Bây giờ chúng ta đi đâu? (Cô quay sang Doãn Thiên hỏi)
-Đến ký túc xá.
_Vừa đặt chân đến, Doãn Thiên đã được khá nhiều ánh mắt của các nữ sinh nhìn anh say mê, "ôi nam thần kìa tụi bây ơi", "anh gì kia ơi, anh có bạn gái chưa"..bla bla, bỏ ngoài tai, anh và Ái Nhi đi đến 1 căn phòng nằm gần cuối dãy hành lang..nhìn vào trong, là 1 bạn nữ đang ngồi đọc sách..
"Cọc..cọc", bên ngoài là tiếng gõ cửa mặc dù cửa không phòng đóng..người bên trong giật mình nhìn ra
-Đây là phòng có người bị mất tích phải không? (Doãn Thiên lạnh lùng hỏi)
-Đúng vậy, 2 người là....? (Cô gái nhìn ra phía ngoài hỏi)
-Chúng tôi đang phụ trách vụ này ạ (Ái Nhi lên tiếng đáp)
-Mời 2 người vào trong.
"Bạn cô mất tích khi nào, lần cuối 2 người gặp nhau là ở đâu?" (Vừa nói anh vừa hướng về phía bàn có 1 khung ảnh úp xuống.
-Tôi tên Mã Tiểu Lộ, vào chiều ngày hôm qua..tan học là 5h15p đã hẹn nhau xuống căn-tin dưới trường để tán dóc, sau khi gọi 2 ly nước chanh bọn tôi nói chuyện đến 5h45 thì Đình Đình nói là có việc phải đi 1 tý, bảo tôi về phòng trước..nhưng đến giờ ký túc xá đóng cửa là 10h tối vẫn không thấy cô ấy về, cho nên sáng nay tôi đã gọi cho cảnh sát.
-Có phải cô ấy là người chụp chung trong hình này với cô không?
-À..ừm phải rồi ạ (Cô gái lúng túng đáp)
-Cô có bạn trai chưa (Doãn Thiên quay nhìn cô gái)
_Ái Nhi sau khi nghe anh hỏi cô gái này thì nheo mắt nói thầm "Hừ, lúc này còn hỏi những câu vớ vẩn..chắc thấy con gái người ta đẹp nên tính giở trò gì đây mà"..nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô lúc này có chút khó chịu, bực tức không vui.
-Vâng..tôi..tôi có bạn trai rồi ạ (cô gái đỏ mặt trả lời)
-Cảm ơn cô đã giúp thêm thông tin (Doãn Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái)
_Nói xong anh và Ái Nhi ra khỏi phòng, lúc này nét mặt của cô chẳng hiểu sao tỏ vẻ khó chịu, không thèm lên tiếng gì cả.
-Này, ăn trúng ớt phải không?(Doãn Thiên nhìn cô)
-Tôi đâu có ăn ớt, ý anh là sao
-Chưa nghe câu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt à.
-Hơ,..anh..anh dám ví mặt tôi như khỉ sao (cô bĩu môi).
_Cùng lúc này điện thoại của anh bổng reo lên.
-Alo (Doãn Thiên lạnh lùng nhấc máy)
-Doãn tiên sinh, sở cảnh sát vừa nhận tin báo.. 1 đôi nam nữ trong lúc đi dạo ven khu rừng ngoài ký túc xá trường đại học bất ngờ phát hiện có 1 thi thể nằm trong bụi cây.
-Tôi đang ở ký túc xá đây, sẽ đến ngay.
-Có chuyện gì vậy ạ (Cô nhìn anh tò mò)
-Đi thôi, phát hiện được 1 nạn nhân rồi.
_Nói xong Doãn Thiên đi được vài bước quay lại nhìn cô, Ái Nhi vẫn đứng yên.. tay chân cô hình như đang run lên.
-Sợ à (Doãn Thiên nghiêm giọng hỏi)
-Tôi không đi có được không? (Cô khẽ lên tiếng)
-Vậy cô ở yên đây đừng đi đâu cả, chờ tôi về. (anh nói như ra lệnh)
_Lái xe đến hiện trường, xung quanh điều là rừng cây rậm rạp, ít người qua lại..quả đúng là 1 nơi lý tưởng để phi tang xác chết.
-Doãn tiên sinh, nạn nhân được xác minh danh tính là Ngô Đình Đình, thời gian tử vong là từ 9h đến 10h tối hôm qua, trên người nạn nhân trang sức, tiền bạc vẫn còn y nguyên.
-Dẫn đường đi (Doãn Thiên nhìn sang chổ khác)
_Đến nơi, nhìn thấy có 1 pháp y đang ở đó..vừa hỏi anh vừa nhìn xung quanh thi thể nạn nhân.
-Tiểu Văn, nguyên nhân tử vong là gì.
-Doãn Thiên à, nạn nhân có hiện trạng hôn mê trước khi bị mang đến đây..còn nữa..mặt của nạn nhân bị rạch 5 nhát khá sâu, nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong là động mạch chủ ở cổ tay bị cắt đứt..mất nhiều máu..để tôi xem xét xong sẽ cho cậu biết rõ hơn.
-Doãn tiên sinh, cách bụi rặm 1m chúng tôi tìm thấy chiếc khăn này.
_Doãn Thiên cầm khăn lên ngửi thử.
-Trên khăn còn mùi của thuốc mê xịt lên..là Forane.
_Nói xong Doãn Thiên quay về ký túc xá để đón cô..vừa thấy anh, Ái Nhi liền vui mừng chạy đến.
-Tôi tưởng anh không quay lại đón tôi chứ.
-Có chuyện gì sao (Doãn Thiên hỏi)
-Có 1 người đứng trên kia nhìn xuống tôi chằm chằm, tôi lo lắm (vừa nói cô vừa chỉ tay lên bậc thang)
-Ũa, mới nảy còn đứng ở đây mà (cô nheo mắt)
-Về thôi.
_Ngồi trên xe, Ái Nhi cứ liếc mắt qua Doãn Thiên..nét mặt tỏ vẻ tò mò, 1 lúc sau..khi không kềm chế được thì cô lên tiếng hỏi.
-Doãn tiên sinh, anh thấy cô Mã Tiểu Lộ ấy có xinh đẹp không?
-Sao cô lại hỏi vậy (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)
-Thì tôi thấy anh hỏi người ta có bạn trai chưa mà (cô ngước mặt ra hướng bên ngoài)
-Ghen à (anh liếc qua Ái Nhi, cười nhẹ)
-Anh..anh đừng có nói bậy, tôi chỉ tò mò thôi.( mặt cô lúc này đỏ hồng)
-Cô có biết nạn nhân mới được phát hiện chính là Đình Đình, bạn cùng phòng với Mã Tiểu Lộ không?
-Hã, mới mất tích ngày hôm qua thôi mà (Cô tròn mắt).
-Vụ này theo tôi thấy không liên quan đến vụ mất tích liên hoàn, mà là do tư thù cá nhân gây ra chẳng hạn.
-Vậy anh có manh mối gì chưa? (cô nhìn sang Doãn Thiên)
-Hung thủ có thể là nữ (Anh lạnh lùng nói)
-Sao anh lại kết luận như vậy (cô tò mò)
-Nạn nhân trước khi tử vong đã bị làm cho hôn mê, mất nhận thức..hơn nữa, xác nạn nhân được tìm thấy cách không xa nơi được cho là hiện trường gây án thứ nhất..có thể hắn sợ nạn nhân ra sức kháng cự nên dùng thuốc mê tấn công bất ngờ từ phía sau, và khi gây án hắn cũng không đủ sức kéo nạn nhân vào sâu trong rừng, khuôn mặt bị rạch 5 nhát dao, có khả năng động cơ là do ghen ghét hoặc là xích mích trong chuyện tình cảm.
-Anh không nghĩ hung thủ là nam nhưng đồng tính hay sao? (Ái Nhi tò mò)
-Hỏi hay lắm, có khả năng tôi sẽ nghĩ hung thủ là nam bị đồng tính nếu như tôi và cô chưa đến tìm Mã Tiểu Lộ.
-Ý anh là sao.
-Đầu tiên là trong phòng của Mã Tiểu Lộ và Đình Đình xung quanh rất ngăn nắp, chỉ có khung ảnh 2 người chụp chung bị úp xuống mặt bàn..tuyệt đối không phải vô tình mà là có người cố ý úp xuống, thứ hai..người bạn mình bị mất tích nhưng Mã Tiểu Lộ vẫn bình thản ngồi đọc sách như là đã biết bạn mình đang ở đâu, thứ ba..lời nói của cô ta là đang thuật lại 1 bài văn chuẩn bị sẵn nên thời gian điều được nêu lên rõ ràng rành mạch, chứ không phải đang nhớ lại tình tiết..
-Hóa ra từ đầu anh đã thấy cô ta có vấn đề sao? (2 mắt cô tròn xoe)
-Với người có IQ 195, chuyên gia tâm lý tội phạm như tôi thì chuyện phát hiện là quá đơn giản (Doãn Thiên cười nhếch môi)
"Bộ anh không từ tốn được 1 chút hay sao tên kỳ quái này" Ái Nhi nheo mắt nghĩ bụng.
- À,còn kẻ gây án mất tích liên hoàn thì sao (cô chợt nhớ)
-Hắn cũng sẽ nhanh bị tôi tóm thôi, không cần lo...