Editor: Sữa Chuối Có Cồn
Yên tĩnh đến quỷ dị, ngay lúc này đây Thẩm Trĩ Tử hưng phấn chạy đến, trên tay còn cầm theo hai chai nước.
Cô đưa hai chai nước đến trước mặt Thịnh Nhiễm: “Tớ lấy vị anh đào và vị cam, cậu thích vị nào?”
Thịnh Nhiễm cảm thấy sọ não của mình đau vô cùng, điều quan trọng bây giờ là muốn uống nước vị gì à?? Thật tức chết mà!
“Quốc vương vừa ra yêu cầu.” Hạ thấp giọng, Thịnh Nhiễm tùy tiện nhận lấy một chai nước: “Hai người giữ lá bài Hắc đào sáu cùng Hồng tâm bảy, cách bài gián tiếp hôn môi.”
“Oa, tớ chỉ là đi lấy đồ uống một lát thôi mà các cậu đã chơi lớn như vậy rồi?” Thẩm Trĩ Tử vặn nắp chai nước còn lại, ánh mắt quét một vòng đánh giá khắp nơi: “Thế sao không có ai nhúc nhích hết vậy?”
“Hắc đào sáu là Cận Dư Sinh, Hồng tâm bảy...” Thịnh Nhiễm dừng một chút, ý vị nói: “Là lá bài của cậu.”
Nước ngọt vừa vào đến cuống họng, Thẩm Trĩ Tử không hề ngoài ý muốn mà sặc một chút.
Che miệng ho khan hai tiếng, khuôn mặt cô đỏ bừng, không biết là đang tức giận hay vui vẻ: “Cảm ơn cậu nha đại Nhiễm Nhiễm, cậu và Thẩm Trạm quả nhiên là bạn tốt nhất của tớ!”
Lúc trước Thịnh Nhiễm nói muốn tìm biện pháp khác cũng không nói rõ với cô là làm cái gì.
Ban đầu cô cho rằng mấy trò chơi nhỏ như này nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay một chút, không ngờ Thẩm Trạm lại trực tiếp ra chiêu lớn như vậy.
Lau khô vệt nước trên tay, Thẩm Trĩ Tử ngước mắt nhìn về phía trước, lén lút quan sát Cận Dư Sinh.
Ánh sáng phát ra từ ngọn lửa hắt lên nửa khuôn mặt thiếu niên, anh hơi cùi đầu, lá bài trên hai đầu ngón tay không ngừng xoay chuyển, màu da trong đêm lại càng trắng, chỉ là một sườn mặt cũng khiến người ta đắm say.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Thẩm Trĩ Tử không khỏi sáng lên.
Cô thật muốn chạy tới ôm Thẩm Trạm một cái! Anh họ thật tốt mà, cô quyết định xóa bỏ hiềm khích, hòa thuận chung sống với hắn!
Mặc kệ đã nhìn bao nhiều lần, vẻ đẹp của Cận Dư Sinh luôn khiến cô mất kiểm soát...
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy, một ván này, dù sao người được hời cũng là cô!
“Không có thật hả?” Mắt thấy cô em thiểu năng trí tuệ của mình đã trở lại, tảng đá trong lòng Thẩm Trạm cuối cùng cũng rơi xuống, cố ý lặp lại một lần nữa: “Tớ hỏi lại lần cuối, nếu vẫn không có ai thì sẽ ra yêu cầu khác nha.”
Gắt gao đè lại nai con đang nhảy loạn trong lòng, Thẩm Trĩ Tử cẩn thận cầm lá bài Hồng tâm bảy cứ như đây là tờ vé số trúng giải độc đắc.
Cô giơ tay lên, giọng nói mềm nhẹ như bông: “Tớ.”
Ánh mắt mọi người tập trung lại đây.
Rất nhiều loại cảm xúc xen lẫn với nhau, các cô gái đều dùng ánh mắt ghen ghét để nhìn Thẩm Trĩ Tử, thật sự muốn dùng ánh mắt để giết chết cô.
Nhưng bọn họ lại không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Bởi vì chị ba Thẩm nổi tiếng hung dữ, tức lên sẽ đánh người đó.
Bọn họ không dám chọc.
Không ai ở đây biết hai bên tai Thẩm Trĩ Tử đã đỏ đến mức muốn nhỏ máu: “Tớ bốc trúng Hồng tâm bảy.”
Thẩm Trạm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, biết nhưng cố hỏi: “Vậy... lá bài còn lại là ai?”
Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn vào hắn, bầu không khí quỷ dị vô cùng.
Thân hình Cận Dư Sinh hơi cứng lại một chút, trong mắt vẫn không thể hiện cảm xúc gì, đầu lưỡi đè lên hàm trên, trầm ngâm một lát sau đó dứt khoát đứng dậy.
Hai ngón tay kẹp lấy lá bài, thanh âm trầm thấp, lạnh lùng: “Ở trong tay tớ.”
Cho dù đã sớm nghi ngờ thế nhưng khi tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người vẫn là không kiềm được mà thở dài.
Có nam sinh nhỏ giọng chế nhạo: “Cũng đã muốn đổi yêu cầu rồi, vừa thấy là Trĩ Tử liền đứng lên?”
“Lớn lên đẹp trai thật tốt mà, cho dù có thực hiện yêu cầu đó thì cũng sẽ không bị đánh...”
“Chắc không đâu, Trĩ Tử cũng rất chịu chơi mà, cậu thấy bình thường ra ngoài chơi, có bao giờ cậu ấy nổi nóng đâu? Ngược lại cái tên chuyển trường này... có vẻ không tình nguyện lắm...”
Lập tức có người nhỏ giọng bất mãn: “Không tình nguyện thì đổi bài cho tớ tới đi, chị ba lớn lên xinh như vậy, có gì mà không vui chứ? Đẹp trai à? Có đẹp thì cũng đâu đáng yêu bẳng tiểu tiên nữ Thẩm của chúng ta!”
…
Âm thanh bàn tán xung quanh rơi vào tai Cận Dư Sinh, ngọn lửa khó khắn lắm mới dịu xuống được lại bùng lên.
Gió đêm lạnh lẽo lướt qua da mặt anh, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng vàn tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Sau đó di chuyển đôi chân dài, bước về phía Thẩm Trĩ Tử.
Cô gái đứng yên một chỗ, mái tóc đen vừa dài vừa mềm mại nhẹ bay theo ngọn gió, đôi mắt đào hoa dưới ánh lửa lại càng trở nên sáng ngời.
Anh chưa bao giờ quan sát cô ở khoảng cách gần như vậy...
Thẩm Trĩ Tử không thấp, chiều cao vừa chạm đến lỗ tai anh. Làn da trắng mịn như sữa, đôi mắt xinh đẹp, đồng tử sâu hun hút như không thấy đáy, cô không cần làm gì, chỉ đứng yên đó thôi cũng đủ để thu hút mọi sự chú ý.
Khi được đôi mắt ấy chuyên chú ngắm nhìn sẽ dễ dàng nghĩ rằng trong lòng cô ấy không chứa bất cứ thứ gì cả, chỉ có duy nhất người trước mắt mà thôi.
Làm anh sinh ra ảo giác là trong mắt cô chỉ có anh.
… Vẫn luôn chỉ có anh.
Hầu kết Cận Dư Sinh lăn lộn một chút.
Ngọn lửa vẫn bập bùng cháy, Thẩm Trĩ Tử thong thả chớp chớp mắt, tự giác đem lá bài poker giơ lên.
Cận Dư Sinh dừng chân.
Màn sương vào đêm làm lông mi Thẩm Trĩ Tử khoác thêm một tầng hơi nước ẩm ướt, anh bỗng không phân biệt được, có phải trong ánh mắt của cô có chút chờ mong không?
Ống tay áo bị gió lay động, hơi thở mềm mại thuộc về thiếu nữ hòa chung với hương nước cam quấn quýt, bao quanh lấy Cận Dư Sinh làm anh có chút hoảng hốt.
“Bạn học Cận.”
Anh nghe thấy tiếng Thẩm Trĩ Tử gọi mình, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt. Sợi lông mềm mại của chú chim vào xuân, thạch trái cây tươi mát của ngày hè, còn có lời của một bài thơ...
Tất cả mọi thứ hợp lại, vây quanh anh, cảm giác ngày càng ngọt ngào...
Toàn bộ vũ trụ, ngân hà xa xôi không thể với tới, thậm chí là một thứ gì đó xa hơn, rộng lớn hơn...
Tất cả đều được vẻ đẹp vô hạn ấy chiếu sáng.
Ánh mắt anh bất giác trở nên sâu thẳm.
Khoảng cách gần như vậy... hô hấp của cô như có như không lướt qua mặt anh.
Anh thật sự muốn bóp cằm cô, chỉ cho phép cô nhìn mình, không thể nhìn thứ khác!
“Cận Dư Sinh?” Thẩm Trĩ Tử thấy anh không nhúc nhích, nhịn không được chớp chớp mắt.
Nếu còn như vậy cô chắc chắn sẽ không nhịn được mà cưỡng hôn anh, là trực tiếp tiếp xúc chứ không phải cách một lá bài.
Trong lòng Cận Dư Sinh hơi hoảng, đầu lưỡi gắt gao đè lên hàm trên.
Hô hấp bắt đầu dồn dập.
Không thể.
Không thể tới gần cô ấy.
Đối diện với việc mất đi lý trí lúc nãy, đáy lòng Cận Dư Sinh đột nhiên sinh ra một loại chán nản, thậm chí là tức giận.
Thật quá đáng...
Tại sao lại có loại trò chơi quá phận như thế này!
Cận Dư Sinh né tránh bàn tay của Thẩm Trĩ Tử, trầm giọng quát: “Đưa bài cho tớ!”
Thẩm Trĩ Tử tưởng anh đang ngẩn người, định chọc chọc anh, không ngờ lại chọc vào khoảng không.
Sửng sốt nửa giây, cô theo bản năng giơ tay giao bài ra: “Bài…”
Không đợi Thẩm Trĩ Tử lấy lại tinh thần, hai lá bài đã ở trong tay Cận Dư Sinh, bị anh xé vụn.
Ánh sáng như có như không của bầu trời đêm chiếu xuống, gió xuyên qua từng kẽ ngón tay thổi bay những mẩu giấy ấy.
Thẩm Trĩ Tử ngơ ngác đứng ở tại chỗ, tất cả bạn học đang vây xem cũng ngây người, thở cũng không dám thở.
Cận Dư Sinh xoay người, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Trĩ Tử đứng đó thật lâu mới chậm chạp lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi, cô lập tức đuổi theo anh.
Đám người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lớp trưởng sững sờ trong chốc lát, sau đó lại cười gượng pha trò, kêu mọi người tiếp tục chơi trò chơi.
Thẩm Trạm nhịn không được nhíu mày: “Sao không nghe ai nói qua là Cận Dư Sinh khó tính như vậy, chỉ là trò chơi thôi mà?”
Hay là khuyên cô em họ ngốc nghếch của mình thu tay lại đi.
Hắn nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi quá.
“Không hẳn đâu..” Thịnh Nhiễm hơi suy tư: “Tớ cảm thấy ban đầu Cận Dư Sinh cũng không muốn làm vậy.”
Cậu ta đột nhiên lại nổi nóng với Thẩm Trĩ Tử. Nói là tức giận Thẩm Trĩ Tử chi bằng nói là tức giận chính bản thân đi.
“Nhưng Trĩ Tử đuổi theo cậu ta…” Thẩm Trạm không yên tâm: “Theo cậu ta làm gì a? Đừng để chút tìm không ra người, lại đem chính mình lạc mất.”
“A.” Thịnh Nhiễm cười nhạo: “Có biết hay không ưu điểm lớn nhất của Trĩ Tử là cảm giác phương hướng cực mạnh.”
“Nếu cô ấy thật sự muốn đuổi theo, có thể đuổi theo Cận Dư Sinh đến hai cái đỉnh núi đó.”
***
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy chính mình đuổi không được hai cái đỉnh núi.
Cô thực ủy khuất.
Lúc trước Tề Việt đưa thư tình cho cô, cô đã nói như thế nào?
Nếu có người dám đem tâm ý của cô đặt ở dưới lòng bàn chân mà đạp, cô liền bắt cóc tên đó, trực tiếp ăn hắn!
Hiện tại cô không nghĩ đến việc đó, cô chỉ muốn giết tên kia.
Thừa dịp trời tối lửa tắt đèn, lại trong núi sâu rừng già mà thực hiện. =))
Trước lúc giết, cô muốn bắt cóc hắn, nhốt vào trong phòng tối, mỗi ngày ôm ấp hôn hít, làm gắn chỉ có thể trưng ra vẻ măth đáng thương mà nhìn cô, muốn chạy cũng chạy không thoát. Sau đó chờ tâm tình cô tốt lại đem gắn tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ đẹp nhất...
A a a.
Đột nhiên ý thức được ý nghĩ của chính mình, Thẩm Trĩ Tử tức giận đến nắm tai bức tóc.
Cô đây là đang nghĩ cái gì! Cô bị dính lời nguyền rồi sao!?
Vì sao hắn cũng đã không nể mặt như vậy rồi mà cô còn có thể nghĩ tới vấn đề này!
Thẩm Trĩ Tử thẹn quá hóa giận, bực bội đá một cái vào bụi cỏ ven đường.
Bụi bốc lên, một cục đá bị cô đá trúng, rất chính xác mà bay lên sau đó rơi xuống ót của Cận Dư Sinh.
Sọ não đột nhiên đau Cận Dư Sinh: “…”
Thân hình dừng một chút, rốt cuộc anh cũng thả chậm bước chân.
Chuyển ánh mắt qua, nhìn cô trong chốc lát, ngữ khí bất đắc dĩ: “Đi theo tớ làm cái gì?”
"Tìm thời cơ để giết cậu a!"
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Thẩm Trĩ Tử lại cúi đầu, không nói lời nào.
Cận Dư Sinh bình ổn lại cảm xúc, lập tức cảm thấy hơi bối rối.
Kỳ thật chỉ cần anh bỏ đi là được rồi, không cần phải làm như lúc nãy.
Nhưng anh lại bị mấy lời nói nhảm kia chọc giận...
Nghĩ tới nghĩ lui, Cận Dư Sinh cố gắng nhẹ giọng: “Vì sao không nói?”
Thẩm Trĩ Tử trầm mặc một lát, nói nhỏ: “Bị cậu dọa, không dám lên tiếng.”
“…”
Bầu trời đêm phủ khắp cánh rừng, sương mù háo hức nhảy múa trong các kẽ cây.
Cận Dư Sinh nhìn cô gái đang rầu rĩ không vui, đầu lưỡi đè lên hàm trên.
Anh cảm thấy hơi khó xử...
Bây giờ nên làm gì mới tốt đây?
“Có phải cậu rất ghét tớ?” Thẩm Trĩ Tử thấy Cận Dư Dinh lại im lặng, ở trong lòng hung tợn mắng chính mình không có tiền đồ: “Tại sao mỗi lần thấy tớ cậu đều tức giận?”
Cận Dư Sinh nhanh chóng phủ nhận: “Không có.”
Dừng một chút, lại nhấn mạnh: “Không ghét cậu.”
Thẩm Trĩ Tử ngẩn người, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, đột nhiên ngẩng đầu: “Vậy cậu thích tớ?”
“…”
Cận Dư Sinh trầm giọng: “Thẩm Trĩ Tử, không được nói bậy.”
Thẩm Trĩ Tử: “…”
Tốt thôi, là cô nói bậy.
Nhưng mà nghĩ nghĩ cô lại cảm thấy không cam lòng: “Vậy cậu tức giận cái gì?”
Cận Dư Sinh trầm mặc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vào lúc Thẩm Trĩ Tử sắp bùng nổ, đã chuẩn bị tinh thần để khởi nghĩa chống áp bức thì Cận Dư Sinh lại thấp giọng nói: “Các cậu trước kia thường xuyên chơi trò chơi như vậy sao?”
“Không có.” Nếu không phải bởi vì có Cận Dư Sinh, ai sẽ chơi kiểu đó chứ.
“Nhiều người chơi như vậy.” Anh dừng một chút: “Cậu hy vọng ai sẽ là người bốc trúng Hắc đào sáu?”
Ruột gan Thẩm Trĩ Tử cồn cào, cô phải giải thích như thế nào đây?
Sẽ không có người khác, đây là do Thẩm Trạm giở trò.
Chỉ cần có Cận Dư Sinh ở đấy, quốc vương nhất định là Thẩm Trạm, Thẩm Trạm chắc chẵn sẽ tìm cách biết lá bài của bọn họ, sau đó kêu bọn họ ra.
Không phải chỉ là trò chơi thôi sao, vì sao lại để ý như vậy chứ!
Cậu ấy...
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thẩm Trĩ Tử sửng sốt.
Một ý tưởng điên cuồng nảy ra trong lòng cô.
“Cận Dư Sinh.” Cô không thể tưởng tượng túm chặt cánh tay anh: “Không phải cậu thật sự thích tớ đó chứ?”
Ánh mắt Cận Dư Sinh trầm xuống, đẩy tay cô ra: “Cậu đứng yên đi.”
“…"
Thẩm Trĩ Tử ngoan ngoãn đứng yên.
“Phải giữ khoảng cách với tớ.”
“Vì sao?!” Tức giận nha!
“Mùi trên ao khoác quá nồng.”
“Tớ...” Thẩm Trĩ Tử vừa định giận dỗi lại đột nhiên đọc ra một loại ý tứ khác.
Hồi tưởng đủ loại hành vi khác thường trước đây, chẳng lẽ là... ghen?
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy ý nghĩ của mình thật kỳ lạ, nhưng ý tưởng này lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Cố gắng kiềm chế kích động, cô nghiêm túc nhìn Cận Dư Sinh: “Thẩm Trạm là anh tớ.”
Đáy mắt Cận Dư Sinh khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì.
Một giây, hai giây.
Thẩm Trĩ Tử thầm kêu hai tiếng, vì sao a, vì sao đến một tiếng "Ừ" cũng không có... "Ừ" cũng không có!
Cậu ấy không phải sẽ mừng như điên sao! Không phải sẽ giống như trút được gánh nặng sao!
Cô nhịn không được: “Cậu không thấy ngoài ý muốn sao?”
Không kinh hỉ sao? Không vui sao?
Đầu lưỡi chống lên hàm trên, Cận Dư Sinh hơi hơi híp mắt: “Ở nhà tớ, anh em ruột cũng phải giữ khoảng cách.”
“Đó là do nhà cậu quá phong kiến!”
Thẩm Trĩ Tử thật muốn cho Cận Dư Sinh một bạt tai để hắn tỉnh táo một chút!
“Hơn nữa...” Anh nghĩ nghĩ: “Các cậu ở cùng một chỗ, cùng một lều trại.”
Lại không phải cùng một túi ngủ!
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy mình điên rồi, tức muốn hộc máu: “Nhưng tớ không ở chỗ anh ấy thì biết ở đâu? Ở lều trại của cậu à?”
Thân hình Cận Dư Sinh hơi cứng lại.
Biểu tình nghiêm túc, giống như đang suy ngẫm.
Sau một lúc lâu, anh nghiêm trang nói: “Được thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký hôm nay của bạn học Cận Dư Sinh:
"Cô ấy mới mười sáu tuổi.
Tôi quả là cầm thú."
[ Tác giả: Không cô đơn, không cô đơn, ta cũng là cầm thú TUT ]