Dương Mạc Nhi đã ở trong phòng cấp cứu hơn ba tiếng đồng hồ kể từ khi Vương Triệu Thần bế cô vào đây. Đợi khi cô được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt, Vương Triệu Thần mới nhận bảng kê thuốc của bác sĩ và vài lời dặn dò, sau đó anh bước ra hành lang bệnh viện, gọi một cú điện thoại ngắn.
Cả hành lang yên ắng, chỉ có duy nhất giọng nói vang vọng của anh. Vì sợ làm phiền Dương Mạc Nhi nên anh đi ra ngoài nghe cho tiện hơn. Bên đầu dây kia nghe tin tức của anh thông báo cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Người anh gọi chính là Đinh Thừa Hạo, bên cạnh còn có Lệ Vy. Anh chỉ nói gọn gàng một câu “Mạc Mạc an toàn rồi” rồi cúp máy.
Đinh Thừa Hạo vừa nhận được điện thoại cũng an tâm vài phần, sau đó quay sang chuyển lời cho Lệ Vy.
“Thật là tiểu Nhi không sao chứ?” Lệ Vy gấp gáp nước mắt cũng đã chảy ướt đẫm khuôn mặt, tay nắm tay hỏi Đinh Thừa Hạo.
“Cô ấy đã an toàn rồi” Đinh Thừa Hạo chắc như đinh, đầu gật, tay vuốt tóc Lệ Vy.
“May quá!” Lệ Vy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng nở rộng một nụ cười miễn cưỡng.
Bây giờ cô mới nhận ra không khí giữa cô và anh có chút ám muội. Mím môi nhích người tránh né vòng tay của anh. Đinh Thừa Hạo cũng nhận ra có ý tránh né mình, anh đứng dậy đi về phía bàn rượu rót một ly nước cam đưa cho cô.
“Cảm ơn anh” Lệ Vy lịch sự đưa tay đón lấy nước cam.
“Em đừng khách sáo với anh nữa, được không?” Đinh Thừa Hạo thở hắt nhìn cô, đi sang sofa đối diện cô ngồi xuống “Chẳng lẽ em lại ghét anh đến thế?”
Lệ Vy căng thẳng nhìn anh, lắc đầu “Không, em không ghét anh đâu, anh đừng hiểu lầm” Cô đưa tay xua xua trước mặt anh.
“Vậy em cứ tự nhiên khi nói chuyện với anh được không?”
“Đương nhiên rồi, em như vậy là rất tự nhiên” Lệ Vy cầm ly nước cam đưa lên miệng nhấp môi xua tan đi sự khô rát ở cổ họng.
“Anh ta là ai?” Đinh Thừa Hạo dựa người ra sau sofa, chân vắt chéo nhau, tay sải dài lên lưng ghế.
“Dạ?” Lệ Vy không hiểu hỏi ngược anh.
Đinh Thừa Hạo hạ giọng một chút, trong lòng anh đang kiềm nén giận dữ “Hắn ta... Chồng em tên gì?”
“À, anh ấy là Lăng Thành”
“Lăng Thành?” Cái tên có chút quen quen, một lúc sau anh mới được tên ấy là ai, liền mới ngỡ ngàng “Giám đốc công ty JG?”
Lệ Vy gật đầu “Vâng”
Công ty JG không phải là công ty to lớn gì, nhưng ẩn sâu nó là cả một bí mật, điều đó anh chỉ mới tìm hiểu được một nửa, lúc trước Shine đã suýt rớt giá vì công ty ấy, vậy mà đứng trước mặt anh chính là vợ của một trong những người trong đó, đúng là ông trời rất thích trêu người mà.
“Vậy mà em vẫn đâm đầu vào giới nguy hiểm như thế ư?” Anh dựa người ra sau, không biết cô thật sự biết đó chính là công ty không đơn thuần như vẻ ngoài của nó hay là cô đã biết rõ nhưng vẫn đi vào.
Lệ Vy nhìn anh khó hiểu, nghiêng đầu “Anh nói vậy là thế nào?”
“Ý anh muốn nói ở đây chính là...” Đinh Thừa Hạo ngừng lại một chút “Vì sao em lại chọn hắn thay vì anh”
“Vì em yêu anh ấy” Lệ Vy trả lời dứt khoát.
“Tổ chức ở đâu vậy?”
“Em và anh ấy chỉ đăng ký kết hôn chưa từng tổ chức buổi lễ” Lệ Vy lắc đầu, miệng nhấp nháy nước cam.
“Chắc là mới đăng ký gần đây nên chưa tổ chức lễ cưới nhỉ? Em định khi nào tổ chức đây?”
“Không, anh đoán sai rồi. Chúng em đã đã ký cách đây ba năm”
Đinh Thừa Hạo bị dọa cho giật mình, cách đây ba năm đã đăng ký kết hôn thế mà vẫn chưa có lấy một lễ cưới đàng hoàng?
“Hả? Vy Vy, hắn có đúng thật là người không? Đã đăng ký kết hôn với em rồi, vậy mà vẫn chưa cho em mặc áo cưới?”
“Anh đừng nói bậy” Lệ Vy nhăn mặt nhìn anh giải thích rõ ràng “Đối với em, có lễ cưới hay không, không quan trọng, quan trọng là anh ấy yêu em và em cũng yêu anh ấy thì đó là quá đủ với em rồi”
Lòng ngực Đinh Thừa Hạo nhói đau, vì sao anh không xuất hiện sớm hơn một chút?
Trái với không khí bên trong phòng ngột ngạt của Đinh Thừa Hạo và Lệ Vy, thì bên ngoài kia mặt trời đã chạm đỉnh núi mà tỏa sáng, những tiếng ồn ào tấp nập của thành phố Thượng Hải mang đến. Xe cộ chạy xuôi ngược bấm còi inh ỏi, người đi đường như một đàn kiến đang tìm mồi cho bản thân mình, dính chặt lại với nhau.
Cố Đổng đang ngồi trong quán cà phê yên tĩnh chờ bạn hẹn từ lâu. Anh gọi một ly cà phê đen có vị đắng cho mình. Anh thuộc dạng người ghét ồn ào, thế nên chọn cho mình một góc ngồi nằm trong góc, vừa ngồi bấm di động, vừa ngồi rung đùi chờ đợi.
Hôm nay là ngày nghỉ của anh, nên nhân cơ hội này anh đã rủ rê bạn bè đến để đi đây đi đó cùng mình, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy ai ngoài một mình anh cùng ly cà phê bầu bạn.
Cố Đổng mặc một chiếc áo sơ mi chấm bi đen đóng thùng, mái tóc chải gọn gàng trông đẹp trai vô cùng. Khi bước vào quán cà phê, không biết là anh đã hút hồn hết bao nhiêu người con gái đang ngồi ở trong đây.
Vừa định bụng gọi điện thoại cho người bạn của mình thì anh đã suýt bị dọa bởi một cô gái trẻ. Cô gái đó chạy lại ghế đối diện anh, ngồi phịch xuống, thở hòng học cứ vài giây lại quay ra sau nhìn như là đang trốn tránh ai đó.
Nếu anh nhìn không lầm, đó là một cô gái khá trẻ chạc chững từ hai mươi đến hai mươi hai tuổi. Đúng là rất khó đoán số tuổi của cô ấy, thứ nhất là vì cô gái đó đã trang điểm trông rất diêm dúa, thứ hai là anh không nhìn rõ được mặt.
Cô gái đó thập thò được một chút nữa lại thở phào ra, sau đó quay về phía anh, nở một nụ cười thân thiện. Cố Đổng suýt chút nữa đã bị cô dọa cho đứng tim, trang điểm quá sức diêm dúa, hai bên mắt tô đậm màu xanh biển, môi tô một màu đỏ sẫm, hai bên má ửng hồng, thêm cả trên đầu còn gắn thêm một bộ tóc giả xù. Trên người là một bộ váy đen quyến rũ trễ vai.
Không đợi chủ nhân của ly cà phê cho phép, cô gái đó đã cầm lên uống một ngụm lấy hơi nói chuyện với anh.
“Thật xin lỗi, có lẽ tôi làm dọa đến anh rồi”
“À, không sao” Cố Đổng cố gắng rặn một nụ cười miễn cưỡng với cô gái đối diện mình.
“Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại liền”
Vừa dứt câu cô ấy đã quay bước đi, rẽ người sang hướng vào phòng vệ sinh.
Mấy phút trôi qua anh vẫn không thấy cô gái ấy quay lại, nghĩ rằng chắc là đi rồi. Di động anh vang lên tiếng nhạc chuông mặc định, màn hình hiển thị tên của cậu bạn anh đã hẹn.
“Sao cậu vẫn chưa đến?”
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên đầu dây kia “Cho tớ xin lỗi nhiều, tớ có việc đột xuất phải đi nên không thể gặp cậu được, hẹn khi khác nhé, đừng giận tớ được chứ? Đổng Đổng đáng yêu?”
“Ây, cái thằng tiểu tử này, thế cũng không nói một tiếng làm tớ chờ cậu ở đây lâu lắm biết không?” Cố Đổng hạ giọng mắng cậu bạn của mình.
“Xin lỗi mà, vậy nhé! Tớ phải đi đây, bye nhé!” Vừa dứt câu là bên kia cũng đã cúp máy.
“Alô, alô?” Cố Đổng bực bội đặt điện thoại xuống bàn.
“Ai làm anh bực đến thế?”
“Á” Cố Đổng quả thật bị cô gái kia làm cho giật mình, cô ấy là ma sao, lúc ẩn lúc hiện thế?
Cô gái ngồi đối diện anh là một người anh không quen biết, cũng chẳng biết hôm nay ngày gì mà ai cũng đến làm anh suýt đứng tim thế này. Mặc dù là bác sĩ thật nhưng anh cũng là con người cơ mà!
Nhìn thấy anh giật mình như con gái, cô gái ôm bụng cười toe toét lộ ra hàm răng trắng tươi. Anh nhướng mày nhìn cô ấy, còn có thể cười? Anh sắp phát điên rồi!
Nhìn cô gái đối diện anh, quả thật là cô ấy rất đẹp!
Mái tóc màu nâu hạt dẻ để một bên, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh không rời, chiếc mũi cao không qua chỉnh sửa, đôi môi đỏ mọng tự nhiên đang cười. Trên gương mặt không lấy một miếng phấn nào cả, cũng không có lấy một vết sẹo nhỏ trên gương mặt không tỳ vết.
“Cô là ai nữa thế?” Cố Đổng nhăn mặt nhìn cô.
“Ôi! Trí nhớ anh bị lão hóa ấy à? Ban nãy em vào đây ngồi này, còn uống cà phê của anh nữa, gương mặt trang điểm với lại bộ tóc giả nữa ấy”
“Thì ra là cô” Cố Đổng mỉm cười nhìn người con gái đối diện mình, thì ra sau khi bỏ lớp trang điểm kinh dị ấy ra, cô gái đó lại đẹp đến vậy “Làm gì mà ban nãy trang điểm ghê đến thế?”
Không ngần ngại gì, cô gái đó thẳng thắn nói với anh “Em trốn anh trai”
“Sao lại trốn?”
“Anh hỏi lắm thế!” Cô gái xua tay cười cười nhìn anh bằng ánh mắt như muốn nói anh là kẻ nhiều chuyện.
“Vì cô suýt nữa tôi đã đứng tim đấy bé gái” Cố Đổng cầm ly cà phê đưa lên miệng uống một ngụm đắng.
“Bé gái gì chứ? Em đã hai mươi ba rồi, và em cũng có tên đàng hoàng” Cô gái bĩu môi nhìn anh “Em tên Nguyệt Khuê, còn anh?”
“Cố Đổng.” Anh lạnh lùng trả lời, đặt ly cà phê xuống lại bàn rồi nhìn Nguyệt Khuê.
“Cà phê anh đắng thật đấy! Em còn nghĩ anh uống Americano chứ, ai ngờ được...” Nguyệt Khuê lắc đầu tỏ vẻ đau khổ, sau đó quay sang chìa tay trước mặt Cố Đổng.
“Làm gì thế?” Cố Đổng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Khuê, anh lùi người ra sau một chút.
“Đưa điện thoại cho em đi” Nguyệt Khuê càng đưa tay gần Cố Đổng hơn.
“Làm gì?”
“Ôi trời! Cho số điện thoại làm quen chứ làm gì nữa? Đại ca à, anh nghĩ em trấn lột anh sao?” Nguyệt Khuê miệng chữ o nhăn mày hỏi anh.
“Thế cứ nói một tiếng” Cố Đổng mới an tâm một phần, rút điện thoại đưa cho Nguyệt Khuê “Cô họ Nguyệt?”
“Không, anh chỉ cần biết em tên Nguyệt Khuê là được” Nguyệt Khuê nhập một dãy số rồi trả lại Cố Đổng “Thông báo với anh, từ hôm nay em sẽ theo đuổi anh! Tạm biệt” Dứt câu, Nguyệt Khuê đã bỏ đi không nói thêm gì.