Editor + Beta: Basic Needs
Sáng sớm khi Thẩm Ngư vừa mới dừng xe ở dưới công ty thì đụng phải Trì Triệt.
Buổi tối hôm trước đối phương còn nhắn tin hỏi cô có muốn anh sang chở đi hay không thì bị Thẩm Ngư nhanh chóng cự tuyệt: “Cảm ơn anh nhưng không cần đâu, quá phiền toái.”
Lúc nói vừa khách khí lại ngắn gọn giống như lúc chưa quen nhau. Trì Triệt tươi cười nhìn vào điện thoại rồi nhắn cho cô một câu ngày mai gặp.
Anh ngồi ở trong xe giơ lên một túi đồ rồi với cô: “Không biết có thể hân hạnh cùng em ăn bữa sáng hay không?”
Thì ra đây là câu “Ngày mai gặp” của anh.
Thẩm Ngư xoay người đi đến chỗ anh, cô mở cửa phụ lái rồi ngồi vào: “Em nghĩ rằng anh không cần đến đây vào hôm nay.”
“Đúng là không cần.” Trì Triệt mở túi, mùi thơm của đồ ăn sáng nhanh chóng lan tỏa, anh mở cửa sổ xe ra một ít:” Nhưng anh muốn cùng em ăn sáng dù cho hôm qua em đã từ chối anh.”
Thẩm Ngư nhìn người ngồi bên cạnh đang tươi cười lại có chút tủi thân lên án cô. Cô cúi đầu cầm lấy đồ ăn sáng cắn một ngụm, sau đó khen một câu xem như bồi thường: “Thật ngon, anh làm sao biết chỗ này?”
Đối phương liếc cô một cái, vẻ mặt càng hiện rõ sự lên án: “Lúc trước em có giới thiệu qua.”
Thẩm Ngư sửng sốt trong chốc lát vì không nhớ tới lúc nào; vì thế cô quyết định ăn sáng một cách yên lặng vì sợ rằng mình càng nói càng sai mà không thấy được độ cong nơi khóe mắt của anh.
Không khí nhất thời có chút trầm tĩnh. Thẩm Ngư còn chưa hồi phục lại tinh thần từ bạn bè chuyển thành người yêu còn đối phương lại thật nhanh tiến vào vai diễn, giống như đã tập luyện qua nhiều lần rồi vậy.
Cô có cảm giác rằng mình không quan tâm đến đối phương, nếu không cũng không xuất hiện tình huống xấu hổ như thế.
Tuy rằng anh là người mở lời tỏ tình trước nhưng giữa hai người không ai lép vế hơn ai, không cần một bên lúc nào cũng chiều theo bên còn lại. Coi trọng lẫn nhau mới là nền tảng của sự hòa hợp.
Thẩm Ngư lau miệng sau khi uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng. Lúc đã nghĩ kỹ, cô nghiêng đầu nhìn Trì Triệt trong chốc lát cho đến khi ánh mắt anh có chút nghi hoặc thì cô mới chồm người qua hôn lên khóe miệng của anh: “Xin lỗi vì em đã quên. Cảm ơn vì bữa sáng của anh nha, tối gặp lại.”
Thản nhiên thừa nhận mình đã quên mất, xin lỗi rồi đồng thời hẹn một cuộc gặp vào buổi tối.
Thật gian xảo.
Trì Triệt lái xe trở về công ty luật, tuy suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng anh lại sung sướng.
Cho tới khi Đường Xuyên vào văn phòng tìm anh, nhìn anh một cách ngạc nhiên: “Xuân tới rồi sao? Có phải cậu đã gặp được em gái xinh đẹp nào đúng không?
Trì Triệt nhận tập hồ sơ anh chàng đưa qua: “Cậu có thể không thô tục như vậy được không?”
“Gặp được em gái xinh tươi thì thô tục? Cậu không thích người đẹp à? Hay là cậu không thích con gái?” Đường Xuyên lia mắt đánh giá anh: “Đúng là tri nhân tri diện bất chi tâm*, Trì Triệt à không ngờ cậu che giấu kỹ đến như vậy. Nhưng mà không sao, tôi không ngại đâu, chỉ cần cậu không yêu thầm tôi là được.”
*Tri nhân tri diện bất chi tâm: Biết người biết mặt không biết lòng.
Trì Triệt mặc kệ anh ta, không ngẩng đầu lên: “Không có việc gì thì mời cậu đi ra, thật ầm ĩ.”
Đường Xuyên không dao động, anh ngồi ổn định trên sô pha, nhớ tới lời nói của Tạ Lăng Diệp ngày hôm qua: “Hôm qua tôi nghe Lăng Diệp nói cậu ở bên kia quen biết người nào hả?”
Đôi mắt Trì Triệt rốt cuộc cũng từ trên tài liệu dời đến mặt của Đường Xuyên, anh nhìn vào cậu ta: “Có thì như thế nào?”
“Chắc chắn là con gái, hèn chi lại vội vã chạy tới.”
Trì Triệt cười nhưng không có nói tiếp. Cũng không thể vì thấy cô nên vội vàng chạy tới…
Tuy đã xác định quan hệ nhưng mà người ta còn chưa nói thì anh cũng không thể nào dễ dàng nói cho người khác quan hệ của hai người—cũng không biết do băn khoăn điều gì.
Càng đừng nói tới Đường Xuyên, người mà cô rất thân thuộc.
Giác quan của đàn ông nói với Đường Xuyên rằng chuyện sẽ không đơn giản như vậy, đáp án giống như đã ở ngay trước mắt mình nhưng hình như mình đã quên cái gì rồi.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ mọi chuyện thì mạch suy nghĩ của anh đã bị gián đoạn khi Trì Triệt nói về công việc.
Vừa mới đi khỏi văn phòng thì Đường Xuyên lại thấy cậu ta cầm lấy di động, khóe miệng lộ rõ ý cười. Đường Xuyên xoay người đóng cửa lại. Lần đầu tiên thấy thằng bạn mình như vậy, nhất định là trong lòng cậu ta có điều gì đó rất vui vẻ.
Thật ra cũng không phải là điều gì quá đặc biệt, chỉ là tin nhắn gửi lúc ăn trưa của anh đã được trả lời mà thôi, vẫn là giọng điệu khách khí kia.
[Trì Triệt: Buổi tối em tới đón anh ha?]
[Ngư Ngư: Cũng được. Nếu tiện thì anh nói cho em biết địa chỉ đi.]
Anh phát hiện khi nói chuyện với Thẩm Ngư thì không thể nói quá khách khí bởi vì cô sẽ thật sự từ chối.
Không lâu sau hình như cô phát hiện có chỗ không đúng lắm nên nhanh chóng gửi một tin nhắn qua:
[Ngư Ngư: Em nhớ anh có lái xe mà?]
Trì Triệt cực kỳ vui mừng nhìn vào di động.
……………
Cuối cùng thì Thẩm Ngư vẫn phải lái xe qua bãi đỗ bên phía văn phòng Trì Triệt, cô vừa mới nhắn tin cho anh xuống lầu thì đã thấy anh và Đường Xuyên đi tới.
Trì Triệt thấy được người nên muốn tạm biệt Đường Xuyên nhưng không nghĩ tới cậu ta cũng nhìn thấy Thẩm Ngư.
“Tiểu Ngư nhi, sao em tới đây? Tới tìm anh hả?” Đường Xuyên nhìn vào trong xe cô: “Không có Khúc Dạng sao? Chỉ có một hình em hả?”
Thẩm Ngư có chút ngờ vực, khi thấy Trì Triệt tươi cười một cách bất đắc dĩ thì cô có chút hiểu rõ: “Đúng vậy, em tiện đường đi ngang qua, muốn ghé ăn cơm ở một chỗ gần đây.”
“Trùng hợp vậy, anh với Trì Triệt cũng muốn đi ăn, em đi chung đi.” Đường Xuyên tự giác đứng ra làm người giới thiệu:” Đây là Trì Triệt, lúc trước từng dùng bữa chung với chung ta đó, em còn nhớ không?”
Thẩm Ngư nhìn Trì Triệt, cười nói: “Nhớ rõ chứ.”
Lúc nên nhìn thì Đường Xuyên lại như người mù, không những nhận nhiệm vụ gợi đề tài ra nói mà còn đứng giữa hai người. Trì Triệt chỉ biết trơ mắt nhìn việc đáng lý chỉ có hai người bọn họ hẹn hò nay lại thành cuộc gặp giữa ba người, biết vậy anh đã không làm.
Một bữa cơm thật vô vị và tẻ nhạt, anh vất vả chờ cho đến khi Đường Xuyên đi rồi mới cầm lấy bàn tay của Thẩm Ngư: “Rốt cuộc cũng chịu đi.”
Anh dùng sức một chút ôm cô vào lồng ngực rồi cúi đầu phủ lên môi cô.
Nếu như không phải vì ngại có người khiến cho anh một mực khắc chế thì anh đã muốn hôn cô từ lâu.
Lại là một nụ hôn nồng nhiệt làm cho Thẩm Ngư đỏ mặt, tim đập nhanh.
Hai người cùng nhau đi xem phim, xem như là hoàn thành một ngày hẹn hò. Từ rạp chiếu phim đi ra đã gần 12 giờ, cô đưa anh về dưới nhà nhưng lại từ chối lời mời lên nhà anh.
Đều là người trưởng thành lại là người yêu thì trong lòng hai người biết rõ có khả năng xảy ra chuyện gì. Thẩm Ngư không phải lo lắng chuyện này, chuyện nam nữ là điều bình thường; tình yêu đi kèm tình dục cũng là lẽ tự nhiên.
Cô cảm nhận được sự hấp dẫn của mình đối với anh mà cô cũng bị anh hấp dẫn thật mãnh liệt.
Nhưng mà nghĩ đến việc Đường Xuyên hiểu lầm lúc chạng vạng thì trong lòng cô có cảm giác không giải thích được.
Nếu như lấy lý do không muốn để người quen biết về mối quan hệ của hai người thì Thẩm Ngư có thể giúp Trì Triệt nghĩ ra cả trăm lý do; bởi vì cô cũng không biết mở miệng như thế nào với Khúc Dạng về mối quan hệ này.
Tuy nhiên có thể giải thích là một chuyện nhưng cảm nhận trong lòng lại là chuyện khác.
Về đến nhà tắm rửa rồi nằm ở trên giường, Thẩm Ngư cầm di động do dự nửa ngày, cô không biết có nên hỏi anh hay không thì đúng lúc đó phía bên kia cũng gọi qua đây.