"Con mẹ nó mày thần kinh à." Chu Lộ nhăn mày lại, "Có biết ăn động vật được bảo vệ cấp quốc gia sẽ bị phán bao nhiêu năm tù không?"
Người đàn ông mặc âu phục nghe thấy thế, ngược lại còn cười nhạo: "Đã sớm nghe nói tới yêu tu của quốc gia các anh được bảo vệ rất tốt, không ngờ rằng lại ngây thơ như thế, nếu như tôi đã dám ăn anh, lẽ nào còn sợ luật bảo vệ động vật hoang dã hay sao?"
"Mày là yêu quái nước ngoài?" Chu Lộ sinh ra cảnh giác, lui mấy bước về phía bờ sông.
Rõ ràng người đàn ông mặc âu phục biết rõ chân lý "nhân vật phản diện chết vì nói nhiều" hắn căn bản không phản ứng lời của Chu Lộ, đột nhiên dang tay ra, giống như kẻ săn mồi đánh tới Chu Lộ. Trên người đối phương có hơi thở khát máu, làm cho Chu Lộ nhớ tới lịch sử kinh hoàng khi năm đó hắn còn chưa hóa hình, suýt chút nữa đã bị một con chim ưng đực cào chết. Tuy rằng hốt hoảng tránh được một đòn, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt.
"Nghe nói cò quăm mào rất được sùng bái ở quốc gia các anh, là loài chim được con người tín nhiệm sùng bái, máu tươi nhất định sẽ rất ngon." Người đàn ông mặc âu phục thấy Chu Lộ tránh được một chiêu, cũng không tức giận, ngược lại còn cởi áo khoác ngoài ra, "Con mồi thông minh cũng sẽ làm tăng vị giác."
Chu Lộ nhớ tới hai con yêu quái bị hút khô máu gần đây, tuy rằng tu vi của bọn họ không cao, nhưng một người là hoa yêu bản thể là hoa quỳnh, một người là yêu quái lai nửa người nửa cá, hình như có huyết mạch cá chép.
Con người là một loại sinh vật rất kỳ quái, nội tâm bọn họ đã không thờ phụng quỷ thần nữa, nhưng lại tin tưởng rằng nhìn thấy hoa quỳnh nở rộ có thể mang tới vận may cho bọn họ, nuôi cá chép trong nhà nhất định có thể thu tiền tài vào nhà.
Con yêu quái ngoại quốc này ăn thịt bọn họ, một phần là vì tu vi của bọn họ thấp, sợ rằng nguyên nhân lớn hơn là do nguyên hình của bọn họ có ý nghĩa đặc biệt.
"Hai người đang làm gì đó?" Hai người đàn ông cơ thể rắn chắc, mùa thu còn mặc quần áo thể thao ngắn tay, chạy từ bên đê lên, nhìn không khí giương cung bạt kiếm giữa Chu Lộ và người đàn ông mặc âu phục. Người đàn ông mặc áo ngắn tay màu xám dùng khăn thấm mồ hôi vắt trên cổ lau lau mặt, "Thành phố chúng ta là thành phố văn minh, không được phép đánh nhau." Anh ta vén tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc có hình xăm, ý đồ dọa hai người.
"Hai con người?" Người đàn ông mặc âu phục nhíu mày, con mắt xanh lam của hắn quét qua mồ hôi trên cơ bắp hai người, lộ ra vẻ ghét bỏ, loại đàn ông trung niên đầy mồ hôi, lại phơi nắng đen thui này là đồ ăn mà hắn ghét nhất, máu của bọn họ rất hôi.
"Cút ra, đừng có mà xen vào việc của người khác." Trong mắt người đàn ông mặc âu phục hiện lên ánh sáng đỏ.
"Ha, biết hai anh đây tới từ đâu không?" Người đàn ông mặc áo ngắn tay màu xám nháy mắt không vui, anh ta cởi áo ra, hai tay nắm chặt, rung cơ ngực khoe ra vũ lực của bản thân mình. Người còn lại nhân cơ hội này lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
"Ngu xuẩn." Người đàn ông mặc âu phục vung tay lên, trên thân hai người đàn ông cơ bắp xuất hiện một sợi dây thừng không nhìn thấy, kéo hai người bọn họ tới trước mặt người đàn ông mặc âu phục.
"Tôi rất ghét người khác cắt ngang ham muốn dùng bữa của tôi." Người đàn ông mặc âu phục khinh thường liếc mắt nhìn hai người đàn ông kia một cái, quay đầu lại nhìn Chu Lộ, duỗi cánh tay ra, vô cùng dễ dàng nắm được cổ của Chu Lộ.
"Những yêu quái ở vùng đất phương Đông các ngươi thật sự là chẳng có năng lực gì, muốn hủy diệt các ngươi còn dễ hơn là phơi nắng." Tuy rằng người đàn ông mặc âu phục có tướng mạo khôi ngô, nhưng động tác trên tay chẳng hề có chút nhã nhặn nào, hắn túm tóc Chu Lộ, vạch vai Chu Lộ ra, chuẩn bị cắt đứt cổ Chu Lộ.
Giây tiếp theo, hắn bị một sức lực đá bay ra ngoài.
Hai người cơ bắp nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục làm ra vẻ kia bị đá bay ra ngoài, hơn nữa còn bay cao quá bảy tám mét, bọn họ bất giác há to miệng.
Đây là hiện trường quay phim võ hiệp kinh phí thấp phải không, tại sao lại có người có thể đá một người đàn ông trưởng thành bay cao như vậy, rất nguy hiểm đấy. Bọn họ nhìn người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, nhân sinh quan lung lay sắp đổ.
Chu Lộ cho rằng bản thân mình chết chắc rồi, nhìn yêu quái đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, há to miệng ho khan vài tiếng, nhưng không nói được một câu nào.
"Lữ khách từ xa tới đây, phải tiếp đón thịnh tình mới là đạo đãi khách. Nhưng có câu khách phải thuận theo sự sắp xếp của chủ, trên mảnh đất phía Đông này của chúng tôi, không cho phép phát sinh hành vi ăn yêu quái này." Phù Ly xách theo Chu Lộ, quăng sang một bên, "Khách quý đã làm trái với pháp lệnh của ban quản lý chúng tôi, mời khách quý theo tôi một chuyến."
"Ngươi là thứ gì?" Farrell là thân vương huyết tộc xuất thân cao quý, đã sống hơn nghìn năm, hắn thậm chí đã có thể không sợ mặt trời cùng những vật làm bằng bạc, hơn nữa cũng có sự giàu có mà rất nhiều con người không thể tưởng tượng được.
Phù Ly nhìn xuyên được chân thân của Farrell, chẳng qua chỉ là máu lai giữa con người và dơi, chân tay không được tốt, tu vi cũng không mấy cao thâm, cho nên cậu không hiểu, tại sao con yêu quái nước ngoài này lại ngạo mạn như thế. Lẽ nào bắt nạt vài tiểu yêu ở yêu giới liền tự cảm thấy mình thiên hạ vô địch?
"Nếu như khách quý không phối hợp điều tra, vậy tôi chỉ có thể không khách khí nữa." Phù Ly vươn một tay ra, tay còn lại vẫn đặt ở sau lưng, "Anh có ý đồ làm hại động vật bảo vệ cấp quốc gia của chúng tôi, không chỉ vi phạm pháp luật ở tu chân giới, đồng thời cũng vi phạp pháp luật ở nhân gian, hơn nữa còn không chịu nhận tội, tính chất vô cùng tồi tệ."
Hai người đàn ông cơ bắp nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục ra vẻ ta đây kia ngã từ nơi cao như vậy xuống lại chẳng hề hấn gì, cảm thấy chuyện ngày hôm nay vô cùng bất thường. Tuy rằng bình thường bọn họ cũng thích chém gió, nói mấy câu như ai không nghe lời sẽ đá bay người đó, nhưng nhìn thấy thật sự bị "đá bay" còn có chút đáng sợ.
Nhưng khi bọn họ nghe được cái gì mà tu chân giới, nhân gian giới, họ cảm thấy bản thân mình hình như đã không cẩn thận chạm vào ranh giới với một thế giới thần bí nào đó.
"Hừ, chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn bắt tôi sao?" Farrell khinh thường cười lạnh, "Đúng là nực cười, còn không có tu vi mà còn đòi bắt tôi?"
Chu Lộ bị xách ra bên cạnh nghe thấy lời này, mắng một câu ngu ngốc. Phù Ly không có tu vi? Nói ra lời này, cả tu chân giới đều buồn cười, bây giờ có ai không biết, con thỏ tinh này nhìn ôn hòa vô hại, khi đánh yêu quái lại có pháp lực vô hạn, cả tu chân giới chẳng ai muốn đắc tội ông lớn này.
Rất nhanh, Farrell đã vì câu nói của mình mà phải trả giá, hắn bị một tát bay vào trong nước.
Không!
Hắn ghét nước!
Farrell đạp vào nước, muốn nổi lên, nhưng vừa mới bay lên nửa người đã bị Phù Ly đạp lại xuống nước.
"Lão đại." Người đàn ông mặc áo ngắn tay màu xám, dụi dụi mắt, "Ban nãy, người kia rơi xuống nước thế nào?"
Người đàn ông mặc áo màu đen ngồi ngay ngắn, biểu tình vì quá ngạc nhiên nên đã chẳng còn thêm biểu tình gì khác: "A, bay qua đó."
Con người sao có thể bay? Không thể nào!
Người đàn ông cơ bắp mặc áo màu xám gào thét trong lòng, nhưng anh ta lại giật giật cơ mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên không trung, "Có lẽ là tôi đang nằm mơ."
Người đàn ông cơ bắp mặc áo đen xụ mặt nói: "Có lẽ chú nên nghĩ một chút, khi nào chúng ta bị giết người diệt khẩu."
Những người này lợi hại như thế, khẳng định sẽ không hi vọng để người khác phát hiện ra chỗ đặc biệt của bọn họ. Hai người bọn anh phát hiện ra sự tồn tại của người siêu năng lực trên thế giới, kết cục cuối cùng chỉ có thể bị diệt khẩu.
Hai người vạm vỡ não bổ một loạt những bộ phim siêu năng lực, cuối cùng đưa ra một kết luận chính là, những vật hi sinh phát hiện ra bí mật quá sớm đều không thể sống tiếp. Hai người nhìn nhau, nhìn thấy sự tuyệt vọng ở trong mắt đối phương.
Bọn họ còn chưa kịp chụp một tấm hình cơ bắp đăng lên trong vòng bạn bè, bọn họ không muốn chết.
Farrell bị Phù Ly dày vò tới thể xác và tinh thần mệt mỏi, cuối cùng hấp hối biến thành một con dơi xám đen to bằng bàn tay, giãy giụa đau đớn trong nước. Phù Ly giẫm trên mặt nước, quay đầu nhìn Chu Lộ, "Anh qua đây."
"Làm gì?" Tuy rằng Chu Lộ cứng miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đạp lên nước đi qua đó.
"Bắt con dơi này lại, chúng ta cùng về ban quản lý."
"Tại sao cậu lại không bắt?" Chu Lộ cúi người nhặt con dơi ở dưới nước lên, dùng sức vung tay, vẩy sạch sẽ nước trên người nó, sau đó lấy ra một sợi giây thừng, chuẩn bị trói nó thành một quả cầu.
"Con dơi thích trốn trong những hang động âm u, còn không thích tắm, ai biết trên người nó có bao nhiêu vi khuẩn có hại." Thái độ ghét bỏ của Phù Ly vô cùng rõ ràng, "Chuyện này để cho tôi làm thì không hợp lắm."
Chu Lộ đang trói con dơi lại:...........
Hắn quốc bảo, lẽ nào thích hợp làm chuyện thế này?
Bình tĩnh, bình tĩnh, ân cứu mạng, xuống hoàng tuyền cũng phải báo, không thể tức giận, không thể tức giận.
"Tôi nghĩ hai người đều có cánh, có lẽ sẽ tương đối có đề tài chung." Phù Ly bị lý do mình nghĩ ra thuyết phục, "Cho nên giao cho anh xử lý không thể nào hợp hơn được nữa."
Chu Lộ không thể nhịn được nữa: "Tôi chính là quốc bảo."
"Tôi đã ôn tập xong sách giáo khoa cấp hai rồi, biết anh là quốc bảo." Phù Ly dùng mũi chân đá đá con dơi bị Chu Lộ trói lại, "Những đồ án hình con dơi trước đây là ngụ ý phúc khí cát tường, bây giờ còn chạy tới đây hút máu, thực sự là càng ngày càng sa ngã, chẳng tiến bộ chút nào."
Cậu đi vào bờ, tới trước mặt hai người đàn ông cơ bắp kia.
"Hai người nhất định rất tò mò chúng tôi bay kiểu gì đúng không?"
Hai người đàn ông cơ bắp gật đầu.
"Nhưng tôi không thể nói cho các anh được." Phù Ly nghiêng đầu, đập một cái vào gáy hai người, "Tiếp tục rèn luyện thân thể, chuyện ly kỳ không khoa học thế này thì quên đi."
Mấy phút sau, hai người đàn ông cơ bắp đứng dậy trên bậc đá, phỉ nhổ bản thân mình đang chạy bộ còn muốn nghỉ ngơi giữa chừng, tiếp tục chạy về phía xa.
Trong ban quản lý, Chu Lộ rời đi chẳng hề làm cho người ta chú ý tới, cũng vì việc này mà con nhện yêu đã bắt đầu mối quan hệ tốt với những yêu quái xung quanh. Cho dù yêu giới hay là nhân giới, "cùng chung kẻ thù" vẫn luôn là phương pháp tốt để kéo gần tình hữu nghị.
Con nhện tinh nói mình ở trong ngục khổ thế nào, ra ngoài khó khăn thích nghi với tốc độ phát triển nhanh chóng của con người ra sao, khiến cho đám đông yêu tu đồng tình.
"Nhưng yêu quái hút máu ở bên ngoài còn chưa bắt được, lỡ như Chu Lộ chạy ra ngoài xảy ra chuyện............" Người nói chính là một hoa dâm bụt yêu rất trẻ, diện mạo của cô ngọt nào, nội tâm cũng giống như bề ngoài, vô cùng mềm mại.
"Chu Lộ đã sống mấy trăm năm rồi, đâu có dễ bị hại như vậy." Một con yêu quái khác không kiên nhẫn nói, "Đợi lát nữa hắn sẽ quay lại thôi."
"Ai, thật sự là hắn tự mình về rồi."
"Đâu cơ, đâu cơ?"
"Sao hắn lại đi cùng với người của ban quản lý?"
"Lẽ nào ôm được đùi lớn của ban quản lý rồi?"
Mọi người mồm năm miệng mười buôn chuyện về Chu Lộ, ngược lại con nhện yêu lại cúi đầu ăn thịt khô, không nói được một lời, chỉ thỉnh thoảng lét lút nhìn lên tầng văn phòng của ban quản lý.
Phù Ly dẫn theo Chu Lộ vào văn phòng tiếp đãi yêu quái, mới gọi điện thoại cho Trang Khanh.
Trang Khanh và một đám đồng nghiệp đang ngồi trước màn chiếu khoanh tròn phạm vi khu vực khả nghi, mới nói được một nửa, di động vang lên. Những đồng nghiệp khác nhìn điện thoại của Trang Khanh, không nói gì. Trang Khanh nhìn rõ tên hiển thị trên điện thoại, do dự ba giây, nhận cuộc gọi.
"Phù Ly, có chuyện gì thế?" Anh nhớ tới dáng vẻ thèm ngủ của Phù Ly có chút lo lắng.
"Anh đang làm gì thế, gọi điện thoại nội bộ không ai nhận." Phù Ly nhận lấy hai tách trà, đưa cho Chu Lộ một tách. Ban nãy Chu Lộ còn cứng miệng, sau khi vào văn phòng rồi lại thành thật, quả thực không giống như một con cò quăm mào mà giống như một con chim cút.
Sau khi Phù Ly đưa trà cho hắn, hắn cũng chỉ dám dùng hai tay nhận lấy, đưa tới bên miệng uống từng ngụm nhỏ.
"Bắt gì?" Phù Ly nghe được có chuyện quan trọng, ngữ khí cũng nghiêm túc vài phần, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì, yêu quái hút máu?" Phù Ly nhìn con dơi bị trói lại bị nhét vào trong bát đựng đồ ăn nhanh, "Tôi vừa mới bắt được một con dơi ở bên ngoài, con dơi này giống như loài lai ở bên ngoài tới, muốn uống máu của loài chim quốc bảo nước ta, bị tôi bắt được đánh một trận."
"Cậu bắt được rồi?" Giọng nói của Trang Khanh cao lên mấy độ, "Tôi lập tức qua đó."
"Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?" Sở Dư nhìn thấy biểu tình trên mặt Trang Khanh có chút quái dị, cho rằng Phù Ly đã xảy ra chuyện, trên mặt hiện lên vài phần sốt ruột.
"Phù Ly gọi điện tới nói, cậu ấy bắt được một con dơi hút máu ở bên ngoài." Trang Khanh nhìn tấm bản đồ quy hoạch thành phố, buông bút dạ quang trong tay xuống, đi ra bên ngoài.
Những người khác thấy vậy cũng đi ra ngoài theo.
Chu Lộ chưa uống được mấy ngụm trà đã nghe được bên ngoài truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, nhìn về phía sau, thấy được người đàn ông dẫn đầu, hắn không dám uống trà nữa, nháy mắt nhảy dựng từ trên ghế dậy, rúc vào một góc.
Nhận ra động tác này của Chu Lộ, Phù Ly không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.
Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly nhàn tản ngồi bên cạnh bàn, bước vào, câu đầu tiên khi mở miệng ra nói chính là: "Còn buồn ngủ sao?"
Phù Ly sững sờ một lát mới mở miệng lắc đầu.
Biểu tình của những người đi theo Trang Khanh cũng có chút quái dị, hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế, anh Phù không phải là người đầu tiên vội vàng chạy tới đã rất kỳ lạ rồi, bây giờ lão đại còn đặc biệt hỏi anh Phù có buồn ngủ hay không..........
Họ luôn cảm thấy không cẩn thận một chút thôi là sẽ nghĩ tới một phương diện tương đối phức tạp.
"Mọi người đều ở đây cả." Theo lý thuyết hôm nay vẫn còn được nghỉ, kết quả nhân viên cao cấp ở Bộ đều ở đây, có thể chứng minh được chuyện này không hề dễ dàng như Trang Khanh nói. Cậu nhìn sang phía Sở Dư, "Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu nói cho tôi xem nào."
"Hai ngày gần đây có hai yêu tu bị giết, có lẽ anh cũng biết chuyện này."
Phù Ly gật đầu: "Ban nãy tôi đã thu được tin tức mà mọi người gửi tới." Cậu chỉ biết có hai yêu tu tu vi không cao bị sát hại, còn biết bản thể của bọn họ là gì, tu vi ở mức nào, nhưng không hề nhìn thấy một tấm ảnh nào liên quan tới hiện trường vụ án. Lúc trước Trang Khanh còn nói với cậu là không có chuyện gì lớn, nhưng nhìn thái độ này của mọi người, hình như chuyện cũng không nhỏ.
"Dáng vẻ của hai vị yêu tu bị hại vô cùng đáng sợ, khiến cho rất nhiều yêu tu sợ hãi, bây giờ rất nhiều yêu tu tới ban quản lý chúng ta ở tạm." Sở Dư nói, "Nhưng ở lại nơi này mãi cũng không phải là cách. Việc này càng kéo dài thì càng bất lợi, ai biết được khi bọn em đang bàn kế hoạch bắt kẻ tình nghi thì anh đã bắt được người rồi, không biết kẻ bị tình nghi này đang bị nhốt ở đâu?"
Phù Ly chỉ cái hộp nhựa trong suốt trên bàn.
Sở Dư cúi đầu nhìn, đây hình như là một cuộn dây? Cậu ta nhìn cẩn thận thêm nữa mới phát hiện trong quả cầu lông này lộ ra một móng vuốt: "Đây là........"
"Kết tinh dòng máu lai giữa con người và dơi yêu." Phù Ly thấy Sở Dư chuẩn bị mở nắp hộp, vội vàng bưng tách trà của mình lên, đứng ra xa một chút, sợ bụi trên người con dơi bay vào tách trà của cậu.
Farrell bị trói thành một cục không cam lòng giãy giụa, cái gì mà kết tinh giữa con dơi và con người, hắn là thân vương, là thân vương huyết tộc cao quý.
"Dơi yêu?" Sở Dư kéo đầu sợi dây, tháo Farrell ra, khụt khịt cái mũi: "Trên người hắn ta quả thực có mùi máu tanh, còn có mùi của hoa quỳnh và cá chép, hai yêu tu kia chính là bị hắn ta hút sạch máu."
Phù Ly nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm một câu: "Yêu quái nước ngoài nào cũng có thể nói tiếng nước ta trôi chảy như vậy sao?"
"Không thể." Trang Khanh chỉ chỉ Sở Dư, "Để thứ bẩn thỉu này ra xa một chút."
Sở Dư lùi mấy bước về phía cửa, Phù Ly cầm tách trà lại ngồi xuống vị trí cũ. Trang Khanh đi tới bên cạnh cậu, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, "May là cậu bắt được hắn ta, nếu không mọi người đều không yên lòng."
"Việc này cũng thật đúng lúc, nếu như không phải ví tiền của Chu Lộ bị rơi, tôi đuổi theo trả ví tiền, sợ rằng tôi cũng không bắt được hắn ta." Nói tới đây, Phù Ly mới nhớ tới ví tiền của Chu Lộ vẫn còn ở chỗ mình, cậu lấy ví tiền ra nhìn xung quanh, tìm được Chu Lộ đang đứng ở trong góc, "Ví tiền của anh, đếm một chút xem đồ bên trong có đủ không."
"Không, không thiếu." Chu Lộ nghiêng người nhận lấy ví tiền, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể cách Trang Khanh nhiều một milimet, thì hắn sẽ không bỏ qua cơ hội. Hắn bỏ ví tiền vào trong túi áo, nói một câu cảm ơn, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
"Hình như anh ta rất sợ anh, trước đây anh từng đánh anh ta sao?" Phù Ly cảm thấy có chút kỳ lạ, hai loại sinh vật cò với rồng, có lẽ không có chuyện gì mới đúng chứ.
"Tôi không quen anh ta." Trang Khanh chạm vào tách trà trong tay Phù Ly, "Trà không còn nóng nữa, tôi rót thêm ít nước cho cậu."
"Cảm ơn." Trong nhà Trang Khanh, Phù Ly đã từng xới cơm cho anh, cho nên khi Trang Khanh nói muốn rót nước pha trà cho cậu, cậu cũng không nghĩ nhiều, đưa ngay tách cho Trang Khanh.
Đợi Trang Khanh đi rót nước, Phù Ly phát hiện ra mọi người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
"Sao thế?" Phù Ly khó hiểu nhìn Sở Dư, Sở Dư lắc đầu, "Không sao."
"Sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người rất kỳ lạ." Phù Ly suy nghĩ, lấy một đống đồ ăn trong túi Càn Khôn ra, "Tăng ca nên đói bụng sao?"
Mọi người: "Ha ha."
Tiếng ha ha này vừa gượng gạo lại không hề có ý cười.
Trang Khanh rót nước xong quay lại, thấy một đống người vây trước mặt Phù Ly, anh nhíu mày nói: "Không còn việc gì làm sao?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tư liệu báo cáo đã chuẩn bị xong cả chưa? Công tác trấn an tu chân giới đã xắp xếp xong chưa, những vấn đề an toàn kèm theo đã giải quyết chưa, còn có lời khai của người phạm tội nữa, đã ghi lại chưa?" Trang Khanh đặt tách trà trước mặt Phù Ly, "Đừng vây ở đây nữa, nên làm việc gì thì đi làm việc đó đi."
Mọi người tản ra xung quanh, Sở Dư mang theo hộp đựng con dơi, khi đi ngang qua hành lang tầng hai, nghe thấy mấy yêu tu đang ghé đầu vào với nhau, nói mấy lời Chu Lộ ôm đùi anh Phù linh tinh.
Cậu cười cười bỏ qua, đang chuẩn bị tới phòng thẩm vấn, nghe được một yêu tu có giọng chói tai nói: "Nói không chừng là Chu Lộ ỷ vào tướng mạo của mình cũng không tệ, cho nên muốn dụ dỗ Phù đạo hữu."
Sở Dư dừng bước, nhìn xuống yêu tu đang nói chuyện ở dưới tầng.
Sau lưng cậu không xa, Trang Khanh cũng vừa mới đi ra khỏi phòng đón tiếp yêu tu. Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, khóe môi hơi nhếch lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu quái hít drama: Chu Lộ là một con chim tâm cơ, nhất định muốn dụ dỗ Phù đạo hữu.
Trang Tiểu Long: Lăn một trăm tám mươi vòng đi.