Sau khi quần áo cả hai người được cô nhân viên khách sạn mang lên, Mạc Nhi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt và thay đồ gọn gàng. Chải chuốt lại một chút rồi đi ra.
Lúc đi ra, Mạc Nhi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông quay về phía mình, anh ta đang nói chuyện điện thoại, Mạc Nhi nghe thoáng là đang bàn công việc, còn nghe anh nhắc đến Hoa Trạch, Mạc Nhi nghĩ có lẽ nghe nhầm nên cô mặc kệ, liền đi đến giường cầm điện thoại, tiếc thay là điện thoại hết pin.
Mắt chán nản liếc dọc liếc ngang căn phòng, theo cô biết đây là khách sạn “MandarinOriental Pudong” tọa lạc tại khu vực đường Pudong, Thượng Hải. Mạc Nhi nhìn tổng quan căn phòng, mới nảy ra ý kiến riêng của mình, anh ta có lẽ là một khách VIP, cái phòng trông cũng đặc biệt hơn người khác, xem ra là hạng người giàu có.
Khi mắt chạm vào chỗ nằm của mình ban nãy và đêm qua Mạc Nhi chợt nhớ về một chuyện, đó là, không biết đêm qua khi cô say rượu người đàn ông kia có xâm phạm đến cô không, nhưng rõ ràng không thấy thứ kia của phụ nữ!
Thật sự Mạc Nhi rất muốn hỏi anh ta, nhưng lại rất ngượng. Cái lần đầu đó, có khi nào bị John lấy mất không? Nhưng cô và John chưa từng vượt quá giới hạn, cùng lắm chỉ là hôn thôi!
Vậy, giữa cô và người đàn ông đó có chuyện gì xảy ra không? Đang mãi suy nghĩ thì Mạc Nhi nghe thấy hắn chuyển giọng bình thường sang lạnh như băng. Nghe thấy là đang bàn về chuyện hôn sự. Anh ta có vợ sao? Vợ? Có vợ rồi còn quay quần bên một người con gái khác sao?
“Được rồi, khi nào tôi về nước, tôi sẽ sang nhà em” Hắn một tay chống eo, vẻ mặt nhăn nhăn nói.
Chiếc áo choàng tắm mặc dù chỉ là khoác sơ, nhưng lại rất hợp với vóc dáng của anh. Mạc Nhi nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đứng xoay lưng với cô, trong ánh nhìn của cô, tựa như cô thấy bóng lưng anh rất cô đơn. Theo thước đo với con mắt ở trong ngành thiết kế đã lâu, Mạc Nhi đoán anh ta chừng 1m87. Anh có vóc dáng rất cao, thân hình cân đối vô cùng. Trên thế giới này, đi tìm được người có thân hình này không phải khó, nhưng nếu nhìn kĩ ra, rõ ràng toàn là những người mập lùn bụng to như cái trống. Với suy nghĩ của Mạc Nhi, cô cảm thấy người đàn ông ấy rất thông minh và giỏi giang. Nhưng dù sao cũng là suy nghĩ của cô, chẳng ai chắc được vấn đề ấy.
Khi người đàn ông đó quay lại, tình cờ bắt gặp được ánh mắt tò mò của Dương Mạc nhi đang nhìn mình. Liền sau đó nhanh chóng nói vài câu rồi cúp máy.
“Này anh, tôi và anh chưa từng quen biết nhau, sao anh lại biết tôi? Tôi chẳng có ấn tượng gì với anh cả” Dương Mạc Nhi bĩu môi nói.
“Đúng là tôi và cô chưa từng gặp mặt chính thức, nhưng tôi biết cô, Dương Mạc Nhi” Người đàn ông không kiên dè gọi thẳng tên của cô ra.
Mạc Nhi không ngờ rằng, hắn ta còn biết đến tên của mình, vậy xem ra biết cô thật rồi. Nhưng Mạc Nhi không nhớ gì được hết, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó rất quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Thậm chí tên của anh ta cô còn không biết, vậy mà anh ta lại biết tên cô. Lạ kì!
“À mà thôi! Ban nãy tôi nghe cô bàn chuyện hôn sự gì đó, có vợ rồi à?” Mạc Nhi dò hỏi.
Không trả lời thì thôi, thế mà người đàn ông lại còn lạnh giọng nói, đi từng bước lướt qua Mạc Nhi “Lắm chuyện“.
Mạc Nhi nghiêng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt long lanh tựa như nước chớp chớp nhìn hắn “Này, thật ra tôi không cố ý nhiều chuyện đâu, nhưng anh có vợ rồi vậy còn đi theo một cô gái khác, không sợ vợ ghen hay hiểu lầm à?”
“Nếu cô ấy ghen, ít nhất cũng không liên quan đến cô” Người đàn ông vẫn giữ nguyên giọng nói lạnh băng ấy, kết thúc câu nói liền đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Dương Mạc Nhi đợi bên giường, ngồi xem tivi đang bật. Một bộ phim hài, cứ chốc chốc có cảnh hay cô lại ngồi chăm chú xem sau đó còn bật cười thoải mái. Khi người đàn ông kia bước ra nhìn cảnh tượng Mạc Nhi đang ngồi xem tivi, đôi mắt trở nên dịu dàng hẳn. Như có giác quan thứ sáu, Mạc Nhi quay sang nhìn hắn ta, thuận tay tắt tivi.
Mạc Nhi đứng dậy, chiều cao của cô cũng không gọi là cao hay thấp, đủ chuẩn cho một người mẫu cũng nên, khi đứng đối diện anh cô cũng không cần ngước lên nói chuyện, nếu có chênh lệch, Mạc Nhi nghĩ cũng tầm 16 hay 17 căng ti mét “À, anh ra rồi, tôi có thể phiền anh một chút được không?”
“Nói đi” Nhìn người đàn ông nhướng mày với Mạc Nhi, tay thọc vào túi quần.
“Anh có thể cho tôi hóa giang một đoạn được không?”
“Cô muốn đến đâu?” Anh lách qua người Mạc Nhi nhặt áo khoác rồi chỉnh sửa trang phục lại một chút.
“Tiệm sửa xe ở gần đây thôi, cách chừng khoảng 10km” Mạc Nhi cố diễn tả lại đường đi.
“Được” Người đàn ông gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Dương Mạc Nhi cảm thấy cái con người này khá lạ, sao mà lạnh như băng vậy chứ không biết! Chỉ cần nở một nụ cười thôi cũng khó sao? Mạc Nhi tin rằng nếu như anh ta có thể cười, chắc chắn nụ cười ấy rất đẹp. Nhưng nãy giờ, một cái nhếch môi còn chẳng có huống chi là nụ cười.
Anh đi xuống thanh toán phòng ngủ, trong khi đó Mạc Nhi chạy nhảy lung tung khám phá cái khách sạn to lớn này chỉ để nhìn ngang ngó dọc.
Mandarin Oriental Pudong tạo được tiếng vang và sự chú ý ngay từ khi mở mạc cách đây vài năm, nhờ nét vẻ quyến rũ riêng của nó. Khách sạn được trang trí theo phong cách Supernova (siêu tân tinh), nổi bật với nhiều món nội thất sang trọng, sàn nhà được lát đá cẩm thạch bóng loáng, trần nhà treo đèn chùm pha lê lấp lánh... Khách sạn này được xây rất đẹp, từng chi tiết đều rất cuốn hút được khách. Nó là một trong những khách sạn được lọt top trên thế giới rộng lớn này.
Khách sạn này cô từng được tham khảo trên mạng, nhưng đây quả thực đây là lần đầu cô đến. Nó đẹp hơn rất nhiều so với ảnh chụp. Nhân viên trong khách cực kỳ chu đáo và lịch sự, có thể nói họ đã từng bước qua kỳ thi huấn luyện đặc biệt để trở thành một nhân viên xuất sắc trong cái khách sạn lớn như “cung điện” này. Mọi tiện ích hay cả thức ăn ở đây đều rất ngon, đã đến đây không ăn không uống thì rất hối tiếc, Mạc Nhi cũng rất muốn thưởng thức những món ăn đó, nhưng hôm nay đành gác lại. Dù sao cũng đâu phải cô ra tiền mà còn phải làm chuyện quan trọng hơn nữa, cô cần chuyển nhà.
Tham quan một hồi, cô quay về nơi quầy tiếp tân thì vừa kịp nghe cô nhân viên lễ tân báo giá tiền.
“Tiên sinh, tổng tiền phòng của anh là 5700 ngàn USD”
Trời! 5700 ngàn USD, giá cắt cổ chết người. Mạc Nhi đứng nhẩm số tiền qui ra, nếu là 5000 ngàn thì giá tiền qui ra nhân dân tệ là... 33 vạn nhân dân tệ. Mạc Nhi nuốt nước bọt, chỉ vừa nhiêu đó thôi đã mất gần mấy chục ngàn rồi. Đằng này, là 37,4 vạn.
Mạc Nhi hốt hoảng đập tay lên bàn tiếp tân, Mạc Nhi muốn đính chính lại câu nói ban nãy, cô sợ rằng cô nhân viên ấy tính nhầm rồi “Cô ơi, cô tính lại đi, có khi nào cô tính sai không? Làm gì nhiều đến thế? Chỉ một đêm thôi mà?”
“Thưa quí khách, giá của phòng tổng thống như vậy là rẻ nhất rồi ạ!” Cô nhân viên mỉm cười nói.
“Tổng thống? Chẳng phải là phòng thường sao? Tôi thấy cách trang trí giống như căn phòng nào đó tôi từng thấy trên mạng mà? Làm sao là tổng thống được?” Mạc Nhi càng giật mình hơn. Gì mà tổng thống? Ăn tiền thì bảo ăn tiền, vòng vo làm gì.
“Cứ thanh toán như thường đi” Giọng nói của người đàn ông kia vang lên, cắt ngang lời nói của cô nhân viên lễ tân sắp phát biểu.
Mạc Nhi quay sang nổi loạn với anh “Anh bị điên sao? Chúng ta ở...”
“Cô im lặng một chút, là tiền tôi trả nên cô đừng lo, yên tĩnh đứng ở đó chút đi” Người đàn ông hạ giọng nói, người khác nhìn vào còn nghĩ anh đang cưng chiều bạn gái.
“Bạn trai cô nói đúng đấy, cô đừng làm loạn nữa, dù sao cô cũng đâu phải người trả” Cô lễ tân thừa cơ hội nói ẩn nói hiện với Mạc Nhi.
“Phụ vụ khách kiểu gì vậy? Cô muốn chết sao? Tôi sẽ kiện cô đấy” Tính Mạc Nhi rất nóng, cô ta cũng chẳng có lý do gì nói xiên xỏ cô như thế, câu “khách hàng là Thượng đế” cô ta chưa nghe qua sao?
“Dương Mạc Nhi, đừng loạn nữa” Người đàn ông lạnh giọng quát thẳng mặt Mạc Nhi.
Mạc Nhi bực bội nhìn hắn, đôi mắt nổi lửa không giấu diếm nhìn người đàn ông vừa mới quát cô. Nhưng dù sao cũng nên im lặng, có làm gì thì giá cũng chẳng thay đổi. Đúng, cô phải cho hắn ta hết sạch tiền, dám quát cô đây là mạng anh lớn rồi. Dương Mạc Nhi không loạn nữa, ngồi yên đó, nhìn hắn nói gì đó với cô nhân viên lễ tân. Đôi mày chưa thể thư giãn được, vẫn nhíu chặt khó chịu.
Mạc Nhi không buồn liếc mắt nhìn hắn, chỉ đơn giản ngó xuôi ngó dọc, nhờ vậy cô mới phát hiện mọi người đang nhìn mình. Có lẽ là chuyện ban nãy đã khiến mọi người chú ý. Mạc Nhi mỉm cười tươi nhìn bọn họ, nhưng tận đáy lòng chỉ muốn hỏi bọn họ “Nhìn cái gì mà nhìn?“.
Cô thở đều để mọi bực dọc hạ bớt. Người đàn ông đứng ngay quầy tiếp tân quay lại nhìn Mạc Nhi ngồi ở sofa đại sảnh, bỗng chốc, những gì đêm qua xảy ra hiện lại trong đầu anh.
Đêm qua, khi anh cùng các đối tác đến bar theo yêu cầu thì anh nhận được điện thoại của trợ lý, nói rằng công việc có vấn đề, muốn anh về xử lý. Anh xin phép ra về sớm hơn mọi người.
Lúc đi ngang qua bàn nằm gần trung tâm, đôi mắt anh đảo qua thấy một cô gái đang đi về phía mình, chân tay loạng choạng không đứng vững, mặt nhăn nheo nhìn về phía anh.
Đó là một cô gái, rất đẹp, khuôn mặt lạnh lùng đã bị rượu che đi, thay vào là gương mặt nhăn nhó khó chịu, có lẽ là cô ấy uống say rồi. Chưa đầy một phút, ngay lòng ngực, anh cảm thấy có một vật nặng đè lên, tay cũng theo phản xạ mà choàng qua eo cô, làm cột dựa người con gái đó từ khi nào không biết. Anh chỉ biết, người con gái ấy ôm chặt lấy anh không buông, như một con rắn, cứ đung đưa vài hồi rồi yên tĩnh.
Anh biết người con gái đó chính là ai, anh đã từng xem qua hồ sơ của cô do trợ lý mang đến, tên người con gái đó thường được người ta gọi là Mạc Nhi, rõ hơn là Dương Mạc Nhi, nhà thiết kế tiếng tăm lẫy lừng.
Đúng như người ta nói, trong hình đẹp bao nhiêu ngoài đời càng đẹp gấp đôi, đạo lý đó không sai. Khi Mạc Nhi ngã vào lòng anh trong giấc say, cũng chẳng hiểu vì sao anh lại đưa tay ra đón lấy cô. Anh lay lay Mạc Nhi mãi vẫn không thấy động tĩnh, liền nhanh chóng bế thốc Mạc Nhi lên, đi thẳng ra khỏi bar. Không quan tâm đến những người phía sau.
Đưa Mạc Nhi đến khách sạn gần nhất, nhanh chóng đặt một phòng VIP rồi đưa Mạc Nhi lên phòng. Còn anh thì quay người đi, ra khỏi khách sạn đến Shine xử lý công việc.
Khi anh đến công ty, Thẩm Ninh đã đứng đợi anh ở trước cửa chính từ lâu, tay đưa một tập tài liệu, bước chân nhanh nhẹn đi theo sau Vương Triệu Thần.
“Giám đốc Hạ muốn tổng giám đốc đến Hồng Kông một chuyến” Thẩm Ninh báo cáo.
“Được, 7 giờ sáng mai đến công ty trước, không cần đến hoa Trạch nữa, sau đó đến Hồng Kông” Vương Triệu Thần lạnh giọng trả lời, tay lật tài liệu nói, đi thẳng về phía thang máy.
Khi mọi việc xử lý ổn thỏa, thì trời ngoài kia đã gần sáng, Thẩm Ninh gõ cửa bước vào phòng làm việc, thấy Vương Triệu Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì cô dừng lại, không dám làm phiền tổng giám đốc, liền quay đầu đóng cửa đi ra ngoài.
Vương Triệu Thần nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài phút bỗng nhớ về Dương Mạc Nhi, tay giơ đồng hồ lên xem giờ thì kim dài chỉ số chín và kim ngắn chỉ số một. 1 giờ 45 rồi. Nghĩ tới Mạc Nhi, anh đứng dậy thu xếp lại mọi thứ, lấy chìa khóa xe ra khỏi phòng thì gặp Thẩm Ninh, cô ấy đưa cho anh ký một văn bản rồi có ý định gọi cho tài xế đến đón anh liền ngăn lại, nói rằng mình muốn tự lái xe. Thẩm Ninh hết hồn một phen, từ trước đến giờ nếu không phải tài xế riêng thì chỉ có cô lái xe đưa đón tổng giám đốc đi đi lại lại, hiếm khi là tự bản thân tổng giám đốc lái xe.
Vương Triệu Thần nhìn ra vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Ninh, nhưng anh không giải thích nhiều, chỉ lặng lẽ bảo cô nghỉ sớm rồi sải chân đi đến thang máy.
Khi quay lại khách sạn, trong mơ hồ và mệt mỏi, anh chỉ thấy Mạc Nhi đang nằm đó, ngủ rất yên lành, nhưng khi nhìn đến gương mặt xanh xao và lem luốc rượu thì lắc đầu.
Đi vào phòng tắm đựng một thao nước ấm, cầm theo một cái khăn đi vào phòng ngủ. Anh xắn tay áo nhúng khăn vào nước, đỡ cô ngồi dậy, với một người đang ngủ say làm sao có sức như người đang tỉnh táo, chỉ như một cái xác còn hơi thở. Anh để Mạc Nhi dựa vào người mình, tay lau mặt cho cô rồi lại nhúng nước, cứ như thế ba lần. Nhưng có lẽ do nhiệt độ phòng và nhiệt độ của chiếc khăn khác nhau thế nên khi anh lau mặt cho cô, anh thấy rõ Mạc Nhi đang nhăn mặt.
Người con gái nằm trong lòng anh rất yên tĩnh, sau một hồi lại nhăn mặt khó chịu, Mạc Nhi như đang gặp ác mộng, có lẽ vậy. Vài giây sau chưa kịp để anh thở thì ở vạt cổ áo mình ươn ướt, khi anh nhìn Mạc Nhi, đôi mắt nhắm nghiền đó đang chảy nước, là nước mắt, cứ chảy dọc xuống gò má rồi xuống cằm, vài giọt lại rơi vào cổ áo của anh.
Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, anh đang cho cô nằm lại giường thì lại thấy cô ngồi bật dậy, mặt nhăn nhó, một giây sau, một tràn nôn của Mạc Nhi làm cho áo của anh và cô đều dính chất bẩn. Tác dụng của rượu đã làm cho tất cả thức ăn cô từ đêm hôm qua trào ra không sót một miếng. Anh nhìn người con gái ấy đến thẫn thờ.
Trước giờ, anh ghét nhất là con gái say rượu, bởi vì khi say họ luôn ồn ào, mà anh lại không thích ồn ào, càng ghét dáng vẻ của họ hơn nữa là không biết uống cứ ngoan cố uống rồi lại nôn ra hết. Nhưng với Mạc Nhi thì khác, cô say rất yên tĩnh, không phá, không ồn ào, thậm chí còn lặng lẽ rơi nước mắt trong giấc ngủ. Lần này, anh còn ngỡ ngàng với bản thân là tại sao lại có thể chăm sóc cho một người con gái như thế.
Vương Triệu Thần gọi điện cho nhân viên khách sạn mang một bộ đồ ngủ lên.
Hơn một phút sau, một cô nhân viên mang áo lên theo yêu cầu của anh, trên người anh hiện tại là một chiếc khăn choàng tắm, nghe tiếng chuông liền đưa hai bộ đồ dơ bảo cô nhân viên đó đi giặt lại giúp, cô nhân viên mỉm cười gật đầu.
Có trời mới biết khi nhìn thấy “cảnh xuân” của Mạc Nhi, anh khó khăn trong điều hòa thở của mình thế nào! Mạc Nhi quả thật rất đẹp, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên anh thấy đẹp đến lạ thường, mặc dù xung quanh anh, nhiều năm qua lăn lộn với xã hội, phụ nữ vây quanh nhưng anh chưa từng thấy ai có được nét đẹp như Mạc Nhi.
Khi giúp Mạc Nhi lau mình và thay xong đầm ngủ, anh đi ra phòng khách, mở máy tính làm việc. Tài liệu chất chồng trên bàn ở phòng khách, mải miết làm việc mà quên luôn thời gian nghỉ ngơi, khi anh đảo mắt qua đồng hồ, 3 giờ sáng, anh mệt mỏi đóng tài liệu lại, đến cạnh giường nằm xuống, nhắm mắt lại, đánh một giấc trong một quãng thời gian không dài không ngắn. Đủ để anh có thể lực làm việc cho ngày mai.
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, anh đã tỉnh giấc nhưng lại không mở mắt. Đối diện anh là một cô gái có mái tóc đen mượt, mùi thơm của phụ nữ xộc thẳng lên mũi, anh cảm nhận được, ánh mắt của Mạc Nhi đang nhìn mình, nhìn rất lâu, và anh biết, cô ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh. Thế nên khi cảm thấy mình bị người khác nhìn mãi như vậy không quen, liền lên tiếng.
“Nhìn đủ chưa?”
“Anh tỉnh rồi sao?” Người con gái nằm cạnh bên nghiêng đầu hỏi.
“Ừ” Anh chỉ đáp qua loa.
“Ồ... Nhưng sao tôi lại ở đây? Còn cả tôi và anh? Nhưng tôi biết anh hả?” Một câu hỏi khiến anh cười thầm trong lòng, chẳng lẽ chưa bao giờ xem qua hồ sơ người muốn hợp tác cùng mình sao?
“Không, cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô” Vừa nói xong, Vương Triệu Thần lập tức mở mắt nhìn vào Mạc Nhi.
Anh nhìn Mạc Nhi rất lâu. Mỉm cười dịu dàng, liền đó có tiếng chuông phòng. Là cô nhân viên đêm qua đưa áo ngủ cho anh đêm qua, anh nhận xong đi vào đưa cho Mạc Nhi, bảo cô ấy thay trước. Sau khi Mạc Nhi vào phòng tắm không lâu thì anh có điện thoại, là Thẩm gọi đến.
“Tôi nghe” Vương Triệu Thần đi về phía cửa kính, mắt nhìn ra phía xa xăm.
“Tổng giám đốc, chúng ta khởi hành vào 2 giờ chiều này” Thẩm Ninh báo cáo gọn gàng thì nhận được câu nói “Tôi biết rồi” của anh, cô có hỏi thêm anh đang ở đâu thì anh chỉ nói ở khách sạn, chỉ đơn giản như vậy.
“Cô đến Hoa Trạch trước đi, tôi sẽ đến đó sau” Nói đến đây, anh nghe tiếng đóng cửa nhà vệ sinh, cho thấy Mạc Nhi đã vệ sinh cá nhân xong.
Điện thoại vừa cúp chưa được bao lâu thì có người gọi tới.
“Có chuyện gì?”
“Nghe nói anh sắp đến Hồng Kông?” Người con gái bên đầu dây kia lo lắng hỏi.
“Ừ” Đáp lại cũng chỉ là giọng nói lạnh lùng.
“À, em muốn nhắc với anh là ba mẹ vẫn đang chờ chúng ta quyết định ngày cưới” Người con gái bên kia dừng lại một lúc sau đó lại ngập ngừng nói.
“Ngày cưới chẳng phải ba mẹ em quyết định?”
“Nhưng mà họ... họ bảo muốn để chúng ta tự tìm ngày thích hợp, họ muốn chúng ta theo ý mình” Người con gái khó khăn nói.
“Được rồi, khi nào tôi về nước, tôi sẽ sang nhà em” Anh gật đầu rồi cúp máy.
Khi anh quay lại, tình cờ bắt gặp được ánh mắt tò mò của Mạc Nhi đang nhìn mình.
“Này anh, tôi và anh chưa từng quen biết nhau, sao anh lại biết tôi? Tôi chẳng có ấn tượng gì với anh” Mạc Nhi bĩu môi nói.
“Đúng là tôi và cô chưa từng gặp mặt chính thức, nhưng tôi biết cô, Dương Mạc Nhi” Vương Triệu Thần gọi thẳng tên của cô ra.
Có lẽ Mạc Nhi không thể nào biết được vì sao anh biết tên cô ấy. Bỗng nhiên chỉ thấy cô nhảy sang vấn đề khác.
“À mà thôi! Ban nãy tôi nghe anh bàn chuyện hôn sự gì đó, có vợ rồi à?”
“Lắm chuyện” Anh lạnh giọng nói, đôi mắt vẫn bình thản nhìn về cô.
“Này, thật ra tôi không cố ý nhiều chuyện đâu, nhưng anh có vợ rồi vậy còn đi theo một cô gái khác, không sợ vợ ghen hay hiểu lầm à?” Mạc Nhi nghiêng đầu nhìn anh với con mắt nghiêm túc.
“Nếu cô ấy ghen, ít nhất cũng không liên quan đến cô” Anh vẫn giữ nguyên giọng nói lạnh băng ấy, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, trên người khoác lại bộ công sở tối qua, bắt gặp Mạc Nhi đang ngồi xem phim, như có thần giao cách cảm, hai đôi mắt nhìn nhau, cô là người phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“À, anh ra rồi, tôi có thể phiền anh một chút được không?” Người con gái đó đứng dậy đối mặt với anh.
“Nói đi” Anh nhướng mày nhìn Mạc Nhi, tay thọc vào túi quần.
“Anh có thể cho tôi hóa giang một đoạn được không?”
“Cô muốn đến đâu?” Anh nhặt áo khoác rồi chỉnh sửa trang phục lại một chút.
“Tiệm sửa xe ở gần đây thôi, cách chừng khoảng 10km” Mạc Nhi diễn tả lại đường đi.
“Được” Anh gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc thanh toán trả phòng, thẻ ngân hàng anh để quên ở phòng làm việc nên gọi cho Thẩm Ninh mang đến. Vài phút sau, Thẩm Ninh đã đến, khi thấy anh đứng ngay quầy lễ tân, mọi thắc mắc như đang giải bày hỏi vì sao anh lại ở đây? Sao anh không về tứ hợp viện Chu Hải? Anh chỉ đáp gọn gàng là chăm sóc một người. Thẩm Ninh cũng lấy làm lạ, chăm sóc? Chẳng lẽ là Khải Hoàn? Sau khi thanh toán hết số tiền phòng, Thẩm Ninh chỉ liếc mắt thấy anh đi tới gần một cô gái, ánh mắt dịu dàng nhìn người đó, rồi cả hai rời đi.
Không phải Khải Hoàn, vậy là ai?