Đã mười một giờ, là thời điểm giữa khuya.
Hoàn Nhĩ cúi người, một tay chống trên lan can bóng loáng, thở hổn hển từng hơi.
Phòng tập vũ đạo tịch mịch trống rỗng, trừ bỏ gương chính là gương, ánh đèn bắn ra tán loạn, sáng sủa quả thực kỳ quái.
Mái tóc cô rối tung, lộn xộn phủ trên vai, theo mồ hôi dính ở hai bên gò má.
Năm ngón tay Hoàn Nhĩ xuyên qua mái tóc, lười nhác ngẩng đầu.
Người trong gương có nước da trắng nõn mịn màng, làn da mềm y như kẹo bơ ngọt ngào, cô cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười.
Liên tục luyện tập mười hai giờ, thể lực thật sự chống đỡ không nổi, nhưng ở phân đoạn ngắn cuối cùng, nhảy lên vẫn không có cảm giác như trước.
Hoàn Nhĩ bực bội thở dài, nhưng chỉ có thể từ bỏ, đứng dậy thở một hơi thật dài, sau đó xoay người, đi nhanh vào phòng thay đồ.
Quần áo của cô cũng đã ướt đẫm, cả người đầy mùi mồ hôi.
Khi cô vắt áo, thậm chí có thể vắt ra được cả nước.
Hoàn Nhĩ lấy túi to đựng quần áo, ném đồ vào trong, sau đó đổi một chiếc váy nhỏ màu trắng.
Tập luyện hằng năm, mỗi ngày đều ra rất nhiều mồ hôi, cân nặng cũng bị khống chế gắt gao, nhưng đến một giới hạn nhất định nào đó, muốn giảm nữa thực sự rất khó.
Lấy tiêu chuẩn của công ty, cô phải gầy thêm chút nữa mới đẹp.
Hoàn Nhĩ đứng trước gương nhìn chính mình, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa.
Trên cửa có để lại một miếng dán, Hoàn Nhĩ vừa vặn ngẩng đầu thấy, liền đưa tay lấy xuống.
"Chú ý an toàn, nghỉ ngơi thật tốt".
Hoàn Nhĩ nắm chặt thiếp mời, nhìn thấy chữ trên giấy, khóe môi cong cong, cười thầm.
Sau khi tắt hết đèn đi, mọi thứ nháy mắt đều tối sầm lại.Chỉ có trên hành lang còn một chút ánh sáng mờ, lại u ám, làm cho người ta cảm thấy âm trầm.
Nhưng Hoàn Nhĩ đã đi nhiều lần rồi, cũng không sợ nữa.
Đi đến cuối hành lang, thời điểm muốn xoay người xuống lầu, Hoàn Nhĩ đột nhiên thấy cái gì, cô hơi nghi hoặc, dừng bước.
Bên trong là phòng vũ đạo tối om nhưng dường như có động tĩnh.
Trước kia cô đều là đi thang máy, nhưng hôm nay thang máy hỏng rồi, cô mới đi cầu thang bộ.
Phòng tập này cô cũng không tới nhiều, cũng không biết là ai ở trong đây, nhưng là Hoàn Nhĩ rất hiếu kỳ, trừ bỏ cô ra, còn có ai, mỗi ngày đều ở lại trễ như vậy.
Thậm chí so với cô còn trễ hơn.
Thân hình Hoàn Nhĩ dừng một chút, sau đó liền xoay người, hướng tới nơi phát ra âm thanh, nhanh chân nhanh tay bước tới.
Cánh cửa không đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ, ánh sáng từ đó lọt ra ngoài.
Hoàn Nhĩ cúi đầu nhìn vào trong, vừa vặn bắt gặp một cảnh.
Là điệu nhảy cô vừa luyện.
Vừa đúng đến đoạn cuối cùng.
Quần màu đen bó sát thân, áo len màu trắng, bóng lưng đơn bạc mảnh khảnh, chiếc mũ áo len to gần như che hết khuôn mặt, nhưng nhìn ra được, là một thiếu niên.
Mỗi một động tác, mỗi một lần giẫm chận tại chỗ cực kì chính xác, tay chân lên xuống nhịp nhàng, hết sức hữu lực.
Người kia búng tay một cái, lưu loát xoay người.
Tuyệt quá!
Hoàn Nhĩ chỉ còn kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Người kia xoay người trong nháy mắt, ánh mắt đảo qua ngoài cửa, sửng sốt một chút, lập tức tiến về phía này.
Lúc này điện thoại Hoàn Nhĩ rung lên, cô vội vàng lấy tay che, sau đó xoay người chạy như bay.
Lục Lộc cuối cùng cũng tập luyện xong, tắt nhạc đi.
Cạnh cửa hiện lên một góc váy hoa, nhẹ nhàng lay động, trong nháy mắt, lại không có gì cả.
Có thể là ảo giác đi.
Đã giờ này rồi, trong công ty ngoại trừ cậu mà còn ai khác, không phải ma cũng là quỷ.
Nhưng cậu cũng không thể ở lại quá muộn.
Đêm nay cậu trốn tiết tự học tới đây.
Nhưng ngày mai là thứ hai, có rất nhiều việc, tan học không biết có qua đây được hay không nữa.
Lục Lộc xách túi lên, tắt đèn rồi đóng cửa lại.
Hành lang dường như tràn ngập một mùi thơm thoang thoảng, cậu hít vào, rất thơm, rất dễ chịu, rất thoải mái, còn xen lẫn vị ngọt của sữa.
Lục Lộc sải bước đi, khóe môi khẽ giương lên.
Ngọn đèn mờ ảo làm sáng tỏ hình bóng lên tường.
Dưới cái bóng đó là thiếu niên mặt mày tinh xảo, ánh mắt hẹp dài, lộ ra vẻ quyến rũ.
Trong nháy mắt, khi bước ra cửa lớn công ty, cậu liền lấy ra một bộ kính đen đeo lên.
Hôm nay thật sự là không tồi.
Một đường xuống, đều là hương vị ngọt ngào của sữa..