Màn đêm buông xuống góc phố nhỏ. Đã 23 giờ 59 phút rồi, có
đôi mắt sáng lấp lánh tựa như ánh sao ban đêm vẫn chưa khép
lại. Jenny chằn chọc mãi không sao ngủ được. Jenny đang suy nghĩ
và sắp sếp lại những chuyện mới sảy ra trong thời gian ngắn
gần đây. Một cách lôgic, những ngày vừa qua còn đọng lại trong
Jenny như một thước phim tua chậm lại. "Ai là người đã bắn
mình? Hại mình vì mục đích gì?" Hai câu hỏi này cứ quanh quan
trong tâm trí của Jenny. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, tấm rèm
cửa tung bay theo gió trong không gian một cách tự nhiên, gió
ngừng thổi để lại hai mảnh rèm bị xô lại tạo thành một khẽ
hở. Ngước mắt nhìn ra ngoài Jenny khẽ giật mình.... Thành phố
hiện lên một cách mờ ảo, những ánh đèn lung linh, nhiều màu
như tô điểm cho thành phố đẹp hơn, nhưng vẫn không bằng ánh trăng sáng trên bầu trời cao kia, rồi còn chấm điểm một vài ngôi sao nhỏ ti sáng lấp lánh nữa. Ánh sáng, âm thanh sống động, chỉ
vậy thôi sao có thể gọi là đẹp? Nhìn thật kĩ rồi nhắm mắt
lại cảm nhận bằng con tim của mình, Jenny thấy những giọt sương của đêm mùa hạ đang nô đùa với những nét đặc trưng của thành
phố về đêm. Thử hỏi trên thế gian này còn có khung cảnh đêm
khuya nào đẹp hơn khung cảnh này nữa? Nó thật hoàn hảo vậy mà sao Jenny thấy nó chẳng có gì mà còn mang một màu đượm buồn. Phải chăng "người buồn thì cảnh có vui bao giờ"...
Gió... Lại một cơn gió thổi qua... Bỗng đôi mắt Jenny khép lại và
tưởng chừng như không thể mở nổi nữa. Thế là Jenny chìm vào
giấc ngủ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nắng dịu nhẹ cố gắng len lỏi qua các tán lá để chiếu thẳng vào
khung cửa sổ của một căn phòng ngủ. Có lẽ vì đêm qua bị mất
ngủ nên mặt trời đã lên cao mà Jenny ngủ nướng trên giường.
Dưới ánh sáng của tự nhiên Jenny hiện lên như một tiên nữ ngủ
quên trên dải hoa màu trắng hồng, rồi khi Jenny khẽ cựu người
lại trông đáng yêu như một chú mèo trắng muốt đang ngon giấc.
Jenny vẫn theo đuổi giấc mơ tuyệt đẹp của mình mặc cho thiên
nhiên đang đua nhau đánh thức Jenny. Nản lòng, thiên nhiên cũng
phải bỏ cuộc và chuyển sang đối tượng khác. Ấy vậy mà tiếng
chuông điện thoại réo lên lại kéo Jenny ra khỏi giấc mơ. Quơ quơ
tay lấy điện thoại theo cảm tính, mắt vẫn nhắm tịt, Jenny nghe
máy bằng giọng ngái ngủ:
-Alo.
- Giờ
này bạn vẫn chưa dậy hả? Qua bệnh viện, tới phòng cấp cứu
nhanh đi, có chuyện rồi._Giọng Emily gấp gáp ở đầu giây bên kia.
"Bệnh viện" hai từ này làm Jenny bừng tỉnh. Tắt máy, Jenny bay xuống giường rồi lao thẳng vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Vội
vàng, Jenny không ăn sáng, chào mẹ xong đi luôn. Vì bệnh viện
gần nhà nên Jenny chỉ mất năm phút để đến bệnh viện.
- Có chuyện gì vậy?_Jenny thở hổn hển hỏi mọi người khi vừa dừng chân ở trước phòng cấp cứu.
- Ken bị đánh lén, đang ở trong phòng cấp cứu kìa._Emily rầu rĩ nói
- Hả? Bị đánh lén? Lại là ai nữa vậy???_Chân mày Jenny chau
lại. Jenny cứ nghĩ rằng mình bị ám sát là chuyện khá bình
thương. Nhưng đây là Ken, một người như Ken mà bị đánh lén ư?
Chắc người đánh lén cũng phải ngang tầm Ken.
- Là
Thiên Bằng. Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định cướp quán bar Sam.
Đánh trực tiếp không được nên cậu ta dùng chiêu trò hèn hạ
này._Henry điềm tĩnh nói cho Jenny nghe.
- Hừm. Đáng khinh._Emily nhếch môi, ánh mắt nhìn xa xăm rồi nói.
-..._Jenny không nói thêm gì. Nhưng biểu cảm của Emily vừa rồi lại khiến
Jenny thắc mắc. Emily và Mary lúc bình thường Jenny cảm thấy hai người rất thân thiện, nhưng khi có chuyện gì không hay hai người đó trông rất đáng sợ. Những lúc như vậy hai người họ rết
giống nhau, khuôn mặt lạnh như băng, lời nói nào cũng sắc và
dứt khoát, không hồn nhiên, không ngây thơ nữa mà rất chính
chắn. Giường như tồn tại trong hai người đó luôn có hai mặt
khác nhau và được thể hiện trong các trường hợp khác nhau.
Mải mê suy nghĩ mà Jenny không hay cánh cửa phòng cấp cứu đã mở ra tự lúc nào. Chỉ cho tới khi Henry lên tiếng, Jenny mới sực
tỉnh.
- Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?_Henry hỏi ông bác sĩ mới từ phòng cấp cứu ra.
- Bệnh đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do bệnh nhân cùng một lúc
trúng 4 viên đạn nên giờ có tỉnh lại hay không phải phụ thuộc
vào ý thức của bệnh nhân. Tôi sẽ kêu y tá chuyển bệnh nhân qua
phòng đặc biệt và mọi người có thể vào thăm._Bác sĩ
- Cảm ơn ông._Emily
- Không có gì, đó là nhiệm vụ của tôi mà. Tôi xin phép đi trước._Bác sĩ
Sau đó Ken được chuyển sang phòng bệnh đặc biệt. Mọi người cũng
vào theo Ken luôn. Vào chưa được bao lâu thì mẹ Ken cũng đến.
Nhìn con trai ra nông nỗi này bà chỉ biết đến bên cạnh ngồi
khóc lóc thảm thiết. Mới tối qua thôi Ken còn nói đã có cách
xin Mary tha thức, rồi vui vẻ chào mẹ và đi ra ngoài. Ấy vậy
mà sáng nay Ken lại ở trong phòng với tư cách là bệnh nhân.
Nhìn con như vậy mẹ nào chẳng sót xa.
Henry rút
điện thoại ra gọi cho Mary. Nhưng đáng lại sự chờ đợi mỏi mònh cũng chỉ là Mary không trả lời. Heny dám chắc sau khi nghe tin
Ken bị thế này dù tình hình giờ căng thẳng thế nào chăng nữa
Mary cũng tới đây một cách nhanh nhất có thể. Tin rằng suy nghĩ của mình đúng, thay vì gọi điện và chờ đợi tín hiệu trả
lời Henry lại nhắn tin cho Mary. Có lẽ đây là cách tối ưu nhất
bây giờ. Quả nhiên không sai, 10 phút sau Mary đã có mặt trước
của phòng bệnh của Ken. Nhưng Mary không vào luôn mà vẫn đứng
ngoài cửa nhìn Ken một cách lặng lẽ. Những gì mới sảy ra
trong ít ngày qua thực sự làm Mary rất đau, nhưng nhìn Ken như
vậy Mary còn đau hơn.
- Mary, bạn vào đây đi._Jenny vô tình quay mặt ra cửa thấy Mary đứng đó liền gọi.
Mary không trả lời mà lẳng lặng bước vào. Đặt túi hoa quả lên bàn rồi Mary định đi về luôn. Nhưng chưa kịp ra tới cửa Mary bị
Kelvin níu tay lại.
- Anh có chuyện muốn nói._Kevin
Mary vẫn im lặng cùng Kelvin ra ngoài nói chuyện. Henry cũng ra theo luôn.
- Bên Thiên Bằng lại khiêu chiến với chúng ta._Kelvin
- Hừm. Cậu ta đánh lén Ken rồi giờ lại khiêu chiến. Hèn quá mức mà._Henry
- Cậu ta đánh lén Ken để bên chúng ta mất đi hai người. Nếu giờ
khiêu chiến chỉ còn mình và Henry. Như thế bên Thiên Bằng chắc
chắn sẽ thắng chúng ta._Kelvin không ngờ Thiên Bằng lại có một
kế hoạch hoàn hảo đến vậy.
- Hai người???_Henry thắc mắc hỏi lại
-..._Kelvin không trả lời mà quay sang nhìn thẳng vào mắt Mary
- Mary, quán bar Sam có còn là của chúng ta hay không tất cả phụ thuộc vào em đấy._Henry dần hiểu ra rồi quay sang vỗ vai Mary
nói.
Mary không trả lời mà quay đi về luôn.