Đừng Lạnh Lùng Như Thế... Hãy Cứ Là Em

Chương 7: Quá khứ của Minh Phong(2)




Số điện thoại này... là của cô.

Cậu vội khoác chiếc áo ngoài vào và chạy thẳng xe tới bệnh viện. Trước đó cậu đã thông báo cho cha của cô và ông cũng đang rất lo lắng cho con gái mình. Ngồi nhìn bóng đèn trước cửa phòng cấp cứu, tim cậu thắt lại. Cậu không nghĩ sẽ mất cô sớm như vậy. Từng giây từng phút trôi qua, cậu chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn.

@#$%@#$

Quay lại lúc cô ra khỏi nhà.

Cô chạy mãi không ngừng, nước mắt hòa vào mưa. Hai lần, mưa làm cô đau đớn. Mưa đem cậu đến bên cô rồi mưa... lại tàn nhẫn cướp đi cậu. Cô chạy đi không chú ý đến chiếc xe tải đang lao đi vun vút. Lúc cô nhìn thấy thì quá muộn."Rầm".Một dòng máu loang lổ trên mặt đất. Trước khi ngất lịm đi cô đã để lại một câu nói:

-Sunny,Rainy hận anh!

!@#@#%$

Bệnh viện 4 tiếng sau.

Cuối cùng bóng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, thấy bác sĩ đi ra,cậu và ba của Rain nhào tới hỏi:

-Bác sĩ cô ấy/con tôi sao rồi?

-Bệnh nhân bị chấn thương mạnh,cũng may đã qua khỏi nguy hiểm,nhưng phải xem xét tình hình,rất có thể sẽ xảy ra bất trắc, khả năng sống thực vật là rất cao.

Lời bác sĩ nói như một đòn đánh lớn vào trái tim đang rỉ máu của cậu,cậu ngồi thơ thẩn trê ghế. Mưa tạt vào hành lang bệnh viện,cậu nhìn mưa, nước mắt chực trào. Lại mưa, mưa đem cô đến bên cậu rồi mưa...lại tàn nhẫn cướp đi cô.Ba cô sau khi điều tra đã biết tất cả mọi chuyện,ông khẽ nói:

-Cậu về đi,tôi biết cậu có lý do,ngày mai hãy đến.

Cậu lặng im đứng dậy ra về,bóng dáng cô đơn đi trong mưa.Lại nữa,mưa lại làm cậu đau đớn.Mưa chính là cô,nhưng sao mưa lạnh quá,phải chăng cô đang trách cậu.Cả đêm cậu chỉ lặng mình đứng nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ,một nỗi đau hiện hữu trong cậu.

@###$%

Sáng.Trời tạnh.

Cậu ghé qua bệnh viện,muốn thăm.Nhưng cửa phòng mở ra chỉ là chiếc giường trống trơn. Cậu có cảm giác chẳng lành,tinh thần cậu đang hoảng loạn, cậu chạy tới một cô y tá gấp rút hỏi:

-Y tá,bệnh phòng số 06 đâu rồi?

Cô y tá lắc đầu buồn bã.

-Cô bé không qua khỏi,người nhà đã đưa đi đêm qua rồi.

Cậu nghe như sét đánh ngang tai,cô rời bỏ cậu rồi ư,cậu còn chưa cho phép mà,là lỗi tại cậu,cậu làm cô tổn thương.Cậu phải làm sao,cậu muốn gặp cô lần cuối, nhưng nhà cô ở đâu,cậu không hề biết,cậu không tìm được cô.Cậu phóng xe về nhà với tốc độ kinh hoàng.Cậu không giữ nổi bình tĩnh nữa,cậu hất tung những thứ trong phòng như một con thú hoang.

Ngày hôm qua trời đã ban cho tôi một người

Nàng đẹp như một bức tranh trong chuyện cổ tích

Ánh mắt em đã làm anh, đêm từng đêm nhớ em thật nhiều

Và hai đứa nguyện sẽ mãi yêu nhau ngàn năm

Nào ngờ hôm nay chỉ có anh trong căn phòng xưa

Ngày hai đứa đã sống trong những ngày hạnh phúc

Ước chi em đang ở đây, anh và em ngắm trăng vàng soi

Mà giờ đây, người đã sang bên kia trần gian.

Khắc tên em sâu vào tim, người biết chăng

Khắc tên em sâu vào tim, để mãi không lìa xa

Sẽ không quên đêm nồng say, anh và em ái ân mặn nồng

Nguyện cùng em, và hẹn kiếp sau ta tương phùng nhau.

Ngày hôm qua trời đã ban cho tôi một người

Nàng đẹp như một bức tranh trong chuyện cổ tích

Ánh mắt em đã làm anh, đêm từng đêm nhớ em thật nhiều

Và hai đứa nguyện sẽ mãi bên nhau dài lâu

Nào ngờ hôm nay chỉ có anh trong căn phòng xưa

Ngày hai đứa đã sống trong những ngày hạnh phúc

Ước chi em đang ở đây, anh và em ngắm trăng vàng soi

Mà giờ đây, người đã sang bên kia trần gian.

Khắc tên em sâu vào tim, người có... biết chăng.

Khắc tên em sâu vào tim, để mãi không lìa xa

Sẽ không quên đêm nồng say, anh và em ái ân mặn nồng

Nguyện cùng em, và hẹn kiếp sau ta tương phùng nhau

(Chiếc khăn tang-Dương 565)

Những ngày sau đó cậu không có tung tích gì về cô,có điều tra cũng không được kết quả gì.Cậu đã khóc,vì cô,cậu đau đớn và dần trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn cho tới tận bây giờ.