Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 17: Chương 17





Tan học Sở Dao đứng ở cửa lớp nhìn thấy Chu Ngự, cô thật không có cách nào khác.
“ Anh rất rảnh phải không Chu Ngự?” Sở Dao cơ hồ tập nhiều thành quen, khuôn mặt trấn định như không.
“Nhàn cũng không phải quá nhàn, chỉ là thỉnh thoảng không có việc liền xuất hiện để xoát xoát sự tồn tại,.”Chu Ngự buông tay, tiếp tục nói: “ đến để đưa em về nhà.”
“ Bọn lưu manh cũng giống như vậy mỗi ngày lượn trên đường mấy vòng, việc gì cũng không làm.” Sở Dao kéo lại dây cặp sách hỏi.
“ Cũng không có rảnh rỗi như vậy.” Chu Ngự bị câu hỏi của cô chọc cười, đối với cô càng cảm thấy hứng thú.
“ Tôi còn tưởng làm lưu manh cũng có chỉ tiểu, mỗi tháng phải đánh nhau bao nhiều lần.” Sở Dao trực tiếp châm biếm, không chừa chút mặt mũi nào.
“ Em nghĩ đến cái gì vậy, anh cũng không phải lưu manh ngoài chợ.” Chu Ngự thản nhiên đáp, ung dung đi về phía trước, “ chỉ là đối với việc học không có hứng thú thôi.”
Sở Dao giật nhẹ khóe miệng, lưu manh ai cũng đều nói như vậy.
Chu Ngự nheo mắt lại: “ em không cần nhìn anh như vậy đi.”
Cô bé này vốn là như vậy, tự cho là mình là cái học sinh tốt, cao cao tại thượng xem thường loại người như hắn không biết ngày đêm xen lẫn trong người trên đường phố.
“Sở Dao!”
Không đợi Sở Dao trả lời, phía sau vang lên một giọng nữ.
Sở Dao quay đầu, là Trần Liên Sanh
Trần Liên Sanh thuần thục kéo cánh tay cô, nụ cười xinh đẹp nở rộ hoàn toàn khác với lúc kiểm tra.

Sở Dao nhíu mày, muốn vung tay ra nhưng lại bị níu chặt lại
Cô từ khi nào lại cùng Trần Liên Sanh thân quen đến vậy, còn có thể nắm tay đi ngoài trường học.
“Cậu… Có chuyện gì sao?” Cuối cùng, Sở Dao hỏi.
“Ai ——” Trần Liên Sanh dùng ánh mắt nhìn thoáng qua Chu Ngự đứng bên cạnh.
Sở Dao hiểu rõ ý nghĩ của cô nàng, bức thư kia hiện tại vẫn ở trong cặp sách của cô, Chu Ngự còn chưa có xem, làm sao mà có thể trả lời được.

“ Tớ làm sao biết được, cậu, cậu có thể trực tiếp hỏi hắn, hắn chẳng phải cũng đang ở chỗ này sao?”
Chỉ là thuận miệng nói mà thôi, Sở Dao không nghĩ tới Trần Liên Sanh lại lớn mật như vậy, trực tiếp đi đến trước mặt Chu Ngự nói.
“ Xin chào anh Chu Ngự, em là Trần Liên Sanh học lớp 11,chúng ta đã từng gặp mặt qua rồi.” Trần Liên Sanh vươn tay, chờ người đối diện đáp lại.
“ Vậy sao, tôi cũng không nhớ rõ chúng ta gặp nhau khi nào?” Chu Ngự vẫn như cũ hai tay đút trong túi cũng không có vươn tay ra, đối với người đứng phía trước làm như không thấy.
Trần Liên Sanh cảm thấy xấu hổ liền thu tay lại, mặt vẫn không đổi sắc tiếp tục nói: “ cũng không sao, gặp một lần quên cũng là chuyện bình thường, chúng mình làm quen lại một lần nữa, về sau ở trong trường cũng sẽ thường xuyên gặp mặt.”
“Không cần thiết, tôi cũng không đi đến trường học, cũng không gặp được.” Chu Ngự nở nụ cười, ánh mắt lướt qua Trần Liên Sanh nhìn Sở Dao đứng ở đằng sau.
Sở Dao cuống quít cúi đầu xuống không cùng hắn đối mặt, trong lòng cô còn có chút khổ thẹn vì không giao bức thư kia cho đúng người, nhưng áy náy này chỉ đối với Trần Liên Sanh, còn với Chu Ngự cô không có một tẹo áy náy nào hết.
“ Em đang làm chậm trễ thời gian của tôi.” Chu Ngự mở miệng nói, Trần Liền Sanh không còn tươi cười được nữa cả khuôn mặt cũng trở lên quẫn bách, quay lại nhìn về phía Sở Dao xin giúp đỡ.
“Sở Dao, tớ có chút hối hận khi gửi thư cho anh ta, có phải anh ta không có ấn tượng tốt với tớ không?” Trần Liên Sanh lùi lại mấy bước đến bên Sở Dao nhỏ giọng hỏi.
Thời gian cũng không còn sớm, bên ngoài cũng sắp tối, đèn đường đã được bật, ánh sáng của bóng đèn cùng ánh mặt trời lờ mờ chiếu xuống mặt đất.

Mông lung mờ ảo, cũng không nhìn rõ sắc mặt của Chu Ngự.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười, Sở Dao cũng không thể phân rõ tâm trạng hắn hiện giờ thế nào, cô lôi kéo Trần Liên Sanh nói: “ Cậu về nhà trước đi, giờ cũng không thể vội được.”
Sở Dao chỉ có thể trả lời như vậy, tình huống dưới mắt hết sức khó xử, cô đứng ở đây cũng chỉ có thể làm người ở giữa.
“ Đi, vậy tớ về trước, cậu giúp tớ nói chuyện, được không? Hôm nào tớ mời cậu ăn cơm.” Trần Liên Sanh lấy lòng nói, khoát khoát tay lưu luyến không muốn rời, trước khi đi còn quay lại vẫy vẫy tay với Chu Ngự, chỉ là Chu Ngự cũng không để ý tới.
“ Nè, Trần Liên Sanh có viết thư cho anh, anh có muốn đọc không?” Sở Dao từ trong túi xách lấy ra một phong thư màu hồng đưa cho Chu Ngự xem.
Chư Ngự khinh miệt cười một tiếng, ngón trở cùng ngón cái kẹp lấy một góc phong thư, đi vài bước, ngay trước mặt Sở Dao đem phong thư vứt vào trong thùng rác.
“Ai anh……” đại não Sở Dao chết máy một giây, thư tình là của Chu Ngự hắn muốn làm thế nào là việc của hắn, cô quản làm gì?
Tính tình Chu Ngự mặc dù không quá tốt, nhưng bỏ qua ân oán sang một bên, tướng mạo của hắn cũng phải được xếp hạng trong top đầu.


Trong trường học có người có hảo cảm với hắn, xem ra thì cũng rất là bình thường.

Chỉ là Chu Ngự vứt thẳng vào thùng rác làm cô có chút ngoài ý muốn.
“ Sao? Chưa thấy ai vứt thư tình như thế à?” Chu Ngự nhìn phản ứng của cô mà bật cười.
“ Anh quá kiêu ngạo đấy, đây là lãng phí tâm ý của người ta.” Sở Dao cảm thấy không đáng cho tình cảm của Trần Liên Sanh.
Chu Ngự nói: “ Tôi không muốn tự áp đặt tình cảm của người khác lên người mình.”
Câu nói này ngược lại là Sở Dao nói không đúng, đến muốn phản bác cũng không nói được.
“Nhưng khi bỏ phong thư kia, anh còn tưởng rằng là em viết cho anh.” Chu Ngự cười nói.
“Cái quỷ gì?” rõ ràng cô nói là Trần Liên Sanh viết, người này không biết phát điên cái gì?
“ Anh không cần nghĩ quá đẹp.” Sở Dao bị tức đến bật cười.
Cô là một học sinh ngoan ngoãn, sao có thể viết thư tình cho loại người như Chu Ngự chứ.
“ Em không phải ở trường học cũng thường xuyên giúp Chu Vọng nhận các loại như thế này đi, bộ dạng kia của hắn cũng không tồi, có thể làm nhiều người mê muội.” Chu Ngự đã vứt lá thư, ngược lại một lần nữa nhắc đến Chu Vọng.

Đây cũng không phải là lần đầu Chu Ngự ở trước mặt cô chủ động nhắc tới Chu vọng.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia, Sở Dao bỗng nhiên hiểu rõ, “ Chu Ngự có phải anh rất sợ bị tôi so sánh với Chu vọng hay không?”
“ Em đang nói nhảm cái gì vậy?” Chu Ngự thay đổi sắc mặt, rốt cuộc không giữ được khuôn mặt bình tĩnh như trước.
Khuôn mặt lạnh như băng này là lần thứ hai cô thấy được, bộ dáng ngoan lệ giống hệt ngày hôm trước ở trong hẻm nhỏ.
Sở Dao biết mình nói đúng.

“A, nói đúng chỗ đau đi, Chu Ngự, hẳn là anh cũng sợ bị so sách với Chu Vọng, Chu Vọng học giỏi phẩm hạnh tốt, ở trường thường được thầy cô khen, trong nhà thì được bố mẹ khen, thế nhưng anh chỉ là tên lưu manh một cái cũng không hiểu, mỗi ngày đều đi lang thang khắp nơi, tôi đoán chừng anh ngay cả mình muốn làm gì cũng không biết đi?”
Sở Dao nói thẳng vào đáy lòng hắn.

Hắn giơ nắm đấm lên, trên mặt không có ý cười, hai con ngươi lạnh băng, còn trộn lẫn một ít hoài nghi vào bản thân.
Sở Dao không nói tiếp, cánh tay đã bị người đứng phía sau kéo lấy.
“Sở Dao, tớ đưa cậu về nhà.” Chu vọng đứng lên phía trước, kéo Sở Dao ra phía sau.
Ánh mắt Chu Ngự nhìn Chu Vọng rồi rơi xuống hai cánh tay đang nắm chặt kia.

Chu vọng cao hơn Sở Dao nửa cái đầu, cô nhìn qua Chu Vọng thấy được ánh mắt mang theo chút thất lạc của Chu Ngự.
“ Chu Ngự, tao đã nói qua, vô luận mày nghĩ tao như thế nào, nhưng Sở Dao là trong sạch, đây không phải là người mày nên đụng vào.” Chu vọng dùng âm thanh lạnh như băng nói, nhưng trong lòng bàn lại nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Âm thanh mang theo chút run rẩy, nhưng vô cùng kiên định, Sở Dao dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay của Chu Vọng, tiếp thêm cho Chu vọng ít can đảm.

Sở Dao không rõ nét mặt của Chu Vọng hiện giờ như thế nào, nhưng cô biết, Chu vọng sẽ không làm cho thất vọng thêm một lần nữa.
“ Mày, đây là đang muốn chất vấn tao?” Chu Ngự cũng không tức giận, trong lời nói còn mang theo chút nghi vấn.

Hắn sưa nay không cho phép có người dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn, đến cả Chu Nghị cũng không được.

“Chỉ bằng chúng ta vẫn còn là học sinh, mà anh là tên lưu manh vô học.” câu này Sơ Dao thay Chu Vọng đáp lại, có Chu Vọng đứng ở bên cạnh cô sẽ cảm thấy tràn đầy sức lực.
Chu Ngự lại không có nói tiếp, chỉ là yên lặng nhìn qua Sở Dao.

Bóng cây phía sau kéo dài một điểm qua vai hắn, bóng phía dưới bị gió thổi đến lung lay sắp đổ.
“Chúng ta đi.” Chu Vọng kéo Sở Dao, cũng không có quay đầu lại nhìn.


Cô đi theo Chu vọng, phương hướng đi tới chính là nhà mình.
“ Chu vọng, cậu đừng nóng giận.” cô cảm nhận được từ khi rời đi toàn thân Chu vọng đều là khí lạnh, Sở Dao cảm giác được điểm giống nhau giữa hai anh em nhà này, hai người bọn họ tức giận lên đều làm cho người khác run sợ.
“ Tớ không có tức giận, chỉ là có chút lo lắng cho cậu.” Ngữ khí Chu vọng vẫn ôn nhu như trước, còn cố ý an ủi cô, “ cậu đừng tiếp xúc qua lại cùng Chu Ngự.”
“ Tớ biết, cậu cũng không thích hắn, chuyện ý tớ cũng biết.” Sở Dao tiếng trầm đáp.
Chu Vọng nói: “ Tớ không phải nói cái này, ý tớ là cậu và Chu Ngự cũng không phải chung một đường, ở cùng hắn không có điều gì tốt.”
Tốt.
Nguyên lai là ý tứ này, Sở Dao còn cho là Chu Vọng không muốn mình tiếp cận với Chu Ngự là do Chu Vọng không thích, không nghĩ tới điểm đầu tiên là lo lắng mình không hợp.
“Vì cái gì cậu cùng Chu Ngự quan hệ lại không tốt như vậy, coi như hai người tính cách không hợp nhau thì cũng không đến tình trạng thủ hỏa bất dung như thế này đi?” Sở Dao hỏi.
Cô đã từng suy đoán, có thể do trong nhà có nhiều con bị đối sử bất bình đẳng, tranh giành tình thương của bố mẹ, nhưng cô cũng đi vào nhà Chu vọng tựa hồ cũng không phải là nguyên nhân này.

Nhưng trừ cái đó ra, Sở Dao cũng không nghĩ được ra bất kỳ lý do nào.
“ Nguyên nhân là do thế hệ trước.” Chu Vọng bình tĩnh đáp.
Thì ra là thế, Sở Dao minh bạch.
“ Tớ từ đầu đến cuối cho rằng, trong một gia đình sẽ đều có một người khó bảo.” Chu Vọng nói thêm, đôi con ngươi bình tĩnh như một hồ nước lắng đọng.
“Cho nên cậu mới thường xuyên khiên khích dung túng cho Chu Ngự sao?” Sở Dao cảm thấy không đáng, Chu Vọng là một thiếu niên tốt đẹp như thế, không nên gánh chịu sai lầm của thế hệ trước.
“ Tớ tự có suy nghĩ của tơ, Tiểu Dao.” Chu Vọng kéo lên khóe miệng cười chua xót, về sau chúng ta sẽ sống thoải mái, không giống hiện tại.
“Đúng vậy, sẽ không giống hiện tại.”
Lời nói của Chu Vọng khiến cô nhớ lại chuyện trong nhà cũng thường xuyên cãi nhau khiến cho cô đến tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi.
Mối quan hệ giữa cô và Chu Vọng trở lên tốt hơn, tựa hồ mỗi chuyện không vui có Chu Vọng ở nơi này đều có thể giải quyết được.
“ Chu Vọng, gặp được cậu thật là tốt.” Sở Dao trả lời từ đáy lòng, chân thành mà cuồng nhiệt.
Chu Vọng đưa cô đến đầu ngõ, rồi đứng nhìn cô đi vào trong nhà, nắm tay đã buông ra, cô vẫn còn tham luyến nhiệt độ bàn tay kia, nhưng lại không thể đứng mãi được.
Nếu giờ không phải là buổi tối thì tốt biết bao? Dạo này cô thường được ở cùng Chu Vọng một chỗ..