Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 4: Chấn Thương Chân






Đối với học sinh ngoại trú mà nói, buổi tự học buổi tối chỉ có hai tiết.Xong tiết hai cũng chỉ mới chín giờ.
Nhà trường sợ quá muộn, các học sinh trở về sẽ không an toàn.
Hoàn Nhĩ nhìn đồng hồ, thu dọn đồ đạc từ sớm, chuông tan học một cái, liền chạy ngay ra ngoài.
Trong thời gian nháy mắt, cô cũng đã đứng ở cửa sau nhị ban.
Hoàn Nhĩ hướng mắt, nhìn xung quanh lớp học.
Giờ này là thời gian học sinh ngoại trú về nhà, cũng là thời gian học sinh nội trú tan học, khó tránh khỏi sẽ có chút ồn ào.
Nhưng nếu Lục Lộc ở trong đám người, Hoàn Nhĩ chỉ cần cái liếc mắt đầu tiên cũng có thể nhận ra cậu.
Chỉ là ――
Không có tìm được cậu, chỗ nào cũng không có.
Hoàn Nhĩ có chút thất vọng.
Hai người ngồi ở hàng thứ hai cuối cùng trong phòng học kia, Hoàn Nhĩ nhận được.

Thời điểm giữa trưa, bọn họ còn cùng Lục Lộc nhảy.

Vì thế Hoàn Nhĩ vẫy tay: "Có thể ra đây một chút không?"
Giọng của Hoàn Nhĩ không tính là to, ngược lại rất nhẹ, nhưng tại nơi phòng học ồn ào này vang lên, lại phá lệ rõ ràng.Truyện được đăng tại wordpress linhlangcac.wordpress.com
Toàn bộ phòng học đột nhiên lâm vào tử thông thường yên tĩnh.

Tất cả mọi người đem tầm mắt đầu đi lại.

"Ai u, này không phải là tiểu tiên nữ sao!"
Có nam sinh bắt la ó.
Hoàn Nhĩ chỉ tiếp tục cười, sau đó gật gật đầu, lại lên tiếng: "Các cậu có biết Lục Lộc đi đâu không?"
Tiểu mỹ nữ đến tìm Lục Lộc?
Tình huống này thật kỳ lạ!
Nam sinh suy nghĩ, dung mạo Lục Lộc cũng đâu có đẹp đến kinh người, làm sao lại vào được mắt xanh của tiểu mỹ nữ.

Aiz, nữ sinh, quả nhiên mắt đều không tốt lắm.


Lâm tiểu mỹ nữ ——
Ánh mắt có chút "mù".
Chu Hạo cùng Từ Tử Tể hai người hai mặt nhìn nhau.

Vẫn là Chu Hạo phản ứng trước, lập tức đáp: "Lục ca đi rồi."
Đi rồi? Nhanh như vậy?
"Cậu ấy vừa ra khỏi lớp mười phút trước." Từ Tử Tể bổ sung một câu.
"Mình biết rồi, cám ơn." Hoàn Nhĩ cười gật gật đầu, nói xong liền xoay người chạy đi, thừa lại những người trong lớp không biết phải làm gì.
Chu Hạo nhìn bóng lưng Lâm Hoàn Nhĩ rời đi, cảm thán" Chậc chậc".
Hôm nay bọn họ còn nghi hoặc, Lục ca làm gì mà không ngại mạo hiểm bị Lão Tần phát hiện cũng phải về sớm như vậy, chẳng lẽ vì...!Trốn Lâm tiểu mỹ nữ?
Hai người bóp cổ tay cùng thở dài ngao ngán.
Diễm phúc tốt như vậy, Lục ca không nắm chắc còn chưa tính, còn trốn, thật sự là....
—————————————————————————————-
Hoàn Nhĩ đoán rằng, rất có thể cậu đã tới công ty rồi.
Nhưng không thể đi công ty tìm cậu nha.
Thực tập sinh bí mật, không phải cô muốn tìm có thể tìm, vì vậy chỉ có thể dừng bước giữa đường.
Nhưng nghĩ lại, Hoàn Nhĩ đã đi đường tắt, chạy một mạch từ trường học tới cửa công ty.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trên.

Đèn của phòng tập trên lầu hai không sáng, cậu hẳn là không ở đây.
Vì thế Hoàn Nhĩ chạy tới ngã tư phía trước.
Không đến hai phút, liền thấy thân ảnh màu đen từ xa xa đi tới, bước chân chậm rãi, một bộ dáng không nóng nảy.
Đại khái là thoát khỏi Lâm Hoàn Nhĩ, tâm tình cậu còn rất tốt.
Hoàn Nhĩ trong lòng vui vẻ, nhảy dựng lên, vẫy tay liền hô: "Lục Lộc."
Lâm Hoàn Nhĩ nói tự học tối kết thúc liền đến tìm cậu, Lục Lộc tuy rằng cảm thấy không quá khả năng, nhưng vì để ngừa vạn nhất, vẫn thu thập đồ đạc rời đi sớm mười phút.
Bài kiểm tra dành cho thực tập sinh đã trôi qua vài ngày, bây giờ cậu đang cuẩn bị thi vòng hai.
Mắt thấy công ty ở ngay trước mặt.....
Bỗng nhiên liền nghe thấy ở phía trước có người gọi cậu.
Kia...!Kia hình như là Lâm Hoàn Nhĩ...
Cô gái này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức không bình thường.
Hơn nữa vậy mà còn có thể tìm được công ty cậu.

Lúc đó phản ứng đầu tiên của Lục Lộc chính là chạy, chạy mau!
Vì thế cậu vung tay ném cặp sách ra sau lưng, sau đó xoay người bỏ chạy.
Hoàn Nhĩ sửng sốt, nhìn lại thì thấy người cũng đã chạy rồi.
Cô cũng vội vàng đuổi theo.

Nhưng không chạy vài bước, đột nhiên trượt chân, mắt cá chân chỗ truyền đến từng trận đau đớn.
"A ――" Hoàn Nhĩ ôm chân, rên lên một tiếng.
Bên trong ban đêm yên tĩnh như vậy, một tiếng này quả thực chính là vang đến tận trời.
Lúc trước thời điểm Hoàn Nhĩ luyện tập, chân đã từng tổn thương dây chằng, vẫn luôn chưa khỏi hoàn toàn.

Vừa nãy lại chạy quá nhanh, có thể chân lại bị thương rồi.Truyện được đăng tại wordpress linhlangcac.wordpress.com
Cô ngồi ngồi xổm trên mặt đất, xoa xoa mắt cá chân.

Thật đau, đau đến ngay cả đứng đều không được.
Hoàn Nhĩ trong lòng căm giận bất bình lại ủy khuất.

Cô cũng không phải quỷ, Lục Lộc thấy cô liền bỏ chạy, coi cô là cái gì chứ.
Lục Lộc mới chạy được một nửa, đương nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết phía sau.
Cậu sửng sốt, thấy không thích hợp, liền quay đầu nhìn thoáng qua phía sau――
Cô gái nhỏ mặc váy hoa ngồi xổm trên mặt đất, cuộn thành một đoàn nho nhỏ, dáng vẻ đặc biệt cô độc lại bất lực.
Này...!Sẽ không phải xảy ra chuyện gì đi.
Công ty ở chỗ hẻo lánh, thông thường không có gì người đến, hơn nữa bây giờ lại còn là khuya.


Một cô gái nhỏ như vậy, nếu thực xảy ra chuyện gì...
Lục Lộc vỗ đầu, còn không phải sẽ rơi trên đầu anh sao!
Quên đi, quên đi.

Lục Lộc tiến lên mấy bước, cách Hoàn Nhĩ hai bước thì dừng lại, nhàn nhạt hỏi: "Cậu thế nào?"
Hoàn Nhĩ thật sự rất đau..

Cô ngẩng đầu, con ngươi trong suốt nhìn Lục Lộc.
"Chân." Hoàn Nhĩ chỉ chỉ mắt cá chân trái, sau đó đáng thương hề hề nói: "Đau."
Lục Lộc nhìn theo hướng cô chỉ.

Trời tối quá, thấy không rõ lắm.

Lục Lộc liền ngồi xổm xuống dưới, hơi híp mắt.

Mắt cá chân trắng như tuyết của cô gái rất dễ thấy, trắng nõn, chỉ là có chút sưng đỏ.
"Sưng lên rồi."
Âm thanh của Hoàn Nhĩ yếu ớt, lại sợ Lục Lộc không tin, sau đó liền đưa tay kéo tay cậu.
Cô lôi kéo tay cậu nhẹ nhàng đặt ở lên cổ chân mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, nỉ non: "Cậu xem, có phải thật sự sưng lên không?"
Khoảnh khắc đầu ngón tay Lục Lộc chạm vào mắt cá chân thiếu nữ, cả người cậu đột nhiên cứng đờ.
Cảm giác đầu tiên truyền đến chính là làn da mềm mại mịn màng, như được ngâm trng dòng sữa ngọt ngào, đánh thẳng vào tâm cậu.

Mà trên mắt cá chân trắng nõn kia có chút sưng đỏ, lại càng làm nổi bật bàn chân trắng nõn ấy.
Hơn nữa bàn tay của cô gái vẫn còn nắm cổ tay cậu.
Lục Lộc giật mình một cái, liền thu tay về, có chút xấu hổ.
Là bị thương thật, không phải gạt cậu.
"Cậu có thể đi được không?" Lục Lộc hỏi.
"Có thể.....!Có thể đi."
Hoàn Nhĩ cười cười, còn nói thêm: "Chính là dễ để lại di chứng, đến lúc đó, sẽ không thể tập luyện mấy ngày."
Thật giống một con mèo nhỏ.
Lục Lộc rất không muốn xem vào chuyện này, nhưng cuối cùng cậu nghĩ, chuyện này, dù sao bản thân có trách nhiệm.
"Ký túc xá cách của mình rất gần nơi này." Hoàn Nhĩ cười, chỉ về đường phía nam, nói: "Qua nơi này, rẽ một cái, liền đến rồi."
Để thuận tiện, ký túc xá của thựuc tập sinh được bố trí ở gần công ty, hầu hết đều ở đó.
Lục Lộc cũng không ngoại lệ.
"Mình đưa cậu trở về?" Lục Lộc đề nghị.
Hoàn Nhĩ suy nghĩ một túc, rồi nghiêm cẩn trả lời: "Mình thấy ôm có lẽ sẽ tiện hơn."
(*Nghiêm cẩn: nghiêm túc, cẩn thận)
...!Cô gái thật đúng là thành thật lại chẳng biết kiêng dè gì cả.
Lục Lộc muốn cự tuyệt lại không biết nên nói thế nào.
Lục Lộc nghĩ, dù sao bản thân cũng tiện đường về, liền xoay người lại, vỗ lưng, nói: "Lên đi."
Hoàn Nhĩ vừa nghe xong, cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay ôm cổ cậu.
Mùi hương ngọt ngào kia trong nháy mắt đã bao vây cậu.
Hoàn Nhĩ tựa đầu một bên, vừa vặn có thể thấy sườn mặt Lục Lộc.

Bởi vì cách gần, cơ hồ là ngay cả mỗi một cọng lông mi, đều nhìn rõ rành mạch.
Ngũ quan của cậu thật sự thật tinh xảo, mỗi một điểm đều như là tỉ mỉ tạo ra, thêm một phần cũng không được, thiếu một phần cũng không xong.

Mà đặc biệt chính là đôi mắt kia.

Cậu hoàn toàn không trang điểm.

Nhưng ánh mắt này, cực kì câu hồ.

Nếu kẻ eyeline, sẽ mị hoặc và làm cho người ta hít thở không thông.
"Lục Lộc, cậu có phải chán ghét mình?" Hoàn Nhĩ mấp máy cánh môi, hơi thở ấm áp phả vào gò má Lục Lộc.
"Không có." Lục Lộc trực tiếp phủ định.

Cậu là người có nguyên tắc, sẽ không vô duyên vô cớ đi chán ghét một người.

Chỉ là giấu trong vui mừng bên ngoài của cậu, trong nội tâm lại với đối mọi người mâu thuẫn theo bản năng.
"Cái gì không có..." Hoàn Nhĩ không vui nói thầm: "Vậy sao cậu vừa nhìn thấy mình liền chạy."
Từ khi Hoàn Nhĩ lên sơ trung, cô liền sống trong ký túc xá tập thể của công ty.

Bên cạnh cô đều là các chị đã vào công ty trước, tuổi lớn hơn cô, đối với cô giống như em gái.

Vô luận cô làm cái gì, họ đều quan tâm cô.

Cho nên dưỡng thành tính tình như bây giờ Hoàn Nhĩ, so với người cùng độ tuổi đơn thuần rất nhiều.
"Vậy cậu đuổi, mình không chạy à!" Giọng nói của Lục Lộc đột nhiên nhẹ nhàng, tựa như thay đổi thành người khác vậy.
Hoàn Nhĩ thực sự ủy khuất.
Rõ ràng là cậu chạy trước, cô mới đuổi theo.
Rất nhanh liền đến ký túc xá.
Lục Lộc đặt cô xuống, cũng không nói cái gì, xoay người bước đi.
"Lục Lộc, trên đường chú ý an toàn."
Hoàn Nhĩ gọi cậu, dừng một chút, lại nói: "Ngày mai gặp."
Lục Lộc bỗng ngẩn ra, động tác nhỏ gần như không thấy.
Hoàn Nhĩ ở phía sau, nhìn bóng lưng của cậu cười vui vẻ.
"Ai nha, ai làm Hoàn Nhĩ của chúng ta cười đến vui vẻ như vậy."
Nguyễn Nhược Thủy mặc váy dài màu đỏ, đuôi váy uốn cong, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm.

Ở trong bóng đêm, cả người cô phá lệ quyến rũ.
Hoàn Nhĩ không có trả lời.

Cho đến khi thấy thân ảnh Lục Lộc biến mất ở trong tầm mắt, cô mới quay đầu, nhìn Nguyễn Nhược Thủy, cười nói: "Một người thật tốt nha."
Nguyễn Nhược Thủy trợn trừng mắt.

"Quên đi.

Chị phải hành động nhanh chút, nếu không không biết khi nào mới tắm rửa xong nữa."
Nhược Thủy cũng không nói nhiều với cô, vội vã vào phòng.
Hôm nay cô cũng bận.

Buổi trưa còn phải tạo hình, ngay cả tự học tối cô đều trốn, nhưng là trở về, còn phải thu thập sạch sẽ, bằng không bị chủ nhiệm tóm được, chắc chắn sẽ bị phê bình mất!
Chủ nhiệm kia mỗi lần đều thích tóm cô.
Nguyễn Nhược Thủy hoài nghi cô có phải viết ba chữ người tình nghi trên mặt không nữa.
Hôm nay còn uy hiếp cô nói muốn ghi tội!
"Còn có, Hoàn Nhĩ, em gần nhất mắt thâm quầng rất nghiêm trọng!"
Nhược Thủy đi vào tắm rửa, còn không quên cười, lưu lại một câu nói như vậy.
Hoàn Nhĩ lập tức đi đến trước gương.
" ChịThư Tâm..." Hoàn Nhĩ nghiêm mặt, chỉ vào mắt thâm quầng của mình, một bộ dáng đáng thương.
"Không có, Hoàn Nhĩ của chúng ta thế nào cũng đều xinh đẹp, luôn rất xinh đẹp!"
Thư Tâm nhéo nhéo mặt cô, sủng nịch cười khẽ.
Hoàn Nhĩ thế này mới vừa lòng..