Doãn Ước hiểu mà không hiểu.
Nghe ý tứ của Từ Tri Hoa, bạn trai thần bí của Triệu Sương chính là Trịnh Đạc, nhưng Trịnh Đạc sao có thể cùng với Triệu Sương?
Tết Nguyên Đán, công ty cho nghỉ bảy ngày, Doãn Ước bớt chút thời gian đến bệnh viện tâm thần thăm em trai.
Nhờ phúc của Kỷ Tùy Châu, Doãn Hàm bây giờ đã được chuyển về bệnh viện trong thành phố B, nên rất tiện lợi cho Doãn Ước.
Sau một thời gian ở bệnh viện như thế này, tình trạng của Doãn Hàm chuyển biến tốt hơn, anh ta vốn không phải bệnh nhân tâm thần cáu kỉnh, đa số thời điểm im lặng hoàn toàn không khác gì người bình thường.
Lúc Doãn Ước đến đó, Doãn Hàm đang vẽ tranh, thấy cô đến đặc biệt nhìn cô mỉm cười. Tuy chỉ thoáng qua trong giây lát, nhưng cũng khiến Doãn Ước vui hơn nửa ngày.
Cô ngồi vào bên cạnh em trai, xem anh ta vẽ gì. Từ nhỏ Doãn Hãm vẽ tranh không tệ, bức tranh vẽ cái gì giống cái đó, bị bệnh nhiều năm rồi, kỹ thuật vẽ tranh của anh cũng không mai một, tùy tiện vẽ vài đường, một cô gái xinh đẹp tràn đầy sức sống hiện lên trên giấy.
Doãn Ước nhìn xem, cảm thấy khuôn mặt khá giống mình. Cô liền hỏi em trai:
– Ai vậy?
Doãn Hàm quay qua nhìn cô.
– Là chị à? Vậy tặng chị nhé.
Doãn Hàm không nói gì, chỉ đưa bức tranh cho cô. Doãn Ước muốn nhận lấy, anh ta lại rút bức tranh về, thêm một chi tiết trên đó.
Là nốt ruồi trên gương mặt, Doãn Ước sờ sờ mặt mình, chỗ cô sờ có nốt ruồi kia, em trai đúng là quan sát cẩn thận, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng không bỏ sót.
Sau khi chấm xong nốt ruồi, bức tranh cũng thuộc về Doãn Ước. Cô càng xem càng thấy cô gái nọ giống mình, cuối cùng cười cười cuộn lại, cất bức tranh vào giỏ.
Sự quản lý của bệnh viện tự do hơn nhà tù rất nhiều, cả buổi sáng Doãn Ước ngồi cùng em trai vẽ tranh đọc sách, trong lúc đó còn nói với nhau vài câu.
Y tá nói gần đây Doãn Hàm đã bắt đầu giao tiếp từ từ, chỉ là vài từ đơn hoặc từ ghép, biểu đạt một vài nhu cầu cơ bản. Nguyên nhân là do nhiều năm không nói chuyện, giọng anh có hơi kỳ lạ, phát âm cũng không chính xác. Nhiều lúc Doãn Ước phải kề tai thật sát vào cẩn thận nghe mới hiểu được.
Nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, còn hơn Triệu Sương mất tích, Doãn Hàm như vậy đã rất tốt rồi.
Nghĩ đến Triệu Sương, cô liền hỏi Doãn Hàm:
– Có phải lần trước Tiểu Sương từng đến thăm em không?
Doãn Hàm đang cầm kéo cắt giấy an toàn, nghe nói như thế ban đầu không có phản ứng, một lát sau mới “ừ” một tiếng, còn gật đầu.
– Nó đã nói gì?
Doãn Hàm không đáp, chỉ lắc đầu.
– Không nói gì à?
Doãn Hàm tiếp tục lắc đầu.
Doãn Ước thử hỏi thêm nhiều câu hòng muốn thu hoạch được chút tin tức, nhưng Doãn Hàm làm như mệt mỏi, đột nhiên giở chứng, ném kéo lên bàn, ghé lên đó chuẩn bị ngủ.
Doãn Ước sờ đầu anh, anh không đẩy ra, chỉ là không nói bất cứ gì nữa, thậm chí khi nghe đến tên của Triệu Sương liền nhíu mày, cuối cùng trực tiếp đưa tay che miệng Doãn Ước lại.
Thoạt nhìn, anh ta thật sự rất ghét Triệu Sương.
Doãn Ước không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời không nhắc đến chuyện này. Hai người lại cùng nhau đi ăn trưa, nhìn thấy tình hình của Doãn Hàm dần có chuyển biến tốt, Doãn Ước thử hỏi anh lại mục đích đến thăm của Triệu Sương.
Lần này Doãn Hàm càng trực tiếp, nghiến răng nghiến lợi ú ớ vài chữ:
– Không… biết.
Đây là câu nói dài nhất kể từ sau khi Doãn Hàm ngồi tù, mặc dù lắp bắp vô cùng gian nan, nhưng lúc nói vẻ mặt nghiêm túc giọng điệu kiên định, còn hàm chứa một tia tức giận. Doãn Ước bị anh dọa sợ, mau mau nói sang chuyện khác, không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Trước khi về, cô ôm lấy em trai, khác với biển hiện không vui lúc nãy, lần này Doãn Hàm vô cùng dịu dàng, còn ôm lấy cô thật lâu không chịu buông tay. Đến cuối cùng y tá lo lắng, chủ động đến dỗ dành anh, mới tách hai người ra được.
Chiếc ôm lâu này làm Doãn Ước rất xúc động, luôn cảm thấy em trai mình có rất nhiều tâm sự muốn nói, nhưng lại không nói được thành lời.
Mấy năm nay, nội tâm của anh ta rốt cuộc đã phải trải qua những dày vò nào?
Từ bệnh viện đi ra, Doãn Ước vừa đi vừa nghĩ vấn đề này. Lúc đến cổng, cô nghe được trước mặt ồn ào, ngẩng đầu lên vừa thấy đằng trước xảy ra tai nạn xe. Bên gây chuyện là một đôi tình nhân trẻ, lái một chiếc xe Polo màu trắng tông vào đuôi chiếc xe kia, người nam đang gọi điện thoại cho bạn bàn bạc đối sách, còn người nữ thì mặt méo xệch sắp khóc.
Xe bên bị hại đỗ ở đó, là một chiếc xe Mercedes màu đỏ, chủ xe không thấy đâu. Có mười mấy người vây quanh xem náo nhiệt, đột nhiên không biết ai la lên:
– Ê, xe kia chạy rồi.
Chỉ thấy chiếc xe màu đỏ đột nhiên khởi động, bỏ lại đống hỗn độn chạy đi. Xem từ đằng sau chính là tông vào đuôi xe, vỡ một chiếc đèn, đuôi xe móp một chút, ngoại trừ những cái đó ra hình như không có vấn đề gì khác.
Người nam kia thấy tình hình thế này liền ngừng nói điện thoại nữa, há hốc mồm đứng hình hồi lâu. Nước mắt người nữ sắp rơi lập tức thu hồi, hỏi bạn trai:
– Sao thế này, không cần chúng ta bồi thường à?
Lúc này người nam mới có phản ứng:
– Mặc kệ nó, đi rồi thì thôi.
– Đừng quay lại tìm là được.
– Tìm cái beep, chỗ này không có camera, ai thừa nhận. Mau lên xe đi thôi, còn phải đi sửa xe nữa, thật xúi quẩy. Đã nói sau này đừng chạy ngang qua bệnh viện này nữa, bên trong có một đống đứa tâm thần, xui xẻo thật.
Doãn Ước nghe vậy vừa bực bội vừa buồn cười, thật không hiểu tại sao chiếc Mercedes kia lại chạy đi.
Nên để tụi này trích máu ra mới đúng.
Đường xá bị kẹt một hồi lần nữa thông thoáng, đúng lúc này có một chiếc xe chạy ra khỏi bệnh viện, chạy ngang qua trước mắt Doãn Ước. Vô tình cô đảo mắt nhìn người ngồi bên trong, phát hiện vô cùng quen mặt.
Cô vừa định lên tiếng, một cơn gió lạnh thổi đến, khiến cô sặc đến ho khan. Chiếc xe kia vốn đã chạy qua, lại lùi trở về, dừng ở trước mặt Doãn Ước.
Kính xe ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Từ Tri Hoa. Bà gọi Doãn Ước:
– Lên xe.
Quả nhiên là bà ấy.
Doãn Ước ngồi vào xe, ấm lạnh luân phiên khiến cô đánh cái rùng mình. Từ Tri Hoa liếc nhìn cô, có chút chán ghét nói:
– Lại mặc phong phanh như vậy, trước kia đã nói với cô thế nào.
– Đồ tôi mặc dày lắm, thật đó.
Doãn Ước chìa tay ra vốn muốn để đối phương xem tay áo mình, Từ Tri Hoa lại không để ý đến cô, căn dặn tài xế:
– Đi mua hai ly cà phê.
Tài xế đáp, xem bản đồ một lát, sau đó xuyên qua đường lớn, cuối cùng dừng lại ở cửa một tiệm cà phê.
Bác ấy vào tiệm mua cà phê rồi quay lại, đưa cho hai người ở ghế sau mỗi người một lý. Doãn Ước đón lấy cà phê vừa ngại vừa cảm kích, vừa lên tiếng đã hỏi đối phương:
– Sao bà lại đến chỗ này?
– Thăm bệnh.
– Bà đỡ cảm chưa?
– Đỡ nhiều rồi. Cho dù không đỡ cũng không đến chỗ này khám bệnh.
Bà nói chuyện luôn là như vậy, Doãn Ước cũng đã quen rồi. Chỉ là thái độ bà cứng nhắc, Doãn Ước muốn hỏi cũng không hỏi được, chỉ có thể im lặng uống cà phê.
Đôi khi cô thật sự cảm thấy Từ Tri Hoa còn khó hầu hạ hơn Kỷ Tùy Châu, đối với anh cô còn có thể mặt dày nói đùa hoặc hỏi thêm vài câu, nhưng với sự dứt khoát của bà đã chặn họng cô lại, một chút đường sống để cứu vãn cũng không có.
Xe chạy đến nhà Doãn Ước, lúc xuống xe Doãn Ước muốn cám ơn đối phương, nhưng Từ Tri Hoa ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho cô, trực tiếp hạ lệnh “đuổi khách”. Đến khi Doãn Ước đóng cửa xe lại, tài xế lập tức khởi động xe, mau chóng rời khỏi khu nhà cô.
Giống như đi chậm một chút sẽ bị lây nhiễm bầu không khí bình dân nơi này.
Doãn Ước đột nhiên có hơi nhớ Kỷ Tùy Châu.
Từ Tri Hoa đợi Doãn Ước đi rồi căn dặn tài xế về công ty. Tài xế là một ông già theo bà nhiều năm, liền khuyên nhủ:
– Năm mới mà, bà về nhà nghỉ ngơi đi.
– Không cần, còn có một dự toán phải thảo luận.
Về nhà cũng cô quạnh, không có một ai, lạnh lẽo đơn côi, chi bằng ở công ty tăng ca vui hơn.
Đến công ty nhìn thấy có người còn liều mạng hơn bà. Nghe Diệp Hải Thần nói, sáng sớm Kỷ Tùy Châu đã đến công ty, triệu tập từng bộ phận đến họp, mệt đến Diệp Hải Thần cũng không được nghỉ ngơi, chạy trước chạy sau ngay cả nước miếng cũng cố mà uống.
– Thật mong chủ tịch Kỷ lập gia đình sớm một chút.
Từ Tri Hoa nhìn anh mắt sáng lên:
– Vẫn nên giải quyết vấn đề chung thân đại sự của chính anh đi.
Diệp Hải Thần trông trẻ trung, thực tế tuổi không còn nhỏ, nếu tính toán có thể còn lớn hơn Kỷ Tùy Châu vài tuổi. Từ Tri Hoa và anh coi như quen biết nhiều năm, chưa từng xem anh là cấp dưới.
Người của Kỷ Tùy Châu, bà cũng nên cho anh ba phần thể diện.
Bận rộn đến chiều mới ăn cơm, Kỷ Tùy Châu chủ động gọi điện cho bà, mời bà dùng cơm cùng.
Địa điểm dùng cơm ngay tại nhà ăn công ty, lúc gọi món, Từ Tri Hoa vờ như ngắm trăng bên ngoài cửa sổ:
– Hôm nay hiếm có đấy, anh đã chịu kích thích gì vậy.
– Không chịu kích thích gì hết, là có vài chuyện muốn thỉnh giáo người lớn tuổi ấy mà.
Phụ nữ không muốn nghe nhất là từ “lớn tuổi” này, sắc mặt Từ Tri Hoa xụ xuống:
– Lại muốn điều tra cái gì đây? Tốt xấu gì cũng đưa Doãn Ước về nhà, không để cô ấy chết rét trong gió lạnh.
– Tôi mời bà ăn cơm cũng vì chuyện này. Tôi nghe nói hôm nay bà đến bệnh viện, là thăm Doãn Hàm à.
Từ Tri Hoa nói chuyện rất thẳng thắn:
– Đúng vậy, nhưng không gặp được. Y tá nói cảm xúc của cậu ta hơi quá khích, hôm nay từ chối thăm bệnh.
Kỷ Tùy Châu liền muốn bật cười. Từ Tri Hoa hiếm khi gặp phải đối thủ, rơi vào tay Doãn Hàm xem như bà xui xẻo, ai cũng không có cách so đo với bệnh nhân.
– Buổi sáng cậu ta vừa mới gặp Doãn Ước, khó tránh hơi quá kích, chắc chắn sẽ không gặp bà đâu.
– Anh đúng là rất siêng năng nhỉ, một ngày hai mươi tư tiếng phái người theo dõi Doãn Ước. Cô ấy làm gì anh cũng biết hết.
Kỷ Tùy Châu cười cười không nói gì. Anh không phải theo dõi Doãn Ước, mà luôn phái người để mắt đến Doãn Hàm. Từ sau khi Doãn Hàm tự sát, Kỷ Tùy Châu liền phái người âm thầm chú ý.
Anh từng vô cùng muốn Doãn Hàm chết, hiện giờ lại thay đổi chủ ý.
Sự việc năm đó, hiện tại xem ra có không ít nội tình.
– Bà tìm Doãn Hàm làm gì?
– Chắc chắn không phải chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm- Từ Tri Hoa gọi phục vụ, kêu hai phần ăn. Kỷ Tùy Châu không có ý kiến, trả lại thực đơn.
Sau đó anh hỏi Từ Tri Hoa:
– Uống rượu không?
– Không uống, uống say rồi lấy thông tin từ miệng tôi đúng không.
– Không nói cũng được, sớm muộn gì cũng biết thôi. Trừ phi từ nay về sau bà không đi tìm cậu ta nữa.
Từ Tri Hoa trừng mắt liếc Kỷ Tùy Châu, thật muốn lấy nĩa đâm anh.
– Tôi tìm cậu ta hỏi một vài chuyện. Triệu Sương nói với tôi, Doãn Hàm biết tung tích của Tiểu Băng, hiện giờ cô ta mất tích rồi, tôi phải đích thân đi hỏi.
Chuyện lớn thế này, Kỷ Tùy Châu nghe xong lại không có bất cứ phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:
– Vô ích thôi, hỏi không được đâu.
– Tôi thấy cũng đúng, nghe y tá nói cậu ta không nói nhiều với chị mình, với tôi càng không nói.
– Lời nói của Triệu Sương không thể tin hết.
– Tôi biết, con gái của hồ ly tinh, tự cho mình thông minh thật ra ngu ngốc vô cùng. Doãn Ước làm chị em với người như vậy, còn sống chung với nhau mười mấy năm, không biết cô ấy dùng cách gì để sống sót.
Mười ngón tay Kỷ Tùy Châu đan vào nhau, nhìn bà chằm chằm:
– Hình như bà rất quan tâm Doãn Ước.
– Nể mặt anh thôi.
– Không đủ đâu, bà chẳng khách sáo với tôi. Đối với cô ấy, lại có hơi đặc biệt.
– Đặc biệt chỗ nào. Thấy cô ấy ngốc nghếch, nên nhắc nhở cô ấy đạo lý làm người mà thôi. Nhưng mà tốt nhất anh nên lưu tâm một chút, đừng để cô ấy tự cho mình thông minh cuối cùng phải lọt xuống cống.
– Lời này có ý gì?
Từ Tri Hoa cầm ly uống nước, trên mặt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ:
– Lúc cô ấy đến thăm tôi, tôi nhất thời không chịu được đã nói một chuyện với cô ấy.
– Là chuyện gì?
Từ Tri Hoa liền nói rõ đầu đuôi mình điều tra Triệu Sương, cuối cùng nói thêm:
– Cô ấy đã biết chuyện Triệu Sương lên xe của Trịnh Đạc, anh nói xem có thể có hành động gì không? Anh nên lưu tâm một chút đấy, lão Kỷ à.