Đừng Nên Gặp Lại

Chương 14: Quà tặng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày trôi qua, Kỷ Tùy Châu gọi điện cho Doãn Ước.

Lúc ấy Doãn Ước đang đứng trước máy hủy giấy, bên cạnh là một chồng giấy cần hủy. Thời điểm máy móc vận hành âm thanh rất vang, hai người đều không nghe rõ đối phương nói gì. Đến sau Kỷ Tùy Châu có hơi nổi nóng, trực tiếp cúp máy.

Doãn Ước bị anh nổi nóng ngược lại chẳng bực bội gì.

Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của đối phương, giọng lãnh đạm: “Sau khi tan ca đến Hồng Uyển.”

Đó là nơi trước kia Kỷ Tùy Châu từng đưa cô đến, Doãn Ước vô cùng không muốn đến đó. Đang định trả lời anh tối nay phải tăng ca, đối phương đã gửi thêm một tin.

“Đừng nói với tôi buổi tối cô phải tăng ca.”

‘Âm mưu’ bị vạch trần không thương tiếc, Doãn Ước miễn cưỡng chỉ có thể hỏi: “Có việc gì à?”

“Có.”

Một chữ ngắn gọn, nhưng lại như ăn tươi nuốt sống người khác. Doãn Ước lại gửi thêm một tin hỏi thật cụ thể, lại như đá chìm đáy biển, rất lâu cũng không nhận được hồi âm.

Hết giờ làm, Doãn Ước bắt xe đến Hồng Uyển.

Nơi này rất hiếm khi có taxi đến, tới đây toàn là người tự lái xe, xe cũng là hạng sang. Lúc Doãn Ước từ trên taxi bước xuống, đúng lúc có mấy người  chạy đến cửa, một số người nhìn thấy cô đặc biệt là mấy cô gái, lộ ra vẻ kinh thường cùng khó hiểu.

Doãn Ước ăn mặc đơn giản, trên người là áo trắng, bên dưới là chiếc quần kaki sáng màu, tiết trời mùa hè điều hòa không đủ mát, nóng nực đến cô ra mồ hôi đầy người.

Khi cô mang bộ dạng này xuất hiện ở khu VIP trong Hồng Uyển, những người khác đều tò mò nhìn cô.

Khu VIP đặc biệt lớn, cô ở cửa báo tên Kỷ Tùy Châu, còn có người dẫn đường cho cô đến đó. Cô cố gắng phớt lờ những ánh nhìn soi mói kia, lập tức đi đến trước mặt Kỷ Tùy Châu.

Kỷ Tùy Châu đang uống rượu với khách, thấy cô đến thì khẽ gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Người đàn ông ngồi đó cùng Kỷ Tùy Châu đầu tiên ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: “Hóa ra là bạn gái của chủ tịch Kỷ, vừa nãy chúng tôi lỗ mãng rồi.”

Doãn Ước nhìn người nọ không giống với dân kinh doanh, đôi mắt tràn đầy vẻ xảo trá, thần sắc thì khôn ngoan, cô liền chào hỏi đối phương.

Kỷ Tùy Châu nói: “Dương Sảnh khách sáo rồi.” Sau đó uống cạn ly rượu.

Mấy vị bên cạnh phụ trách tạo không khí bắt đầu a dua theo, nịnh nọt này kia, bầu không khí khá hòa hợp.

Doãn Ước là người không am hiểu thị trường nhất, cô cảm thấy mình ngồi bên Kỷ Tùy Châu như một con ngốc. Trái lại, bạn gái của Dương Sảnh kia, mặc chiếc đầm màu lam rất cao quý phóng khoáng, lời từ miệng tuôn ra như mật ngọt. Nghe cô ấy nói chuyện đừng nói là đàn ông, một phụ nữ như Doãn Ước cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Cô không biết tạo không khí sôi nổi như thế nào, chỉ có thể thận trọng giữ im lặng.

Dương Sảnh lại có hứng thú với cô, chủ động cùng cô bắt chuyện, còn hỏi cô làm việc ở đâu. Doãn Ước nói mình đang làm trong công ty, đối phương cười nói: “Cô Doãn trông rất trí thức, hiểu lễ nghĩa, tôi còn tưởng là cô làm giáo viên chứ.”

Bất luận ông ta nói gì, luôn có người phụ họa theo. Lúc này còn có người nói Doãn Ước nhìn rất giống với cô giáo dạy văn hồi tiểu học của họ.

Dương Sảnh lắc đầu, bởi vì uống rượu nên hơi hưng phấn, hai má đỏ lên: “Hai hôm trước tôi hiếm khi đi đến nhà trẻ đón con gái tôi, cô thấy cô giáo của nó trông khá giống với cô Doãn đây.”

Nhà trẻ? Dương Sảnh này trông ít nhất cũng khoảng năm mươi tuổi, con gái ông ta nhỏ như vậy, thì vợ ông ta phải bao nhiêu tuổi nhỉ? Chồng già vợ trẻ điển hình.

Lại nhìn sang bạn đồng hành của ông ta, rõ ràng không phải vợ chồng. Cho nên, hễ là đàn ông trong tay có chút quyền thế, dù vợ có trẻ trung xinh đẹp, vẫn cứ ăn chơi trác táng.

Mấy người họ uống vài ly thì đứng lên sang bên cạnh chơi bi-a. Chơi bóng không có gì, chỉ là quy tắc có hơi thú vị.

Kỷ Tùy Châu đấu với Dương Sảnh, quyết định thứ tự khai bóng của trận đấu lại do cô bạn gái đi cùng hoàn thành. Dương Sảnh gọi người đem rượu đến, rót cho Doãn Ước và cô gái váy lam mỗi người một ly, xem hai cô uống.

Ai có thể uống đến cuối cùng, thì bên đó có thể khai bóng trước.

Doãn Ước cầm ly rượu vang trong tay do dự một hồi, ngẫm lại thể diện của Kỷ Tùy Châu nên ngửa đầu uống cạn. Đối phương cũng uống hết một hơi, tửu lượng không hề kém.

Đàn ông uống rượu thi xem nhiều rồi, hôm nay xem hai cô gái thi nhau uống rượu, lại càng khiến người khác phấn khích. Nhất thời tiếng reo hò ủng hộ không ngớt.

Doãn Ước chưa ăn cơm chiều, sau khi uống hết năm sáu ly, dạ dày bắt đầu khó chịu, có cảm giác buồn nôn. Nhưng cô thấy đối phương cũng hơi ngà ngà say, nên cắn răng uống thêm hai ly nữa.

Mới vừa định uống, Kỷ Tùy Châu nãy giờ vẫn ngồi ở sô pha đột nhiên đứng dậy, đi đến bên người cô cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Sau đó anh xoay người nói với Dương Sảnh: “Mời ông đánh trước.”

Dương Sảnh chỉ chỉ tay vào anh: “Tiểu Kỷ, biết đau lòng rồi, có tiến bộ.”

Sau đó, ông cần cây cơ vào sàn đấu, đánh mở màn, rồi cứ thế đánh liên tục không cho Kỷ Tùy Châu có cơ hội vào đánh. Kỷ Tùy Châu cầm cơ dựa vào tường mỉm cười, không chút mất hứng.

Trước khi hiệp hai bắt đầu, lại có người mang đạo cụ đến. Lần này là Cửu Liên Hoàn[1], hai cô mỗi người một bộ, đấu xem ai tháo được hết tất cả các vòng trước.

Doãn Ước chơi trò này rất giỏi, nhận được liền cúi đầu chăm chú tháo nó. Ngón tay cô linh hoạt, vẻ mặt chuyên chú, thu hút không ít chú ý của mọi người. Trái lại đối thủ luống cuống tay chân, liên tục mắc lỗi, hiển nhiên không giỏi trò này.

Chưa đến hai mươi phút, Doãn Ước thành công tháo xong các vòng, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra đã giúp Kỷ Tùy Châu hòa một ván. Dương Sảnh chỉ vào cô, cười đến vui vẻ: “Tôi đã nói Tiểu Doãn là người trí thức mà.”

Kỷ Tùy Châu cũng rất nể mặt, cũng đánh hết tất cả các bi màu vào lỗ, hai bên hòa nhau 1:1.

Hiệp ba bắt đầu, lúc này chơi có hơi lớn. Cấp dưới của Dương Sảnh ra ngoài gọi điện thoại, không bao lâu có người cần hai lồng sắt đi vào. Trong lồng sắt toàn là rắn đủ màu sắc, thè cái lưỡi đỏ dài với mọi người.

Doãn Ước sợ hết hồn, cô nhìn Kỷ Tùy Châu, từ vẻ mặt anh cho thấy, các trận đấu của hôm nay đều là Dương Sảnh quyết định, những người khác cũng không biết rõ tình hình.

Nhìn thấy loài vật này, nói không sợ là giả. Kỷ Tùy Châu dường như hơi mất hứng, nhưng cũng không trở mặt ngay tại chỗ.

Dương Sảnh hào hứng dạt dào: “Tôi rất thích xem một tiết mục, mỹ nhân và rắn, hai cô đây có muốn thử hay không?”

Nói xong gọi người thuần rắn ở tại chỗ mở lồng. Kỷ Tùy Châu bật người đưa tay ngăn đối phương lại, làm động tác có lỗi: “Ván này, chúng tôi nhận thua.”

“Sao vậy, chủ tịch Kỷ luyến tiếc à?”

“Loài vật máu lạnh không xương này, không hợp với bát tự của tôi.”

Dương Sảnh ngẩn ra rồi cười ha hả, đưa tay vỗ mạnh vai Kỷ Tùy Châu: “Không ngờ chủ tịch Kỷ sợ rắn, là tôi suy nghĩ không chu đáo rồi, tôi sẽ bảo họ mang đi.”

Doãn Ước tay chân lạnh lẽo cuối cùng ấm lại.

Cô hồi tưởng lại quá khứ thật cẩn thận, lại không nhớ được Kỷ Tùy Châu rốt cục có sợ rắn hay không. Nhưng anh đã thừa nhận ở trước mặt mọi người, chắc là sợ rồi.

Dương Sảnh dựa vào chơi xấu thắng Kỷ Tùy Châu, cảm xúc càng thêm tăng cao, cả đêm uống không biết bao nhiêu rượu, cuối cùng được cấp dưới dìu về.

Kỷ Tùy Châu nhìn theo bóng lưng rời đi của ông ra, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo. Nhìn lại sô pha bên cạnh, Doãn Ước đã ngủ gật ở đó.

Anh đi đến vỗ vỗ mặt Doãn Ước, đánh thức cô.

Doãn Ước chưa tỉnh ngủ, mơ hồ đi theo Kỷ Tùy Châu vào một căn phòng.

Kỷ Tùy Châu trở ra rót ly trà giải rượu cho cô rồi lập tức đi vào phòng, không bao lâu lại cầm một thứ ra, ném lên bàn trước mặt Doãn Ước.

Một chiếc hộp được gói tỉ mỉ, hình vuông, không lớn, Doãn Ước không đoán được bên trong là gì.

Kỷ Tùy Châu ra hiệu cô mở ra, cô nhổm dậy mở giấy gói ra. Lúc mở luôn cảm thấy lạ, chẳng lẽ anh định tặng quà cho cô à.

Chỉ uống vài ly rượu thôi mà.

Nhưng dù vậy cũng không cần gói đẹp như vậy.

Kỷ Tùy Châu nhìn cô loay hoay mở giấy gói, cảm thấy khó chịu, liền giật lấy rồi xé toạt, lần nữa nhét chiếc hộp vào tay cô.

“Chưa ăn cơm chiều à.”

Đúng là chưa ăn. Nhưng Doãn Ước không nói, chỉ lầu bầu: “Gói kỹ vậy làm gì.”

Về điểm này Kỷ Tùy Châu cũng không biết nên nói thế nào. Đồ là Diệp Hải Thần đi mua, có lẽ anh ta nghĩ anh muốn mua để dỗ dành phụ nữ, nên cố ý bảo người ta gói lại cẩn thận.

Anh không trả lời câu hỏi của Doãn Ước, chỉ nói: “Hai hôm nữa cô xin nghỉ phép, đi Lạc Hồ đi.”

Doãn Ước ngẩn ra, không rõ ý của anh.

Lạc Hồ là ngục giam ở ngoại ô thành phố T, em trai Doãn Hàm của cô đang bị cầm tù ở đó.

“Đi làm gì?”

“Tìm em trai cô nói chuyện.”

“Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện năm đó.”

“Nó không nói đâu.”

Về chuyện này, Kỷ Tùy Châu cũng có nghe nói. Anh chỉ chiếc hộp trong tay Doãn Ước: “Đeo nó đi, có lẽ sẽ có thu hoạch.”

Lúc này Doãn Ước mới nhìn rõ chiếc hộp trong tay chứa cái gì. Một chiếc khăn lụa, màu sắc diễm lệ hoa văn phức tạp, cùng một loại với chiếc buộc trên tay của Chung Vi.

Chỉ là chiếc khăn này phiên bản giới hạn, rất khó mua.

Sở dĩ cô biết nhìn hàng là có lần thư ký Đinh cho cô xem ảnh, thuận tiện kể qua một nữ minh tinh nào đó ở Wenda, nói cô ấy muốn mua chiếc khăn lụa phiên bản giới hạn này mà không mua được, chạy đến chỗ Địch tổng làm nũng, Địch tổng bị cô phiền muốn chết, chỉ có thể đồng ý nghĩ cách giúp cô.

“Chị thấy Địch tổng cũng thật vất vả, vì dỗ dành mấy cô này mà hao tổn rất nhiều tâm huyết.”

Câu này có mùi châm chọc, Doãn Ước nghe xong chỉ liếc nhìn thư ký Đinh, cả hai bật cười.

Hiện giờ Kỷ Tùy Châu mua tặng cô, ngoại trừ dùng để cạy miệng em trai cô, chẳng lẽ cũng có ý muốn dỗ dành cho cô vui ư? Trừ phi bị điên rồi.

Doãn Ước cầm chiếc khăn lên xem, lại nhận cái hộp.

Kỷ Tùy Châu nói: “Quay về chuẩn bị ngay nhé, đến lúc đó sẽ gọi cho cô.”

“Anh cũng muốn đi?”

“Ừm.”

Doãn Ước vô cùng bất ngờ, Kỷ Tùy Châu có thể nói là người hận em trai cô nhất trên đời này ngoài Tùy Ý. Mặc dù là vì vụ án của Chung Vi, anh cũng không cần thiết đích thân đi chuyến này mà.

“Tôi đi một mình được rồi, tôi biết quá giang thế nào, tôi có thể…”

Lời còn nói nói xong, người nọ đã đi đến trước mặt cô. Doãn Ước bị anh làm khựng một chút, câu tiếp theo liền nuốt vào bụng.

Kỷ Tùy Châu nhìn cô một lát, khóe miệng nhếch lên rồi nói: “Về nhà đi, chờ điện thoại của tôi.”

Doãn Ước không chịu nổi ánh nhìn của anh, cúi đầu ừ một tiếng.

Hai người cùng nhau rời khỏi hội sở, Doãn Ước không hoàn toàn tỉnh rượu, ngồi trong xe vô cùng khó chịu. Cô sờ soạng muốn tìm cái bọc lớn, nhưng sao có thể tìm được.

Kỷ Tùy Châu thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy, buồn nôn à?”

“Ừ.”

Vốn tưởng rằng anh nghe xong sẽ tấp vào lề dừng xe, ai ngờ anh lại nói: “Nếu cô dám nôn ở trong xe, hậu quả tự gánh lấy.”
Chú thích:

[1] Cửu Liên Hoàn là món đồ chơi dân gian truyền thống vận dụng đầu óc của Trung Quốc, dùng kim loại chế thành chín chiếc vòng, được xâu vào một trục ngang hoặc một cái khung. Khi thưởng thức, dựa theo một trình tự thao tác lặp lại nhất định, có thể tháo rời chín chiếc vòng này ra, hoặc nhập hai làm một.