Buổi sáng chủ nhật đã kiếm tra xong môn cuối cùng.
Hoàn Nhĩ bị Lão Tần gọi vào văn phòng sửa sang lại bài thi, lúc đi ra toàn bộ mọi người trong phòng học đều đi hết, chỉ còn Lục Lộc vẫn ngồi tọa trấn.
Hoàn Nhĩ mặc một cái áo lông màu trắng, quần áo rộng rãi đem cả người đều bao ở bên trong, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.
Cô hà vào lòng bàn tay mình một hơi, lại nhẹ nhàng chà xát hai tay, chà đến khi nóng bừng, lúc này mới nhẹ nhàng tiêu sái đến phía sau Lục Lộc, che mắt cậu.
Tuy rằng đã ấm hơn một chút, nhưng đầu ngón tay vẫn rất lạnh, ở trên mặt Lục Lộc làm cậu một phen giật mình.
Hoàn Nhĩ cảm nhận được ấm áp này, chiếm được ngon ngọt, thừa dịp cậu còn chưa có phản ứng lại, lại đem mìnhy vươn đến hai bên cổ cậu.
Nhìn thân mình Lục Lộc nhẹ nhàng run lên một chút, Hoàn Nhĩ nhếch môi, nhịn không được bật cười.
“Sao cậu còn ở chỗ này?” Hoàn Nhĩ cười hỏi.
Lục Lộc cũng không kịp trả lời câu hỏi của cô, đã thấy cô buông tay ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trên bàn cậu có chút loạn, sách cũng đều lộn xộn đặt một chỗ, Hoàn Nhĩ phải thường xuyên giúp cậu dọn lại.
Như vậy, trên bàn cậu sẽ luôn gọn gàng sạch sẽ.
“Mình nhớ lúc trước cậu chờ mình, mỗi lần đều hận không thể cách mình thật xa, làm mình đuổi rất cực đấy.”
Hoàn Nhĩ bĩu môi, bắt đầu lên án cậu.
Lục Lộc đem đồ dùng của mình thu dọn xong, đồng thời lại vươn tới bên cạnh Lâm Hoàn Nhĩ cầm cặp cô, rồi lập tức đứng lên ——
Cậu đột nhiên đứng lên, tay Hoàn Nhĩ đặt trên cổ cậu phải cố hết sức, kiễng chân cao lên một chút.
“Vậy cậu hiện tại không phải đuổi kịp sao?” Lục Lộc nắm cổ tay cô, đem cánh tay của cô kéo xuống, vừa vặn vòng quang cổ cậu.
Ngón tay Hoàn Nhĩ ở trên cổ cậu, đầu ngón tay nhỏ nhắn không động đậy, nhưng lại làm tâm cậu ngứa ngáy.
“Mình mặc kệ, đợi lát nữa mình chạy, cậu tới đuổi.”
Hoàn Nhĩ nhẹ nhàng làm nũng.
Trên người cô mặc quần áo dày, kiễng chân muốn tận lực đối diện nhìn mặt Lục Lộc, rất giống một quả cầu nhỏ.
Tay cô thật sự rất mỏi, Hoàn Nhĩ thở hổn hển nói, liền thả tay xuống dưới.
Cô đem cặp mình cầm lên, sau đó cầm lấy khăn quàng cổ bên cạnh cái bàn, đưa tới trên tay Lục Lộc.
Lục Lộc liền hiểu ý của cô, tiếp nhận khăn quàng cổ, vòng trên cổ Hoàn Nhĩ, thấy cô trợn tròn mắt, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Trong ánh mắt kia toàn bộ đều là cậu.
” Lục Lộc của chúng ta đúng là đẹp nhất mà.” Hoàn Nhĩ nhịn không được khen.
Lục Lộc không nói chuyện, khóe môi lại càng cong lên, đem khăn quàng cổ quấn thêm hai vòng nữa, chỉnh thật nghiêm túc, kín không kẽ hở.
Đúng lúc này, Lão Tần từ văn phòng đi ra, đi ngang qua phòng học, nhìn thoáng qua bên trong.
Vừa vặn thấy Lục Lộc cùng Lâm Hoàn Nhĩ.
Lão Tần sắc mặt trầm xuống, ho nhẹ hai tiếng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lục Lộc là đưa lưng về phía cửa, nghe này thanh âm liền biết là Lão Tần, động tác trên tay cậu cứng đờ, đang nghĩ tới tiếp theo nên làm thế nào, Hoàn Nhĩ đã bước về phía trước.
“Chúc thầy nghỉ đông vui vẻ nhé.” Hoàn Nhĩ mỉm cười ngọt ngào nói.
Ai thấy Lâm Hoàn Nhĩ như vậy cười, tâm tình đều sẽ theo nụ cười của cô mà tốt đứng lên, Lão Tần cũng không còn vẻ mặt nặng nề khi nãy nữa, hỏi một câu: “Còn không quay về?”
“Lập tức liền đi về ạ.” Hoàn Nhĩ ngay sau đó trả lời.
Lão Tần gật gật đầu, không nói gì nữa, nhìn Lục Lộc l một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Hoàn Nhĩ nhìn ông đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô đem cặp đeo lên lưng, kéo tay Lục Lộc ra bên ngoài, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cô không khỏi có chút muốn cười, Lục Lộc không sợ Lục đổng, ngược lại lại sợ Lão Tần.
Rõ ràng một tiểu lão đầu vừa ôn hòa vừa đáng yêu như vậy, cậy mà mỗi lần cậu thấy lại như thấy hổ vậy.
“Vừa mới kiểm tra xong, cho mình xem bài thi của cậu đi.”
Hoàn Nhĩ vào phòng học, sau đó quay đầu nhìn Lục Lộc, thở dài nói:” Năm câu chính tả, cậu chỉ làm đúng một. “
Ngay cả Chu Hạo đều có thể viết được hai cậu, Lục Lộc chẳng những chỉ viết được một câu, hơn nữa còn viết sai một chữ.
Khó trách Lão Tần thích bám cậu không tha, nếuLâm Hoàn Nhĩ là Lão Tần, cũng sẽ không buông tha cậu.
Viết chính tả là đề tương đối khó, nhưng viết được như cậu, có lẽ càng khó hơn.
May mắn vừa rồi mới xem bài thi, cô đã nhanh nhẹn giấu bài thi của Lục Lộc đi, không cho Lão Tần nhìn thấy.
Bằng không nếu như bị Lão Tần thấy được, kia ông nhất định phải nói, vô luận như thế nào, nhắc nhở vài câu là không thể thiếu được.
Hai người bên này mới ra khỏi cổng, tới ngõ nhỏ, còn chưa có rẽ vào, bên ngoài liền có mấy cái người đi lên.
Vài nam sinh, bộ dáng bất hảo, tất cả đều là fan của Lâm Hoàn Nhĩ.
Người cao ngựa nhất, bộ dạng tục tằng, nhưng coi như là đoan chính nhất trong số họ, vừa nhìn thấy Lâm Hoàn Nhĩ, ánh mắt đều sáng lên, lập tức liền chạy tới.
Lục Lộc theo bản năng đem Hoàn Nhĩ ngăn ở sau người.
“Mình là fan ‘nhí’ của Hoàn Nhĩ nha, từ Nhị Trung tới.” Một nam sinh dẫn đầu cười giải thích.
Các trường học gần như đều kiểm tra nào hôm nay, sau đó liền nghỉ, thời gian cũng đều không khác biệt lắm, nhưng từ Nhị Trung ngồi xe đến Du Trung, ít nhất cũng phải 15 phút ——
Nhìn ra bọn họ rất nỗ lực chạy tới.
“Có thể chụp ảnh hay không?”
Đằng sau một nam sinh mặc áo lông đen hỏi, lại giải thích nói: “Mình thật sự thật rất thích cậu, thời điểm cậu còn chưa xuất đạo, đã thích cậu rồi.”
“Chính là trước cậu biểu diễn ở Đồng huyện kia, mình ở hiện trường.” Nam sinh sốt ruột giải thích, sợ Hoàn Nhĩ hội không hiểu tâm ý của cậu ấy.
Thật đúng là chân thành thực lòng thổ lộ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Một lần kia nhìn cô nhảy, đúng là rất kinh diễm, làm cho cậu ta luôn tâm tâm niệm niệm.
Chỉ là Hoàn Nhĩ còn chưa nói, Lục Lộc đã mặt lạnh cự tuyệt: “Không thể.”
Thời điểm mấy nam sinh Nhìn Lâm Hoàn Nhĩ là cười, nhưng vừa nhìn thấy Lục Lộc, tươi cười lập tức liền ngưng xuống, hiển nhiên là không muốn gặp cậu.
“Vậy… Ký tên?” Nam sinh nói xong, đã cầm giấy bút đi lại.
Hoàn Nhĩ thừa dịp Lục Lộc không phản ứng lại, duỗi tay tới, đã đem giấy bút nhận lấy.
Cô thái độ tốt, trên mặt luôn luôn mang theo tươi cười, sau khi ký tên của bản thân, ngẩng đầu hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Phàn Vũ, Phàn trong Phàn Lê Hoa, Vũ trong khí vũ hiên ngang.”
Lâm Hoàn Nhĩ nghe, tiếp theo lại trên giấy viết “To Phàn Vũ”.
Mấy ngưởi nam sinh tiếp theo, cô cũng đều kí tên.
Chỉ là mấy nam sinh còn không muốn rời đi, vây quanh bên người Lâm Hoàn Nhĩ, nói muốn đưa cô về nhà.
Lục Lộc khóe miệng ngưng lại, thấy sắc mặt cậu không đúng rồi, trước khi cậu mở miệng Hoàn Nhĩ liền xen vào, ôn nhu khuyên nhủ: “Mình xem dự báo thời tiết như hôm nay trởi, các cậu không mang ô, vẫn nên chạy nhanh về nhà đi.”
Lâm Hoàn Nhĩ vừa nói, quả nhiên hữu dụng.
Mấy người nghe thấy Lâm Hoàn Nhĩ quan tâm bọn họ, trong lòng vui sướng hài lòng, vội gật đầu đáp lại, còn nói Lâm Hoàn Nhĩ nhất định phải chiếu cố tốt bản thân, không cần sinh bệnh linh tinh.
Thời điểm rời đi, mấy người vẫn rất lưu luyến.
Những ánh mắt kia chăm chú nhìn vào Lâm Hoàn Nhĩ, thật sự là muốn đem ánh mắt treo trên người cô luôn.
Chờ bọn họ đi xa, Hoàn Nhĩ sửng sốt, mới phát hiện bút còn trên tay cô chưa trả, cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa định mở miệng, Lục Lộc liền đem bút cầm qua.
“Cậu thuần thục thật đấy.” Lục Lộc cầm bút đi, lạnh mặt, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
“Kia là fan của mình… Đương nhiên đều là người một nhà.” Hoàn Nhĩ mím môi, lời nói còn rất cao hứng.
Lúc trước đều là fan đến nhìn Lục Lộc, mỗi ngày buổi tối trở về, còn có người đi theo cậu mãi cho đến công ty, Hoàn Nhĩ cũng không nói gì cả.
Hiện tại khó khăn lắm mới có người thích cô, cùng người ta nói hai câu thì thế nào.
Lục Lộc mặt lạnh, Hoàn Nhĩ cũng sầm mặt, nhấc chân đi phía trước, bước chân đi như bay, đi mấy bước còn ngại không đủ, liền chạy luôn.
Chạy một đoạn sau, Hoàn Nhĩ quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Lục Lộc vẫn chậm rì rì tiêu sái.
Hoàn Nhĩ cắn răng, liền trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.
Bàn tay còn cố ý nắm chỗ cổ chân.
Lục Lộc tuy rằng đang chậm rì rì tiêu sái, lập tức liền chạy tới, ngồi xổm xuống, thập phần sốt ruột hỏi cô: “Thế nào?”
Hoàn Nhĩ chỉ là cúi đầu, nhìn chân mình, cũng không nói gì.
Lục Lộc bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng này của, cũng biết chân cô không có việc gì.
Nếu có việc gì, cô hiện tại nhất định sẽ đỏ mắt, lại không chừng lại khóc nhè.
Cậu ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, vỗ bả vai mình: “Đi lên đi, cõng cậu về nhà.”
Hoàn Nhĩ vừa rồi giả vờ bây giờ rốt cuộc cũng cười.
Cô vươn tay, ôm cổ Lục Lộc, dứt khoát dựa hết lên người cậu, đầu dựa trên vai cậu, nằm vững vững.
Thời điểm mới quen, Hoàn Nhĩ thật sự té bị thương chân, đều sưng đỏ thành như vậy, cậu cũng không quá nguyện ý quan tâm cô.
Hoàn Nhĩ ngẫm lại, cảm thấy không nên để cậu dễ dàng theo đuổi được cô mới đúng.
“Tới cửa thì cậu thả mình xuống nhé.” Hoàn Nhĩ dặn: “Mình tự đi vào.”
Hoàn Nhĩ luôn luôn nghĩ, ở trước mặt chú Lục, cô phải cho ông một ấn tượng tốt.