CHƯƠNG 59:
Tắt điện, Lâm Táo nằm lên trên giường.
"Bạn trai" tuổi trẻ khí thịnh nằm trên đất ở bên cạnh, Lâm Táo khẳng định không thể yên tâm ngủ, nhưng vì tránh cho Mạnh Hoài An thấy cô chưa ngủ lại gửi tin nhắn đến, Lâm Táo đành nhắm mắt lại.
"Em ngủ chưa?" Mạnh Hoài An đột nhiên hỏi.
Lâm Táo giả bộ không nghe thấy.
Mạnh Hoài An nhìn đồng hồ, chưa đến 10 giờ rưỡi.
Hai người đều là nam nữ thanh niên, ngủ sớm như vậy có hay không thiếu chút tình cảm mãnh liệt?
Mạnh Hoài An mở ra phần mềm âm nhạc, tìm mấy bài hát rồi mở lên.
Lâm Táo lập tức mở mắt, hỏi hắn: "Anh làm gì vậy?"
Mạnh Hoài An thiết lập trạng thái tự động lặp lại bài hát, bỏ điện thoại xuống, một bên đứng lên một bên nói: "Anh mới có 26 tuổi, không nghĩ sớm dưỡng lão như vậy?"
Lâm Táo cảnh giác ngồi dậy.
Mạnh Hoài An mở đèn ra, sau đó hướng cô bạn gái đang ngồi trên giường duỗi tay: "Lại đây, khiêu vũ."
Lâm Táo: ...
"Tôi không nhảy." Cô không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, hơn nữa nghiêm túc tỏ thái độ: "Ngày mai tôi còn muốn dậy sớm, hy vọng anh phối hợp."
Mạnh Hoài An nghiêm túc nhìn cô: "Anh dạy cho em,nhất định sẽ đi ngủ trước 11 giờ rưỡi."
Lâm Táo vừa định mở miệng, Mạnh Hoài An bỗng nhiên chỉ phía điện thoại.
Lâm Táo theo bản năng nhìn qua.
Đây là một bài hát tiếng anh, ca từ đối với Lâm Táo tựa như thiên thư, nhưng bằng vốn tiếng anh ít ỏi mấy năm cấp 3 của mình, cô vẫn có thể nghe ra: say yes, say yes.
Lâm Táo: ...
"Đến đây đi, tối nay thôi."
Ngay lúc Lâm Táo đang phát ngốc, Mạnh Hoài An không biết từ khi nào đã đi tới phía sau cô, bàn tay hắn duỗi ra, đem Lâm Táo ôm lên.
Lâm Táo phát ra một tiếng hét nhỏ.
Mạnh Hoài An nhanh chóng đặt cô xuống đất, đồng thời một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại ôm lấy eo Lâm Táo, hướng cô theo động tác của mình.
Lâm Táo nhanh nhẹn bước theo hắn một bước.
Mạnh Hoài An ngoài ý muốn nhướng mày, cúi đầu hỏi cô: "Không phải nói sẽ không?"
Lâm Táo không biết nên giải thích như thế nào. Trước khi đóng phim khẳng định cô sẽ không biết mấy thứ như khiêu vũ này, sau đó lúc quay có phân cảnh khiêu vũ giữa nam với nữ chính, Lâm Táo vì thế mà học khiêu vũ một thời gian, cho nên bây giờ mới đuổi kịp tiết tấu của Mạnh Hoài An.
"Hết bài hát này thì dừng nhé." Lâm Táo yêu cầu.
Mạnh Hoài An không có trả lời, nhẹ nhàng để cằm lên tóc cô, hắn cũng là hiện tại mới phát hiện, chiều cao của 2 người rất phù hợp.
Khi cùng Hạ Cẩm Niên đi du học, Mạnh Hoài An thường bồi hắn đến quán bar, Hạ Cẩm Niên phong lưu, còn hắn chỉ hưởng thụ uống rượu, nhưng không ngại Mạnh Hoài An nhớ kỹ một số ca khúc lãng mạn.
"Anh muốn hôn em, có thể chứ?" Đưa cô tới cạnh điện thoại, Mạnh Hoài An bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi bên tai Lâm Táo.
Lỗ tai cô hơi đỏ lên, dưới chân truyền đến ca từ: say yes, say yes.
Cùng lúc đó, Mạnh Hoài An cũng lẩm bẩm bên tai cô câu này.
Trong đầu Lâm Táo ong một tiếng, lần đầu tiên hối hận tiếng anh của mình tốt như vậy.
Sau đó, gáy bị người ta chế trụ, Mạnh Hoài An chậm rãi lại gần.
Bước chân Lâm Táo dừng lại, nhắm chặt hai mắt.
Đoạn điệp khúc sau đó của bài hát, càng du dương trầm bổng như dụ người khác trầm luân.
Lâm Táo bị giai điệu đó bao phủ.
Thẳng đến khi bài hát phát xong, căn phòng yên tĩnh lại, Lâm Táo mới thanh tỉnh vài phần.
"Không phải anh nói anh không mang theo cái kia sao?" Cô trừng mắt chất vấn nam nhân trước mặt.
Mạnh Hoài An nhìn cô, ánh mắt u ám: "Đừng hỏi, đi theo cảm giác đi."
Lâm Táo: ....
Ngày hôm sau, Lâm Táo bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô muốn tắt đồng hồ đi, nhưng có người so với cô còn nhanh hơn.
Lâm Táo tiếp tục ngủ thêm một lát, mới đột nhiên phản ứng lại, mở to mắt ra, thấy Mạnh Hoài An quả nhiên đang nằm bên cạnh mình.
Cho nên, tối qua bị âm nhạc mê hoặc là sự thật sao?
"Tỉnh?" Thanh âm của Mạnh Hoài An vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô, âm thanh có chút trầm thấp.
Lâm Táo cắn môi, ngàn tính vạn tính, đều do cô không đoán được kịch bản của hắn.
Tưởng Mạnh Hoài An bội ước, nhưng nghĩ lại thì, tối hôm qua Mạnh Hoài An cũng không có cưỡng bách cô, hắn chỉ bật mấy bài hát, lôi kéo cô cùng khiêu vũ, nếu muốn nhắc lại, chỉ trách cô định lực không đủ.
Để cho Lâm Táo ngoài ý muốn chính là, cô cũng không có cảm giác tức giận hoặc buồn bực, có lẽ, là có quan hệ với việc "đi theo cảm giác" tối hôm qua đi.
Lâm Táo đột nhiên nhớ tới một ít cuộc nói chuyện giữa cô với Trương Linh Nhi.
Cô hỏi Trương Linh Nhi có để ý đến nợ phong lưu trước đây của Hạ Cẩm Niên hay không.
Trương Linh Nhi: "Chị để ý mấy cái đó làm gì? Dù sao chị chỉ muốn yêu đương với hắn, lại không phải muốn cùng hắn kêt hôn, kể cả có kết hôn với hắn, chỉ cần về sau Hạ Cẩm Niên có thể sửa lại những tật xấu đó của hắn, chị vẫn có thể chấp nhận. Xã hội hiện nay a, làm gì có người nào chưa từng nói qua chuyện yêu đương? Trước nay chị chưa bao giờ nghĩ đến giữ gìn tấm thân xử nữ để chờ đợi chân ái, vậy thì cũng không cần yêu cầu chân ái của chị phải luôn độc thân để chờ chị."
Sau khi ăn bữa tối cùng Mạnh Hoài An lúc trước, Trương Linh Nhi đưa cho cô một kiến nghị: "Người trong giới giải trí, muốn tìm một người bình thường ngoài vòng yêu đương là rất khó so với rối rắm băn khoăn nhiều như vây, không bằng lúc gặp được người thuận mắt yêu đương một lần, kịp thời hưởng thụ thanh xuân, chờ tới lúc muốn kết hôn lại chuyên tâm tìm đối tượng cũng không muộn.
Lâm Táo có đôi lhi cảm thấy quan điểm yêu đương của Trương Linh Nhi quá cởi mở, nhưng có lúc cũng cảm thấy Trương Linh Nhi nói cũng có đạo lý.
Lâm Táo ngẩng đầu, đánh giá nam nhân trước mặt.
Mạnh Hoài An tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, sợ cô vì tối qua mà tức giận.
Mà Mạnh Hoài An trong mắt Lâm Táo, thật sự rất đẹp trai, ở trong chuyện yêu đương, hắn tuy bá đạo nhưng cũng có lúc ôn nhu.
Nếu không chia tay được, vậy trước cùng Manh j Hoài An ở bên nhau thử xem sao?
Nếu Mạnh Hoài An vẫn luôn ôn nhu săn sóc như bây giờ, không quấy rầy công việc của cô, hơn nữa không cần luôn bê ra bộ dáng ngạo mạn thư thái, Lâm Táo giống như cũng không có gì tổn thất. Vạn nhất ngày nào đó thói cũ của hắn tái phát, vậy thì Lâm Táo đành lần nữa tạm biệt hắn.
"Tôi dậy đây." Lâm Táo thu hồi tầm mắt, chuẩn bị xuống giường.
Mạnh Hoài An đè lại bả vai cô, không xác định hỏi: "Tức giận?"
Lâm Táo liếc hắn một cái: "Tức giận anh liền không như vậy nữa sao?"
Mạnh Hoài An cường điệu nói: "Anh chỉ đối với em như vậy."
Lâm Táo chụp bay tay hắn, bọc chăn quanh người đi vào nhà vệ sinh.
Mạnh Hoài An dựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Lâm Táo, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay cô có gì đó khang khác.
Trước kia cô rất đơn thuần, xong luôn khẩn trương lại thẹn thùng, hiện tại, thật giống như là danh khí trong giới giải trí của cô dần tăng lên, con người cũng ngày càng ra dáng.
Lâm Táo tắm rửa thay quần áo xong ra tới, phát hiện Mạnh Hoài An đang thu dọn chăn đệm trên mặt đất.
Cô bĩu môi: "Tối hôm qua sao không thấy anh có thói sạch sẽ?"
Mạnh Hoài An nghiêng đầu, ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Em không ngại, anh cũng không ngại."
Lâm Táo hừ hừ, ánh mắt đảo qua mấy cái vỏ thùng rác, cô không chấn định nổi mà đỏ mặt, nói: "Nhớ rõ đi đổ rác."
Người phục vụ khách sạn biết cô một mình ở phòng này, nếu phát hiện trong thùng rác của phòng cô lại có đồ vật này, chẳng phải là mọi chuyện sẽ lộ sao? Cô có thể nói với bên ngoài là cô mời giáo viên tiếng anh, nhưng nếu có ai biết chuyện này, vậy thì không có cách nào rửa sạch được.
Mạnh Hoài An cũng biết tính quan trọng của việc này, liền đem rác thu dọn vào.
"Anh đi đây, tuần sau gặp nhé?" Sửa sang xong hành lý, Mạnh Hoài An nhìn Lâm Táo hỏi.
Lâm Táo không có ý kiến.
Khóe môi Mạnh Hoài An nhẹ cong, xem ra về sau đều không cần mấy kịch bản như tối qua nữa.
Lâm Táo không đem chuyện tiến triển giữa cô với Mạnh Hoài An nói với Tần Lộ, Mạnh Hoài An càng không nói cho Hạ Cẩm Niên.
Hạ Cẩm Niên đợi ở đoàn phim, một phần nguyên nhân là cùng Trương Linh Nhi yêu đương, một phần còn lại là muốn tác hợp anh em tốt với Lâm Táo.
Ngay khi cảm giác yêu đương mới mẻ với Trương Linh Nhi qua đi, đồng thời bên Lâm Táo cũng không có tiến triển gì, Hạ Cẩm Niên liền cảm thấy đợi ở đoàn phim thực nhàm chán. Hắn vẫn là thích Trương Linh Nhi, nhưng hắn cần thiết phải làm chuyện khác, nếu không cả ngày vây quanh Trương Linh Nhi, đừng nói đó là bạn gái, chính là mẹ ruột, Hạ Cẩm Niên cũng thấy không khỏe.
mới quay được một tháng, Hạ Cẩm Niên liền quay về thành phố B.
Vì thế, mọi người xung quanh không nhịn nổi mà suy đoán Hạ Cẩm Niên đây là muốn vứt bỏ Trương Linh Nhi đi tìm người mới.
Lâm Táo lặng lẽ quan sát Trương Linh Nhi mấy ngày, kết quả Trương Linh Nhi như thế nào thì vẫn như vậy, trước sau không hề để ý đến ánh mắt của người khác.
Lâm Táo thật sự bội phục, hơn nữa quyết định đem Trương Linh Nhi trở thành hình tượng người bạn gái mà mình hướng tới.
Sau đó không bao lâu, Han Cẩm Niên lại bay trở về thành phố H, thay Trương Linh Nhi tổ chức sinh nhật.
Lâm Táo được chia cho một phần bánh kem to đùng, nhìn mấy paparazzi vây quanh Hạ Cẩm Niên cùng Trương Linh Nhi chụp mấy cảnh thân mật của 2 người, Lâm Táo thật muốn tức chết 2 người này.
Mới vừa ăn xong bánh kem, Mạnh Hoài An đã gửi tin nhắn tới: Có cần anh tổ chức sinh nhật cho em không?
Lâm Táo: Không cần.
Hơn nữa, tháng sáu mới là sinh nhật cô, còn lâu nữa mới đến.
Mạnh Hoài An: Em cũng nên hỏi anh.
Lâm Táo: .....Anh muốn tổ chức sinh nhật?
Mạnh Hoài An: 26 tháng 11.
Lâm Táo nhìn lịch, hôm nay là ngày 20, vậy qua mấy ngày nữa thì thứ bảy chính là sinh nhật hắn rồi.
Cho nên, Mạnh Hoài An vừa mới căn bản không phải muốn thay cô tổ chức sinh nhật mà là muốn cô tặng quà sao?
Lâm Táo: Thứ bảy buổi sáng tôi phải quay phim.
Mạnh Hoài An: Buổi tối đến biệt thự của anh.
Lâm Táo: Được.
Mạnh Hoài An: Nhớ mang quà.
Lâm Táo: ....Được.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Lâm Táo tự hỏi Mạnh Hoài An có khả năng sẽ thích cái gì, không nghĩ ra được, cô bỗng nhiên ý thức lại, vì cái gì bản thân lại nghiêm túc như vậy?
Cô không có nhiều tiền, Mạnh Hoài An cũng không đáng để cô phải táng gia bại sản chỉ vì để tặng hắn lễ vật đắt tiền, nghĩ đến thứ bảy Mạnh Hoài An sẽ lại đóng giả thành người lái xe đến đón, Lâm Táo liền lên mạng mua một cái dây đeo trang trí ô tô, hình Tì Hưu bạch ngọc mang ý nghĩa bình an, là ngọc thật hay ngọc giả cô cũng không phân biệt được, dù sao cũng tốn ít tiền.
Nhưng mà, vì để chứng minh thành ý của mình, Lâm Táo còn mua thêm một hộp quà vô cùng xinh đẹp.
Đảo mắt thứ bảy nhanh chóng tới, Lâm Táo mang lễ vật đến cửa khách sạn, Tần Lộ tiếp tục yểm hộ cho cô.
Bởi vì có Tần Lộ ở đây, trên đường Mạnh Hoài An cũng chuyên tâm lái xe, không cùng Lâm Táo nói chuyện.
Tới biệt thự, Tần Lộ đi đến tiểu lâu nghỉ ngơi, Lâm Táo cùng Mạnh Hoài An đi vào bên trong, đưa quà sinh nhật cho hắn: "Sinh nhật vui vẻ."
Mạnh Hoài An đã sớm đoán được khẳng định cô sẽ tặng quà, cũng không có cảm giác ngạc nhiên.
Hắn chỉ tò mò lễ vật là gì.
Mở ra giấy gói lấy ra miếng ngọc bên trong, Mạnh Hoài An nhìn nhìn.
Bằng vào nhãn lực của hắn, miếng ngọc này có giá trị khoảng mấy ngàn.
Nhưng mà, lấy thù lao đóng phim của cô, cô nguyện ý mua món quà này tặng hắn, Mạnh Hoài An vẫn là rất vui mừng.
Xem ra cô còn có chút lương tâm.
"Cảm ơn, anh rất thích." Mạnh Hoài An thực cho cô mặt mũi.
Lâm Táo có chút chột dạ, chỉ vào chiếc xe đắng sau nói: "Về sau đeo ở trên xe đi, đi đường bình an."
Lễ nhỏ tình ý lớn, xem ra món quà này có ý nghĩa lớn a.
Mạnh Hoài An thu hồi ngọc, nói: "Xr này anh không thường dùng, anh sẽ treo nó ở chiếc xe anh hay đi."
Lâm Táo: ...
Miếng ngọc này xứng với Rolls-Royce sao?
Thật giống cô với Mạnh Hoài An!