Cuộc sống thanh bình được lập lại và diễn ra đối với nhóm
Kelvin. Ròng rã suốt gần hai tháng Ken cũng dần bình phục và
bắt đầu đi lại được, được như vậy không thể không kể đến công
của Mary chăm sóc Ken tận tình và chu đáo, hết giờ làm
việc(Henry, Kelvin, Mary và Ken thường phụ giúp chuyện của tập
đoàn trong những mùa hè) Mary lại đến bệnh viện với Ken, đưa
Ken đi tập bước, lo cho Ken từng miếng ăn, từng giấc ngủ để mẹ
Ken có thể yên tâm trở về phụ ba Ken. Mẹ của Ken cũng rất vui
khi Mary có thể tha thứ cho Ken, hơn nữa còn chăm sóc Ken trong
những ngày tháng khó khăn này. Ba cũng rất yên tâm giao lại con
trai của mình cho đứa con dâu bé bỏng mà trước đây bà đã tự
tay chọn....
Tại nhà của Jenny
Mary, Emily và Jenny ngồi uống nước cam ở trong phòng khách. Sở dĩ chỉ
có Mary và Emily vì những người còn lại bận hết rồi. Với cả
Emily và Mary đến đây cũng là có việc mà.
- Jenny này, lên thay đồ đi rồi đi cùng bọn mình._Vội uống xong ly nước, Emliy nói.
- Đi đâu?_Jenny
- Thì cứ thay đồ rồi đi sẽ biết._Mary
Jenny tạm dẹp hết thắc mắc trong lòng rồi ngậm ngùi bước về phòng thay đồ. Ui dào, Jenny có bao giờ từ chối được lời đề nghị
của hai tiểu thư đó đâu, nên nghe lời hai vị tiểu thư đó trong
lúc này là thượng sách. Một lúc sau Jenny bước ra với một
style rất chi là quen thuộc như thường ngày: áo thun, quần jean,
tóc buộc cao. Nhìn Jenny như vậy Mary và Emily lại lắc đầu ngán ngẩn vì Jenny chẳng chịu chăm sóc bản thân gì cả, cứ vùi
đầu vào công việc thôi à, mà nhìn Jenny như vậy cũng xinh rồi,
son phấn chút nữa có mà giết người như chơi à.hỳhỳ. Tưởng
Emily và Mary đưa Jenny đi đến phương trời nào chứ hoá ra là đưa
Jenny đi tân trang. Mà cũng lạ ghê ha, cho Jenny tân trang từ đầu
đến chân, cả Emily và Mary cũng vậy nữa, nhưng Jenny hỏi để làm gì thì chẳng ai nói hết. Xong lại đưa Jenny đến một nơi trang
trí khá đẹp theo kiểu một bữa tiệc. Mới đến thôi cảm giác
quen thuộc đã ùa về trong cảm xúc của Jenny rồi. Nơi này chẳng phải là công ty của ba Jenny trước kia sao? Phải rồi, sao Jenny
có thể đoán sai được. Nhưng mọi người đang làm gì ở đây? Sao
Jenny lại ăn mặc như một vị khách được mời tới vậy? Bao nhiêu
là câu hỏi hiện lên trong tâm trí của Jenny mà không có một lời giải thích. Thắc mắc chỉ được phá bỏ khi Emily, Mary và Jenny
bước vào tới bên trong gặp bà Trang Hạ.
- Ủa mẹ
cũng ở đây hả? Thế mình tới đây làm gì hả mẹ?_Jenny bước lại hỏi bà Trang Hạ với vẻ mặt ngu ngơ vì phải nhận hết ngạc
nhiên này tới ngạc nhiên khác.
- Gái ngốc! Con không
nhớ đây là đâu sao? Là công ty cũ của ba con đó._Bà Trang Hạ
cốc đầu yêu cô con gái của mình.
- Con nhớ chứ.
Nhưng chúng ta ờ đây làm gì ạ?_Jenny vẫn không hiểu mọi chuyện
đang diễn ra là thế nào. Trong khi Jenny đang bị cả ngàn điều
khó hiểu bủa vây thì ai đó lại cười thầm vì vẻ mặt hết sức
không bình thường mà lại cực đáng yêu(ai ta? không nói chắc ai
cũng biết)
- Con hỏi bạn trai Kelvin của con đi._Bà Trang Hạ nói, mắt đánh sang Kelvin khiến Kelvin thoáng giật mình.
-..._Jenny không nói chỉ trưng bộ mặt có dấu hỏi chấm to đùng, quay sang nhìn Kelvin.
- Trời, là thế này, Kelvin minh oan cho công ty của ba em rồi công
ty của ba em được bồi thường và trả lại gây dựng. Có thế thôi
mà loằng ngoằng nãy giờ._Ken tự dưng nhảy vào nói tuột ra
hết. Và thế là...tèn tén ten...bao nhiêu con mắt hình viên đạn
chĩa thẳng vào Ken. Chỉ mỗi Jenny nhìn Ken bằng ánh mắt cảm
kích khi giúp Jenny giải phóng hết đống thắc mắc đó. Còn mấy
cặp mắt khác nhìn Ken như muốn ăn tươi nuốt sống luôn, vì mọi
người muốn vòng vo để chút nữa mới cho Jenny biết mà Ken nói
hết rồi.
- Thằng chồng ngu này!!!_Mary véo vào cánh tay của Ken một cái rõ đau rồi hét thẳng vào mặt Ken.
Và...đúng là vợ chồng có khác, nhìn Ken bị mọi người nhìn
như vậy Mary thấy thương lắm hay sao ý, nên mới hét lên như thế,
để giờ không chỉ mấy cặp mắt nữa mà cả hội trường quay sang
nhìn Mary luôn.
- Yu....xấu hổ chết...aaaa....thằng
chồng ngu.....hừm...làm bà không kiềm chê được mới hét lên như
thế...hừm...về bà cho chết..._Mary xấu hổ quá cúi cúi mặt
xuống lầm bẩm.
Trong khi Mary đang không biết phải
đào đâu ra cái hố để chui xuống thì mọi người lại cười hả hê. Cũng may có Jenny thương tình nên ra tay cứu giúp.
-
Thôi không có gì đâu mà. Vậy giờ mình vào trong đi._Đó phải
thông minh suất chúng như Jenny mới được ha. Núi lửa Mary sắp
phun trào mà còn tát nước vào là dung nhan bắn tung toé ai
cũng trọng thương luôn đấy. Thế nên thay vì tạt nước mà đánh
trống lảng sang chuyện khác đi Mary hạ hoả đã.hìhì
Thế rồi cả nhóm đi vào trong khu vực ghế dành cho khách mời. Nhân
tiện đi cùng Kelvin, Jenny cảm ơn Kelvin luôn. Thật lòng là Jenny
chẳng biết phải dùng câu từ gì để cảm ơn sự giúp đỡ suốt
thời gian qua của Kelvin nữa. Jenny thấy Kelvin giúp Jenny quá
nhiều mà Jenny lại chẳng làm gì giúp Kelvin được. Còn Kelvin,
chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên khoé môi của Jenny và không bao
giờ Jenny phải buồn phải khóc đã là một sự trả ơn rất lớn
của Jenny rồi. Với cả Kelvin chấp nhận cho Jenny tất cả đâu cần nhận lại gì chỉ cần Jenny hạnh phúc thôi.
- Ơ mà ai làm giám đốc vậy?_Jenny sự nhớ ra liền quay sang hòi mọi người.
- Mẹ em chứ còn ai nữa._Jun đi từ đâu về nhảy vào ngồi ngay chỗ trống còn lại bên cạnh Kelvin.
- Mẹ em???_Jenny lại không hiểu nữa rồi. Mẹ Jenny chỉ là giảng
viên đại học thôi mà, cộng thêm bà còn đang bị bệnh nữa sao
làm giám đốc được?
- Mẹ em là giảng viên trường
đại học kinh tế và là một thạc sỹ_Kelvin lúc nào cũng hiểu
biết nhiều hơn người khác nhưng lại ít nói, câu từ lúc nào
cũng ngắn nhất có thể, nhưng cũng đủ để người nghe hiểu, chỉ
là hơi khô khan thôi.
Jenny cũng không hỏi thêm gì
nữa, mọi người bắt đầu chuyển chủ đề nói, rồi đợi buổi lễ
bắt đầu. Jun ngồi bên cạnh Kelvin cũng bắt chuyện cùng mọi
người như bình thường, nhưng Mary lại theo dõi từng cử chỉ,
hành động, lời nói của Jun, từ sau lần nghe chị Sandy nói Mary
bắt đầu đề phòng Jun hơn. Cũng phải nói tới đến bây giờ Jun
nới biết thân phận trong quá khư của Jenny. "Hèn chi Jenny không
bỡ ngỡ mấy khi đi chơi cùng nhóm ở mấy nơi sang trọng. Nhưng
không sao, trước chưa biết thôi, chứ giờ biết rồi thì đổi trò
khác. Chơi mạnh tay dễ bị lộ thì giờ chơi những tròn nhẹ tay
mà thâm. Cứ mỗi lần một chút một chút cho đau đớn ngấm dần
vào thể xác xem cô chịu đựng được bao lâu.hahah....Kelvin là của tôi Jenny à"-Jun nghĩ thầm, rồi với tính cách khó đổi Jun lại nghĩ mấy tròn hèn hạ, đê tiện để làm hại Jenny....