Đừng Lìa Cành

Chương 12




Khoa học Kĩ thuật Vision hẹn gặp mặt Cố Ly để trao đổi về việc mua IP của 《Thanh Hành Lục》.

Giữa tháng 10, Cố Ly chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy denim xanh nhạt, trước khi đến chỗ hẹn cô trang điểm nhẹ nhàng như một phép lịch sự.

Cô bắt taxi dưới nhà, người lái xe có vẻ là người mới nên chưa quen đường ở Nhạn Nam, chờ đến khi đi đúng đường thì Cố Ly đã đến muộn.

Cô đành giải thích lý do mình chưa đến với người phụ trách ở đầu dây bên kia, người nọ cũng không trách cứ, nói số phòng cho cô, Cố Ly cảm nhận được sự cáu kỉnh khó phát hiện trong giọng nói của anh ta.

Vốn dĩ đối phương là một người không thích đợi, Cố Ly đuối lý chỉ có thể liên tục xin lỗi, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc tài xế xin lỗi cô, Cố Ly lắc đầu không phàn nàn.

Vừa bước xuống xe, Cố Ly liền vội vàng bước vào, cũng may cô không thích đi giày cao gót.

Sau khi tìm đúng phòng, cô thở hắt một hơi rồi chỉnh lại tóc tai mới nâng tay gõ cửa, cánh cửa khép hờ, người đàn ông đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú dòng suối đang chảy bên ngoài sân, Cố Ly chỉ có thể nhìn thấy dáng người lạnh lùng và cao ngất của anh.

Rất kì lạ, không thể giải thích được, giọng nói quen thuộc, bóng lưng này cũng rất quen thuộc.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, nhịp tim của Cố Ly còn dữ dội hơn trước.

Chẳng trách.

Những nghi hoặc đã được giải thích.

Cô không rõ tâm trạng của mình là thế nào vào giờ phút này.

Hỗn loạn, rất hỗn loạn.

Thật ra cô từng nghĩ đến cảnh tượng mình gặp lại Lâm Yến như thế nào.

Có lẽ sẽ là một buổi tối buồn tẻ, trên đường cô tình cờ gặp anh nắm tay vợ đi dạo phố, ánh mắt xa lạ dừng trên người cô như muốn biểu đạt rằng anh đã hoàn toàn quên cô.

Dù thế nào đi nữa, anh sẽ không híp mắt quan sát cô như bây giờ, sau đó gọi tên cô: “Cố Ly?”

Hai tay Cố Ly nắm dây đeo kim loại của túi xách, lòng bàn tay mát lạnh khiến người ta bình tĩnh lại, cô nặn ra một nụ cười công nghiệp rồi nói một cách tự nhiên, “Lâm Yến.”

Anh khẽ cười một tiếng thay cho lời chào, “Không ngờ Yên Hỏa lại là cậu.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ vẫn nhớ đến tôi.

Cố Ly ngồi xuống đối diện anh, “Tôi cũng không ngờ người mua IP của《Thanh Hành Lục》là cậu.”

“Tình cờ thấy truyện tranh cậu vẽ.” Lâm Yến xắn tay áo sơ mi lên rồi rót một ly nước cho cô, “Vẽ rất đẹp, các vụ án cũng gay cấn.”

Cố Ly mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi đọc sách trinh thám rồi vẽ bừa thôi, còn rất nhiều thiếu sót.”

Lâm Yến nâng mắt nhìn cô, không tiếc lời khen ngợi, “Giỏi lắm, tính tư duy logic rất cao.”

Cố Ly mỉm cười, “Dù sao tôi cũng học ban khoa học tự nhiên.”

“Phải rồi, cậu là cô gái duy nhất có thể lọt vào top 10 của trường khi thi chia ban.” Lâm Yến lấy điện thoại ra quét mã QR ở góc bàn để order, “Cậu thích ăn gì?”

Lời nói của anh khiến trái tim bình tĩnh của Cố Ly gợn sóng, “Gì cũng được.”

Mấy ngày trước vừa ăn cùng con quỷ nhỏ kén ăn, Lâm Yến nhướng mày hỏi tiếp: “Vậy khẩu vị thế nào?”

Cố Ly cho anh một câu trả lời ngoài dự đoán.

“Cay.”

“… Vừa khéo, tôi cũng ăn cay.” Lâm Yến nói mà mặt không đỏ tim không loạn, order mấy món ăn trông có vẻ ngon.

Trong lúc chờ dùng bữa, Lâm Yến và Cố Ly nói sơ qua về việc chế tác game《Thanh Hành Lục》: “Cậu là người tạo ra nó, không ai hiểu rõ nó hơn cậu, khởi đầu game cũng nhờ cậu chấp bút nhé?”

“Được.” Cố Ly gật đầu, “Tôi rất vui khi được tham gia.”

Lâm Yến hứa với cô: “Cố Ly, tôi sẽ làm《Thanh Hành Lục》trở nên xuất sắc.”

Đương nhiên Cố Ly tin anh, “Cảm ơn.”

Sau bữa ăn, hai người ra khỏi nhà hàng, Lâm Yến đẩy cửa kính, chống khuỷu tay nhường Cố Ly đi qua trước, bọn họ đứng bên ngoài, Lâm Yến hỏi: “Tôi đưa cậu về?”

Cố Ly không muốn làm phiền người khác, “Không cần, tôi bắt taxi là được rồi.”

“Đừng sợ làm phiền tôi.” Lâm Yến như nhìn thấu phản ứng của cô, “Tốt xấu gì cũng từng là bạn học, giờ là đối tác.”

Anh nói như vậy, Cố Ly đành đồng ý, “Cảm ơn.”

Không hiểu sao, Lâm Yến luôn cảm thấy Cố Ly đang cố tình xa lánh mình.

Trên đường về nhà, Lâm Yến tập trung lái xe, Cố Ly không chủ động nói chuyện với anh, anh quay đầu liếc nhìn cô, cảm giác xa cách lại ập đến.

Nếu là bình thường, bạn cũ lâu ngày không gặp tình cờ gặp nhau sẽ ôn chuyện cũ rồi hỏi thăm tình hình hiện tại, nhưng ánh mắt Cố Ly chỉ dừng ở cửa sổ xe, hiển nhiên cô không có ý nghĩ này.

Trong xe im phăng phắc, Lâm Yến không mở nhạc, anh như một đứa trẻ ngây thơ phân cao thấp với Cố Ly, khi đến nơi Cố Ly mới mở lời, cô lại nói lời cảm ơn: “Tôi về đây, trên đường lái xe cẩn thận.”

Lâm Yến gật đầu, cô mở cửa xe rồi đi thẳng vào nhà, không quay đầu lại.

Anh nhìn bóng dáng cô xa dần, hơi buồn bực cắn môi dưới, anh nghĩ không ra, tại sao Cố Ly xa lánh mình như vậy?

“Bà ngoại, cháu về rồi.”

“Đến ăn trái cây đi. Hôm nay bà mới đi chợ mua về, còn tươi lắm.”

Cố Ly treo túi xách lên giá ở cửa, thay dép lê bước tới, “Sao bà lại đan áo len vào lúc này?”

Bà ngoại đưa tay nâng kính lão, “Về già sẽ không tiện làm, mỗi ngày đan một ít, đến lúc trời trở lạnh cháu có thể mặc.”

Cố Ly tìm một chỗ thoải mái để nằm trên sofa, “Bà sẽ sống lâu trăm tuổi, mãi mãi tươi trẻ.”

Mặt bà đầy ý cười, nhưng miệng lại tỏ vẻ ghét bỏ: “Con nhóc này chỉ thích dùng lời hay ý đẹp dỗ dành bà.”

“Bà đừng vu oan, lời cháu nói đều là từ tận đáy lòng.” Cố Ly ngắt một quả nho trên bàn, cầm trên tay bóc vỏ, “Bà đang xem gì vậy?”

“Hả?” Bà ngoại đang chăm chú xem TV nhìn sang Cố Ly, “À, Lĩnh Nhiên tham gia một chương trình tạp kỹ, thằng nhóc này ngày càng bận rộn, cách đây không lâu còn gọi điện cho bà than rằng mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất.”

Trong chương trình tạp kỹ, camera quét qua mặt Hướng Lĩnh Nhiên, anh cười thoải mái trước ống kính, Cố Ly nhổ hạt nho trong miệng ra rồi lấy thêm một quả từ giỏ trái cây. “Cậu ấy hát hay nhảy giỏi, tính cách còn đáng yêu, rất nhiều người thích cậu ấy, hiển nhiên sẽ ngày càng phát triển.”

“Ly Ly, còn cháu thì sao?”

Cố Ly ngồi dậy đút nho cho bà ngoại, không hề chua ngoa nói: “Đương nhiên cháu cũng thích cậu ấy.”

Bà ngoại nhai nho, hỏi thẳng thừng: “Cháu biết đó không phải ý của bà mà, bà nhìn ra Lĩnh Nhiên thích cháu, còn cháu thì sao?”

Ngay cả bà ngoại còn nhìn thấy thì sao cô có thể không biết?

Chỉ là Hướng Lĩnh Nhiên luôn lấy thân phận bạn bè chung sống với cô, cô cũng không muốn làm tổn thương anh, “Bà à, cháu chỉ xem cậu ấy là bạn thôi.”

Bà ngoại thở dài rồi tiếp tục đan len.

Buổi chiều nhắc đến Hướng Lĩnh Nhiên, buổi tối Cố Ly nhận được tin nhắn của anh.

Hướng Lĩnh Nhiên: [Ly Ly, tháng sau tôi sẽ về Nhạn Nam, lúc đó gặp nhau nhé?]

Cố Ly: [Ok.]

Sau khi trả lời tin nhắn, Cố Ly lấy đồ ngủ đi tắm, cô sấy tóc khô một nửa rồi bước ra khỏi phòng tắm, ngồi bên giường nghịch điện thoại.

Cô mở WeChat, số 1 màu đỏ hiện lên trong danh bạ, Cố Ly dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, chữ L in hoa bắt mắt, cô nhìn chằm chằm yêu cầu kết bạn hồi lâu mới đồng ý.

Ava của Lâm Yến là một con mèo, đôi mắt xanh lam và vẻ ngoài dễ thương khiến cô nhớ đến nhóc con đáng yêu mà cô nhặt được năm lớp 11.

Cố Ly xem trang cá nhân của anh, chỉ có một bức ảnh con mèo, chẳng qua có thêm anh, Lâm Yến ngồi trên sofa nghiêng người ôm mèo.

Camera chụp rất gần, Cố Ly có thể thấy rõ xương ngón tay và bóng mờ nhàn nhạt của lông mi anh.

Cố Ly khống chế bản thân không được mất kiểm soát.

Sau khi quay lại giao diện trò chuyện WeChat, cô mới thấy tin nhắn của anh.

L: [Ngày mai đến công ty ký hợp đồng, nhân tiện dẫn cậu tham quan công ty chúng tôi.]

Cố Ly: [Ừ, cho tôi biết địa chỉ.]

L: [Ở khu Khoa học Kĩ thuật trên đường Xuân Hi, mai đến thì gọi tôi, tôi xuống đón cậu.]

Cố Ly: [Ừ, tôi ngủ đây.]

L: […]

Cố Ly không trả lời nữa, cô thoát WeChat đọc truyện tranh các đồng nghiệp vẽ.

Lâm Yến ở bên kia cắn chặt răng hàm, thật là, không chịu gõ thêm dù chỉ hai câu để nói chuyện với anh.