Ánh trăng như làn nước dịu dàng in trên nền trời, một đôi nam nữ ôm nhau vào lòng, bóng lồng bóng dưới ánh đèn, tạo nên một bức vẽ rung động lòng người.
"Có phải anh hay đứng ở đây nhìn lén em đúng không?"
"Ừ."
"Đây không phải nhà anh chọn để ở khi trở về nước đúng không?"
"Ừ."
Lộ Cẩn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Mộ Trạch, anh thay đổi rồi."
Mộ Trạch không nhịn được cười, đưa tay véo xuống gương mặt trắng hồng của cô: "Anh thay đổi chỗ nào?"
Lộ Cẩn hất tay anh, mân mê đôi môi: "Nếu là trước kia anh sẽ không thừa nhận đâu, ừm..."
Anh thuận thế hôn xuống môi cô, đúng vậy, bất tri bất giác, anh đã thay đổi, thay đổi đến mức ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Tình yêu là một điều kỳ diệu, trước khi gặp Lộ Cẩn, Mộ Trạch chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể quan tâm đến một người nhiều như thế này, quan tâm đến mức chỉ cần rời xa cô một giây thôi cũng đã thấy nhớ, quan tâm đến mức cả cuộc đời này anh nguyện mình kề cạnh bên cô.
Lộ Cẩn tránh khỏi nụ hôn của anh: "Mộ Trạch, em để ý anh lúc nào cũng yên lặng như thế này, rõ ràng đã thích em từ lâu rồi, vậy mà tận bây giờ mới nói cho em!"
Mộ Trạch nhướng mày: "Yên lặng? Thế bây giờ anh chứng minh cho em thấy."
Anh khẽ nâng cằm cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng, mới đầu còn êm ái nhẹ nhàng, lưu luyến triền miên, chỉ một lúc sau, nụ hôn đã trở nên nóng bỏng vội vã tựa ngọn lửa cháy rực, anh điên cuồng mút đầu lưỡi cô, cuốn hết những ngọt ngào trên môi cô, tựa như không biết đủ, bàn tay anh không an phận chui vào váy cô...
Lộ Cẩn không thể chống đỡ được, cô phải thừa nhận, ngay lúc này đây nội tâm cô đang ngổn ngang những mâu thuẫn đan nhau.
Sợ hãi nhưng hưởng thụ, căng thăng mà khát khao.
Đôi mắt Mộ Trạch dần trở nên đục ngầu, anh đột nhiên bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ, bước chân dồn dập vội vã.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi nhanh chóng thở dốc, đè lên người cô.
Đôi môi nóng bỏng nơi anh lại chạm xuống gò má cô, rồi đi tới bên tai cô, nhẹ nhàng gặm cắn, mút mát, khiến cả người cô run rẩy.
Anh nỉ non bên tai cô, lặp đi lặp lại mấy chữ: "Lộ Cẩn, anh yêu em, rất yêu rất yêu em."
Nghe được câu nói này của anh, vậy là đủ rồi, Lộ Cẩn híp mắt, vòng tay qua cổ anh, chủ động tiến tới nghênh đón nụ hôn của anh.
Cô biết điều này mang ý nghĩa như thế nào, cô nguyện ý giao bản thân mình cho anh, nguyện ý tiến thêm một bước trong mối quan hệ với anh, nguyện ý để tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Cảm nhận được sự chấp thuận của cô, Mộ Trạch tựa như dã thú đói khát lâu ngày, hung hăng mà mạnh mẽ xé quần áo của cô, không thể kiểm soát nổi cơ thể mình...
Đêm còn rất dài, cuộc yêu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
—
Ánh nắng xuyên qua ô cửa thủy tinh, phả xuống giường ngủ, Lộ Cẩn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được sự ấm áp này, cô đưa tay lên che mắt, hai ngón tay tách ra, lộ ra một khe hở hẹp dài, sau đó mới từ từ mở mắt. Ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ánh nắng dịu dàng, lá cây đang được hấp thụ ánh sáng mà lập lòe dưới mặt trời, khiến mắt người phải chói đi.
Lộ Cẩn không kìm được xúc động, đúng là một ngày tốt đẹp!
Cô nhìn sang chỗ nằm bên cạnh mình, đã không thấy dáng người của anh.
Anh đang ở đâu thế?
Cô xoay người, cơ thể đau mỏi từ eo đến lưng, cả người như bị rã ra thành từng mảnh.
Đêm qua anh đúng là.... Không biết mệt là gì.
Không mảnh vải che thân khiến Lộ Cẩn cảm thấy ngượng ngùng, cô bọc chăn lên người rồi đứng dậy, thấy trên đầu giường xuất hiện một bộ quần áo vẫn còn chưa cắt mác, chắc là mới được mua về. Cô cầm lên, ánh mắt rơi vào đồ đang nằm giữa bộ quần áo.
Anh còn giúp cô mua cả nội y – nội y – áo lót!
Khuôn mặt Lộ Cẩn bỗng chốc đỏ lên, tựa như rất sợ anh nhìn thấy, cô vội liếc bốn xung quanh rồi ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Lộ Cẩn đứng trước gương, trợn mắt há mồm.
Trên người cô đâu đâu cũng tràn ngập những dấu hôn nhạt màu, ngay cả trên cổ cũng in dấu mấy vệt.
Trời ơi! Bộ dạng này sao cô dám ra ngoài đường gặp mọi người!
Lộ Cẩn đi xuống tầng đúng lúc Mộ Trạch bưng thức ăn đặt lên bàn.
Lộ Cẩn nhìn thấy dáng người rắn rỏi, mạnh mẽ như rồng như hổ của anh mà cảm thấy hâm mộ.
Thể lực anhh tốt quá thể đáng! Không như cô, mệt mỏi vô cùng tận như vừa đánh trận về.
Mộ Trạch liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Quần áo vừa không?"
Khuôn mặt Lộ Cẩn lại đỏ lên, cô thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Làm sao không vừa được đây? Đến cả đồ lót còn vừa như in.
Mộ Trạch cười khẽ, cả người cô đã được anh ôm trọn, sao lại không biết dáng người cô như thế nào?
Ánh mắt anh lại rơi xuống cổ cô, nhìn thấy kiệt tác của bản thân mà vô cùng tự hào.
Lộ Cẩn trừng mắt nhìn anh: "Thế này thì sao em đi làm được?"
Anh thản nhiên trả lời: "Hôm nay em không cần đi làm, anh đã xin nghỉ giúp em rồi."
Lộ Cẩn kinh ngạc: "Anh xin nghỉ cho em??"
Mộ Trạch kéo ghế để cô ngồi xuống: "Lấy thân phận người nhà xin cho em."
Tất nhiên Lộ Cẩn sẽ đặt trọng tâm câu nói vào hai chữ "người nhà" của anh.
Chỉ với một bữa sáng bình thường, vậy mà hai người lại có thể cảm nhận được hương vị xưa cũ đã mất đi từ lâu.
Lộ Cẩn nhìn anh thu dọn bát đũa rồi đi vào bếp mà ngẩn người, anh như mang dáng vẻ người đàn ông của gia đình, khiến người ta không thể tưởng tượng ra được vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Gần đến trưa, Mộ Trạch nói cần dẫn Lộ Cẩn ra ngoài ăn cơm, Lộ Cẩn phải mất rất nhiều thời gian thì mới chuẩn bị xong. Thật ra mất thời gian như vậy cũng vì phải nghĩ cách để che kín dấu hôn trên cổ, chật vật cả nửa ngày, cuối cùng đành quàng lên cổ một chiếc khăn lụa không phù hợp với trang phục mà cô đang mặc.
Mộ Trạch bình luận: "Trông dân dã ghê."
Lộ Cẩn bực đến mức nắm luôn quần áo ở trên giường ném vào người anh: "Do anh tất! Anh còn không biết xấu hổ mà nói em quê mùa!"
May thời tiết bây giờ đã vào thu rồi, nếu không người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô là người điên mất.
Mộ Trạch cười thoát khỏi "công kích" của cô, nhẹ giọng nói: "Lần sau anh sẽ cố gắng không hôn vào cổ nữa."
Lộ Cẩn: "..."
Mộ Trạch vẫn chưa hề nói cho Lộ Cẩn biết anh sẽ dẫn cô đi ăn ở đâu khiến cô càng tò mò hơn, lại tiếp tục hỏi anh: "Chúng ta đi đâu thế anh?"
"Muốn biết à?"
Lộ Cẩn gật đầu: "Ừ."
Mộ Trạch vừa thắt dây an toàn cho cô vừa nói: "Còn nhớ dì Chu ở nhà hàng lẩu lần trước không?"
Lộ Cẩn gật đầu, cô vô cùng ấn tượng với người phụ nữ ấy, mặc dù biết bà không có ác ý với mình nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt bà nhìn cô có gì đó là lạ.
"Hôm nay chúng ta đi ăn ở nhà dì ấy."
Một lúc sau, chiếc Cayenne đen băng băng trên đường cao tốc rẽ vào một con đường rợp bóng cây, vòng qua mấy con đường nữa, cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự.
Còn chưa kịp bước xuống xe thì đã có người ra đón tiếp.
Một bác quản gia cung kính nhận lấy quà trên tay Mộ Trạch: "Mộ tiên sinh, ngài tới rồi."
Mộ Trạch gật đầu, nắm tay Lộ Cẩn đi vào trong nhà.
Đây là một căn biệt thự mang phong cách châu Âu, rộng mấy trăm mét vuông, vô cùng tráng lệ. Hai người đi qua vườn hoa tỏa hương thơm ngát, bước đến hiên nhà, dì Chu nghe được âm thanh bên ngoài liền đi tới: "Tiểu Trạch đến rồi!"
Bà cười vui vẻ nhìn Lộ Cẩn: "Cô gái, cháu là người phụ nữ đầu tiên thằng nhóc này dẫn tới ra mắt dì đấy!"
Ôi...
Sao cô cứ có cảm giác đây là buổi ra mắt trưởng bối thế này.
Lộ Cẩn hơi căng thẳng, khuôn mặt bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Mộ Trạch cũng nhìn ra, anh cong môi cười, nhéo tay cô rồi đi cùng dì Chu vào nhà.
Dì Chu đi vào phòng bếp, Mộ Trạch liền dẫn Lộ Cẩn tới phòng khách.
Trong phòng khách, có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ đang ngồi nghịch iPad, nhận ra có người đến, anh ta liền xoay người lại.
Lộ Cẩn ngẩn ra.
Đây không phải người khách hàng cô gặp mặt ngày đó hay sao?
"Xin chào! Người đẹp! Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Anh chào hỏi Lộ Cẩn nhưng lại mang vẻ mặt bất cần đời.
"Anh là..."
"Do trái đất nhỏ quá hay do chúng ta có duyên quá nhỉ? Chắc chắn là do chúng ta có duyên phận với nhau rồi! Thế này mà cũng có thể gặp lại được!" Anh ta gào to: "Trời đã ban lương duyên, trời đã ban lương duyên rồi sao?!"
Hả... Phô trương quá rồi thì phải? Buổi gặp mặt hôm đó anh ấy cũng không như thế này mà!
Mộ Trạch liếc nhìn Tiếu Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngứa da à?"
Tiếu Nghị thu liễm: "Để tớ đi xem đồ ăn được nấu đến đâu rồi."
Lúc đi ngang qua Mộ Trạch, Tiếu Nghị còn nhìn đồng hồ trên tay, lời nói vang lên mang theo dụng tâm: "Còn năm phút nữa là Nhã Tư đến rồi."
Lộ Cẩn cũng đang đứng bên cạnh Mộ Trạch, lời Tiếu Nghị nói ra cũng rất tự nhiên truyền tới tai cô.
Nhã Tư là ai?
Mộ Trạch nhìn Lộ Cẩn đứng sững sờ tại chỗ liền kéo cô ngồi xuống sofa: "Ở nhà dì Chu thì em không cần khách sáo đâu, cứ coi như đây là nhà mình, đừng căng thẳng quá."
Lộ Cẩn "Ừ" một tiếng, nói tiếp: "Tiếu Nghị..."
"Nó là con trai của dì Chu, lúc nào cũng cái bộ dạng như vậy."
"Em đang nói sao anh ấy lại thành khách hàng của em được?" Lộ Cẩn không ngây thơ đến mức cho rằng đây là chuyện trùng hợp.
Mộ Trạch véo má cô: "Có thể nói là Tiếu Nghị hâm mộ anh có được cô người yêu dịu dàng tài đức như thế này."
Lộ Cẩn bĩu môi, hất tay anh xuống: "Mộ Trạch, anh càng ngày càng lời ngon tiếng ngọt rồi đấy."
Mộ Trạch thuận thế bắt được tay cô, khẽ cắn ngón tay của cô: "Lời anh nói đều xuất phát từ tâm."
Lộ Cẩn rút tay về, sợ hãi nhìn bốn xung quanh, đúng là có người đang ở đây!
Một mỹ nữ tóc vàng, vóc dáng cao gầy đang đứng ngoài cửa. Lộ Cẩn thấy cô ấy, cô ấy cũng lịch sự mỉm cười với cô, nhấc chân đi về phía hai người bọn họ.
Hai người vừa nãy thân mật như vậy, cô ấy thấy hết rồi à?
Mộ Trạch nhìn theo ánh mắt Lộ Cẩn, đây cũng là điều trong dự đoán của anh.
Chu Nhã Tư mở lời trước: "Mộ Trạch, nửa năm không gặp, anh cũng sáng sủa lên rồi đấy."
Mộ Trạch vòng tay ôm eo thon nhỏ của Lộ Cẩn: "Nhờ cô ấy ban tặng."
Hành động này của anh khiến Lộ Cẩn cảm thấy không được tự nhiên, có người ở đây, anh làm thế này cũng không tốt lắm.
Ánh mắt Chu Nhã Tư lóe lên tia khác thường, cô đưa tay ra trước: "Chu Nhã Tư, tôi là cháu gái của dì Chu, cũng là người lớn lên từ nhỏ với Mộ Trạch, nếu không ngại cô có thể gọi tôi là Nhã Tư cũng được."
Người ta đã nói rồi, trực giác của phụ nữ chưa sai bao giờ, Lộ Cẩn cảm thấy cô ấy cố ý nhấn mạnh "là người lớn lên từ nhỏ với Mộ Trạch."
Lộ Cẩn cũng thân thiện bắt tay với cô ấy: "Tôi là Lộ Cẩn, bạn gái của Mộ Trạch."
Đúng lúc Tiếu Nghị đi ra chứng kiến được một màn này, anh không nhịn được giật mình, chiến tranh giữa hai người phụ nữ vừa mới nổ ra, Mộ Trạch à, cậu cố mà chịu thôi.