Đứng Lại! Nàng Phải Rước Chúng Ta Vào Cửa!

Chương 7




Nam Cung Hân Vũ nhìn nam nhân vừa bước vào, trong lòng chỉ thầm than một câu, “Chậc... Lại thêm một yêu nghiệt giết người không dao!” Này có phải là phong thủy cổ đại quá tốt hay không? Thế nào mà lại dưỡng ra toàn tuấn nam mĩ nữ vầy chứ???

Tên hoàng thượng kia một thân hoàng bào uy nghi lẫm liệt. Khí thế đế vương cường mạnh khiến kẻ khác không tự chủ được mà lùi bước.

Trong lúc hồn mỗ nào đó đang cò vu vơ theo gió, bất chợt bị tiếng hô vang khí thế khắp cung điện làm cho giật mình.

”Hòang thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!”

Tất cả cung nhân đều quỳ xuống hành lễ, trừ ba mỗ yêu nghiệt vẫn đứng thản nhiên như trời trồng. Tựa như các ngươi là không khí, ta là trung tâm vũ trụ, vẻ mặt thảnh thơi giống như đang đứng ngắm cảnh, muốn bao nhiêu thoải mái, ung dung thì có bấy nhiêu.

Thực ra mấy vị đại gia này đang bận theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Đối với Phong đại gia, ngài cần gì phải bận tâm? Chuyện này một chút cũng không quan hệ tớ hắn! Khỏi nghĩ, mệt người, trực tiếp đá văng ra sau đầu. Còn Cô Ngạo Hiền mắt đang dính lên người Nam Cung Hân Vũ, làm gì còn thời gian nhìn tới thứ khác?

Đến lượt mỗ nữ nào đó? Khỏi cần nói, mỗ ta đang lia mắt như sói đói nhìn thấy mồi ngon, quét một lượt trên người vị hoàng đế kia. Trong đầu bận suy nghĩ nếu bán tên này cho nam kĩ thì được khối tiền, sau đó tư tưởng ai kia tràn ngập hình ảnh của tiền, chúng như đang mời gọi, “Mau đến rước ta, ta đang chờ ngươi!”

Rõ ràng ba vị đại gia nào đó đã hoàn toàn đá văng hoàng đế sang một bên.

Hiên Viên Tư Triệt nhìn ba người đang đứng, trong lòng không khỏi bực mình. Khí lạnh tràn ra toàn thân quyết đấu với tảng băng Lãnh Hàn Phong. Không khí trong điện vô cùng căng thẳng, những cung nhân nô tài chỉ hận trong thể biến mất ngay lập tức, bọn họ là bị khí thế kinh người của hoàng thượng dọa sợ. Trong hoàng cung có ai không biết hoàng thượng nổi tiếng là lạnh lùng vô tình chứ? Không cẩn thận là mất mạng như chơi, vậy mà mấy người vừa vào không thèm hành lễ.

Cô Ngạo Hiền nhìn Nam Cung Hân Vũ ánh mắt luôn chỉ dừng trên người Hiên Viên Tư Triệt, trong lòng cảm thấy chua chát, bùng lên ngọn lửa tức giận, ánh mắt lóe lên một tia sát khi nhưng ngay lập tức biến mất không dấu vết. Hắn trưng ra khuôn mặt ủy khuất, ai óan nói, “Nương tử...” Giọng nói nũng nịu lại mang theo bảy phần óan phụ vang lên làm cho người ta trực tiếp ngã nhào. Này, tên kia cũng quá không được bình thường a!

Tuy nhiên Nam Cung Hân Vũ vẫn không quan tâm đến lời nói sởn gai ốc của ai kia, theo lẽ tự nhiên đáp lại, “Có chuyện gì?”

Mỗ nào đó bơ luôn những ánh mắt khinh bỉ có, kinh hoảng cũng có, vẫn dùng giọng điệu trước sau như một, “Nương tử a... nàng đang nghĩ gì mà nhìn tên kia đắm đuối như vậy?”

Lời nói vừa dứt, trong không khí càng truyền thêm nhiều áp lực, tiếng dút khí cũng không hề ít. Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dám hô gọi hoàng thượng bất kính như vây? Này là tội khi quận phạm thượng chém đầu thị chúng đó a! Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ như điêu khắc của hoàng thượng càng ngày càng đen, bọn họ chỉ có thể cầu phúc cho đứa trẻ tội nghiệp kia.

Trong điện chắc chỉ còn Lãnh đại gia giữ vững tinh thần, hắn cũng đang muốn biết tại sao Nam Cung Hân Vũ lại giống như lời nói của Cô Ngạo Hiền. Phải nói là Hiền gia, ngài đã gãi trúng chỗ ngứa của Phong gia mặt than rồi!

Hiên Viên Tư Triệt kìm nén xúc động muốn giết người. Lần đầu tiên có kẻ gặp hắn không quỳ, lại dám coi thường sự hiện diện của hắn, bất quá hắn không dám lỗ mãng, những kẻ này nhìn qua không phải hạng tầm thường, rất có thể là cao thủ khó gặp, hơn nữa, bọn họ là danh y có thể chữa bệnh cho hoàng nãi.

Mặc kệ ngoài kia là bao nhiêu suy nghĩ hay cái vớ vẩn gì, Nam Cung Hân Vũ không hề bận tâm, nàng đang còn đắm chìm trong tiếng gọi của tiền, vô cùng hồn nhiên trả lời Cô Ngạo Hiền, “Ta đang nghĩ, nếu bán kẻ kia vào nam kĩ chắc sẽ được vô số tiền bạc.”

Nghe câu trả lời hồn nhiên không hay biết gì của ai kia, trong lòng mọi người đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng. Kẻ kia? Kẻ kia là ai?

Nam kĩ thì chắc là nam nhân rồi, cung nữ cùng thái giám trong điện trực tiếp rớt đài. Cung nữ là nữ nhân, còn thái giám, bọn họ vốn không phải nam nhân!

Cái kẻ kia chắc cũng không phải vị đang một câu nương tử, hai câu nương tử kia, vậy thì là... Tầm mắt của mọi người không nhịn được liếc tới vị đại đế cao cao tại thượng khuôn mặt lạnh lùng nào đó.

Tất cả đều nuốt nuốt nước bọt, này, cái vị mặt lạnh như tiền đang đứng bên cạnh nàng cũng không phải thì chỉ có thể là... hoàng thượng a!

Rốt cuộc những vị này là ôn thần từ đâu mà tới? Cư nhiên đùa giỡn thánh nhan! Vị nữ tử kia vậy mà dám nói bán hoàng thượng vào nam quán, đùa à? Hôm nay có vẻ giông bão kéo đến nhiều a.

Cô Ngạo Hiền đã đoán được kẻ kia trong lời nàng là ai, hắn vô cùng muốn cười to, nhưng cực lực á chế, khuôn mặt vẫn thuần khiết ngây thơ hỏi tựa như không biết trời sắp sập, “Nương tử, kẻ kia là ai a?”

”Ngu ngốc, chính là hoàng đế đó. Vẻ mặt hắn yêu nghiệt như vậy, bán đi có vô số đại gia mua, đến lúc đó, tiền vào như nước. Còn có, ta cũng muốn bán luôn ngươi!” Mỗ nữ nào đó ngây ngốc trả lời.

Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, im ắng đến rợn người. Hàn khí phát ra từ vị hoàng đế nào đấy làm trong điện như đóng băng.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt. Dám đem hắn thành nam kĩ? Hiên Viên Tư Triệt quét mắt tới mỗ nữ nào đó, ánh mắt như mang theo dao, “Ngươi...”

Giờ phút này Nam Cung Hân Vũ mới đại não mới hoạt động trở lại, nhớ tơi những lới đại nghịch bất đạo mà mình vừa thốt ra, trong lòng nước mắt chảy dài, khuôn mặt luân chuyển vô số màu sắc tựa như tắc kè hoa, “Nam Cung Hân Vũ, ngươi điên rồi, ngươi điên vì tiền a..., lần này chọc phải Boss lớn cấp cao rồi.”

Suy nghĩ một hồi, mỗ nữ nào đó trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tuốt lại vẻ điềm tĩnh tự nhiên của mình rồi hướng đến vị đại Boss đang chuẩn bị phun trào dung nham kia, “Tại hạ là danh y đến để chữa bệnh cho Hoàng Thái hậu,những lời đại nghịch lúc nãy chỉ là tại hạ nhất thời hồ đồ nói ra, mong hoàng thượng tha tội, bệnh tình của Hoàng Thái Hậu mới quan trọng!”

Hiên Viên Tư Triệt đang lúc tức giận, khi nghe nàng nói bỗng dưng cảm thấy thú vị, cơn giận cũng tiêu tan không thấy bóng dáng. Nữ nhân này thế nhưng thông minh như vậy, rất biết cách ứng xử, lấy bệnh tình Hoàng nãi nãi ra làm bia đỡ để không bị trừng phạt. Rất tốt! Lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân thú vị như thế này, khác hẳn đám nữ nhân rắc rối nhàm chán của hắn.

Liếc mắt nhìn tới dung nhan bị che khuất kia, tâm không khỏi nhộn nhạo. Mặc dù không thấy được khuôn mặt, nhưng đôi mắt của nàng đẹp vô cùng, trong suốt, long lanh tựa như vì sao sáng trên bầu trời, lại mang theo nét mị hoặc câu nhân khiến người ta trầm mê trong đó.

Dáng người yêu kiều thướt tha,một thân hồng y tuyệt diễm ôm lấy cơ thể, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ không nói thành lời. Hơn nữa nàng đeo mạng sa tưa hồ có nét đẹp huyền bí động lòng người. Đây chắc chắn là một bậc tuyệt sắc giai nhân!

Đánh giá Nam Cung Hân Vũ một hồi, tầm mắt Hiên Viên Tư Triệt rời sang phía Lãnh Hàn Phong cùng Cô Ngạo Hiền. Trong lòng cũng có chút ít chấn động. Hai kẻ này lại đi theo bên người một nữ tử? Này nếu để người ngoài biết được hẳn sẽ kinh ngạc rớt tròng mắt đi? Một là thiên hạ đệ nhất sát thủ, một là Thiên Chân công tử đai đỉnh danh, thế mà...

Nam Cung Hân Vũ đang quan sát Boss lớn, thấy hai mắt hắn cứ đắm đuối nhìn Lãnh Hàn Phong và tên không xác định giới tính Cô Ngạo Hiền, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, không phải hắn cũng thuộc cái kia đi? Gì mà liếc mắt đưa tình nhau ghê vậy?

Được rồi, trong mắt mỗ nữ nào đó thì là hai mắt nhìn nhau té lửa tình, còn sự thật có đúng vậy không thì chỉ có trời biết và những người trong cuộc mới biết!

Hiên Viên Tư Triệt sau một hồi đánh giá, cuối cùng thu hồi tầm mắt, mà theo ai đó là lưu luyến rời đi, hắn cất giọng, “Được rồi, chúng ta đi đến chỗ Hoàng thái hậu, rất mong ngươi có thể chữa khỏi cho bà!”

Nam Cung Hân Vũ nhẹ nhàng đáp lời, “Mời dẫn đường!”

”Người đâu, bãi giá Khôn Ninh cung!” Hiên Viên Tư Triệt lạnh giọng nói với đám nô tài đang đứng, rồi quay sang phía Nam Cung Hân Vũ, “Xin mời!”

——— ————

Khôn Ninh Cung sa hoa lộng lẫy, nhưng không khí vô cùng u ám, mùi thuốc đắng ngập trong không khí khiến người ta khó chịu trên giường lớn phủ màn che, người nằm bên trong chính là Hoàng thái hậu của Minh Nguyệt quốc.

Truyền kì về bà có thể kể tới mai không hết nhưng tóm gọn lại thì bà là phi tần duy nhất của Thái thượng hoàng, độc sủng hậu cung. Là một bậc giai nhân tuyệt sắc thông minh hiếm có. Dưới gối có bốn nhi tử và một nữ nhi. Nữ nhi kia đã gả sang Nhật Tinh quốc làm hoàng hậu. Bốn nhi tử lần lượt là Hiên Viên Hạo - phụ thân của Hiên Viên Tư Triệt, bây giờ đang cùng thê tử của mình ngao du sơn thủy, giao lại ngai vàng cho Hiên Viên Tư Triệt khi hắn 16 tuổi.

Nhị nhi tử của Hoàng Thái hậu là Lan Lăng Vương Hiên Viên Ngạo, bây giờ đang phụ tá cho vua. Người thứ ba là Hiên Viên Đức, được phong Cần Chính vương, trấn giữ biên cương. Nhi tử cuối cùng là Tiêu Dao vương - Hiên Viên Phong, sở dĩ là Tiêu Dao vương bởi vì vị vương gia này quanh năm đều thăm thú giang hồ bốn phương, là vị vương gia ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi nhất Minh Nguyệt quốc.

Dĩ nhiên đó là ý nghĩ của mỗ nữ sau khi nghe người khác truyền đạt, càng rõ ràng hơn là ai đó đã ăn bớt không ít thông tin. Bất quá chuyện đó tạm thời gác ra sau đầu, lúc khác lại tính.

Bây giờ, công việc của mỗ nữ nào đó là phải chuẩn trị chữa bệnh cho nữ nhân quyền lực nhất hậu cung nhưng đã về hưu.

Nam Cung Hân Vũ tiến ra sau bức bình phong, rồi tiến lại giường. Xung quanh có bốn cung nữ đang đứng. Trên giường là một lão nhân đầu hai thứ tóc, tóc bạc theo lẽ phải nhiều hơn tóc đen đang suy yếu nằm vô lực ở đó. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng da dẻ được chăm sóc bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn trẻ hơn vài ba tuổi.

Nàng ngồi xuống ghế cạnh giường, đưa tay ra chẩn mạch. Trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, mạch tượng hỗn loạn, trong thân thể có một nguồn hàn khí chạy loạn, này rõ ràng là... trúng cổ độc, hơn nữa là loại cổ Huyết trùng. Kẻ ra tay rốt cuộc có bao thâm thù đại hận a? Huyết trùng là loại cổ ghê gớm, chẳng những hành hạ người ta sống không bằng chết mà còn vô cùng đau đớn.

Bất quá, loại cổ này nàng vẫn có thể trị, trước hết phải ngăn cản Huyết trùng chạy loạn đã. Nàng ân cần dịu dàng nhìn Hoàng Thái hậu, rồi cung kính thưa, “Lão nãi nãi, người bị trúng Huyết trùng cổ, tiểu bối xin thất lễ!”

Vừa nói xong, cũng chẳng kịp để người ta đồng ý, tay đã vận khí điểm lên vài huyệt trên cơ thể Hoàng thái hậu. Chừng hai phút sau, trên trán của bà hiện lên một vết nhỏ màu đỏ.

Hoàng Thái hậu như giảm được cơn đau, dần dần hồi tỉnh lại tinh thần. Bà nhìn đến thiếu nữ che mặt vừa giúp mình, khuôn mặt già phúc hậu hiền lành mỉm cười nói, “Cô nương... cảm ơn cháu đã giúp bà già này!”

Nam Cung Hân Vũ nhìn lão thái thái trước mắt, tâm không khỏi mềm mại,“Hoàng Thái Hậu, người không nên khách khí, vốn đó là bổn phận của y sĩ!”

Mà mỗ nữ hồn nhiên không biết trong mắt của lão thái thái già mà ham vui lại vô cùng xảo quyệt nào đó hiện lên một tia sáng. Dĩ nhiên ai kia cũng chẳng biết được lão nãi nãi đang nằm trên giường kia trong lòng đang gật đầu vô số lần, cô nương này rất đặc biệt, rất thích hợp để làm cháu dâu chân chính của ta, ừ, càng nhìn càng thích. Cháu trai, cháu phải rước cô nương này về cho bà.

Chậc, cũng không thể biết được là cháu thú thê hay lão bà bà thú mà vui vẻ tới như vậy. Nếu mỗ nữ nào đó mà biết, đầu sẽ chảy dài hắc tuyến, thầm than, “Lão nãi nãi, người già mà không nên nết!” Đương nhiên, vị nào đó vẫn không biết mình bị tính kế, nhưng mỗ nữ nhìn tới nụ cười tươi ơi là tươi của vị nãi nãi đang nhìn mình, cảm thấy như đang rơi vào bẫy, có cái gì đó rất không đúng. Bất quá không biết là nó sai ở đâu? Chắc là do mình suy nghĩ nhiều.

Đang thất thần, bên ngoài vọng vào tiếng của Hiên Viên Tư Triệt, “Thần y, không biết bệnh tình của Hoàng Thái hậu như thế nào?”

Nam Cung Hân Vũ hồi thần, đáp lại, “Hoàng thượng, xin mời vào trong!”

Ba người Hiên Viên Tư Triệt, Lãnh Hàn Phong cùng Cô Ngạo Hiền ngay lập tức đi vào. Nàng lại nói, “Hoàng thượng, thỉnh cho người không phận sự lui ra ngoài!”

Hiên Viên Tư Triệt có chút không hiểu nhìn nàng, nhưng cũng lạnh mặt phất tay cho đá nô tài lưu xuống. Sau đó hỏi Nam Cung Hân Vũ, “Cô nương, không biết có gì quan trọng muốn nói?”

”Hoàng Thái hậu trúng Huyết trùng cổ, là một loại cổ tà ác, nhưng chúng không sinh sống ở Minh Nguyệt quốc, thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, Hoàng Thái hậu rất có khả năng bị người ta hạ cổ! Hơn nữa còn là người trong cung, bởi vì hạ Huyết trùng chỉ có thể cho vào đồ ăn hoặc nước trà!”

Mọi người trong phòng nghe xong không khỏi ngẩn người, cổ? Không phải đã thất truyền tồi sao? Nữ tử trước mặt này rốt cuộc là ai?

Hiên Viên Tư Triệt trầm ngâm một lúc rồi nói với nàng, “Vậy, cô nương có thể giải cổ hay không?”

Nam Cung Hân Vũ bình thản đáp, “Ta có thể chữa, nhưng nhất định phải tìm được mẫu cổ, chắc chắn mẫu cổ ở trên người kẻ hạ cổ! Còn bây giờ ta chỉ giúp lão thái thái ngăn cổ chạy loạn tránh đau đớn ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng.”

”Vậy có cách nào tìm ra mẫu cổ hay không?” Hiên Viên Tư Triệt hỏi.

”Có. Ta thổi sáo, có dẫn Huyết trùng mẫu cổ tới, mang theo cả kẻ hạ cổ! Nhưng cần nhiều tai mắt để ý khắp hoàng cung trông chừng, dấu hiệu ban đầu của kẻ hạ cổ sẽ là đau bụng, đau đầu, rồi sẽ vô thức đi theo tiếng sáo mà tìm đến Huyết trùng con. Tuy nhiên nếu kẻ đó giệt trừ cổ mẫu trước khi mất ý thức thì không thể giải cổ cho Hoàng Thái hậu. Mong hoàng thượng có thể mang người để mắt khắp nơi. Một khi đã phát hiện dấu hiệu, lập tức mang người tới nơi này!”

Ba vị đại gia nào đó nhìn tới vẻ mặt thông minh tinh tường của mỗ nữ, trong lòng không khỏi nổi lên những suy nghĩ riêng. Bọn họ thực sự rất bất ngờ với nàng, một nữ tử thoạt nhìn, khụ, rất câu hồn đoạt phách, vậy mà lại tài giỏi như thế, khiến người khác không tự chủ được bị hấp dẫn. Thực sự là mĩ nhân tài sắc.

Lãnh Hàn Phong nãy giờ im lặng bỗng dưng mở miệng hỏi, “Vũ nhi, tại sao muội lại khẳng định chỉ có người trong cung?”

”Bởi vì mẫu tử Huyết trùng cổ không thể cách nhau quá xa, phạm vi cũng chỉ có thể là ở trong cung!” Nam Cung Hân Vũ trả lời chắc chắn, trong lòng không khỏi vui sướng, cười ha hả, chà chà, không uổng công mình vất vả ba năm, bây giờ tu thành chính quả a. Nam Cung Hân Vũ, sa ngươi lại giỏi như vậy?

Được rồi, giờ phút tự kỉ và điên level max của mỗ nữ đã đến, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra ta đây rất khiêm tốn. Rõ là đồ lừa đảo!

Hiên Viên Tư Triệt suy nghĩ nhập tâm, rồi quay sang nói với nàng, “Nam Cung cô nương, vây cô nương khi nào thì sẽ dụ mẫu cổ?”

”Càng nhanh càng tốt, nếu có thể thì giờ ngọ ngày mai, ta bắt đầu, chỉ mong hoàng thượng bày binh bố trận cẩn thận!” Nam Cung Hân Vũ nói.

”Hảo, giờ ngọ ngày mai trông chờ vào cô nương! có thể chữa khỏi cho Hoàng Thái hậu, cô nương muốn ban thưởng gì cũng đều có thể!”

Ta muốn đầu của ngươi, ngươi cho sao? Ta muốn giang sơn ngai vàng của ngươi, ngươi nhường hả? Trong lòng mỗ nữ nghĩ như vậy, nhưng dĩ nhiên lời đại nghịch bất đạo đó nàng có ngu mới nói ra, hơn nữa, lần nàu nàng cần thuốc dẫn để giải độc. Vì vậy, Nam Cung Hân Vũ trả lời rất nhanh,“Ta cũng không cần vàng bạc châu báu, chỉ mong hoàng thượng khai ân ban cho ta Linh Huyền Thảo!”

”Linh Huyền Thảo?” Hiên Viên Tư Triệt có chút bất ngờ nhìn nữ tử trước mặt. Hắn không ngờ nàng lại đòi thứ này, mặc dù là cũng rất quý hiếm, nhưng có nữ tử nào không thích vàng bạc quyền lực chứ? Hoặc ít nhất cũng mong được phong phi, vậy mà nàng rất khác... Quả thực là một nữ nhân thú vị, hắn vừa gặp nàng chưa bao lâu mà đã bị cuốn hút, thật kì lạ. Trước đay đứng trước đám nữ nhân dong chi tục phấn kia, hắn chỉ cảm thấy dơ bẩn, chán ghét. Nhưng nàng thì khác.

”Đúng vậy, ta chỉ cần Linh Huyền Thảo, sau đó ta sẽ xuất cung ngay!” Nam Cung Hâ Vũ khảng khái nói, thực ra trong lòng đang muốn phi thân ngay bây giờ. Trong cung ngột ngạt khó chịu, hơn nữa vướng vào truyện hoàng gia chẳng có gì tốt đẹp, chỉ dẫn đến xui xẻo.

Hiên Viên Tư Triệt chậm rãi đáp lại, “Linh Huyền Thảo trong cung vừa hết, nếu cô nương có thể đợi thêm hai tuần trăng, sẽ có đồ cống nạp vào hoàng cung trong đó cũng có Linh Huyền Thảo!”

Thực CMN đen mà, đợi thêm hai tuần trăng, kéo dài thời gian nàng đi tìm thuốc dẫn khác hơn. Ài, chỉ có thể mệnh mà thôi. Thiên a, ông thực không có mắt!

”Nương tử, nàng thực tài giỏi nha! Nương tử, nàng học y với ai, sao lại tuyệt như thế a?” Cô Ngạo Hiền chẳng mấy khi im lặng với Nam Cung Hân Vũ, bây giờ lại quay lại thời kì liến thoắng, tươi cười híp mắt, vẻ mặt ngây ngô hỏi nàng. Lời nói vừa trẻ con lại vừa vuốt mông ngựa. Điển hình cho một thế hệ nịnh thần tương lai.

Người thông minh đều nhận ra Hiền đại gia đang giả nai để điều tra lai lịch củ nàng. Tuy nhiên áp dụng với mỗ nữ thì... không dám nói.

”Là ta tự mày mò, không có người dạy!” Mỗ nữ bình thản nói, mà sự thật chính là như vậy, hai vị sư phụ đã cùng nhau chầu trời, ném lại mất quyển sách cho nàng tự sinh tự diệt, này chính là nàng tự học thành tài a. Hắc hắc...

Ba người kia lại được phen khiếp đảm. Tự học? Nàng đúng là thiên tài! Nữ nhân như vậy là họa thủy biết bao, nhưng... Cứ thế, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, im lặng mà đi.

Ba người Nam Cung Hân Vũ được an bài trong cung, mỗi người một phòng, ba phòng sát nhau. Tin tức thần y là một nữ tử tuyệt sắc chẳng mấy chốc truyền khắo cung, tin vịt bay đầy trời. Hậu cung của hoàng đế lại được một phen náo loạn chỉ sợ trời không sập.

Là một tuyệt sắc nữ tử, lại chữa bệnh cho Hoàng Thái hậu, hơn nữa được haòng thượng lưu lại trong cung. Có ý nghĩa gì? Đây là bí mật mà chỉ có mọi người mới biết!

Mà mỗ nữ nào đó nghe xong chỉ cười cười, sau đó trực tiế đá văng. Hừ, đúng là mấy tin tức lá cải! Chẳng có cái nào đúng! Có điều, hậu cung của đại Boss hẳn là rục rịch rồi đi? Sau đó Nam Cung Hân Vũ ngẩng đầu nhìn trời, thở dài, “Những ngày bình yên trong cung của mình sắp bay mất tiêu rồi!” Hoàng cung quả thực nguy hiểm vạn vật, uống miếng nước, ăn miếng cơm cũng nghẹn tử.

Nàng quả thực vô tội a, mấy vị đại tỷ trong hậu cung, mong rằng các vị tha cho ta. Đời ta còn trẻ, tuổi xanh mơn mởn, còn chưa du ngoạn hết đó đây, chưa kiếm được phu quân nữa, cũng chưa ăn hết món ngon lạ trên đời, mĩ nam mĩ nữ bên ngoài kia cũng còn nhiều,... kể những cái chưa của mỗ nào đó đến mai cũng chưa xong.

Vây nên ai kia quay mông vào giường đi ngủ, mặc cho những âm mưu đang thức tỉnh kia. Chẳng liên quan đến ta!

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

Tại một nơi nào đó...

”Thế nào? Chuyện ta sai ngươi làm sao rồi!” Giọng của một nữ nhân vang lên đầy đáng sợ.

”Dạ, thưa... ách, chủ nhân, nữ nhân kia chính xác là danh y, hơn nữa đi theo còn có hai nam tử vô cùng tuấn mĩ. Hiện tại ba người họ đang ở tại Hòa Khanh điện!”

”Ngươi lui ra!” Nữ chủ nhân kia giọng lạnh lẽo vang lên. Ánh mắt độc ác nham hiểm lóe lên, chẳng ai biết người nọ đang suy nghĩ gì.

Tại một nơi khác.

”Đã chuẩn bị xong?” Người nói là một nam tử, giọng nói băng hàn mà uy nghi khiến người ta sợ hãi. Tựa như muốn xuyên thấu lòng người.

”Dạ, tất cả đã chuẩn bị xong!” Đằng sau nam tử là một hắc y nhân cung kính thưa.

”Lui xuống.” Nam tử kia nói xong, hắc y nhân thoắt cái đã mất dạng. Để lại mình người kia ngồi trên ghế, chẳng biết người nọ suy nghĩ gì, bỗng dưng nở nụ cười, “Thật thú vị! Sẽ nhanh thôi!“.

Tất cả... chỉ chờ bình minh ló dạng.