Đúng Lúc

Chương 7: Anh có bạn gái chưa?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta: Basic Needs

“Anh có bạn gái chưa?”

Trì Triệt hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người vừa hỏi, cô ngồi ngay ngắn ở ghế bên cạnh, trên gương mặt chỉ biểu hiện sự bình tĩnh.

Anh nhanh quay đầu lại nhìn về tình hình giao thông phía trước, bàn tay nhẹ nhàng xoay vô lăng, trả lời thật cẩn thận:” Còn chưa có.”

Thẩm Ngư chần chờ một lúc: “Khúc Dạng thích anh.”

Trì Triệt gật đầu: “Cảm ơn đã cho tôi biết.”

Vừa dứt lời cô đã cảm thấy không ổn lắm, câu trả lời của Trì Triệt làm cô xấu hổ; đề tài này xem như chấm dứt nhưng cô thoáng cảm giác được thái độ người bên cạnh có chút lạnh nhạt hơn.

Thẩm Ngư liếc nhìn Trì Triệt một chút, không những trên mặt anh không có biểu hiện gì mà một chút tươi cười hằng ngày ở trên khóe miệng cũng chẳng thấy.

Thời điểm anh không cười, ánh sáng ấm áp của đèn đường cùng đèn pha của xe tới lui ánh lên mặt anh trong không gian tối màu càng làm cho người ta cảm nhận rõ ràng sự xa cách.

“Xin lỗi.”

Người bình thường đều sẽ không thích việc mai mối cùng bát quái này huống chi là giữa hai kẻ không thân nhau. Trong lòng cô hối hận, mỗi lần gặp rồi cùng nói chuyện với anh thì đầu óc cô cứ để ở đâu đâu.

Cô sờ sờ cái mũi, quyết định sẽ im lặng.

Trì Triệt cười cũng không nói gì.

Hai người một đường không nói chuyện, Trì Triệt đậu xe dưới nhà Thẩm Ngư, cô cám ơn anh rồi xuống xe nhưng sau đó lại đứng ở bên cạnh xe có điểm nửa muốn nói lại thôi.

Trì Triệt hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Ngư rối rắm một hồi rồi lắc đầu: “Không có gì. Anh ngủ ngon, chú ý an toàn.”

Chàng trai trong xe sau khi nghe được vậy mà lộ vẻ tươi cười như bình thường: “Ngủ ngon.”

Cô nhìn chiếc Audi kia chạy thật xa mới chậm rãi mở cửa lên lầu.

Cô thật sự muốn dùng keo dán miệng mình lại.

…………….

Sau vài ngày liên tiếp không gặp được Trì Triệt, tâm tình kích động và hưng phấn của Khúc Dạng đã dần dần phai nhạt, cô nàng chuyển mục tiêu đến anh chàng  bartender ở một quán bar mà mình hay tới, cũng không còn nói muốn hẹn gặp Trì Triệt nữa.

Sáng chủ nhật theo thường lệ Thẩm Ngư lại chạy bộ ở công viên quảng trường. Hôm nay cô chạy nhiều hơn một vòng rồi mới chậm rãi đi đến cửa hàng mua đồ ăn sáng, sau đó mới thong dong đi bộ về nhà.

Cô cho rằng câu nói kia đã đắc tội người ta nên cứ cầm điện thoại mà trượt tới trượt lui WeChat.

【 Ngư Ngư: Xin lỗi. 】

Qua một hồi lâu phía bên kia mới trả lời.

【 Trì Triệt: Đã xảy ra chuyện gì? 】

【 Ngư Ngư: Buổi tối hôm nọ tôi nói như vậy thật không hay lắm. 】

【 Trì Triệt: Cô cho rằng tôi tức giận hả? 】

【 Ngư Ngư: Không phải sao? 】

【 Trì Triệt: Tôi không có. 】

Qua màn hình di động cô không thể nhìn ra cảm tình của đối phương nên quyết định sẽ không để ở trong lòng nữa. Cô đã thành tâm lại nhún nhường như thế hai lần, nếu người ta đã nói không giận vậy thì cô không cần để ý tới.

Thật ra cô cũng không cần quan tâm quá nhiều như vậy.

【 Ngư Ngư: Vậy thật là tốt. 】

Gõ xong một câu cô nhanh chóng bật chế độ im lặng rồi ném điện thoại sang một bên, từ trên kệ rút ra một quyển sách sau đó tiếp tục làm tổ trên ghế sô pha.

Sáng thứ hai công ty có cuộc họp bàn về chủ đề tiếp theo của tác phẩm khi tung ra thị trường, Thẩm Ngư cùng mấy vị biên tập được giao nhiệm vụ tìm kiếm mấy tác giả phù hợp để ký hợp đồng.

Thẩm Ngư nghe xong thì đau đầu. Trong cuộc họp lần trước cô đánh bậy đánh bạ chọn làm về mảng chỉnh sửa từ điển không nghĩ tới sau khi xuất bản thì rất được hoan nghênh, làm cô không cần tham gia vào mấy việc tìm kiếm này.

Nhưng chủ đề lần này có khả năng sẽ không may mắn như vậy.

Cô thở dài.

Rời đi cuối cùng sau cuộc họp, cô trở lại phòng ăn rót cho mình một ly trà [1]. Cầm ly trà mang theo vị ngọt của táo đỏ cùng kỉ tử, cô nhìn ra trời âm u bên ngoài cửa sổ mà cảm thán còn chưa tới mùa đông vậy mà mình bắt đầu muốn uống đồ nóng rồi.

Cửa phòng mở ra, cô tùy ý liếc về phía sau một cái rồi dời tầm mắt.

“Lần này cô muốn làm cái gì?” Canh Vũ An cầm lấy bình nước nóng trên bàn pha cà phê, mùi cà phê nhanh chóng lan tỏa trong phòng.

“Còn chưa suy nghĩ ra.” Bước chân của Thẩm Ngư dừng lại, tay cô ôm cái ly, hơi nóng của nước trà xuyên thấu qua thành ly rồi truyền tới đôi tay lạnh lẽo của cô, thật ấm.

Canh Vũ An dùng muỗng khuấy mấy lần mới uống một ngụm cà phê, anh ta cười nhẹ: “Phải không, lần trước cô cũng nói như vậy đó tiểu Ngư.”

Thẩm Ngư đưa lưng về phía người nọ, cô nhíu mày: “Anh đừng gọi tôi như vậy nữa.”

“Dù sao thì rốt cuộc đã chia tay. Hồi trước thì cái gì cũng không nói với tôi, hiện tại càng không còn gì để nói.” Anh ta nói xong thì lướt qua Thẩm Ngư rồi đi ra cửa.

Thẩm Ngư cúi đầu nhìn từng viên táo đỏ trôi nổi trong ly, cô cảm thấy lần sau nên cắt chúng ra vì rốt cuộc vẫn không đủ ngọt lắm.

Cô xoay người, đổ đầy nước vào ly rồi cũng kéo cửa rời đi.

Trạng thái của cô trong cả ngày làm việc hôm đó không tốt lắm, làm kiểu nào cũng không thể vực dậy nổi tinh thần. Lúc hết giờ làm việc cô ngồi lâu hơn một chút nhưng cuối cùng quyết định sẽ đang theo đồ về nhà làm thêm.

Vừa ra khỏi cao ốc thì di động trong tay đã hiện thông báo của cửa hàng 4S nhắc cô xe đã sửa xong, ngày mai có thể đi lấy.

Rốt cuộc.

Thẩm Ngư thở dài, nếu chờ lâu hơn nữa thì cô cũng muốn quên việc mình có xe.

Dù sao thì hôm nay vẫn phải bắt taxi mà về để chào mừng việc gặp lại con bọ của cô.

Tuy rằng là đã tới giờ cơm nhưng cô lại cảm giác mình không muốn ăn cho lắm. Cô vừa định cất điện thoại thì có thông báo tin nhắn mới vang lên. Cô mở lên xem, là tin nhắn của Trì Triệt.

【 Trì Triệt: Cô có phải đang đứng dưới cao ốc Tân Nặc hay không?” 】

【 Ngư Ngư: Đúng rồi. 】

Thẩm Ngư nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bốn phía, đang muốn hỏi làm sao vậy thì bên cạnh có một chiếc xe nhanh chóng xuất hiện.

Cửa sổ nơi ghế phụ hạ xuống, cô hơi khom lưng nhìn thì ra là Trì Triệt.

Cô đột nhiên nghĩ đến, hai người vậy mà đã không gặp lại hơn một tuần nay rồi.

“Cùng nhau ăn bữa tối chứ?” Người trong xe hỏi.

Thẩm Ngư suy nghĩ: “Được thôi.”


Chú thích:

[1] Trà Thẩm Ngư uống là loại trà bỏ thêm táo đỏ và kỉ tử, uống vào rất mát cho cơ thể:



Lời của editor:

Hôm nay nhiều bạn ghé vào nhà mình và like nhiều quá nên dù cho mới đầu muốn để ngày mai mới đăng chương này vì sợ không làm kịp nhưng mình vẫn cắng răng cố làm xong!

Cảm ơn các bạn đã ghé nơi đây, lần sau mọi người muốn thúc mình edit nhanh lên thì cứ vào like với bình luận nhiều nhiều là mình sẽ nhanh lên liền =))))))