Dùng Máu Rửa Tình Yêu

Chương 18: Trục Trặc




- Là gì?

- Tôi tên Huỳnh Vương Đế.

Băng Tâm quay sang nhìn hắn.

- Tên tôi anh biết rồi nên không cần nói nữa phải không?

- Đúng, cái tên đó y hệt như cô vậy, luôn làm tôi phải tăng nhiệt độ máy sưởi lên.

"Băng Tâm". Cô rất thích tên của mình, cô nghe Băng Đình Kim kể rằng Triệu Diệp Hương đã đặt tên cô như vậy khi bà vừa sinh hạ cô và nhìn ra vườn hoa hồng trắng bạt ngàn của căn biệt thự. Cái tên "Băng Tâm" xuất phát từ đó. Triệu Diệp Hương không muốn đặt tên sớm, bà bảo đến lúc sinh sẽ có một cái tên tuyệt vời xuất hiện.

Mải đắm chìm trong suy nghĩ một lúc thì hai người đã ở trong sân của nhà hát lớn Thượng Hải. Lúc này không có quá nhiều người nhưng không khí vẫn có phần vui vẻ náo nhiệt.

- Anh đưa tôi đến đây sao?

- Đúng vậy, vào thôi.

Huỳnh Vương Đế lái vào phía sau nhà hát rồi kéo cô ra khỏi xe.


- Nhưng tôi ăn mặc như vậy không thích hợp.

- Không cần lo lắng.

Qua cửa soát vé sau sân khấu, người giữ cửa chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là cúi đầu chào, không nói một lời. Huỳnh Vương Đế chậm rãi kéo cô đi đến một căn phòng trên dãy hành lang. Đẩy cửa bước vào, Băng Tâm mới biết đó là phòng xem sân khấu của khách VIP, rất kín đáo, tiện nghi. Huỳnh Vương Đế ấn cô vào ghế, còn mình ngồi kế bên. Buổi hòa nhạc vừa vặn bắt đầu.

Đầu tiên là phần hòa tấu. Những giai điệu hùng hồn vang lên khắp thính phòng, từng người một đều chơi rất điêu luyện, một trăm người cùng nhau tạo ra một loại giai điệu mà ai ai cũng có thể cảm nhận thật rõ. Sau một lúc, màn hòa tấu kết thúc, kế đó là màn độc tấu piano. Một cô gái mặc váy trắng bước ra, bài nhạc bắt đầu.

Băng Tâm rất thích piano. Cô chăm chú lắng nghe, từng nốt nhạc cô gái đó tạo ra như một dải lụa thướt tha lướt qua tai Băng Tâm, vô cùng tuyệt vời. Vị trí của cô là tốt nhất trong thính phòng, ở đây có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô gái đó, cái cách mà cô ấy cảm thụ thứ âm nhạc mình tạo ra.


Cơ thể Băng Tâm khẽ đu đưa theo điệu nhạc. Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt giãn hẳn ra, không còn lạnh lùng như trước nữa. Trông cô bây giờ dịu dàng mỏng manh, khiến người ta không nỡ làm tổn thương. Và tất cả điều đó đều nằm gọn trong tầm nhìn của Huỳnh Vương Đế.

Huỳnh Vương Đế say mê nhìn ngắm cô gái ngồi bên cạnh mình đến thất thần. Băng Tâm đang nhắm mắt nghe nhạc bỗng cảm thấy có gì đó mất tự nhiên, mở mắt ra liền chạm ngay vào ánh nhìn của Huỳnh Vương Đế. Ánh nhìn của anh không quá mãnh liệt say đắm mà rất nhẹ nhàng bình thản, như đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác vậy.

- Sao lại nhìn tôi như vậy?

- Em thích đàn dương cầm?

- Đúng vậy.

- Em sắp có một màn trình diễn lớn phải không?

Nghe vậy, trong mắt Băng Tâm liền hiện lên tia đề phòng.

- Em đừng hiểu lầm, chỗ này thuộc sự quản lý của em gái tôi. Những ứng cử viên trong màn biểu diễn sắp tới nếu làm tốt sẽ được vào thẳng nhà hát để tôi luyện, thực tập. Tên em ở trong đó, tất nhiên tôi cũng nhìn thấy.


- Hóa ra là vậy.

Huỳnh Vương Đế cười nhẹ.

- Sau cuộc thi nếu em được giải nhất, tôi tặng em một món quà.

- Anh không cần phải như vậy.

- Không sao. Tặng hay không là quyền của tôi.

Băng Tâm không nhìn Huỳnh Vương Đế nữa mà quay lại với buổi hòa nhạc. Hai người thưởng thức xong thì quay lại Hoàng Bạch Long. Huỳnh Vương Đế cũng không nán lại lâu, hỏi han Băng Tâm và quản gia Lưu vài câu rồi về ngay.

Băng Tâm lên phòng, cẩn thận khóa trái cửa rồi lấy ra chiếc chìa khóa màu trắng cô tìm được ở căn hộ của Triệu Diệp Phương. Băng Tâm lôi ra chiếc hộp đựng hoa ép khô mà bấy lâu nay cô cất giữ cẩn thận. Hai mẹ con đều rất thích sưu tầm hoa ép khô, tất cả các mẫu vật đẹp lạ thu thập được đều cất vào trong hộp, vì vậy chiếc hộp khá to. Băng Tâm lấy hết tất cả hoa trong hộp ra rồi nhìn thật kĩ khắp xung quanh hộp. Cô nhận ra phần đáy hộp dày một cách kì lạ, bèn sờ nhẹ xung quanh và dừng lại khi sờ thấy một vòng tròn nhỏ trơn láng dị thường. Băng Tâm nhìn kĩ khu vực đó rồi miết ngón tay qua một lần nữa thì chiếc hộp bất chợt rung lên, một bóng đèn ẩn ngay cạnh đó sáng lên màu xanh lục. Cô giật mình để chiếc hộp xuống giường, ngay sau đó một ngăn ẩn đẩy ra như khay đĩa CD. Băng Tâm rút nó ra, là một chiếc hộp bằng kim loại hình vuông mỏng. Một cạnh của chiếc hộp có lỗ chìa khóa, cô thử tra chiếc chìa khóa trắng vào thì chiếc hộp bật mở.
Băng Tâm ngạc nhiên, bên trong là một con dao nhỏ sáng loáng cùng một tấm ảnh in hình một bông hồng trắng to đẹp. Cô cầm con dao lên xem xét kĩ lưỡng, tuy nhỏ nhưng tinh xảo đến bất ngờ, nhìn qua cũng biết giá trị không hề nhỏ.

Băng Tâm cất thật kĩ hai vật đó vào chỗ bí mật rồi để chiếc hộp lại như cũ.

__________*__________

- Cô Băng, còn mười phút nữa sẽ đến phần trình diễn của cô nhé.

- Tôi biết rồi, cảm ơn.

Quản lý đi khỏi, Minh Nguyệt cầm hai vai Băng Tâm xoay người cô về phía mình.

- Tâm Tâm, bình tĩnh, tự tin, chiến thắng!

Băng Tâm cười cười, đưa tay áp vào má Minh Nguyệt.

- Khẩu hiệu này sẽ tiếp sức cho mình rất nhiều đấy, cảm ơn cậu.

Vừa lúc đó, từ bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

- Mọi người vào đây làm gì? Đây là khu vực hậu trường, không phận sự miễn vào.
- Nhưng chúng tôi thật sự có việc khẩn mà... Này, Băng Tâm của chúng ta kia rồi!

Băng Tâm nhận ra đó chính là hội bạn thân của mình: Dung Vân, Trần Ly, Dương Lệ, Chấn Phong. Cô vội vã chạy ra nói chuyện với quản lý. Sau một hồi phân bua, cuối cùng họ cũng được phép vào. Chấn Phong chọc nhẹ ngón trỏ vào hai má Băng Tâm.

- Tâm Tâm à, hôm nay thực sự là một ngày quan trọng đó nha.

- Hãy cho cả thế giới này bất ngờ với tài năng của cậu.

- Đúng rồi đó. Tâm Tâm, fighting!

Băng Tâm nắm tay năm người bạn này lại, trìu mến nhìn tất cả những người bạn đáng quý này.

- Biết rồi bạn tôi ạ, mình sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.

Mọi người đang nhìn nhau với những gương mặt rạng rỡ thì quản lý hớt hải chạy đến trước mặt Băng Tâm.

- Chết rồi, không biết ai phụ trách đạo cụ mà bây giờ thiếu mất mic của cô. Có rất ít phần thi dùng mic đeo tai, mà các trợ lí lại bận hết rồi. Cô mau vào phòng đạo cụ tìm xem, còn bảy phút nữa thôi đấy!
Minh Nguyệt giơ tay lên.

- Để tôi đi lấy cho.

- Không được. Các cô không phải nhân viên hay người có phận sự ở đây, nên tránh xảy xa rắc rối không cần thiết.

- Nhưng...

- Vâng, tôi đi ngay. Các cậu ra ghế khán giả ngồi đi.

- Được. Cố gắng lên nhé.

Mọi người kéo nhau ra khỏi hậu trường, còn Minh Nguyệt thì lo lắng ngoái đầu lại nhìn Băng Tâm. Băng Tâm theo sự chỉ dẫn của quản lý đi đến phòng đạo cụ gần cuối dãy hành lang. Cô đẩy cửa bước vào, trong phòng rất tối. Vừa đưa tay lên công tắc định bật đèn thì một dòng điện truyền đến ngón tay cô, chạy thẳng vào người. Luồng điện ấy xuyên qua não cô đau như kim châm, khiến Băng Tâm co giật đau đớn ngã quỵ xuống đất.

...

- Này, cô Băng đâu rồi? Chỉ còn năm phút nữa là đến lượt cô ấy rồi, mau gọi cô ấy ra đây ngay!
Đạo diễn đang tối mặt lại thì Hoàng Ngọc Huyền bước đến, tiếng giày cao gót lộc cộc nổi bật lên.

- Đạo diễn, hãy đưa phần trình diễn của tôi lên đầu luôn đi. Tuy của tôi chỉ là phần phụ nhưng cũng đầu tư kĩ lưỡng không kém gì phần chính đâu.

- Không thể được. Chính là chính, phụ là phụ. Mau tìm cô Băng cho tôi!

Hoàng Ngọc Huyền cũng không có vẻ gì tức giận, ung dung lại một cái ghế gần đó và ngồi xuống.

Ở một nơi khác, Băng Tâm đang thoi thóp trên sàn, mắt lờ đờ, mi không mở nổi ra. Dòng điện đã được chỉnh cho phù hợp với cơ thể con người, tuy không gây ra tử vong nhưng vẫn có tính sát thương khá cao.

Băng Tâm lờ mờ nhìn thấy bóng người đi đến. Cô cố gắng quơ tay đạp chân nhưng vô cùng yếu ớt, trong họng chỉ phát ra những tiếng ú ớ. Người ấy lặng lẽ đóng cửa lại rồi khóa trái, bỏ lại Băng Tâm đang giãy giụa trong vô vọng.
Thời gian trôi qua từng giây, đạo diễn ngày càng điên đầu.

- Còn hai phút nữa thôi, cô ấy đâu rồi?!

- Đạo diễn à, nếu không cho tôi lên vậy chẳng khác nào tước bỏ quyền thi đấu của lớp tôi hay sao? Huống hồ cuộc thi lại không bắt buộc phải có hai phần chính và phụ.

- Trời ơi! Thôi được rồi, mau đưa mic cho cô ấy. Kĩ thuật viên, mau sắp đặt lại nhạc.

Hoàng Ngọc Huyền khẽ mỉm cười.