“Ấy, tối thế này anh còn sang đây làm gì?” Lệ Vy nhận hoa vào lòng ngạc nhiên hỏi.
“Sang đây thăm em, không được sao?” Đinh Thừa Hạo mỉm cười đi vào nhà “Chân em sao rồi? Sao lại tháo bột ra?” Đinh Thừa Hạo lúc bước vào không nhìn thấy miếng bột nên cũng quên mất, nhưng khi thấy cô đi khập khiễng anh mới chợt nhớ đến.
“Cái miếng bột ấy ngứa chết đi được” Lệ Vy bước vào phòng bếp rót một ly nước lọc cho Đinh Thừa Hạo.
“Cảm ơn em, em vừa mới tắm sao?” Đinh Thừa Hạo nhận ly nước hỏi.
“Không, đang chuẩn bị đi tắm thì bị anh phá rối”
“Vậy em tắm đi, anh ngồi đây đợi” Đinh Thừa Hạo xua xua tay với cô.
Lệ Vy quay lại phòng tắm. Thoải mái nhất chính là có thể ngâm mình trong một bồn tắm đầy nước ấm, đầu óc vừa được khuây khỏa, vừa được gọt mình sạch sẽ sau một ngày bụi bặm.
Chừng khoảng 10 phút sau, Lệ Vy mới ngẩng lên khỏi mặt nước, mái tóc dài suôn mượt ở dưới nước quá lâu thế nên lúc cô ngẩng mặt lên, tóc dính vài bệt lại với nhau. Bầu ngực to tròn đều đặn, cả thân hình đẹp như tiên giáng trần, không dư lấy một chút mỡ nào.
Đôi mắt nhắm chặt, đầu óc thư giản không nghĩ ngợi gì nhiều. Đôi chân thon dài trắng trẻo, một chân gập gối, một chân duỗi thẳng dưới nước, mọi thứ yên tĩnh, người con gái nằm trong bồn tắm như một “Mỹ nhân ngư”, đẹp tuyệt vời! Nếu là ai khác nhìn vào, còn nghĩ cô chính là yêu tinh chuyên đi cướp trái tim một con người. Rất đẹp, đẹp đến xao động lòng người.
Dưới nước quá lâu nên da tay và da chân cô đã bắt đầu có dấu hiệu nhăn nheo. Cô bắt đầu đứng dậy kì cọ sạch sẽ. Cô chọn một chiếc áo ba lỗ màu trắng, quần baggy đen thoải mái và chiếc áo khoác mỏng manh hồng phấn.
Cô không có thói quen sấy tóc, đây là bệnh được lây từ Dương Mạc Nhi mà ra, cả hai ai cũng không thích sấy tóc, bởi vì mất rất nhiều thời gian, mà tóc chỉ cần kiên nhẫn một chút sẽ khô ngay. Để tóc xõa phía sau lưng, gương mặt mộc sáng sủa hơn sau khi tắm.
Lúc từ phòng tắm bước ra, tay vẫn đang lau mái tóc ướt, mũi thì ngửi được mùi hương của thức ăn. Thức ăn? Có lẽ là Đinh Thừa Hạo đang làm cơm tối.
Vừa lau tóc, cô vừa bước đến nhà bếp. Đập vào mắt cô là một thân hình của Đinh Thừa Hạo, thân hình to lớn, cao đến ngất ngây, với anh có lẽ chiều cao ước chừng 1m8 hay 1m81 gì đó, mà cô chỉ chạm đến 1m68, chênh lệch quá nhiều, thậm chí đứng cạnh Mạc Nhi cô cũng thấp hơn cô ấy rất nhiều. Cô ngẩn người nhìn Đinh Thừa Hạo vừa xào cải bông xanh, vừa nếm mùi vị của canh. Như một người máy không ngừng nghỉ làm việc, bỗng dưng cô lại bị cuốn hút vào thân hình ấy, không rời đi được.
“Em đừng đứng đấy nữa, đến đây ngồi đợi tôi làm thức ăn cho em” Đinh Thừa Hạo nhận ra có người đứng phía sau lưng mình, lên tiếng để giảm bớt không khí này đi.
Người thì xoay lưng với cô, nhưng miệng lại linh hoạt nói không ngừng.
“Thì ra anh cũng biết nấu ăn à?” Lệ Vy bước tới ghế ngồi, chống hai tay lên bàn ngửi thức ăn.
Mùi thơm của mùi sữa tắm thoang thoảng gần Đinh Thừa Hạo. Anh bưng dĩa thức ăn cuối cùng đến bàn ăn, bất giác quay sang nhìn người con gái ngồi cạnh mình, anh nở một nụ cười tươi sau đó tiếp tục làm việc của mình. Đinh Thừa Hạo anh, chẳng lẽ lại thích cô ấy rồi chăng?
Tập đoàn Shine tại Los Angeles, 12 giờ trưa.
Mạc Nhi bước theo Vương Triệu Thần lên tầng giám đốc. Bên cạnh anh còn Thẩm Ninh đi theo, trên tay cầm một bìa kẹp tài liệu. Ngay tại thang máy có một sự yên lặng đến kinh người. Thang máy dừng lại ngay tầng 47, tập đoàn có tận 50 tầng, tầng của giám đốc ở cao hơn mọi người là vì Vương Triệu Thần muốn kiểm soát mọi thứ từ chỗ cao nhất. Và điều đặc biệt là anh thích được ngắm cảnh từ trên cao.
Shine được thiết kế theo kiểu xoắn ốc độc đáo. Tại Thượng Hải là tập đoàn chính, còn ở những khu vực tại nước ngoài như Los Angeles, Pháp, Ba Lan, còn có các công ty nhỏ lác đác ở nước ngoài, gần đây Shine vừa thu về công ty con bên Canada và Úc, sắp san bằng một công lớn bên Úc và công ty nhỏ bên Canada.
Tòa nhà này cao đến kinh dị, ngước mắt lên nhìn cũng khó khăn. Gồm có nhiều bộ phận hoạt động. Từ tầng của những nhân viên thấp bé cho đến cao lớn. Phòng họp được chia thành năm phòng. Một là ở cạnh bên phòng tổng giám đốc, hai cái nằm ở khu marketing tầng năm và tầng mười bảy, hai phòng họp còn lại một nằm ngay tại phòng chủ tịch và một là ở tầng trệt.
Kiểu thiết kế của tòa nhà nhìn bề ngoài cầu kỳ nhưng bên trong cực kỳ đơn giản với tông màu chính là trắng và vàng ngả nâu. Những phòng dành cho nhân viên văn phòng chia rõ rệt từ khu A đến khu F. Tập đoàn Shine lắp phòng làm việc bằng cửa kính trong suốt, đây là ý kiến của Vương Triệu Thần, anh không muốn mọi người phải làm việc trong một không gian khó chịu và đen tối, nhưng đi sâu về nó, là anh muốn kiểm tra nhân viên của mình làm việc như thế nào.
Hành lang dẫn đến phòng tổng giám đốc khá dài, khiến cho Mạc Nhi đi đến đau chân vẫn chưa tới, cộng thêm cô đang mặc váy dài và mang giày cao gót nên rất khó khăn trong việc đi lại. Cô dừng lại, đi lại gần cửa kính, tháo bỏ đôi giày cao gót màu trắng ra, lúc ngẩng lên, lại bắt gặp được ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Ninh, bên cạnh đó còn có cái nhướng mày khó chịu của Vương Triệu Thần.
“À, đi thôi, tôi xong rồi” Mạc Nhi ngượng ngùng cầm đôi giày cao gót trên tay.
“Trợ lý Thẩm, lấy một đôi giày thoải mái cho cô Dương” Vương Triệu Thần một tay đúc ống quần, đứng nhìn Mạc Nhi với bộ dạng “tơi tả” do buổi lễ ban nãy.
“Ấy, không cần, tôi như thế này được rồi, đừng cố tỏ lòng tốt với tôi” Mạc Nhi mặc dù trong lòng có áy náy nhưng vẫn không quên được hắn ta chính là một người không đội trời chung với cô.
“Tôi không tỏ lòng tốt với cô, mà là tôi không muốn thấy một người đứng ngồi trong phòng làm việc của tôi ăn vận như ăn mày” Vương Triệu Thần hài lòng với biểu cảm đang bực bội của Mạc Nhi, sau đó quay sang Thẩm Ninh dặn dò “Lấy một đôi giày và một bộ đồ cho cô Dương”
“Vâng” Thẩm Ninh gật đầu.
Nhìn Dương Mạc Nhi hồi lầu, anh tiếp tục sải bước. Ban nãy khi cảm thấy mất đi hơi ấm cạnh bên, anh quay đầu liền thấy Mạc Nhi cởi bỏ đôi giày cao gót cầm trên tay. Dáng vẻ của cô đập thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên anh thấy một người phụ nữ dám hiên ngang dừng lại không đợi lệnh anh mà tự làm theo ý thích của mình, và cũng là lần đầu tiên anh thấy một người phụ nữ không ngại dơ bẩn mà chỉ ngại đau chân cởi bỏ đôi giày của minh.
Trong lòng anh bực bội khi nhìn Mạc Nhi không tự chăm sóc bản thân mà còn hại chính mình. Sàn nhà lạnh như thế không sợ sao? Anh gọi Thẩm Ninh mang đồ tới cho cô, nhưng cô từ chối, anh càng bực hơn, trong phút chốc chỉ biết kiếm cớ nói với cô “Tôi không tỏ lòng tốt với cô, mà là tôi không muốn thấy một người đứng ngồi trong phòng làm việc của tôi ăn vận như ăn mày“.
Cô đã bực, nhưng anh cũng chẳng muốn huyên thuyên nữa, lập tức ra lệnh cho Thẩm Ninh đi làm việc.
Dương Mạc Nhi vào đến phòng làm việc của anh mới hiểu được khái niệm “Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm“. Ở một nơi rộng lớn thế này không dính lấy một hạt bụi. Đúng là Vương Triệu Thần có khác, luôn làm những chuyện khó tin. Thẩm Ninh gõ cửa đưa trang phục cho Mạc Nhi, nhìn bộ trang phục trong tay mình, cô không khỏi ngượng ngùng lên tiếng.
“Trợ lý Thẩm, cô còn bộ khác không? Quần bó hay quần jean chẳng hạn?”
“Khoác đại thôi, không cần phải đẹp” Vương Triệu Thần ngồi xuống chiếc ghế ở bàn làm việc xem tài liệu, mặt cũng không ngẩng lên nhìn cô lấy một cái.
“Nhưng tôi không quen mặt đầm như thế này” Mạc Nhi nhăn mặt nhìn hắn.
Trên tay cô là bộ đầm bó sát hông màu xanh lá. Cổ áo tròn không sâu, tay dài vai trần.
“Không muốn mặc thì cởi hết ra” Vương Triệu Thần không khí phách thẳng thắn nói với cô.
“Anh” Mạc Nhi bị chọc tức, rất muốn xông lại gần anh giết anh cho rồi. Nói chuyện với phụ nữ mà như thế “Tôi mặc” Mạc Nhi quay sang Thẩm Ninh cười gượng.
15 phút sau, Mạc Nhi từ phòng tắm ở phòng nghỉ của Vương Triệu Thần bước ra, trên người khoác bộ váy xanh lá quyến rũ, lộ đôi chân thon dài. Bờ vai quyến rũ không một chỗ che đậy.
“Này, tôi thật sự không mặc được mà, anh có nhiều áo sơ mi như thế, hay là cho tôi mượn một cái?” Mạc Nhi van nài hỏi xin Vương Triệu Thần.
“Cứ thoải mái” Vương Triệu Thần gật đầu.
“Cảm ơn anh” Mạc Nhi vui mừng chạy vào phòng nghỉ lựa chiếc áo sơ mi màu đen của anh mặc vào.
Vương Triệu Thần nhẫn nại chờ đợi Mạc Nhi thay đồ. Lúc cô bước ra với chiếc đầm màu xanh lá ban nãy, anh lại nhớ đến buổi tối hôm đó anh giúp cô thay đồ, cơ thể đầy đặn mỹ lệ của cô, khiến cho anh căng thẳng không thôi. Bây giờ nhìn cô diện trang phục bó sát cơ thể, anh lại căng thẳng như hôm trước. Chỉ khi nghe cô nói muốn đổi, anh lập tức đồng ý.
Giờ thì anh hối hận rồi. Nhìn cô mặc chiếc áo sơ mi màu đen của anh, thân hình cô nhỏ hơn anh rất nhiều nên chiếc áo có thể che đi hết những nơi không thể nhìn được. Nhưng đôi chân ngọc ngà không thể che đậy được, thẳng thắn lộ rõ vẻ đẹp.
“Vương Triệu Thần, rốt cuộc anh gọi tôi đến đây để làm gì?” Mạc Nhi là một người con gái không để ý đến hình tượng, cho nên khi bên cạnh anh, cô để mặt mộc cũng không ngần ngại.
“Đây là chiếc đĩa CD gốc, hiện tại cô có thời gian rảnh, sang phòng nghỉ mà bật lên xem, rồi cô sẽ hiểu mọi chuyện” Vương Triệu Thần vẫn chăm chú xem tài liệu.
Dương Mạc Nhi đi vào phòng nghỉ của anh, nghe lời dặn dò, cô để CD chạy trên đầu đĩa. Một giây sau, màn hình máy chiếu bật sáng. Trước khi CD phát phim, nó hiện ra ba ô. Ô thứ nhất, là một ô màu đen, ô thứ hai là một cảnh buổi sáng, ô thứ ba chính là tại ngay một nơi cô rất quen thuộc – căn hộ của cũ của cô.
Vẫn như thường lệ, phải xem từ tập đầu đến tập cuối. Mạc Nhi cũng không ngoại lệ, cô bắt đoạn phim đầu tiên.
Đầu phim là một khoảng màu đen như mực, theo cô biết đó là một chỗ tối tắm, đen như mực. Sau khoảng chừng sáu đến bảy giây, có một luồng ánh sáng mỏng manh, là ánh sáng của đèn treo tường sống sót trong căn phòng tối, thế nên chỉ có thể nhìn được một góc trong phòng.
Ngay tại căn phòng ấy, có một chiếc váy cưới được đặt trong lòng kính thủy tinh trong suốt, bên dưới rải hoa hồng đỏ, đèn led chiếu từ chân váy đến đầu váy. Mạc Nhi giật sững người, đó chẳng phải là “Hoa nở” sao? Nhưng mà lại không giống, kiểu nét may không giống cho lắm, “Hoa nở” của cô được may với loại vải cao cấp hơn, thân váy cũng dài hơn.
Với danh phận là một nhà thiết kế, so với loại váy cúp ngực xẻ đôi, chiếc váy bồng bềnh với phong cách quyến rũ, lãng mạn. Màu váy cưới được chọn gam màu pastel dịu dàng. Thiết kế cúp ngực tựa như “Hoa nở” của cô nhằm mục đích tôn vòng một gợi cảm quyến rũ của cô dâu. Váy xòe có thể tôn lên vóc dáng thanh mảnh. Đối với Mạc Nhi, chiếc váy này được cô tạo nên từ cảm hứng về truyện cổ tích, đến từ thế giới kỳ ảo lãng mạn. Nhưng với chiếc váy cô đang nhìn, không rõ là vì sao lại thiết kế giống “Hoa nở“.
Dù nói gì thì nói, nó cũng chỉ nhái theo “Hoa nở”, làm sao có thể rõ ràng được, nhìn lướt thì hao hao giống, nhưng nhìn kỹ mới biết chỉ là giả mạo.
Cô nhăn mặt nhìn bộ váy chết tiệt đó! Đừng để cô tìm ra người đã lấy cắp ý tưởng của cô, nếu không, mạng sống của kẻ đó nhất định không chắc đã còn. Nãy giờ chỉ mãi chú ý đến chiếc váy mà cô quên mất mình phải tìm hiểu đoạn phim này nói gì.