Bữa tiệc diễn ra trong tiếng cười và
tiếng nói. Kelvin chỉ biết bữa tiệc này là để mừng bạn cũ
Jenny trở về chứ không nghi ngờ gì cả. Jenny cũng chỉ biết nặn ra những nụ cười giả tạo, chả biết phải nói gì nhiều. Trong
lúc mọi người mải nói chuyện, Jenny bước ra góc sân nghe điện
thoại sau đó đứng đấy luôn để giải toả tâm trạng. Jenny tự
thấy thương bản thân mình quá. Ken và Mary cưới rồi, có con
rồi. Henry với Emily cũng về cùng một nhà rồi. Kelvin với Jun
sắp làm đám cưới. Chị Sandy cũng lấy chồng rồi, không thể lúc nào cũng ở cạnh Jenny được. Mọi người có đôi có cặp, còn
mỗi Jenny cô đơn một mình. Từ lúc sang Mĩ, biết bao nhiêu người
ngỏ lời mà Jenny không đồng ý vì Jenny chỉ yêu mỗi Kelvin thôi.
Jenny không muốn đem những người kkhác về làm ngày thay thế
Kelvin, họ không có tội mà Biết đó bây giờ chỉ là tình đơn
phương không có kết quả nhưng không thể vì thế mà Jenny hết yêu
Kelvin được. Jenny cũng chẳng hiểu sao mình yêu Kelvin nhiều đến
thế nữa. Chỉ đơn giản là yêu thôi, yêu không lý do.
- Này, chúng ta thật sự là bạn cũ à?_Kelvin tiến lại hỏi Jenny.
- Ừ._Jenny giật mình quay người lại nhẹ giọng đáp Kelvin. Ghe
thoáng qua tiếng ừ đó thật bình thường, ngẫm lại mới cảm
nhận được sự chua sót, tủi thân ẩn chứa trong đó.
- Sao tôi cứ có cảm giác là lạ với bạn sao ấy._Kelvin chẳng ngại nói ra cái cảm giác khó tả tron lòng.
- Chúng ta là bạn._Jenny cười, nói như muốn khẳng định với Kelvin rằng hai người đơn thuần là bạn.
- Hai người ra đây làm gì thế?_Jun nhìn thấy Kelvin và Jenny đứng nói chuyện riêng là chẳng ngại tiến tới phá luôn. Jun ném cho
Jenny một ánh mắt rực lửa cháy lông mi rồi lại giả vờ đáng
yêu, thân thiện trước mặt Kelvin.
- Không có gì, tụi anh chỉ nói chuyện thôi._Kelvin
- Hai người ở lại nhé, em đi WC một lát._Jenny tìm cớ để thoát khỏi hoàn cảnh không mong muốn này.
Jenny mới đi chưa được 10phút, Jun cũng nói với Kelvin là muốn đi WC. Không biết Jun định làm gì nữa đây.
Jun đi tới bể bơi ở sân sau đã thấy Jenny về tới đó rồi.
- Cô quay lại đây làm gì hả? Trước tôi đã nói cô đi và đừng bao
giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi mà._Jun trợn mắt quá Jenny.
- Chị yên tâm, tôi không rảnh rỗi cướp anh Kelvin của chị
đâu._Giọng nói của Jenny mạnh mẽ lắm, không như ngày xưa nữa
đâu. Tất cả đều nhờ chị Sandy dạy cho đấy.
- Loại
con gái đĩ như mày ai biết trước được điều gì._Jun chửi thẳng
vào mặt Jenny, mức độ xúc phạm tăng lên so với ngày trước.
- Tôi không cho chị cái quyền xúc phạm tôi như thế._Jenny phút
chốc nổi giận nhưng mặt lại nhanh chóng thản nhiên. Từng câu
từng chữ được Jenny gằn giọng, nói rất rõ, làm Jun có chút
sợ.
- Mày dám dùng cái thái độ đó với tao à? Cái loại không cha không mẹ, không người dạy bảo nên mới thế ý.
Tốt nhất là biết điều thì cút và đừng làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của tao._Jun nhếch mép kinh bỉ.
Jenny chạnh lòng vì câu "cái loại không cha không mẹ, không người dạy bảo nên mới thế ý".
- Vâng, tôi không còn cha mẹ nhưng còn hơn loại người như chị. Chị con nhà gia giáo mà lại đi chửi tôi là con đĩ à? Ba mẹ chị
dạy chi đi nói con nhà người ta thế hả? Hay tại chị là người
vô văn hoá? Ừ thì tôi không còn cha mẹ, nhưng chị nhìn lại mình xem, con nhà danh giá mà phải dùng đủ đoạn, âm mưu để đi cướp
người yêu của một con chị cho là đĩ như tôi. Đáng khinh. Dù bây
giờ chị có lấy được anh Kelvin thì cũng chỉ là ăn thừa của
một con đĩ thôi. Thế nên á, khi bình phẩm về con người tôi thì
dùng từ cho chính xác hơn, không thì chẳng khác nào tự xỉ
nhục bản thân chị thôi._Jenny không nhịn được phun ra một tràng.
Câu nào ra câu đấy, câu nào cũng cực thâm.
- Mày
dám...._Jun dơ tay lên định tát Jenny, nhưng quên đi, Jenny bây giờ
đâu còn như xưa, khuôn mặt ngọc ngà đó sao để bàn tay giơ bẩn
như Jun đụng vào được, thế nên tay Jun đã bị tay Jenny chặn lại
bằng cái nắm cổ tay chắc nịch.
- Chị đừng tự cho
mình cái quyền xúc phạm đến người khác nữa. Chị là người
thông minh thì biết điều một chút đi. Chuyện trong quá khứ tôi
bỏ qua hết cho chị, nhưng hễ mà chị làm gì quá đáng với tôi
thì đừng trách._Jenny tuyên bố hùng hồn khiến Jun sợ tái mặt.
Jenny bỏ tay Jun ra rồi bỏ ra ngoài, để lại Jun một mình tức tối
không làm gì được hơn. Nếu Jun không đi quá mức sao Jenny phải
đáp lại bằng những lời nói đó. Jun được cái tiếng tiểu thư
con già quý tộc mà chẳng thể tỏ ra mình thông minh. Lúc nào
cũng vậy, Jun chỉ biết chạy theo những cái lợi trước mắt mà
chẳng màng đến tương lai xa. Ăn nói nhiều lúc còn thiếu suy
nghĩ nữa. Nhìn ở một khía cạnh khác Jun thật đáng thương.
Nhưng với cái tính độc chiếm đó khiến mọi người không thể nào thương hại Jun được.
Tiệc vui đến đâu cũng phải
tàn. Bữa tiệc kết thúc mọi người lại ai về nhà nấy. Kelvin
cùng Jun đi về trước. Henry và Emily đi kế tiếp. Riêng Jenny và
Sandy ra sau cùng vì mải buôn dưa lê bán dưa chuột với Mary. Ra
đến xe Henry mới nhớ ra quen chìa khoá ở trong nhà Ken nên quay
lại lấy.
- Anh quên gì à?_Mary tiến Jenny và Sandy ra tới cửa thì gặp Henry quay lại.
- Ừ anh quên chìa khoá xe trên bàn trong phòng khách._Henry
- Anh Ken ném chìa khoá anh Henry ra đây cái._Mary quay lại thấy
Ken đang ngồi trong phòng khách và thấy chìa khoá xe của Henry
ở trên đó.
Ken ném ra cho Henry, thường ngày kĩ
thuật bắt của Henry rất chuẩn, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại
bắt trượt. Chiếc chìa khoá xe rơi xuống ngay trước mặt Jenny.
Jenny cúi xuống nhặn giúp Henry cùng lúc Henry cúi xuống nhặt.
Hai người chạm mặt nhau. Lúc này Henry mới để ý Jenny đeo một
sợi giây chuyền có mặt hình chữ S đính liền với một viên
thạch anh tròn trắng, bên trong có hai chữa N H lồng với nhau,
sợi dây này rất giống với....
- Anh này._Jenny nói kéo Henry ra khỏi dòng suy nghĩ về sợi dây chuyền của Jenny
- Cảm ơn em, thôi anh về đây, Emily đang đợi._Henry nói rồi đi ra luôn vì không muốn Emily đợi lâu.
Sau đó Jenny cùng Sandy cũng về luôn. Mary quay lại cùng Ken.
- Anh thấy tiệc hôm nay thế nào?_Mary thả mình vào lòng Ken, dù
có con rồi nhưng Mary luôn biết cách cân bằng tình cảm và thời
gian choc cả chồng và con.
- Thì vui. Jenny trở về mà, ai chẳng vui. Mà em cũng biết gây bất ngờ ha._Ken
- Hihi....Em lên với con đấy._Từ chiều đến tối Mary phải gửi con
cho cô bảo mẫu rồi, giờ nhớ muốn chết luôn. Căn bản là bé Su
cũng ngoan, không thì còn lâu Mary mới có thể là patry một cách thoải mái như thế này.
- Hả?_Ken tưởng Mary sẽ kể
lể hay là nói câu "Mary này là ai chứ". Nhưng chỉ là tưởng thôi mà, hehe. Không phải thoạt nhiên Mary lại đổi tính mà Mary đang
có ý đồ.
- Em lên phòng với con._Mary nói xong lên phòng luôn.
Ken nhìn theo Mary đến khi Mary đi khuất xong lên theo luôn, miệng khẽ cười gian một cái.
Lên đến trên phòng, quả nhiên là bé Su đã ngủ, muộn rồi mà. Mary
tiến lại, hôn lên trán con một cái thật nhẹ vì sợ bé thức
giấc. Đấy Mary nhẹ nhàng cẩn thận thế mà lại bị ai đó làm
thót tim khi có một vòng tay ôm từ phía sau.
- Hết hồn. Anh định doạ chết người hả?_Mary vỗ vỗ ngực nói
- Hôm nay lạ nha. Có ý đồ gì phải không._Ken không quan tâm câu nói vừa rồi của Mary
- Hềhề chồng em có khác, đoán hay ghê á._Mary cười
- Ý đồ gì đây._Ken cúi sát mặt Mary
- Lại đây._Mary gạt tay Ken ra rồi bước tới....tới...tới....tới
bàn làm việc.hiha. Ken mặt đần ra không hiểu chuyện gì đang sảy ra nữa.
- Anh qua đây._Phải để Mary gọi thêm lần nữa, Ken mới bước tới, mặt bí xị như đang thất vọng vậy.
- Làm gì hả bà cô._Ken
- Đấm cho chết bây giờ, ai là bà cô hả. Em sẽ cho anh xem cái
này._Mary mở máy tính lên, vào phần được kết nối với camera
trong nhà. Mary định mở cho Ken xem chiều nay mình đã tự tay
trang trí như thế nào, nhưng do nhớ nhầm số thứ tự camera trong
nhà nên Mary mở nhầm camera lắp ở chỗ bể bơi ở sân sau. Thế là vô tình Mary cùng Ken thấy cuộc đối thoại giữa Jun và Jenny
chiều nay. Camera nhà Ken có micro âm thanh nên hai vợ chồng Ken
nghe được từng câu từng lời nói của Jun và Jenny.
- Thì ra ngày trước Jenny bỏ đi một phần là vì chị Jun. Hừ,
chắc chị ta đang bực tức lắm khi Jenny quay trở về ý mà. Chị
ta sợ Kelvin nhớ lại rồi bỏ con người tàn độc như chị ta. Giờ
anh tin những nghi vấn của em chưa?_Mary nhếch môi một cái.
- Anh không ngờ Jun lại là một con người như vậy._Đến giờ Ken
mới biết mình thật sự sai lầm khi đã không tin lời nghi vấn
của vợ. Ken cũng chẳng thể lường trước được người mình luôn
tin tưởng lại làm mấy trò đáng xấu hổ đó.
- Em sẽ lật mặt chị ta lấy lại công bằng cho Jenny._Mary lập sẵn ra một kế hoạch trong đầu.
- Em định đưa cái này cho Kelvin à? Mai đi, anh nghĩ càng sớm càng tốt._Ken
- Như thế thì dễ cho chị ta quá. Anh cứ để em lo vụ này, em sẽ
để chị ta phải trả giá sau những gì đã làm với Jenny._Trong
câu nói của Mary chất chứa bao nỗi tức giận, cằm hận người con gái đó. Động vào bạn thân của Mary đồng nghĩ với việc xúc
phạm Mary. Và một khi đã vậy thì Mary sẽ không cho Jun sống yên
đâu. Mưu đồ à, sảo quyệt à, Jun còn thua xa Mary. Chỉ khác là
Jun dùng những mư đồ đó vào việc bất chính thôi.