muốn gọi cho Kỷ Tùy Châu, nhưng dì giúp việc cản lại.
– Có thể chủ tịch Kỷ đang họp, tối hẳn gọi đi cô.
Dì là người thông minh, Kỷ Tùy Châu đã một khoảng thời gian không đến thăm em gái bảo bối này rồi, từ ngôn hành cử chỉ của anh dì có thể nhìn ra được, anh không phải loại anh trai cưng chiều em gái vô điều kiện.
Tùy Ý không nghe lời anh sẽ nổi giận, sẽ dạy dỗ cô, đôi khi thậm chí sẽ không thèm quan tâm cô một thời gian. Hôm nay trong chuyện này rõ ràng là Tùy Ý đuối lý, làm em gái mà quản lý chuyện kết giao bạn bè của anh trai, danh không chính mà ngôn cũng không thuận. Dì đương nhiên muốn cản cuộc điện thoại này, để tránh hai anh em họ mâu thuẫn nhau.
Tùy Ý cũng có hơi sợ anh trai mình, cuối cùng vẫn nuốt cục tức này xuống.
Doãn Ước ở trên lầu cố ý rề rà, sau lại nghe được tiếng đóng cửa, có lẽ hai người họ đã đi rồi, lúc này mới chậm rãi đi xuống.
Nhà Kỷ Tùy Châu rộng lớn làm người ta có hơi sợ hãi, cô cũng không muốn một mình ở lâu trong này, dọn dẹp thỏa đáng rồi cũng ra về. Cô ngồi xe về nhà trước, thay đồ rồi mới đến công ty. Trong công ty cô gặp phải Bùi Nam vừa đi công tác về, trông có vẻ tang thương và suy sụp. Doãn Ước vừa chán ghét anh lại vừa có hơi thông cảm cho anh.
Tình cảm cũng giống như con dao hai lưỡi vậy.
Một tuần trôi qua, Doãn Ước cũng chưa gặp Trịnh Đạc, cho đến có một lần Bạch Lục gọi điện tới kêu cô đến bệnh viện.
– Đến nói chuyện với tôi đi, tôi sắp buồn chết rồi này.
Sau đó lúc cô ra về, gặp được Trịnh Đạc vẫn chưa tan ca.
Sau lần nói chuyện với Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước mới dần dần đối diện thẳng với suy nghĩ trong nội tâm chính mình. Cô vẫn cảm thấy thời gian trước cô thân thiện với Trịnh Đạc chỉ xuất phát từ tâm lý bạn bè qua lại, nhưng thật sự trong lòng cô cất giấu mối hoài nghi thật sâu với anh. Chỉ là có đôi khi cô không muốn tin, cũng không chịu thừa nhận sự hoài nghi này của mình.
Trịnh Đạc thoạt nhìn không có thay đổi gì nhiều, chỉ là nụ cười trên mặt không còn đậm nữa. Doãn Ước cố gắng giữ nụ cười thật tự nhiên, hỏi thăm chuyện về Phương Thành Tựu.
– Đã bị đình chỉ công tác tạm thời, kết luận của phía bệnh viện là cậu ta có tồn tại khuyết điểm. Bây giờ đang trao đổi cách thức bồi thường với bên bị hại. Tình huống xấu nhất chính là, tư cách hành nghề của cậu ta sẽ bị hủy.
– Vậy còn bệnh nhân đó, mắt có khả năng hồi phục lại không?
Trịnh Đạc nhíu mày trầm tư:
– Có hy vọng, nhưng không lớn. Anh và vài vị giáo sư đều đang nghiên cứu bệnh án này, hy vọng có thể giữ lại được thị lực cho anh ta này. Dù sao với tình hình hiện tại của anh ta, cấy ghép giác mạc cũng vô ích, nếu tồi tệ hơn, chính là mù vĩnh viễn.
Bản thân Doãn Ước đã từng bị mù, đương nhiên biết nỗi khổ trong đó.
Cô đứng đó nhìn chằm chằm con đường rải đá dưới chân, không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối diện với Trịnh Đạc. Im lặng chốc lát cô muốn cáo từ, lại nghe anh nói:
– Doãn Ước, thật sự em cũng không quan tâm Thành Tựu, đúng không?
Cuối cùng Doãn Ước cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp.
– Anh biết, em vì chuyện của Hà Mỹ Hi mà trách cậu ta, thậm chí còn hoài nghi cậu ta chính là hung thủ giết người.
Doãn Ước không định phủ nhận, chỉ có thể im lặng.
Nhưng Trịnh Đạc vẫn không dừng lại:
– Anh còn biết em hoài nghi anh là đồng phạm. Nếu có thể, em muốn lấy xe anh đưa cho cảnh sát giám định, xem có thể tìm được manh mối gì không. Hai chiếc vali kia của anh em cũng thấy hứng thú, khoảng thời gian này em khá thân thiết với anh, không phải vì thích anh, mà là muốn điều tra anh. Có đúng không?
Chú thích:
[1] Ergonomics (công thái học): khoa học nghiên cứu cách thiết kế các trang thiết bị ở sao cho tạo được sự thoải mái, an toàn, hiệu quả và đạt năng suất cho người sử dụng.
[2] Một câu thơ trong bài “Tỳ bà hành” của nhà thơ Bạch Cư Dị, dùng để miêu tả vẻ đẹp e ấp của người phụ nữ.