Editor + Beta: Basic Needs
Tuần mới bắt đầu bằng một cuộc họp vào buổi sáng.
Chủ đề của Thẩm Ngư tuy không nhận được sự chấp thuận nhưng việc được chọn cũng không được đề cập đến. Sau khi họp xong, Tổng biên tập chỉ phất tay mà đơn giản nói một câu ‘Mọi người cố gắng thật tốt, tôi chờ mong thành quả của mọi người’ rồi đuổi mọi người ra khỏi phòng họp, chỉ chừa lại một mình Canh Vũ An.
Sau khi cùng đồng nghiệp ăn xong bữa trưa, cô ngồi sắp xếp lại danh sách mấy quyển được đề cử vậy mà thoáng một cái đã tới giờ tan làm.
Cô quay đầu nhìn qua khung cửa sổ, ánh sáng đèn đường đã tự bật lên từ khi nào; cô đứng lên dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Không nghĩ tới rằng lại gặp Canh Vũ An ở bãi đỗ xe dưới lầu.
Rõ ràng văn phòng không còn người khi cô rời đi.
Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, không lẽ lúc trước thì luôn gặp được Trì Triệt, hiện tại lại bắt đầu đụng trúng Canh Vũ An sao? Cô không hề nghĩ đến việc có thể thường xuyên nhìn thấy anh ta.
Thẩm Ngư chỉ nhàn nhạt liếc nhanh một lần, cô không dừng lại mà hướng về xe của mình. Cách đó không xa, Canh Vũ An thấy thế nên bước nhanh tới ngăn cô lại.
“Tiểu Ngư, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô lướt qua anh ta: “Chúng ta không có gì để nói cả.”
Canh Vũ An bắt lấy tay cô: “Chúng ta làm hòa đi.”
Thẩm Ngư dừng lại do lực kéo của anh ta nhưng cô không quay đầu lại, cô cảm thấy có chút khó hiểu.
Người nói chia tay là anh ta, giờ đột nhiên lại muốn làm hòa. Anh ta xem cô là gì?
“Anh chỉ là nhất thời nói lung tung.” Anh ta thấy Thẩm Ngư không nói một lời nào nên nheo mắt: “Tiểu Ngư, em biết rằng anh rất muốn làm ra một cuốn sách thật tốt. Anh vẫn thích em mà anh biết em vẫn còn thích anh nên chúng ta làm hòa đi.”
Giờ phút này Canh Vũ An không rõ là do sốt ruột hay bị tâm tình ghen ghét quấy phá mà lại đi nói những câu mà anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ nói ra dễ dàng như vậy. Mới đầu anh ta còn cho rằng sẽ làm mình mất hết mặt mũi nhưng nói xong rồi thì cảm thấy cũng không đến nỗi.
Nếu những lời đó có thể làm cho Thẩm Ngư quay trở về bên mình thì nào có sao.
Người trước mặt anh ta rốt cuộc cũng xoay người lại.
Thẩm Ngư nhìn anh, cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ: “Anh còn nhớ rõ trước kia tôi đã từng nói rằng tôi không thích mỗi lần chia tay xong lại làm hòa không? Nếu đã nói chia tay thì đối với tôi mà nói đó chính là chia tay.”
“Anh cho rằng em chỉ nói chơi thôi, với lại em rõ ràng còn thích anh!” Canh Vũ An sốt ruột. Anh ta nhớ rõ cô đã từng nói như vậy vào lúc hai người bọn họ quen nhau được không bao lâu.
Nhưng anh chỉ cho rằng đây là do cô tùy hứng mà nói, không thể nào lại là sự thật.
“Có lẽ lúc mới chia tay thì tôi còn thích anh nhưng bây giờ thì không.” Cô kéo tay của mình: “Chuyện tình cảm tôi chưa bao giờ nói cho vui cả, Vũ An.”
Do dù là trước đây hay là hiện tại…
Anh nói lâu như vậy nhưng cô ấy lại từ chối mình; dù cho cô vẫn gọi tên anh như ngày nào.
“Thẩm Ngư, em có tim không?” Mắt anh ta đỏ lên. Vậy mà có thể dễ dàng không còn thích; vậy mà có thể dễ dàng ở bên người khác.
“Tôi có hay không không phải anh là người rõ nhất sao? Anh không biết rằng tôi từng đau khổ nên mới có thể nói như vậy.”
Canh Vũ An giật mình.
Phải rồi, anh đã từng cảm nhận được; chỉ là theo thói quen mà quên chú ý đến cảm nhận của cô.
Canh Vũ An nắm chặt tay nhìn bóng dáng cô rời đi.
…………………
Sau khi liên tục mấy ngày phải ghé các tiệm sách lớn nhỏ trong thành phố thì lúc Thẩm Ngư đột nhiên nhớ tới việc đã lâu không ngẫu nhiên gặp lại Trì Triệt đã là chuyện của ba tuần sau, tính từ lần ăn tối kia.
Mà trong lúc này chỉ có Khúc Dạng mãnh liệt yêu cầu cô đi ăn một bữa.
“Mày nói coi, nếu không phải từ nhỏ đã chơi với tao thì bây giờ có phải mày đã trở thành trạch nữ suốt ngày ru rú trong phòng hay không?” Khúc Dạng đem miếng thịt bò đã được người phục vụ nướng thật thơm bỏ lên mâm trước mặt.
Thẩm Ngư thản nhiên gắp miếng thịt đó ăn luôn, cô lật một trang sách rồi không chú ý mà trả lời: “Sẽ không.”
“Tao hầu hạ mày y như hầu hạ ba tao”
Thẩm Ngư phóng lực chú ý tới người đối diện: “Con ngoan.” Cười với vẻ mặt hiền từ.
“Chắc tao mượn á. Mày thật có tiền đồ, bộ mày muốn trở thành anh em với Đường Xuyên hay sao mà muốn làm ba tao?”
Thẩm Ngư mỉm cười, gắp thêm một miếng lưỡi bò; vị ngon của nó làm cho cô tạm thời thoát khỏi thế giới trong sách nhưng cô cũng không kể cho Khúc Dạng nghe chuyện Canh Vũ An muốn làm hòa.
Cô đã xử lý tốt, không cần làm cho cô ấy phiền lòng vì một chuyện nhỏ như vậy.
Vốn chuyện chia tay làm cho trái tim cô đau đớn nhưng không biết từ khi nào nó đã tự chữa lành.
Cô giống như trước giờ chưa từng thích anh ta.
Tối đó sau khi tắm rửa để tẩy sạch mùi thịt nướng ám trên người, cô nằm thoải mái trên giường. Cô tính tiếp tục đọc cho xong cuốn sách kia nhưng nhìn tới di động thì quyết định cầm lên.
Ma xui quỷ khiến làm sao lại click mở giao diện nói chuyện với Trì Triệt, cô nhìn đến lịch sử cuộc trò chuyện trước kia khi anh trả lời một từ ‘Được’ lúc cô thông báo vị trí nhà hàng.
Thẩm Ngư bấm vào vòng bạn bè của anh thì ngoại trừ mấy bài hát được anh chia sẻ thì còn lại đều là tiếng nước ngoài. Ngẫu nhiên có mấy tấm ảnh chụp nhưng lại không thấy anh ở trong đó. Cô bấm vào xem thử, có chút buồn cười vì ảnh nào cũng có bình luận của Đường Xuyên.
Anh không thiết lập hiển thị thời hạn, bài viết cũ nhất có từ 14 năm trước. Mấy bài viết trên dòng thời gian của anh giống như một playlist cá nhân.
Thẩm Ngư chọn vào bài hát “Black Rose” của George Benson lại ngoài ý muốn phát hiện ra ca sĩ này hồi trước còn có một bài “Six Play” mà cô cũng rất thích, bản Black Rose này cũng không tồi.
Nghe xong một bài rồi lại nghe tiếp ba bốn bài nữa thì Thẩm Ngư ngạc nhiên và mừng rỡ khi những ca khúc mà anh thích đều hợp gu của cô. Cô lưu lại những bài hát kia cùng quyết định về sau nếu cần nghe nhạc thì cứ ghé vào vòng bạn bè của anh.
Làm xong những việc này, cô thoát khỏi khung trò chuyện với anh, chậm rãi hồi tưởng lại đôi mắt kia của anh vào bữa gặp mặt cuối cùng đó.
Đôi mắt của anh rất đẹp, lông mi cũng rất dài nhưng lại không mang theo sự nữ tính. Khi anh tiếp xúc với cô lại có một mùi hương vừa quen thuộc vừa dễ chịu truyền tới. Cô rất thích mùi này.
Rõ ràng trước đó không có cảm giác gì đột nhiên vào ngày hôm đó anh mắt anh phảng phất như…
Mới ngây người một chút mà điện thoại rơi ra khỏi tay cô, rơi thẳng xuống mũi khiến cho cô đau ứa nước mắt. Cô nhịn đau, vừa che mũi vừa mắng nhỏ: “Mẹ nó, mình suy nghĩ cái gì…”
Anh ấy làm sao thích cô được, rõ ràng anh chẳng có biểu hiện gì cả.
Cô đặt lại điện thoại lên đầu giường, ngoan ngoãn lùi về trong chăn lại không nhịn được mà sờ mũi, hy vọng ngày mai sẽ không bị bầm.
__________
Tác giả:
Nam chính biến mất ngày đầu tiên.
Nhớ Trì Triệt.
Link bài hát cho bạn nào muốn nghe thử, cũng rất hay.