Đừng Lạnh Lùng Như Thế... Hãy Cứ Là Em

Chương 25: Nhiệm vụ hoàn thành




“Rầm”

Một cú đá từ Kun khiến cánh cửa mở tung ra,ba cô gái mang theo sự giận giữ bước vào,tiếng giày cao gót gõ trên nền nhà bằng gỗ cao cấp vang lên những tiếng “cạch”nghe lành lạnh.Đối diện với họ là một người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay lưng lại nên họ chỉ có thể nhìn thấy phần cánh tay của ông ta đặt trên thành ghế và những ngón tay đang gõ nhịp.Ông ta xoay người lại nhìn tụi nó,chính xác là gương mặt này tụi nó đã thấy ở trong căn phòng có ảo giác.Lão ta vỗ tay,mắt nheo lại như hổ đói xác định được con mồi,lão cười man rợ và phát ra giọng nói ồm ồm:

-Chúc mừng các ngươi vì đã tới được đây,không hổ danh là Phù thủy,Công chúa và Đại tỷ của tổ chức Hatred,ta thật không nên đánh giá thấp các ngươi.

Hana tức giận muốn nhào lên đánh với ông ta nhưng đã bị Kun và Mina giữ lại,chỉ có thể hét lên:

-Đồ khốn,ông hại Lunas,tôi cho ông chết không toàn thây.

Trái lại với thái độ của Hana,lão bình thản nhìn ba đứa tụi nó mà cười như thách thức:

-Đến cả Nữ hoàng Hatred cũng chết dưới tay ta,một lũ tép các ngươi thì có thể làm gì chứ?Muốn trả thù cho bạn các ngươi sao,chỉ sợ đến mạng của mình cũng không giữ nối…

-Ông im đi.

Kun gằn giọng cắt ngang lời của lão,tay rút khẩu súng bên mình bắn về phía trước.

“Đoàng”…”Keng”…”Leng keng”…

Cô ngạc nhiên,giữa tụi cô và ông ta có một màng ngăn cách vô hình mà ngay cả súng cũng không thể phá vỡ được,nghe tiếng đạn va chạm vừa rồi thì có lẽ đó là một tấm kính trong suốt.

-Haha,các cô còn non lắm,muốn đấu với ta phải tu thêm vài kiếp thì may ra mới được_Lão cười đắc chí.

Mina không để tâm tới những lời lão nói,nhỏ quay sang nói với Kun:

-Nếu là kính thì tớ có ý này,các cậu hãy nhắm mắt lại đi.

Không rõ mọi chuyện nhưng Kun và Hana cũng gật đầu và làm theo lời nhỏ nói.Mina lấy trong túi một gói bột trắng,đây là bột che mắt.Nhỏ xoay một vòng đem gói bột rắc khắp nơi,bột bám lại trên tấm kính trong suốt kia,như vậy là có thể xác định được vị trí tấm kính,sẽ dễ dàng hơn một chút.

-Tốt lắm Mina,chúng ta mau tìm cách phá nó đi!_Kun lạnh lùng ra lệnh,phong thái của cô cũng chẳng khác nó là bao,đúng là bạn thân có khác.

Ba người tiến đến gần tấm kính nhưng vừa định chạm tay vào thì một tiếng “phụt” vang lên bất ngờ khiến ba cô giật mình quay người lại.

-Lại là khí nóng à?Sao chúng ta có duyên với nó quá vậy?Tớ không thích chút nào,chết kiểu nào còn đẹp chứ thế này thì khác gì heo quay?_Hana méo miệng,giở khóc giở cười nói.

Lập tức,cô nhận được cái nhìn sắc lạnh từ Kun:

-Hana,đang lúc làm nhiệm vụ,không được phép đùa giỡn.

Hana biết mình lỡ lời liền lấy tay che miệng,nhỏ giọng ăn năn hối lỗi:

-Ơ,mình xin lỗi,mình quên mất.

-Được rồi hai cậu,mau tìm cách thoát khỏi đây trước đã,có chuyện gì sau khi về chúng ta sẽ nói_Kun còn tính nói thêm điều gì thì Mina đã lên tiếng chen ngang đồng thời giải thoát cho Hana.Cô nghe vậy chỉ lừ mắt,buông lời đe dọa Hana:

-Hừ,đợi về nhà tớ sẽ xử cậu sau.

Họ hoàn toàn không để ý tới người đàn ông đang ung dung nhìn mình,nụ cười đểu cáng chưa bao giờ biến mất trên gương mặt của lão ta.

Tụi cô gấp rút tìm ra cách thoát khỏi đây,cách duy nhất có lẽ là phải phá vỡ tấm kính này,nhưng đây là loại kính ngay cả đạn cũng không làm gì được,thật khó cho bọn cô quá.Hana vừa đi thụt lùi vừa xem xét,không may cô va trúng Kun cũng đang quay lưng về phía cô khiến Kun ngã về phía trước,hai tay chống vào tấm kính.Vốn định trách mắng người nào bất cẩn như vậy nhưng cô lại sững lại vài giây,mắt cô mở to ra.Thì ra nơi cô vừa ngã xuống có một bông hoa hồng,nó được khắc lên tấm kính nên bình thường không ai có thể nhìn thấy.Lúc nãy do rắc bột nên mới hiện rõ như vậy.

-Mina,Hana,mau qua đây xem!

Hana đang định xin lỗi cô nhưng nghe thấy thế liền vội lại xem,Mina đang tìm kiếm cũng chạy lại.Nơi cô đứng là mép tường bên trái của căn phòng,góc phía dưới của tấm kính,thấy Mina và Hana đã đứng cạnh mình,Kun chỉ vào điều mà cô vừa mới phát hiện:

-Các cậu xem ở đây được khắc hình hoa hồng.

-Phải rồi Kun,chắc chắn có vấn đề_Mina vui mừng nói.

-Có thể đây là điểm mấu chốt để phá vỡ nó_Hana tiếp lời.

Kun gật đầu rồi đăm chiêu suy nghĩ,chợt nghe thấy Mina thốt lên:

-À đúng rồi,tớ có khẩu NB3,có thể dùng được_Mina lấy trong người ra một khẩu súng.

Kun và Hana cùng ngạc nhiên,Hana thắc mắc:

-Ở đâu cậu có nó,chẳng phải chỉ có hai cái như vậy đều ở trong tay lão Tề Lang rồi sao?

-Chuyện dài lắm,có gì về rồi tớ kể cho các cậu nghe,các cậu tránh ra để tớ thử xem.

Mina cầm khẩu súng lên đạn và nhắm hình bông hoa mà bắn.

“Đoàng”

Một phát trúng nhị hoa,quả nhiên,tấm kính vỡ ra,mảnh kiếng rơi vương vãi khắp nơi,bây giờ đã không còn gì ngăn cản các cô nữa.

“Bốp bốp bốp”

-Khá khen cho các cô lại phá được rào cản của ta,thật bất ngờ khi cô có nó đấy Mina_Lão già Tề Lang vỗ tay nhìn ba người trước mặt đang lia ánh mắt giận giữ vào mình.Tuy nhiên trên gương mặt lão vẫn là nụ cười ấy,giả tạo và mưu mô.

Mina một lần nữa lên đạn nhưng mục tiêu lần này lại chính là lão ta,nhỏ rít lên:

-Đợi xuống dưới kia ông sẽ hiểu tại sao tôi lại có khẩu súng này,còn giờ thì chết đi!

Nhưng…”bộp”

Khẩu súng rơi trên nền nhà lạnh lẽo,tay chân nhỏ mềm nhũn,nhỏ ngã khuỵu xuống,cơ thể không còn chút sức lực,nhỏ nhìn sang thì thấy hai người bạn của mình cũng đang trong tình trạng tương tự,có chuyện gì đã xảy ra với họ vậy,không lẽ…là lão già kia giở trò.

-Thế nào,sao không bắn đi,không cầm nổi súng hả?Haha,ta đã nói với các ngươi rồi,còn quá sớm để đấu với ta.

-Ông…

Bất lực,các cô không cử động được,dù đã cố gắng hết sức,chỉ có thể giương mắt nhìn người đàn ông kia mân mê khẩu súng trên tay,rồi lên đạn mà nhắm bắn các cô:

-Nào nào,để ta tiễn các cô một đoạn,ai trước đây?_Tề Lang cười khả ố,hứng thú nhìn con mồi ở trước mặt.

“Cạch”

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến nơi đỉnh đầu,khiến lão giật mình quay lại,nhân cơ hội đó,một bàn tay mảnh khảnh cướp lấy khẩu súng trong tay ông ta.

-Lunas!_Đồng thanh.

Bây giờ,Tề Lang đang thực sự sợ hãi,không phải nó đã chết rồi à?Tại sao lại như vậy chứ?Chưa kịp để lão thốt lên lời nào,nó đã buông giọng lạnh lùng,hàn khí tỏa ra dày đặc:

-Sao,không ngờ hả,ông nghĩ sao mà đưa D401 ra đấu với tôi,không phải là không thể chế ra thuốc giải mà,cái danh nữ hoàng Hatred đâu phải để trưng bày.

Nhìn nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt nó mà lão cảm thấy lạnh lẽo tột độ,và nhìn nó,lão lại thấy nhớ tới một người,lão cười như một gã điên:

-Con thật giống mẹ con!Đã lâu rồi ta không gặp bà ấy,nhưng mà,bà ấy dịu dàng hơn con nhiều…

-Ông im đi,ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi

“Đoàng”

Nó tức giận nổ súng bắn một phát ngay đầu lão,thân ảnh lão ngã xuống,máu từ vết thương chảy ra,bắn vào người nó,và một chút dính trên môi nó,ông ta chết không nhắm mắt.

Nó thẫn thờ vài giây rồi lấy lại tinh thần bước đến chỗ các cô đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì,lấy trong túi áo Mina ba viên thuốc giải cho ba người uống,sau đó liền đi trước,để lại sau một mệnh lệnh:

-Rời khỏi đây!

#@%&^&*

Bốn người con gái bước vào căn phòng thứ 9 đầy máu tanh và xác người,cạnh đó,4 người con trai đang thở hồng hộc vì mệt,thấy có người đến,họ ngước lên nhìn và hết sức ngạc nhiên,Jun không ngần ngại tiến tới ôm lấy cô gái trước mặt,khẽ nhắm mắt và nói:

-Hân,cậu còn sống,thật tốt quá!

Có một ánh mắt dõi theo hai người họ

Nó không nói năng gì,chỉ thoát khỏi cái ôm của cậu tiến về phía bức tường kia,lấy trong người một quả bom có sức công phá nhỏ để phá tường,hình thành một lối ra cho họ.Ngoài kia,tiếng trực thăng vang động khắp trời,nhiều thang dây được thả xuống,nó không quay người mà chỉ nói nhẹ:”Đi thôi” rồi trực tiếp leo lên trước.Những người còn lại sực tỉnh cũng theo sau nó.Chiếc trực thăng mang tụi nó quay trở lại Paris,trước khi rời đi còn không quên để lại một quả bom phá vỡ toàn bộ khu biệt thự.

%^^&%*

Ai da,cuối cùng cũng xong cái nhiệm vụ rồi đấy mọi người,cho tác giả xin vài lời góp ý đi