Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 15: Chương 15





Khó được hôm thời tiết tốt, trận mưa hôm qua làm tan đi cái nắng gắt mùa hè, cây cối được một ngày tắm mưa tươi tốt hắn lên.
Nhưng tâm tình Sở Dao vẫn ngột ngạt như cũ, cơn mưa đã qua đi nhưng vẫn không làm cô giảm bớt nóng nảy.
Trên đường có một chiếc xe phóng nhanh đi qua làm vũng bùn phía dưới bắn thẳng vào bộ đồng phục vừa mới thay.

Sở Dao thở dài, gần đây cô tựa hồ rất không may.
Phía trước một đôi tình nhân nắm tay đi qua, cũng mặc đồng phục giống Sở Dao, khi sắp đến cổng trường lại vụng trộm buông tay nhau, khó khăn chia lìa nói lời tạm biệt rồi mỗi người đi một phương hướng khác nhau.
Sở Dao lơ đãng cười lạnh một tiếng, chỉnh lại cặp sách đi vào trường học.
Thời tiết qua trận mưa lại trở lên khô nóng, buổi sáng phòng học không được phép bật quạt, thừa dịp buổi sáng mát mẻ có không ít học sinh cầm sách giáo khoa đứng trong hành lang.
Trong tay Lý Hiểu Hiểu đang cầm quyển sách lịch sử, thấy Sở Dao liền đi tới.
Dao Dao, hôm qua tan học cậu đi đâu, tớ còn có ý định đi tìm cậu, cậu không về mà cũng không gửi tin nhắn thông báo trước.
Hôm qua a, hôm qua xe của tớ bị hỏng, tớ đem đi sửa một chút, trời mưa to quá xe bị chết máy.

Sở Dao lúc này mới nhớ ra là chưa báo lại cho Lý Hiểu Hiểu, tớ bận quá lên quên mất.
“Không sao đâu, dù sao hôm qua cũng mưa rất lớn, chúng ta hẹn khi khác cũng được.” Lý Hiểu Hiểu kéo cô đến chỗ ít người đi xa thanh âm đang đọc sách, vẫn thoang thoáng nghe thấy tiếng nhưng lại không nghe rõ, “Chu Vong đã trở về, thế Chu Ngự đâu?”
“Cậu hiếu kỳ chuyện này làm gì?” Sở Dao nhíu mày, rõ ràng cô muốn quên đi nhưng lại luôn có người nhắc đến.
Đôi mi thanh tú nhăn lại, nháy mắt mấy lần, Sở Dao nhếch miệng, không muốn trả lời.
“Không phải, tớ liền thuận miệng hỏi thôi.” hai người bọn họ không có gặp nhau, trên mặt Lý Hiểu Hiểu đầy tiếc nuối, “ tớ rất thích xem mấy học sinh đánh nhau.”
“ Cậu thật là xấu tính.” Sở Dao oán trách một câu, nếu cô không nói chắc Lý Hiểu Hiểu vẫn tiếp tục hỏi, tốt nhất vẫn nên kể lại, “ Chu Vọng buổi sáng trở về một lần, về sau liền không gặp nữa.”
Nói xong mới nhớ tới hôm qua vẫn để xe ở tiệm sửa chữa đã vội vàng đi gặp một chút.
Có lẽ chính là cái nhìn kia qua mức ngắn ngủi, Sở Dao theo bản năng mà không nghĩ tới, bất quá như thế cũng tốt chí ít hình bóng Chu Ngự cũng không phải thời thời khắc khắc lởn vởn trong đầu cô.
“Vậy hắn đi đâu, không phải nói các cậu học cùng sao?” Lý Hiểu Hiểu không kiềm chế được lòng hiếu kỳ lại tiếp tục hỏi: “ tớ lần đầu tiên thấy người có thể xin thẳng vào lớp chọn, thường thì chỉ xin được vào lớp bình thường thôi.”

“Chuyện này không liên quan đến tớ.” Sở Dao cũng hơi tò mò về chuyện này, nhưng cô cũng không để trong lòng, bây giờ cô chỉ cần chăm chỉ học thật giỏi, còn chuyện khác thì mặc kệ.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt đất, bị tòa nhà đối diện chặn lại, chỉ còn lại một nửa ánh nắng.
Sở Dao ngẩng đầu, phía trước có người đi đến.
Sớm a, tiểu Dao
Chu Ngự?
Sở Dao không nghĩ tới da mặt người này có thể dày đến như vậy.
Cô không nín được chuẩn bị nói vài câu để Chu Ngự biết mình không phải là người dễ bị trêu chọc, nhưng còn chưa mở miệng, Chu Ngự liền đi qua, lời chào hỏi vừa rồi phảng phất như chỉ là ảo giác, bất quá cũng chỉ là một động tác chào.
“Tình huống vừa rồi là như thế nào?” Lý Hiểu Hiểu cầm sách giáo khoa che đi nửa khuôn mặt, “Tiểu Dao? là gọi cậu phải không?”
“Ai nha, đừng nói nữa.” Sở Dao bực bội xoa xoa đầu, trống báo vang lên sắp đến giờ vào học, “ tớ đi vào lớp trước.”
Trở lại phòng học, vẫn là cốc sữa chua quen thuộc, Sở Dao cảm thấy có Chu Vọng bên cạnh thật tốt.
Hai anh em nhà này, quả thực là khác biệt.
Thật may mắn, người cô thích chính là Chu Vọng.
Sở Dao cởi ra áo khoác đồng phục, cất vào trong ngăn bàn, Chu Vọng nhìn về phía cô.

Dạo này thường xuyên gặp mặt, đã quen thuộc đến không thể quen hơn, nhưng mỗi lần gặp mặt Sở Dao vẫn là vui vẻ như cũ, không chút nào có cảm giác chán ghét.
“ Chu Vọng cậu biết không, bộ dáng lúc cậu chăm chú học tập nhìn thật là đẹp.” Sở Dao nở nụ cười phát ra từ nội tâm, mặc kệ chuyện con gái phải ngượng ngùng, cô đối với Chu Vọng đều là thổ lộ hết không chút keo kiệt.
Chu Vọng nghe được đầu tiền là sững sờ, sau đó khóe miệng có chút giương lên, đôi tai có chút đỏ đỏ, sau đó lan lên mặt.

Mặt trời chiếu rọi xuyên qua cửa sổ phát tán ra những ánh nắng nhạt lúc sáng sớm chiếu vào thiếu niên trước mặt một vẻ đẹp cô độc mà tràn đầy mị lực.
Sau đó hắn khôi phục bình tĩnh, sắc mặt trở lại như thường.

Sở Dao có chút không bình tĩnh.

“ Chu Vọng, cậu thật là không biết lãng mạn.” Sở Dao lầm bầm một tiếng sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Một tiếng cười khẽ truyền tới, Chu Vọng gọi cô lại, Sở Dao quay đầu, bên gò má được một đôi tay ấm áp chạm nhẹ, tay kia vén lại tóc mai bên trên mặt cô sau đó vén đến sau tai.

Động tác cực kỳ ôn nhu triền miên, giống như nhặt được trân bảo, kéo dài không dứt.
Trong lòng Sở Dao bồn chồn, trong lúc nhất thời không biết làm gì.
“Hôm nay gió thật là to.” Chu Vọng nhìn cô nói.
Phảng phất như chỉ có mình cô chìm đắm trong cái ôn nhu đó, Sở Dao có chút không muốn thời gian lúc này trôi đi, chỗ được Chu Vọng chạm vào nóng đến dọa người.
“Đúng vậy a, gió thật lớn.” Sở Dao trả lời trong vô thức, trong lòng cô hiện giờ thật là ngượng ngùng.
Sở Dao duy trì trạng thái này đến tận khi tan học, trong giờ học tinh thần cô đều không tập chung được ngơ ngơ ngác ngác, trong lòng đang loạn thành một đoàn.
Không ai biết chuyện này, cô vội vàng chạy đến lớn bên cạnh tìm lý Hiểu Hiểu, lớp chọn cùng lớp đặc biệt nằm cạnh nhau, còn các lớp khác thì cách xa hơn.
Tuy nhiên, ông trời đã không cho cô thực hiện ước nguyện của mình, tiết học chung của hai lớp bị hoãn lại, Sở Dao đứng đợi bên ngoài mà đầy lo lắng.
“Hiểu Hiểu!” Rốt cục đợi được người, Sở Dao đi đến ôm cánh tay của Lý Hiểu Hiểu, hỏi: “ Cậu có bao giờ có cảm giác là tình trạng mập mờ còn tốt hơn cả yêu đương không?”
“Hả?” Lý Hiểu Hiểu vỗ vỗ trán của cô: “ Cậu phát khùng gì thế, sắp thi tốt nghiệp rồi, phải chăm chỉ ôn tập thôi.”
“Thật đấy, tớ cảm thấy trong vài giây ngắn ngủi mà đã trải qua một tình yêu cuồng nhiệt.” Sở Dao vươn tay sờ lên mặt Lý Hiểu Hiểu, sau đó chậm chạp nói: “ Chính là cảm giác này, cậu có hiểu không?”
“ Cậu có bị phát sốt không?” Lý Hiểu Hiểu sờ trán của cô: “ không phải buổi sáng còn nói muốn chăm chỉ học tập sao, môn học buổi sáng nay là môn gì mà khiến cậu trở thành bộ dạng như thế này?”
“ Sáng nay không có tiết học, buổi sáng lớp tớ chỉ ngồi đọc sách thôi.” Sở Dao lôi kéo Lý Hiểu Hiều vào nhà vệ sinh, trên đường vừa đi vừa kể chuyện.

Cô thật lâu rồi cũng không có hưng phấn như vậy, giống như con vật nhỏ, làm gì cũng không xong.
“ Cậu đọc sách gì mà lại có thể đọc thành dạng này? quyển sách linh tinh gì vậy?” Lý Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói.
Cái gì gọi là lại a……


Từ nhà vệ sinh đi ra, Sở Dao liền bị một bạn học nữ gọi đi, còn không nói gì với Ly Hiểu Hiểu.
Sở Dao khoát khoát tay ra hiệu cho Lý Hiểu Hiểu đi trước, mình đi theo nữ sinh đến chỗ không có ai.
“ Cậu giúp tớ chuyển thứ này cho bạn cùng bàn của cậu.”
Sở Dao sửng sốt, lại là thư tình sao?
Chắc là thế rồi, chuyện này đối với cô rất là quen thuộc.
Đem đôi tay còn dính nước xoa xoa lên người, đầu ngón tay miết miết một góc của bức thư màu hồng.
“ Cảm ơn cậu nha.” bạn học kia đưa xong bức thư liền nói cảm ơn cô.
Cầm lá thư này trên tay quả thực rất xấu hổ, Sở Dao đem bức thư cất vào trong túi áo đi vào phòng học.
Đợi mấy phút, Chu Vọng cũng tiến vào, Sở Dao trực tiếp đưa cho cậu ta.
Chu Vọng kinh ngạc một giây, rồi nhận lấy.
“ Cả một tiết buổi sáng cậu để viết cái này?” Chu Vong hỏi một câu, Sở Dao đang uống nước không nghe rõ liền hỏi lại: “ Cái gì?”
Chu Vọng nghĩ cô đây là thẹn thùng, chắc Sở Dao nghĩ mình vì động tác lúc trước mà không có đến lớp, liền thuận miệng lừa gạt một câu.
“Không có gì, vào lớp thôi.” Chu Vọng khôi phục lại bộ dáng nho nhã, bất quá khóe miệng lại mang theo ý cười.
Tiết học tiếp theo là tiết vật lý, giáo viên có việc xin nghỉ đột xuất, cả lớp lại chuyển thành tiết tự học.

Mười phút đầu cả lớp còn chăm chỉ đọc sách trao đổi đáp án, rồi dần dần chuyển thành nói chuyện phiến.

Giám sát đi bên ngoài thấy thế liền vào lớp nhắc nhở.

Có bạn học che miệng nói: “ Thầy giám sát thật khó tính a, không có thầy giáng bài còn không cho thảo luận.”
“Đúng vậy a đúng vậy” một bạn học đằng sau nói, “ tớ chỉ có thể làm được câu đầu tiên, còn hai câu sau thì không hiểu gì cả.”
Hay tìm bạn nào giỏi vật lý hỏi một chút.
Các bạn trong lớp tiếp tục đưa lý do, chỉ mong tìm được ai đứng lên chỉ cách làm bài tập.
Mọi người dứt khoát đề cử Chu Vọng.


Lớp trưởng bật cười, quay đầu nhìn Chu vọng hỏi: “ Chu Vọng cậu làm xong bài chưa?”
Chub vọng ngẩng đầu nhìn, trên mặt mang theo vẻ u sầu, cuối cùng vẫn trả lời: “ Tớ còn chưa giải được câu cuối, còn đang phải xem đáp án đây.”
“Kia cậu chỉ một chút những bài cậu giải ra rồi, còn những bải chưa làm được đợi đến tiết sau sẽ hỏi lại giáo viên sau.”
“ Được.” Chu vọng kéo ghế đứng dậy đi lên bục không lời oán giận, nói: “Nếu như các bạn nguyện ý nghe tớ giảng, vậy thì chúng ta bắt đầu.” Chu Vọng đứng trên bục giảng, mỉm cười, không kiêu ngạo không tự ti.
Dưới lớp mọi người đều hoan hô, riêng Sở Dao là vỗ tay vang dội nhất.
“ Vừa rồi chắc các bạn cũng đã thảo luận qua đối chiếu bài rồi, bây giờ cho các bạn năm phút để đưa ra các câu hỏi mà mình chưa giải được để mọi người chia nhóm ra thảo luận, tớ sẽ viết từng bài lên bảng, rồi mỗi nhóm sẽ chọn một bài để giải xong cử một nhóm trưởng lên giải bài, rồi chúng ta sẽ căn cứ theo câu hỏi để giải.”
Chu Vọng phân công từng nhóm, mỗi nhóm liền rất nhanh giải đề.
Đường Phi xoay người, nhìn Chu Vọng phân công mọi người đâu ra đấy, thật sự giống như một thầy giáo.
Đúng vậy, phân công rõ ràng, Sở Dao gật gật đầu tán đồng, cô cùng Đường Phi còn có vài bạn nữ khác cùng một nhóm thảo luận.
Sở Dao: “ Chọn bài thứ 10 đi, bài đấy tớ không hiểu lắm.”
“ Bài này rất đơn giản.” Đường Phi chỉ ra mấy khái niệm để áp dụng vào trong bài, bài này liền thật nhanh giải được.
“ Chỉ đơn giản như vậy sao…?” Sở Dao có chút bối rối, kiến thức vật lý rất nhiều, có nhiều khái niệm làm cô rất dễ bỏ sót, đặc biệt là đối với các bài kiểm tra kiểu này, rõ ràng chỉ có một khái niệm, nhưng mỗi bài lại có cách giải không giống nhau, làm cô cũng rất dễ nhầm lẫn.
Đường Phi thấy Sở Dao vẫn chưa hiểu liền nói lại một lần nữa: “ Cậu không thể làm như vậy, cậu vẽ như vậy là không đúng rồi, Chu Vọng cũng sẽ không chỉ cách vẽ đâu.”
Cũng là……
Năm phút sau, Sở Dao lên bục giảng, đem mấy bài tập mà trong nhóm không hiểu viết ra, sau đó do dự xem có viết thêm bài 10 vào không.
Hay là tốt nhất cô vẫn không nên viết ra….
“ Có chuyện gì không?” Chu Vọng đến gần hỏi, “ có câu nào mà vẫn không hiểu thì cứ viết ra.”
Sở Dao gật gật đầu, viết thêm câu 10 vào.
Sau khi tất cả các đại diện nhóm đi xuống, Sở Dao nhìn về phía bảng bài số 10 chỉ có một mình cô viết lên.

Những bài nhiều người không hiểu sẽ được ưu tiên làm trước, còn bài kia chắc sẽ không được giảng.
Chu Vọng giảng bài nhiều bạn không hiểu nhất, lời giảng của hắn rất rõ ràng, những bạn khác bắt đầu áp dụng kiến thức Chu Vọng giảng để làm, sau khi làm được mấy câu khó nhất các câu khác cũng không còn vấn đề gì nhiều.
Sở Dao không ngừng ghi lại, quyển sách cũng đã bị cô viết gần hết, buổi học hôm nay thu hoạch rất tốt, những bài không hiểu được Chu Vọng giảng qua đều hiểu ra, giống như không gì có thể làm khó được hắn.
Còn bài cuối cùng là bài 10..