Kelvin đưa Jenny đến một cửa hàng thời trang tổng hợp. Đẩy cửa vào Kelvin nói với một cô nhân viên:
- Tân trang cho cô ấy trong vòng 30 phút.
- Vâng, chị đi theo em._Cô nhân viên hiểu ý Kelvin nên dẫn Jenny đi
thay đồ. Đây là cửa hàng do Emily quản lý nên nhân viên ai cũng
biết và hiểu con người Kelvin. Và lời nói của Kelvin chẳng
khác gì mệnh lệnh
30 phút sau Jenny bước ra với một bộ đầm màu hồng sen, dài chùm chân, phần trên bó sát, xoè
rộng ở bên dưới tôn lên vóc dạng cực chuẩn của Jenny. Đôi tay
nõn nà của Jenny được bao bọc bởi một đôi gang tay cùng màu
với đầm, có đính nơ ở cổ tay. Dù đeo gang tay nhưng Jenny vẫn
đeo nhẫn mà Kelvin tặng, nó lấp lánh, kiêu xa và trở thành
điểm nhấn của bàn tay Jenny. Mái tóc xoăn nhẹ được thả tự
nhiên, mái tết chân rết và đính thêm chuỗi ngọc trai khiến Jenny đã đẹp lại càng đẹp thêm. Khuôn mặt Jenny không một chút son
phấn nhưng còn xinh hơn cả những người dùng son phấn nữa. Trông
Jenny đẹp theo kiểu sang trọng nhưng lại mộc mạc, chân chất
khiến Kelvin vẫn còn đứng đơ người từ lúc Jenny ra tới giờ.
- Anh Kelvin. Anh bị sao vậy?_Jenny lay lay tay Kelvin
- Ơ à anh không sao. Em đẹp lắm đấy._Kelvin lúc này mới chợt tỉnh sau cơn mê mà thuốc mê là vẻ đẹp của Jenny
- Hỳ. Mà anh cho em mặc vậy để làm gì?_Jenny
- Lát nữa em sẽ biết. Giờ để anh đi thanh toán._Kelvin cười và nói
- Từ đã anh ơi. Chị nhân viên này bị sao mà đứng đơ vậy
nè?_Jenny hỏi Kelvin khi thấy chị nhân viên đứng như trời chồng
mắt không chớp, không nói và cũng không phản ứng gì như bị
trúng gió vậy
- Hỳ. Cô ấy không sao đâu em à, lát
chúng ta đi là cô ấy bình thường liền à._Kelvin lại cười trả
lời Jenny. Không biết là do Jenny có phúc được ngắm Kelvin nhiều quá hay vì điều gì mà không biết cô nhân viên kia bị sao. Đơn
giản chỉ vì Kelvin cười làm cô ta chết đứng vì nét đẹp trai
của Kelvin thôi
- Thế à? Vậy mình đi thôi._Jenny vẫn chưa hiểu nhưng vẫn ậm ừ cho qua
Sau khi thanh toán Kelvin đưa Jenny đến một nhà hàng sang trọng
chuyên tổ chức tiệc tùng và đa phần là phục vụ giới thượng
lưu. Kelvin xuống xe trước và mở cửa xe cho Jenny.
- Anh đưa em đến đây làm gì?_Jenny
- Dự tiệc._Kelvin trả lời ngắn gọn với hai từ đủ để Jenny hiểu ra vấn đề. Đây là bữa tiệc do tập đoàn... tổ chức để các
tập đoàn lớn giao lưu và phát triển việc hợp tác. Kelvin cho
Jenny theo cùng để giới thiệu với một số người và cắt đuôi
mấy cô tiểu thư chảnh choẹ khó ưa.
Rồi Kelvin nắm
tay Jenny bước vào phía trong. Bên trong có rất nhiều người, họ
đều là chủ tịch hay con cháu của các tập đoàn lớn. Jenny cảm
thấy mình không phù hợp với nơi này vì tất cả mà Jenny nhìn
thấy ở họ là giả tạo. Họ nói ra những lời đường mật để mở
rộng hợp tác, để có thêm những miếng mồi béo bở phục vụ cho
nhu cầu và lợi ích của bản thân. Mà Jenny lại cực ghét những
lời nịnh nọt đó. Mới bước vào mà có 3,4 người đến chào hỏi
Kelvin, rồi khi biết Jenny la bạn gái của Kelvin thì họ lại
chuyển sang ca tụng Jenny như một người đã ban cho họ tất cả
trong khi họ biết Jenny chưa tròn 2 phút. Jenny cười tươi đáp lại nhưng trong lòng đang thầm thương hại những con người này. Bởi
lẽ theo Jenny thấy cả cuộc đời họ cứ phải đóng đi đóng lại
một vai diễn. Chả phải quá nhàn chán sao? Nhưng ngoài cái vai
diễn này họ còn làm được gì nữa? Trước mặt họ, trước những
câu nói ngon nói ngọt của họ những người nghe người ta sẽ tỏ
ra rất mến họ. Nhưng còn sau lưng họ thì sao? Thay vì mến ở
trước mặt, sau lưng họ người ta sẽ coi thường và kinh bỉ họ
chứ chẳng giống khi ở trước mặt họ. Vậy để đóng xuất sắc vai diễn này họ phải đeo một cái mặt nạ rất dầy. Và tất nhiên
là không có cơ hội cho mọi người thấy bộ mặt thật của mình.
Sống mà cứ phải giả tạo Jenny thấy chẳng khác gì mất hết tự do. Vì danh dự, vì tiền tài, vì sự nghiệp mà họ đánh mất
chính mình quả là rất phung phí. Nên Jenny thấy thương hại họ
lắm và cũng không thích vai diễn của họ một chút nào.
- Kelvin đến từ lúc nào vậy cháu?_Một người đàn ông bụng phệ trạc tuổi ba Jenny đến chào hỏi Kelvin
- Vâng, cháu mới đến._Kelvin lễ phép đáp lại
- Ừm. Mà cô gái này là ai vậy?_Ông ta nhìn Jenny hỏi
- Cô ấy là bạn gái của cháu. Jenny, đây là ba của Jun._Câu nói
của Kelvin thốt ra khiến bao nhiêu con mắt hình viên đạn của các cô tiểu thư đang có mặt ở đây không hẹn mà cùng chĩa thẳng
vào Jenny.Kelvin trả lời ông ta rồi giới thiệu ông ta với Jenny
luôn.
- Vậy à? Cháu chào bác._Jenny lễ phép cúi chào người mà Kelvin nói là ba của Jun
- Trông cũng xinh nhỉ? Không biết là tiểu thư của tập đoàn nào
có phước lớn vậy?_Ông ta mỉa mai đáp lại vì vốn dĩ ông ta
muốn Kelvin là con rể của mình
- Cháu...._Jenny khó xử không biết nói sao
- Dù cô ấy có là con ai thì vẫn xứng đáng với cháu._Kelvin trả lời thay Jenny
Rồi ông ta định nói thêm gì nó nhưng có một người đàn ông khác
đến gần và nói nhỏ với ông ta điều gì đó. Xong ông ta nở một
nụ cười nham hiểm rồi chúc Kelvin và Jenny có một bữa tối vui
vẻ và quay lưng đi luôn. Kelvin đưa Jenny đến chỗ Henry, Ken, Mary
và Emily.
- Woa, Jenny xinh quá._Henry, Emily đồng thanh
- Hôm nay bạn/em đẹp nhất ở đây luôn đó._Đến lượt Mary và Ken đồng thanh
- Hỳ, Emily và Mary cũng đẹp lắm đó._Jenny cười
- Còn anh thì sao?_Ken và Henry đồng thanh
- Hai anh á? Rất rất là..._Jenny chưa nói xong thì bị Ken và Henry cắt ngang
- Em không cần nói đâu, anh biết anh rất đẹp trai rồi._Ken và Henry đồng thanh
- Ơ em chưa nói xong mà. Ý em là hai anh rất rất xinh trai.haha_Jenny
- Hahahaaha...._Sau đó là tràng cười của Kelvin, Mary và Emily,
còn Ken và Henry quê đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui
xuống
- Vô duyên. Nhưng trông Jenny hôm nay xinh lắm đó._Ken
- Thôi đi hai ông tướng, rồi cả hai quý cô đây nữa cứ khen bạn
gái tôi không à. Chẳng lẽ ngày thường Jenny không xinh sao mà
giờ khen lắm thế._Kelvin
- Ui trời, Jenny mới chỉ là bạn gái anh thôi nhá, khi nào là vợ anh thì anh mới có quyền
giữ riêng cho mình, còn giờ á, Jenny đẹp phải để cho người
khác ngắm nữa. Phải không mọi người?_Mary
- Phải._Ken, Henry và Emily đồng thanh
- Anh ra đây nghe điện thoại, lát quay lại xử mấy người sau._Kelvin
Sau khi Kelvin đi, mọi người cười nói vui vẻ, Jenny đang nhâm nhi ly nước hoa quả thì Thiên Bằng ở đâu suất hiện.
- Em hôm nay đẹp lắm đó._Thiên Bằng đưa một tay lên vuốt má Jenny
nhưng bàn tay bẩn thỉu đó đã nhanh chóng bị Jenny hất ra
- Anh muốn gì?_Henry từ một người người thân thiệt dễ mến
chuyển sang một người máu lạnh chẳng kém gì Kelvin. Mà cũng
phải thôi, đối với một người như Thiên Bằng làm sao có thể thân thiện được chứ
- Thứ tôi muốn hả? Rất ít mà cũng rất nhiều.hahaha._Thiên Bằng
- Đi về._Kelvin quay lại và nhìn thấy tất cả rồi tiến lại kéo Jenny đi ra ngoài
Henry, Ken, Mary và Emily cũng đi về luôn.