Vương Triệu Thần chọn cho cô một chiếc đầm màu xám nhạt, ren xòe phối hợp dây kéo vai lỡ.
Đầm thiết kế với dáng ren xòe, tôn lên nét dịu dàng, nữ tính. Cổ tròn không sâu, ren hoa phối hợp sang trọng và quyến rũ. Ngay hai bên vai, được may bằng vải xòe bung, phồng lên một màu bạc, áp sát vai chính là dây kéo.
Vương Triệu Thần không thể không thừa nhận, Dương Mạc Nhi mặc chiếc váy này rất hợp, nó giống như chỉ dành riêng cho mình cô thôi. Mái tóc cô thả buông một màu đen huyền không qua bất kỳ loại hóa chất nào, gương mặt mộc trắng trẻo không tỳ vết của cô không son phấn. Nhờ chiếc váy mà anh có thể thấy được đôi chân trần ngọc ngà của cô, ngược lại với cảm thán của anh chính là vẻ mặt không được hài lòng của Dương Mạc Nhi đang cố chỉnh sửa lại chiếc váy.
“Anh thực sự không có bất kỳ chiếc quần nào cho tôi sao?” Lại gần bàn ăn, Mạc Nhi nghiêng đầu hỏi anh.
“Con gái thì dịu dàng một chút, suốt ngày mặc quần mãi không nên đâu” Vương Triệu Thần tay chân loay hoay bưng đồ ăn đặt lên bàn.
“Mặc váy làm gì cho phiền, khó chịu chết đi được!” Mạc Nhi ngọ nguậy, ngồi không yên trên ghế.
“Em đừng nhiều lời nữa” Vương Triệu Thần đi qua ghế đối diện cô, ngồi xuống “Ăn sáng nhanh đi còn phải đến tham dự buổi lễ nữa”
“Anh rất có thói quen ép buộc người khác” Mạc Nhi bĩu môi.
“Không phải tôi ép buộc em, mà là chính em ép buộc em”
“Anh ăn nói có lý đi chứ, rõ ràng là anh” Mạc Nhi ngậm bánh mì trong miệng, vừa nhai vừa nói.
“Em thử nhìn lại xem, là do thói quen xấu của em ép em” Vương Triệu Thần từ tốn uống cà phê, lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô “Ví dụ như vừa ăn vừa nói”
“Anh trở thành quản gia của tôi từ khi nào thế này?” Mạc Nhi nhận tờ giấy ăn, than thở với anh.
“Từ khi tôi bắt đầu biết em có thói quen xấu” Thậm chí anh không giấu mà còn thẳng thắn cười nói.
“Tại sao anh có thể nói một câu không ngượng ngùng đến thế?”
“Phải hỏi lại em, tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi!” Vương Triệu Thần mỉm cười.
“Anh đúng là không có liêm sỉ.” Mạc Nhi vừa lắc đầu vừa bĩu môi nói.
“Anh không ăn sáng sao?” Mạc Nhi nhận ra nãy giờ anh chỉ uống cà phê mà không động đến thức ăn trên bàn.
“Tôi không có thói quen đó”
“Ồ, đó cũng là thói quen xấu” Mạc Nhi cười cười nhìn anh.
Mạc Nhi vừa thưởng thức xong bữa sáng ngon lành do Vương Triệu Thần chuẩn bị cho mình thì bên ngoài cửa đã có người nhấn chuông. Vương Triệu Thần bận dọn bàn nên cô “có lòng tốt” ra mở cửa.
“Đợi một chút!” Chân vẫn còn trong tình trạng đau nhức thế nên bước chân khập khiễng có phần chậm chạp, sợ vì sự phiền hà lâu lắc của mình nên lên tiếng trấn an người ngoài cửa.
“Nhà thiết kế Dương, chào chị!” Thẩm Ninh đứng bên ngoài nở nụ cười với cô.
“Chào cô, trợ lý Thẩm” Mạc Nhi mỉm cười đáp lại.
“Tổng giám đốc, xe đang đợi ngài bên dưới” Thẩm Ninh nhìn thấy Vương Triệu Thần bước ra, liền nghiêng đầu nói với anh.
“Được rồi” Vương Triệu Thần gật đầu, đi lại gần Mạc Nhi đưa đôi giày bata cho cô.
Chiếc xe công vụ màu đen của Vương Triệu Thần đã đợi bên dưới từ lâu, tài xế riêng lịch sự mở cửa giúp cả hai người. Thẩm Ninh ngồi ở ghế lái phụ. Vừa vào trong xe Dương Mạc Nhi đã gật gà gật gù mắt nhắm mắt mở buồn ngủ, Vương Triệu Thần ngồi cạnh bên nhìn ra cô rất mệt mỏi, tay choàng qua vai cô, áp sát môi vào tai Dương Mạc Nhi đầu ám muội, nhẹ nhàng khuyên nhủ như một cặp tình nhân yêu nhau.
“Dựa vào vai tôi đi”
“Đang có người ở đây” Mạc Nhi thực sự rất buồn ngủ, nhưng còn có Thẩm Ninh và tài xế, cô không thể làm bậy liềm lắc đầu tách người ra khỏi anh.
“Đừng lo, đêm qua em ngủ rất ít, tận hưởng một chút thời gian cũng tốt” Vương Triệu Thần vẫn một mực đẩy cô sát vào người.
Dương Mạc Nhi không bướng bỉnh nữa, cũng ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phía trên, Thẩm Ninh nhìn thấy một màn như thế này trong tim đập mãi không thôi, môi cong lên một đường đầu óc hỗn loạn luôn có một suy nghĩ mà cô không thể không nghĩ đến.
Trước giờ Vương Triệu Thần chưa từng liều mình làm nhiều việc đến vậy, cho dù Dương Khải Hoàn, cô cũng chưa từng thấy Vương Triệu Thần lo lắng đến mức bỏ cả công việc thế này.
Lúc anh về đến khách sạn mà không nhìn thấy nhà thiết kế Dương, anh đã lo lắng đến thế nào? Anh chạy khắp cả khách sạn tìm cô ấy, nhắn tin không ngừng cho Mạc Nhi, còn phái cô cho người đi tìm Dương Mạc Nhi. Lúc đó, Vương Triệu Thần như một kẻ điên vậy.
Luôn cả lần khi anh đang cùng cô bàn bạc công việc, trong phòng ngủ vang vọng tiếng hét thất thanh của Dương Mạc Nhi, anh đã đập mạnh tài liệu xuống bàn, chạy nhanh vào phòng ngủ. Chứng kiến một màn như thế này là lần đầu tiên, lúc đó tâm tình cô vô cùng kinh ngạc, anh vì nhà thiết kế Dương hay chính xác là anh vì một người phụ nữ mà khẩn trương thì đây là lần đầu.
Hôm Dương Mạc Nhi bị bệnh, anh gọi gần mấy chục cuộc điện thoại cho bác sĩ hối thúc nhanh chóng đến khám cho cô ấy.
Còn rất nhiều lần cô chứng kiến anh vì Dương Mạc Nhi mà lo lắng đến mức quên cả bản thân. Từ những lần đó, cô đã nhìn thấu ra, anh rất quan tâm đến Mạc Nhi, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên có thể khiến Vương Triệu Thần lo lắng đến xanh mặt. Thẩm Ninh thừa nhận rằng Dương Mạc Nhi rất đẹp, là một người con gái như cô còn mê đắm với vẻ đẹp của Dương Mạc Nhi, huống hồ Vương Triệu Thần cũng là một người đàn ông bình thường.
Nhìn anh đưa vai cho cô ấy dựa dẫm cô biết rằng ngoài miệng anh bảo không nhưng trong lòng anh đã bắt đầu yêu Dương Mạc Nhi rồi. Thẩm Ninh nhìn ra điều đó, anh rất yêu Dương Mạc Nhi.
Cô ấy là người duy nhất có thể lay động tâm tình của tổng giám đốc Vương từ lạnh sang nóng mà cũng có thể từ nóng sang lạnh!
***
Khi cả ba người đến buổi lễ, mọi người đã lấp đầy cả một hội trường. Trên sàn diễn đã xuất hiện những cô người mẫu mặc áo thể thao bước đi rất uyển chuyển. Dương Mạc Nhi còn chưa tìm xong ghế ngồi, Vương Triệu Thần đã kéo cô vào một căn phòng ở phía tay phải hành lang, đó chính là căn phòng dành cho khách VIP. Cô ngả ngửa với cái tính bá đạo của anh, cô chỉ là một nhà thiết kế thấp bé, sao lại có thể ngồi vào chỗ của mấy thương nhân như anh?
“Ấy, anh vào thì vào đi, tôi ở bên ngoài xem được rồi”
“Bỏ cái tính bướng bỉnh đi, vào đây ngồi vừa dễ thấy lại không cần che chúc” Vương Triệu Thần đưa cô lại gần sofa.
Dương Mạc Nhi dậm chân bình bịch bước lại ghế ngồi của mình. Vương Triệu Thần mỉm cười nhìn cô, chân cũng bước lại gần cô, ngồi cạnh bên quan sát màn hình tivi cỡ lớn treo trên tường. Cả hai người xem rất chăm chú, đến một lúc sau, Vương Triệu Thần mới lên tiếng hỏi.
“Em có thể nhận ra những bộ áo này không?”
“Đương nhiên, mặc dù không gần gũi với thể thao, nhưng tôi có thể biết nó thuộc loại gì?” Mạc Nhi gật gật cái đầu, tay cầm chai nước tu vào họng.
“Em biết? Thế có nhớ được gì không? Bộ đó!” Vương Triệu Thần chỉ tay vào bộ thể thao của cô người mẫu tóc vàng được nhà tạo mẫu tóc chỉnh sửa thành một mái tóc xoăn đang bước trên sàn diễn.
“Bộ đó?” Dươnv Mạc Nhi cố nhớ lấy, được một lúc thì mắt sáng to lên, vừa quay đầu nhìn anh vừa quay đầu nhìn màn hình “À, nhớ rồi, chính là bộ mà cô gái trong đoạn phim thứ nhất mặc anh cho tôi xem”
“Đúng vậy” Vương Triệu Thần cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp môi.
“Bộ áo và đoạn phim có liên quan với nhau sao?” Dương Mạc Nhi khó hiểu với câu hỏi ban nãy anh hỏi cô.
“Em có nghĩ, ngoài hai người con gái trong đoạn phim, còn có kẻ khác nhúng tay vào vụ Thiên Đông không?” Vương Triệu Thần không chút ngần ngại đặt ra câu hỏi.
“Ý anh là, vẫn còn có người liên quan đến vụ án của Thiên Đông?”
“Đúng” Vương Triệu Thần gật đầu.
“Anh biết người đó?” Mạc Nhi nghiêng đầu nhìn anh, cô cũng chẳng còn tâm trạng chú ý đến buổi biểu diễn nữa.
“Đến bây giờ thì tôi vẫn chưa điều tra ra” Kề ly rượu gần miệng, anh uống một hơi sạch ly.
“Tại sao anh phải điều tra?” Cô nhăn mặt đưa ra câu hỏi, được một lúc, trong đầu nghĩ ra gì đó, miệng thốt lên “Người đó làm việc ở Shine?”
Vương Triệu Thần mỉm cười xoa đầu cô gật đầu. Anh không thể không thừa nhận, cô gái này rất thông minh.
Bên ngoài buổi biểu diễn đã kết thúc, Michael Kors gõ cửa bước vào phòng dành cho khách VIP. Mắt vừa liếc thấy Dương Mạc Nhi, miệng đã nở rộng nụ cười dang tay chào đón.
“Nhà thiết kế Dương, nghe danh đã lâu bây giờ mới gặp cô”
“Chào ông, Michael Kors” Cô lịch sự bắt tay lại.
“Đúng như thiên hạ nói, người ngoài đời còn đẹp hơn trong hình, quả là không sai” Michael Kors cười đùa.
“Cảm ơn ông đã quá khen” Dương Mạc Nhi cười gượng gạo.
“A, tổng giám đốc của tập đoàn Shine, anh cũng đến đây sao?” Michael Kors chuyển sự chú ý sang Vương Triệu Thần.
“Chào ông, tôi là Vương Triệu Thần, tổng giám đốc tập đoàn Shine, hân hạnh được biết ông” Vương Triệu Thần kéo áo vest đứng dậy lịch sự giới thiệu.
“Hôm nay xem ra tôi may mắn rồi, được gặp toàn là những nhân tài không thôi!” Michael Kors mỉm cười lớn.
“Ông quá khen” Vương Triệu Thần mím môi cười.
Dương Mạc Nhi đã ra khỏi phòng từ lâu, chủ yếu là đi tìm Lâm Uyên. Cô lượn vài vòng ở đại sảnh sân khấu, hay kể cả mấy hành lang vẫn không thấy Lâm Uyên đâu, định bụng sẽ gọi điện thoại, ai ngờ mắt liếc thấy bóng dáng cô ấy.
“Lâm Uyên” Mạc Nhi gọi lớn, người đi phía trước cũng dừng lại xoay đầu về phía cô.
“Chị!” Lâm Uyên mỉm cười chạy lại gần Dương Mạc Nhi.
“Chị khỏe hơn chưa? Sao ban nãy em không thấy chị?” Lâm Uyên chưa kịp để cô nói đã chen vào mấy câu lo lắng hỏi thăm.
“Đã khỏe hơn rồi, chị đi cùng một người nên vào phòng ngồi, không trực tiếp ra sân khấu” Mạc Nhi mỉm cười giải thích “À, em đưa cái này cho giám đốc Lưu giúp chị, còn nữa, buổi lễ hôm qua thế nào rồi?” Dương Mạc Nhi lấy một bìa kẹp hồ sơ đưa cho Lâm Uyên, vẻ mặt không khỏi lo lắng khi nhắc đến những gì đã xảy ra ở buổi lễ.
“Đoạn phim đó đã được đưa đến sở cảnh sát rồi chị, còn khách mời thì bên phụ trách buổi lễ đã lên tiếng xin lỗi rồi ạ” Lâm Uyên nghiêm túc trình bày những gì Dương Mạc Nhi hỏi “À, còn một chuyện nữa, lúc chị về, cô người mẫu Michelle cùng một người đàn ông đến tìm chị”
“Đàn ông?” Cô ngạc nhiên “Anh ta có nói tên không?”
“Anh ấy không nói tên, nhưng mà em nghe Michelle gọi anh ấy là John”
“John?” Cô nhướng mày, sao lại là hắn?
“Vâng, sao vậy chị?” Lâm Uyên nhận ra biểu cảm Dương Mạc Nhi có chút thay đổi liền quan tâm hỏi thăm.
“Không có gì đâu, em giúp chị đặt một khách sạn nhé!” Dương Mạc Nhi vỗ vai Lâm Uyên, liền đó xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.