Doãn Ước đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, đột nhiên nghe có người gõ cửa nhà bếp.
Tiếng ông nội truyền vào:
– Tiểu Ước, con ở bên trong à?
Cô nhanh chóng đi qua mở cửa.
Ông nội đứng đó đảo mắt một cái nhìn thấy Kỷ Tùy Châu bên trong, ánh mắt vốn nheo nheo lập tức trợn to. Ông ho nhẹ hai tiếng:
– Tiểu Ước, con có bạn đến à.
– À, anh ấy sẽ đi ngay.
Cô quay đầu lại nháy mắt với đối phương, ý bảo anh mau về đi. Nhưng Kỷ Tùy Châu cố tình không hợp tác, còn đứng đó nói:
– Cháu đang chuẩn bị pha trà, ông có muốn uống một ly không?
Người chưa từng gặp làm như thân quen từ lâu.
Kỷ Tùy Châu vừa lên tiếng, ông nội liền nhận ra:
– Là chỉ tịch Kỷ à, sao cậu lại đến nhà thế này.
– Tiệc tất niên của công ty, Doãn Ước uống chút rượu, nên cháu đưa cô ấy về.
Ông nội hoài nghi nhìn chằm chằm Doãn Ước hồi lâu, gật đầu nói:
– Ờ, thấy cũng hơi đỏ. Sau này đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.
Đêm nay Doãn Ước uống rất ít rượu, mặt cô đỏ hoàn toàn là bởi vì Kỷ Tùy Châu. Sợ ông hỏi nhiều cô không dám thêm chuyện, lúc này gật đầu đáp lại, cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa.
– Ông về phòng trước đi, con đi cùng ông.
Ông nội lại xua tay không cần:
– Nếu đã pha trà, cũng pha cho ông một ly đi.
Doãn Ước xem đồng hồ, sắp nửa đêm rồi còn uống trà cái gì, không sợ đi tiểu đêm rồi ngủ không ngon à. Ông nội rõ ràng là ngủ đến giờ giật mình thức giấc, trên người mặc áo choàng, tinh thần cũng không tốt. Doãn Ước đột nhiên hối hận khi đã mời Kỷ Tùy Châu vào nhà.
Cô muốn khuyên đối phương về phòng, nhưng ông nội là người cố chấp, chuyện đã quyết định sẽ không dễ thay đổi. Ba người cứ vậy giằng co, cho đến khi Kỷ Tùy Châu chủ động lên tiếng nói phải đi về.
Ông nội vẫn muốn tiếp đãi anh:
– Uống xong trà đã rồi về.
– Không được, ông ngủ sớm đi, khuya vậy còn quấy rầy ngại quá. Lần sau cháu sẽ đến vào ban ngày.
Câu cuối cùng Doãn Ước nghe hoàn toàn thấy vô nghĩa. Không có lần sau, cô sẽ không bao giờ để Kỷ Tùy Châu vào nhà cô nữa.
Ông nội lại rất vui, nhớ lấy câu này, đi đứng không tiện còn tiễn Kỷ Tùy Châu một đoạn, vừa đi vừa nói:
– Được được, lần sau tới ban ngày nhé, tôi có lời muốn nói với cháu.
– Ông có chuyện gì để nói, người bận rộn như chủ tịch Kỷ, chúng ta…
– Có bận cũng đến.
Doãn Ước thấy anh thay giày, mau chóng đẩy anh ra ngoài, lúc đóng cửa không chú ý, suýt nữa kẹp tay đối phương. Vất vả tiễn anh về, nhìn lại ông nội vẫn đứng đó, trông có vẻ không định đi ngủ.
Doãn Ước chủ động nhận lỗi:
– Là con không tốt, ông yên tâm, không có lần sau.
– Ông không can thiệp con kết giao bạn bè, nhưng chuyện thế này nên cẩn thận. Con và bác sĩ Trịnh…
– Tụi con chỉ là bạn bè bình thường.
– Vậy con và chủ tịch Kỷ?
Doãn Ước thở dài, đi qua đỡ ông nội ngồi xuống sô pha:
– Ông đừng đóan mò, anh ấy là sếp của con, chỉ vậy mà thôi.
– Sếp, là công ty mới đúng không? Vả lại sao đột nhiên con đi làm lại vậy, ông chưa hỏi con chuyện này.
– Dạ, phải có công việc nghiêm chỉnh mà. Anh ấy là sếp con, con muốn hỏi thăm vài chuyện nên mới mời anh ấy vào nhà. Sau này sẽ không như vậy nữa.
Thấy ông nội vẫn còn chưa tin, Doãn Ước mau mau giơ tay cam kết:
– Thật đó, ông tin con đi.
– Ông không phải không tin con. Thật sự con yêu đương ông đâu phản đối, con cũng tới tuổi rồi. Chỉ là chủ tịch Kỷ dù sao cũng không hợp với con, anh ta như vậy, con với anh ta yêu đương không thoải mái đâu. Ông nội không hám lợi, ông thấy bác sĩ Trịnh tốt hơn chủ Tịch Kỷ đó. Đương nên nếu con không thích, ông không ép con, chỉ là nếu con muốn chọn chủ tịch Kỷ, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
– Không chọn, ai con cũng không chọn, hiện giờ con không nghĩ đến vấn đề đó.
– Con đã hai mươi sáu tuổi rồi, nên suy nghĩ chuyện này, đây là chuyện lớn cả đời đấy- Ông nội trừng mắt với cô- Con xem ba con đi, ngay từ đầu đã không có khởi đầu tốt rồi, cả đời đều không thuận lợi, hôn nhân rất quan trọng với một người.
Doãn Ước nghe có hơi mơ hồ, ông nội là đang oán giận ba cô không tìm được đối tượng kết hôn tốt đúng không? Tuy rằng con người Ngụy Tuyết nhỏ nhen, nhưng nhiều năm trôi qua, bà ấy sống với ba rất êm ấm mà.
Huống hồ cái gì gọi là không có khởi đầu tốt?
– Dì sống với ba con vẫn tốt mà, vợ chồng khó tránh khỏi sẽ cãi nhau, chuyện này cũng bình thường thôi. Ông nói khởi đầu không tốt là có ý gì, là nói mẹ con…
– Không có, do ông nhất thời lanh miệng nói lung tung thôi. Chuyện mẹ con ai cũng không ngờ mà, quá khứ thì để nó trôi qua đi.
Nói xong ông nội đứng lên, hình như đã quên mất chuyện uống trà, cũng không ép hỏi đời sống tình cảm của Doãn Ước, cứ như vậy đi về phòng.
Doãn Ước mệt mỏi ra rời, không cố gắng ngẫm nghĩ lời ông nói lúc nãy, về phòng đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô nghĩ đến chuyện Từ Tri Hoa, dậy thật sớm đến công ty, cân nhắc tìm cơ hội đến chỗ Từ Tri Hoa hỏi thăm chuyện của Triệu Sương.
Kết quả lúc ăn trưa, nghe mấy người trong văn phòng nhắc đến giám đốc Từ, nói tối qua có lẽ bà bị cảm lạnh, hôm nay xin nghỉ không đi làm.
Trong công ty này, Từ Tri Hoa nổi tiếng liều mạng, cảm mạo nho nhỏ xin nghỉ bệnh, chuyện này đúng là hiếm thấy.
Tưởng tượng đến không thể gặp được bà ấy ở công ty, Doãn Ước có hơi buồn bực. Trong đầu nghĩ chuyện này nên làm việc không hiệu quả, lần thứ hai cô bưng cà phê vào cho Kỷ Tùy Châu, đối phương uống một ngụm liền gọi cô lại.
Anh đứng lên chỉ vào sô pha bên cạnh:
– Em ngồi xuống đó.
Doãn Ước đi qua ngồi xuống, không đợi anh hỏi, tự cô đã lên tiếng trước:
– Cà phê tôi pha không ngon, anh đừng để ý.
– Tôi biết trong lòng em đang nghĩ gì. Muốn gặp bà ấy như vậy à?
– Vâng.
– May là một bà già, nếu không tôi đã ghen tị chết rồi- Kỷ Tùy Châu cười cười.
– Đừng đùa nữa, anh có biết chuyện này quan trọng với tôi lắm không.
Kỷ Tùy Châu nhìn đồng hồ:
– Chiều nay tôi có cuộc họp, không có thời gian qua đó. Như vậy đi, em đi mua bó hoa tươi và giỏ trái cây, giúp tôi đến thăm giám đốc Từ.
– Anh muốn tôi đi thăm bệnh?- Doãn Ước nhìn anh.
– Giám đốc công ty bị bệnh, chủ tịch không rãnh đi thăm, phái trợ lý qua đó thì có vấn đề gì?
– Cám ơn anh!
Lúc Doãn Ước đứng lên, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười. Cô chuẩn bị ra ngoài, lại bị Kỷ Tùy Châu giữ lại:
– Tôi tặng em một nhân tình, em nên bày tỏ gì đó mới đúng.
– Anh muốn gì?
– Trả lời tôi câu hỏi tối qua.
Câu hỏi mà bị ông nội Doãn Ước cắt ngang.
Doãn Ước nghĩ nghĩ, đáp hai chữ:
– Có yêu.
– Đó là trước kia, tôi muốn bây giờ.
– Hiện giờ muốn nói yêu rất khó. Tuy rằng người cũ, nhưng bốn chữ gương vỡ lại lành này không phải dễ đâu. Người với người chỉ có tình cảm thôi thì không đủ, còn phải có lòng tin nữa. Anh với tôi từng yêu nhau, anh cũng từng tổn thương tôi một lần. Cho dù lòng tôi muốn yêu anh, cũng không có can đảm bước tới một bước. Kỷ Tùy Châu, tôi chỉ có một cái mạng, nếu lại bị anh lừa thêm lần nữa, tôi sẽ mất mạng thật đấy.
Nói xong lời này, trong lòng Doãn Ước không yên, sợ đối phương trở mặt, không cho cô đi thăm Từ Tri Hoa nữa. Nhưng không nói thật sẽ rất khó chịu, cô cũng muốn tùy hứng một lần.
Cũng may Kỷ Tùy Châu nghe xong vẫn không trở mặt, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi. Anh không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ gọi điện cho Lão Tần, nhờ ông lái xe đến đưa Doãn Ước đi một chuyến.
Hai người đến tiệm mua hoa và giỏ quà trước, lập tức lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, có lẽ khoảng hai mươi phút, xe đã dừng trước cổng khu chung cư cao cấp Từ Tri Hoa sống.
Bảo vệ khu chung cư nhận ra xe của Kỷ Tùy Châu, khách sáo cho xe chạy vào. Lão Tần dừng xe liền gọi điện cho Từ Tri Hoa, nói rõ mục đích Doãn Ước đến.
Từ Tri Hoa ở đầu dây bên kia hình như có hơi bất ngờ, nhưng cũng không từ chối, mời họ đi lên.
Lão Tần ở lại trong xe, chỉ nói Doãn Ước một mình lên đó:
– Cô đi đi, tôi ở đây chờ cô. Đây là ý của chủ tịch.
Doãn Ước nghĩ đến chuyện muốn nói nên không kiên trì tiếp, một mình cầm quà cáp đi thang máy lên lầu. Ra khỏi thang máy đã thấy cửa mở sẵn, Từ Tri Hoa khoác áo choàng đứng tựa vào khung cửa nhìn cô, ánh mắt nhìn không ra là vui hay không vui.
Dường như bà thật sự bị bệnh, lúc nói chuyện giọng có hơi khàn, còn nghẹt mũi. Bà dẫn Doãn Ước vào nhà, mời cô ngồi thoải mái, rồi nói:
– Muốn uống gì thì tự đi rót, tôi lười cử động.
– Bà ngồi đi, tôi đi lấy.
Nói xong cô mang quà đặt lên bàn. Từ Tri Hoa nhìn chúng lộ vẻ ghét bỏ:
– Lão Kỷ này, rắp tâm làm người ta chán ghét đúng không. Biết rõ tôi ghét nhất là hoa, không có thành ý.
Ba câu vừa nói ra, đã khiến Doãn Ước vô cùng xấu hổ.
Từ Tri Hoa cũng là người thẳng thắn, trực tiếp hỏi:
– Cô đến có chuyện gì?
– Nghe nói bà bệnh, tôi đến thăm bà.
– Bớt nói mấy câu khách sáo, nói thẳng mục đích của cô đi. Cô không phải loại người sẽ đến đây, muốn nịnh nọt cũng không cần nịnh nọt đến tôi.
Bà nói vậy, Doãn Ước cũng không dây dưa nữa, nói thẳng chuyện xảy ra hôm qua rồi hỏi:
– Bà và em gái tôi rốt cuộc có quan hệ gì, nó mất tích có liên quan đến bà không?
Từ Tri Hoa ban đầu sắc mặt khó coi, sau khi nghe xong lại cười khinh thường:
– Thật không nhìn ra tình cảm chị em của hai cô thân thiết vậy.
– Bà đừng nói sang chuyện khác, chuyện này có liên quan đến mạng người đấy.
– Không liên quan đến tôi. Triệu Sương mất tích là chuyện của cô ta, tính cách cô ta như vậy, lòng tham vô đáy, miệng đầy dối trá, cho dù hiện tại không xảy ra chuyện này, mai đây chưa biết chừng sẽ gặp phải cái gì.
Bà nói có lý, Doãn Ước cũng không có lý do phản bác bà.
Cô nghiền ngẫm chốc lát, lại hỏi:
– Tôi nghe bà và cảnh sát nói em tôi biết tung tích của con gái bà, có thật vậy không?
– Thật gì, nếu cô ta biết thì bây giờ tôi còn ngồi đây à. Cô ta chính là một đứa lợi dụng, không biết từ đâu nghe được tin tức này chạy đến nói điều kiện với tôi. Muốn tôi đầu tư phim mới của cô ta, còn muốn tôi lăng xê cô ta làm diễn viên chính. Tôi đúng là khâm phục cô ta đấy, lá gan lớn hơn cả tôi khi còn trẻ nữa, không có gì mà cô ta không dám nghĩ.
– Cho nên vai chính của nó là do bà giúp nó giành được?
Khóe miệng Từ Tri Hoa giật giật, ngồi xuống hình như muốn hút thuốc, nhưng lại ho khan nên thả điếu thuốc lại trong túi.
– Tôi không có dư tiền, nhưng nếu cô ta thật sự giúp tôi tìm con gái, đừng nói một vai diễn, mười vai cũng được. Nhưng muốn tay không bắt sói, không có cửa đâu. Vai diễn kia của cô ta do người khác đầu tư, luôn luôn có mấy thằng đàn ông ngốc như vậy đấy.
– Bà có biết là ai không?
Từ Tri Hoa quan sát Doãn Ước hồi lâu không nói gì, đột nhiên đứng lên đi đâu đó. Doãn Ước không hiểu gì cả, cũng không mặt dày đi theo, chỉ có thể ngồi ở đó đợi.
Khoảng vài phút sau, Từ Tri Hoa trở lại, trong tay cầm thêm ly sữa. Bà đặt ly sữa trước mặt Doãn Ước, nói với cô:
– Uống hết đi.
Doãn Ước chạm vào thành ly, vẫn còn ấm.
– Cám ơn.
– Mau uống đi.
Doãn Ước không đoán được ý bà, chắc không đến mức hại cô đâu, cầm ly sữa uống hai hớp. Uống xong cô lại hỏi:
– Bây giờ có thể nói rồi chứ.
– Được, nói với cô cũng không phải không thể. Cô và người nọ không có mối quan hệ đó, biết cũng chẳng sao.
Nghe ý tứ của bà, người đàn ông có quan hệ thân thiết với Triệu Sương, hình như cô cũng quen.
Doãn Ước càng thêm tò mò.
– Rốt cuộc là ai?
– Là Trịnh Đạc, khi tôi phái người điều tra Triệu Sương, người được phái đi chụp ảnh đã mang về vài tấm hình cho tôi, có tấm Triệu Sương ngồi trên xe của một người đàn ông, xe đó là của Trịnh Đạc. Tôi nói vậy, cô đã hiểu rồi chứ.