Như thường lệ, hôm nay là thứ tư Lệ Vy ngồi chờ Đinh Thừa Hạo đến đón cô đi làm trong phòng khách.
Cô ngồi bật tivi xem cho đỡ chán nản, vừa hay bật ngay kênh phim cô ưa thích, cô rất chăm chú với chương trình này, vừa ngồi ăn vặt vừa run đùi chờ đợi. Mãi được một lúc thì Đinh Thừa Hạo đã đến, một chân khập khiễng bước ra mở cửa cho anh.
Trước mặt cô chính là một bó hoa hồng to lớn xinh đẹp được gói cẩn thận, vẻ mặt tươi cười của Đinh Thừa Hạo lấp sau bó hoa trong cực kỳ dễ thương nghiêng sang trái nhìn cô. Lệ Vy một tay cầm tài liệu, một tay nhận lấy bó hoa.
“Anh đâu cần ngày ngày tốn tiền hoa vì em?” Lệ Vy hít hà bó hoa tươi, mỉm cười nhìn Đinh Thừa Hạo.
“Vì người đẹp nên không bao giờ biết tốn tiền” Đinh Thừa Hạo nửa đùa nửa thật với cô, nhìn nét mặt rạng rỡ của cô như thế này, anh luôn tự hỏi không biết cô có nhận ra hay không.
“Sao vậy? Mặt em dính gì sao?” Lệ Vy nhận ra Đinh Thừa Hạo nãy giờ ngẩn ngơ nhìn mình, ngước lên hỏi anh, tay cũng linh hoạt không ngừng sờ lên khuôn mặt trắng trẻo của mình.
“Không dính gì cả” Đinh Thừa Hạo lắc đầu “Đi thôi!”
“Đợi em một chút” Lệ Vy khập khiễng đi vào phòng khách đặt bó hoa lên bàn sau đó trở ra với anh.
Đinh Thừa Hạo biết điều một chút, ôm cô vào lòng dìu cô bước lại gần xe của anh. Trong đầu nảy ra một ý, nhanh chóng nói với cô.
“Còn hơi sớm thì phải, hay là đi ăn sáng cùng anh?”
“À, ăn sáng?” Lệ Vy suy nghĩ một hồi mới gật đầu đồng ý.
Đinh Thừa Hạo đưa cả hai đến quán ăn gần nhà cô, trước những đôi mắt của người đi đường nhìn về cô và Đinh Thừa Hạo khiến cô có chút không được tự nhiên. Lệ Vy được Đinh Thừa Hạo đỡ đến bàn ăn gần cửa sổ, phục vụ quán lại gần đưa thực đơn cho cả hai, mỗi người gọi cho riêng mình món chính, kèm theo chính là điểm tâm sáng quen thuộc.
Người phục vụ cung kính lui đi với hai cái thực đơn và một tờ giấy ghi chú món gọi của khách.
Lúc này Đinh Thừa Hạo mới lấy lại được không khí thoải mái, nở nụ cười với Lệ Vy, một câu không nhắc hai câu không báo trước, anh nắm chặt tay Lệ Vy làm cô giật mình hốt hoảng.
“Anh làm gì vậy?” Lệ Vy muốn rút tay về nhưng Đinh Thừa Hạo càng nắm chặt.
“Vy Vy, thật sự em không nhớ anh là ai sao?” Đinh Thừa Hạo vô duyên vô cớ hỏi một câu như thế, Lệ Vy không biết lấy đâu ra đường mà trả lời.
“Thừa Hạo, anh đang nói gì vậy? Buông em ra đã, anh làm em đau” Nói đau là giả, cô không muốn anh nắm tay cô trước mặt toàn thể mọi người ở đây, cứ lỡ như có người chụp được tấm ảnh hai người với tư thế thế này rồi còn đăng lên mạng xã hội thì cô biết ăn nói giải thích như thế nào.
“À, anh xin lỗi” Đinh Thừa Hạo buông tay cô ra, giọng cũng dịu lại hơn “Vy Vy, em còn nhớ có một anh trên khóa em một năm khi còn học ở nước ngoài không? Tên là Henry đấy?”
“Henry? Henry nào?” Quả thật đây là lần đầu tiên cô nghe cái tên như thế này.
“Khi em còn học ở nước ngoài, mỗi khi trường tổ chức một buổi ngoại khóa nhỏ luôn có một anh trưởng đội chạy tới đưa danh sách ngoại khóa trường cho em đấy, nhớ không?” Đinh Thừa Hạo cố gắng gợi lại cho cô nhớ.
“A, cái anh “học sinh nghiêm túc” đúng không?” Lệ Vy cong môi cười khi nhắc đến người đã từng “lướt qua” đời cô.
“Đúng vậy, người đó... là anh đấy” Đinh Thừa Hạo sáng mắt vui vẻ cười cùng cô.
Năm đó, khi cô đang học năm hai trong trường, thì Đinh Thừa Hạo đã là năm ba rồi, anh theo đuổi Lệ Vy rất nhiệt tình, nhưng lúc ấy, một thân đeo kính nobita to tròn, mặt mày chưa biết sửa soạn, quần áo xộc xệch trông như một tên “mọt sách”, nên anh không thể ra mặt tỏ tình với cô.
Thời đó anh chỉ có thể đứng phía sau ngắm nhìn cô trong vô thức. Lúc cô cười anh cũng cười, khi cô chui vào một góc cô đơn, anh cũng ngồi đối diện một góc tường có thể tránh mặt cô, anh chờ đợi cô đến khi cô thực sự ổn, là một mình anh bên cạnh cô lúc vui cũng như buồn.
Đến bây giờ, có lẽ chỉ còn mình anh nhớ đến cô thôi nhỉ! Cô làm sao có thể nhớ được một người đã từng là “đần độn” chứ!
“À, thì ra anh là Henry, nhìn anh khác hẳn Henry thời đó” Lệ Vy cầm ly nước cam uống một ngụm, đầu gật gật như đã nhớ ra anh là ai.
“Thế nên, Vy Vy, anh có điều muốn nói với em” Đinh Thừa Hạo hít thở sâu.
“Anh nói đi” Lệ Vy khoanh tay đặt lên bàn, nét mặt rạng rỡ nhìn vào anh chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Lệ Vy, anh thích em” Đinh Thừa Hạo lấy vẻ nghiêm túc nói với cô, trên gương mặt không có một chút gì gọi là đùa giỡn “Lệ Vy, anh đã thích em từ khi vừa gặp em, ngày ngày anh đều quan tâm, dõi theo bước chân của em, luôn đi theo phía sau chờ đợi cùng em, anh rất thích em, Lệ Vy”
Lệ Vy có hơi lạ lẫm với những câu sến sẩm mà Đinh Thừa Hạo mang đến cho mình, khẽ nở nụ cười, mím môi “Cảm ơn anh”
Trên gương mặt đang nghiêm túc của Đinh Thừa Hạo đã chuyển sắc, anh không còn vẻ phấn khởi như lúc nãy nữa, mà thay vào đó chính là gương mặt kỳ lạ không thể diễn tả.
“Vy Vy, em nghĩ anh nói đùa sao?”
“Á, không, không, em không có ý đó” Lệ Vy lắc tay với anh “Anh thích em thì thích thôi, em đâu có quyền gì nghĩ đó là đùa chứ?”
“Lệ Vy, em đúng là rất phũ phàng với lời tỏ tỉnh của anh” Nét mặt Đinh Thừa Hạo buồn buồn nhìn cô.
“Anh hiểu lầm rồi! Đinh Thừa Hạo, anh rất tốt, nhưng em không thể nhận lời với anh, anh cũng đừng buồn, ngoài kia vẫn còn người hơn cả em, yêu anh như cách anh yêu em vậy! Em muốn nói với anh, anh đừng theo đuổi em nữa, em có chồng rồi!” Lệ Vy thẳng thắn tuyên bố một tin quan trọng.
Đinh Thừa Hạo trợn tròn mắt nhìn cô, không tin nổi những gì mình đã nghe, cả cơ thể lập tức đứng dậy tay đập bàn làm chấn động đến mọi người trong quán ăn. Kể cả một Lệ Vy nãy giờ vẫn bình tĩnh cũng bị anh dọa một phen hết hồn.
“Sao có thể?” Sau đó là tiếng hét nghi vấn mạnh mẽ của Đinh Thừa Hạo.
Dương Mạc Nhi ngồi xem tivi nãy giờ cũng chán, cô đứng dậy bước chân chậm chạp đi đến cửa phòng mở toang ra ngoài. Bên ngoài không có bất kỳ bóng hình của ai cả, Vương Triệu Thần không, Thẩm Ninh cũng không.
Cô tự hỏi mọi người đi đâu hết rồi? Bỏ lại một mình cô trong căn phòng to lớn này.
Dương Mạc Nhi đi khám phá căn phòng một vòng lớn, bước đến phòng bếp mới để ý trên bàn ăn có một mẩu giấy màu vàng, cầm lên xem thử thì ra là viết cho mình.
Trong giấy ghi rất ngắn gọn: “Tôi sẽ về trễ nên đừng đợi“.
“Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải đợi, lạ kỳ”
Cô bĩu môi đặt giấy ghi chú xuống bàn, cầm cây bút đặt cạnh bên ghi một dòng chữ xem như trả lời anh: “Anh cũng không cần đợi, tôi đi ra ngoài!” Bên cạnh còn có một hình mặt cười dễ thương đính kèm.
Đặt giấy ghi chú lại về chỗ cũ, cô quay đầu vào phòng kiếm một bộ đồ thoải mái, ai ngờ khi vừa mở tủ ra, không đầm thì cũng váy lượn lờ trước mặt cô.
“Vương Triệu Thần, cái tên điên này” Không giấu được cảm thán, Dương Mạc Nhi tay đẩy qua đẩy lại những cái móc treo đồ, cô há miệng thở hắt.
Miễn cưỡng cầm chiếc đầm màu trắng có tay đem vào nhà vệ sinh, đi được nửa bước cô mới quay sang tủ của anh cố gắng tìm hy vọng cho mình sẽ có một chiếc quần có thể mặc vừa. Đáng tiếc chỉ có áo sơ mi, quần Tây và quần lót của anh, cô còn đang tự hỏi anh không bao giờ mặc đồ thoải mái sao? Cứ bó chặt cơ thể như thế không biết nóng ư?
Dương Mạc Nhi bực bội đóng mạnh cửa tủ quần áo, hậm hực bước vào phòng tắm thay đồ.
Nói thật, cô không có thói quen mặc đầm, nhưng không mặc thì thôi, mặc vào rồi thì cứ như thiên thần từ trên thiên đàng rơi xuống vậy.
Chiếc váy trên người cô chính là chiếc váy xòe được may rất kỹ xảo.
Váy trắng mà cô mặc chính là loại số lượng hạn chế, người ở ngành thời trang như cô nhất định sẽ hiểu rõ vấn đề này. Tay áo ngắn phồng, đường nét hoa văn do vải ren cầu kì kết hợp. Chiếc váy chỉ có thể tôn lên được vòng một và vòng hai của cô, vòng ba đã được thiết kế xòe rộng, không thể soi rõ được.
Dương Mạc Nhi buột tóc đuôi ngựa lên cho sáng sủa và thoải mái, dặm nhẹ phấn lên mặt, trang điểm lên mới thấy được một diện mạo mới xuất hiện trước gương, người con gái ngồi trước gương nhưu một cô công chúa bước ra từ câu truyện cổ tích, đẹp vô cùng.
Chọn đôi giày thể thao màu trắng cho mình, vừa tiện lợi, lại vừa nhanh mà còn dễ chịu và thoải mái khi ra đường.
Mọi thứ đâu vào đó, đeo một túi ba lô nhỏ đằng sau lưng, chân khập khiễng ra khỏi phòng.
Ra đến ngoài đường phố rồi, Dương Mạc Nhi mới biết thế nào là không khí trong lành.
Tiếng xe tiếng gió tiếng người hòa nhập cùng nhau, tạo nên những âm thanh tan giòn như một bản nhạc âm hưởng. Mạc Nhi ngó dọc ngó ngang khắp con đường cô đang đi, bước chân vẫn chậm chạp như thế, nếu không có vết thương như thế nhất định cô đã chạy nhảy thoải mái rồi.
Ghé ngang nhiều chỗ bán đồ hàng, cô mua cũng không ít nhưng toàn là những món rẻ tiền. Chân cũng mỏi nhừ, Dương Mạc Nhi rẽ người vào quán cà phê trước mắt, gọi một ly Capuchino nóng cho mình rồi tìm bàn trống ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp thả lỏng tinh thần lại có tin nhắn gửi đến, Mạc Nhi đặt mấy túi đồ mình mua sang ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra xem.
“Em có thể bớt khiến người lo lắng được không?”
Là tin nhắn của Vương Triệu Thần.
Dương Mạc Nhi cảm thán mặt, tay bấm một loạt chữ “Tôi làm sao? Ai lo lắng?”
Bên kia cũng trả lời rất nhanh, chưa gì đã nhắn trả lại cho cô “Em đang ở đâu?”
“Không cần anh quan tâm”
Người phục vụ bưng ly cà phê ra cho cô, thấy Dương Mạc Nhi tay bấm điện thoại mạnh bạo, có chút giật mình liền đặt cà phê lên bàn đã lui ra nhanh chóng.
Hình như bên Vương Triệu Thần đã mất kiên nhẫn với thái độ của cô, vừa gửi xong tin nhắn cho anh, điện thoại đã rung lên nhưng lần này không còn là những dòng tin nhắn nữa, mà là trực tiếp gọi cho cô.
“Chân còn đang bị thương, gan em to đến cỡ nào mà dám đi đêm lại còn một mình, em về khách sạn lập tức cho tôi” Giọng anh có chút tức giận, cố gắng hạ thấp giọng nói với cô.
“Tại sao tôi phải về?” Dương Mạc Nhi ngoan cố hỏi ngược.
“Mạc Mạc, em về ngay” Dương Mạc Nhi nhận ra mình đã chọc giận anh thật rồi, chưa gì đã nổi nóng khiến cô rùng mình.
“Anh làm việc của anh, tôi làm việc...”
“Em đang ở đâu?” Không để cô nói tiếp anh đã chen vào một câu.
“Để anh đến đưa tôi về à?” Cô cầm ly cà phê nhấp môi.
Cô nghe tiếng anh thở dài “Mạc Mạc, em đừng bướng bỉnh được không?”
“Tôi đang nói sự thật”
“Em đang ở đâu?” Vẫn là câu hỏi ban nãy, anh kiên nhẫn đợi cô trả lời.
“Anh đúng là phiền phức mà” Dương Mạc Nhi nhăn mặt, giọng cọc cằn trả lời “Tôi ở Star Bucks”
Cô nói xong chưa kịp để cô định thần bên kia đã ngắt máy, cô còn nghĩ điện thoại mình có vấn đề, ai ngờ là anh đã ngắt máy thật. Bĩu môi với thái độ ban nãy của anh, cô vừa lướt điện thoại vừa ngồi uống cạn ly cà phê của mình.
Quán nãy giờ vẫn đang yên ắng, bỗng dưng lại có làn sóng ồn ào khiến Mạc Nhi không khỏi tò mò. Ban đầu cô còn nghĩ là người nổi tiếng bước vào quán mua đồ uống cũng có chút ngẩng lên đưa mắt tìm kiếm nhưng tầm nhìn lại bị che khuất nên từ bỏ ý định, tiếp tục quay lại với chiếc điện thoại đang xem phim.
Tiếng ồn càng ngày càng lớn dần, làm cho âm thanh trong điện thoại bị lấn áp, cô bực mình ngẩng lên định chửi rủa, ai ngờ ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng trước mặt cô. Vương Triệu Thần một tay đút túi quần, mặt lạnh lùng nhìn cô.
“Ối! Anh tới nhanh thật đấy!” Mạc Nhi cảm thán một câu, sau đó mới để ý đã có nhiều người ngó ngàng đến anh đặc biệt là phái nữ, không la hét cũng lấy điện thoại chụp hình “Tôi nghĩ anh nên đi làm người nổi tiếng là được rồi đó”
“Đi về” Vương Triệu Thần lạnh giọng ra lệnh.
“Anh nghĩ tình hình này về được chắc, vả lạ a...” Mạc Nhi chưa nói hết câu đã bị anh bế ngược trên tay, không màng đến những ánh mắt ái mộ của mọi người, một tay anh bế cô, tay kia lấy mấy giỏ xách đưa cho cô cầm.
“Thả tôi ra, thả ra” Dương Mạc Nhi vùng vẫy điên cuồng, bảo anh thả cô ra.
Vương Triệu Thần phát vào mông cô một cái, bảo cô im lặng.
Anh vừa xoay lại là đã có người dọn đường cho anh bước đi. Anh bế cô như thế này, đầu óc cô có chút choáng váng không ngừng.
Mặc dù chỉ thấy được phần thắt lưng của anh nhưng cô biết anh chỉ một mực để cái mặt lạnh nhạt đó đi thẳng ra khỏi quán. Xe anh đậu trước cửa, thấy rất rõ, anh đặt cô xuống đất, vì bị anh bế ngược như thế máu bị dồn xuống não, thế nên cô có chút loạng choạng sắp ngã liền được anh đỡ lấy, sau đó cô đã ngồi yên vị trên xe, còn anh vòng qua đầu xe đi đến ghế lái ngồi.
“Vương Triệu Thần, anh đúng là nam thần đốn tim phụ nữ mà” Anh vừa ngồi vào xe, cô đã lên tiếng cảm thán, nhưng đáp lại cô chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt của anh.
Trên đường về khách sạn, cả hai không ai nói với ai câu nào, anh im lặng lái xe, cô im lặng ngắm cảnh. Một không khí ngột ngạt trong xe chưa từng có.